Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 75
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 75 :Chỉ cần cậu không nhìn thấy thì đây chính là một con gà khỏe mạnh!
—————
Giọng điệu lười nhác thường ngày của Thời Tuế lúc này trở nên chậm rãi và lạnh lùng.
Lộ ra sự sắc bén khiến người ta phải run sợ.
Rõ ràng không đề cập đến tương lai, nhưng dường như đã nói ra tất cả.
Có lẽ ban đầu còn không nhớ đến đám người kia, nhưng cứ phải xuất hiện vào đúng lúc then chốt này.
Vậy thì chuyện này không thể giải quyết trong một hai ngày được rồi.
Tuy hàng xóm xung quanh đều là người bình thường, nhưng vừa nghe nhắc đến vụ án quốc tế, ai nấy cũng hiểu rõ mức độ nghiêm trọng.
Có thể nói giáo dục của quốc gia về vấn đề này rất tốt, khác hẳn với nước ngoài.
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người nhìn về phía hai vợ chồng kia cũng thay đổi.
“Gửi con về quê sống? Chỉ đưa tiền sinh hoạt trong mười năm? Mà một năm chỉ có sáu trăm tệ? Vậy mà còn dám vác mặt về đây sao?”
“Tội phạm là hiểu lầm? Ông thử hiểu lầm cho tôi xem, biết Tiểu Đoạn người ta giờ có tiền đồ rồi, nên mới quay lại tìm đúng không?”
“Tiểu Đoạn đừng sợ, ông bà trong xóm đều đứng về phía cháu, xem còn ai dám vô pháp vô thiên nữa không.”
Từng câu từng lời, trực tiếp khiến hai người kia bị nhìn chằm chằm như kẻ tội đồ.
Không cho cha Đoạn có cơ hội để biện minh.
Lúc này, hai người đang hoang mang dần tỉnh lại, bị nhân viên của Cục An ninh đã nắm được thông tin bắt giữ.
Bất kỳ sự việc nào liên quan đến thuốc P đều là trọng án, huống chi người đến còn quen biết Thời Tuế, chỉ cần liếc mắt một cái là đã hiểu rõ tình hình.
Không chút khoan nhượng, họ trực tiếp áp giải người ra ngoài.
Cha Đoạn rõ ràng đã hoảng sợ, mùi máu tanh lan tỏa, bám đầy trên mặt và quần áo ông ta, khiến ông ta trông vô cùng nhếch nhác và xấu xí.
“Không, ý tôi không phải vậy, là cha tôi qua đời, tôi đến để chịu tang, Đoạn Mặc Hiên, con chỉ còn mỗi mình ba là người thân thôi!”
“Ông hãy giữ lời đó để giải thích ở cục, cũng để giải thích xem ‘hiểu lầm’ này là gì.” Người kia gật đầu với Thời Tuế: “Báo cáo lên trên, dẫn đi.”
Toàn bộ quá trình này không mất nhiều thời gian.
Mấy người hàng xóm đứng bên cạnh Đoạn Mặc Hiên, một vị trưởng bối lớn tuổi giơ tay vỗ nhẹ lên vai anh ta.
“Tiểu Đoạn à, khi xưa ông nội cháu đã nói với ông, nói cháu không rành chuyện tang lễ, bảo chúng ta giúp đỡ cháu một chút. Ý là làm mọi thứ đơn giản thôi, nhưng ông nghĩ, vẫn nên tổ chức cho đàng hoàng một chút.”
“Vâng, về chuyện này cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông.” Đoạn Mặc Hiên gật đầu.
Những người hàng xóm xung quanh tản đi.
Đoạn Mặc Hiên đứng bên cạnh cửa, ba người còn lại đứng gần xe, có vẻ hơi do dự.
Đoạn Mặc Hiên khẽ mỉm cười, mở cửa ra: “Anh Tuế, lão Cốc, Tiểu Giang, lên đây đi, tôi không sao.”
Bên trong căn nhà vẫn giống như lúc họ đến.
Trên bàn vẫn còn một hộp yến mạch nguyên vị đã mở ra nhưng chưa kịp ăn.
Ngoài sân sau, nơi cao hơn các khu vực khác, những loại hoa cỏ vẫn đang phát triển mạnh mẽ, dường như chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Đoạn Mặc Hiên sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, sau đó hít một hơi thật sâu, rồi lấy chiếc hộp gỗ vừa mới ném ra khi nãy.
Ngoài số tiền sinh hoạt phí mà cha Đoạn gửi cho ông nội, còn có một chiếc hộp gỗ khác, tương tự với chiếc hộp mà Đoạn Mặc Hiên đã ném ra trước đó.
Đoạn Mặc Hiên vẫn mỉm cười, nhún vai nói: “Lão già này đến cuối cùng còn bày trò với tôi à?”
Nhìn ba người ngồi đó không biết nói gì. Dù sao thì những chuyện thế này cũng khiến người ta không biết phải an ủi như thế nào.
Đoạn Mặc Hiên lại rất thoải mái.
“Không sao, đừng lo cho tôi, thực ra trong lòng tôi đều hiểu cả. Mấy năm nay ông nội cũng vất vả lắm, cứ động tí là vào viện, tôi đã chuẩn bị tâm lý suốt mấy năm nay rồi, cũng không buồn như tưởng tượng, coi như là một sự giải thoát.”
Trên chiếc hộp có một cái ổ khóa nhỏ đã gỉ sét, dường như mỗi lần đều được ông cụ cẩn thận khóa lại, đây là đồ vật riêng tư của ông, thường ngày cũng không cho Đoạn Mặc Hiên xem.
Đoạn Mặc Hiên lục lọi xung quanh, mới tìm thấy một chiếc chìa khóa nhỏ.
Như thể sau khi ông cụ ra đi, anh ta cuối cùng cũng có thời gian quay lại nhìn những năm tháng đã qua, cuối cùng mới có sức để kể lại chuyện xưa, hoặc có thể cuối cùng anh ta mới có mong muốn giãi bày, vẻ mặt bình thản, chậm rãi mở miệng nhớ lại.
“Đây rõ ràng là thứ được mang từ quê lên, giống y như bộ nội thất mà hồi nhỏ tôi thấy ở quê, đều làm từ cùng một loại gỗ….”
Đoạn Mặc Hiên vừa nói vừa quay đầu nhìn ba người, nở nụ cười rất nhẹ nhàng.
“Hôm nay tôi nói hơi nhiều nhỉ…”
“Không sao, anh Chim nhỏ cứ nói đi, anh nói nhiều thêm chút nữa thì em mới có lý do đi học muộn.”
Giang Kinh Mặc ngồi bên cạnh Đoạn Mặc Hiên chớp chớp mắt, ra hiệu mình đã mọc rễ trên ghế sofa rồi, còn thuận tay làm động tác giữ đội trưởng lại trên ghế.
Cốc Khải ở bên cạnh yên lặng không nói gì.
Đoạn Mặc Hiên quay đầu qua, lại cười, rồi tiếp tục nói.
“Hồi đó tôi mới mấy tuổi thôi, tôi cũng chẳng nhớ rõ lắm, bố mẹ ly hôn, không ai cần tôi, tôi bị đẩy qua đẩy lại như quả bóng suốt mấy tháng trời. Họ luôn nghĩ rằng trẻ con còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng tôi nhớ rất rõ. Cũng nhớ ngày bố tôi nhận được một cuộc điện thoại, rồi lái chiếc ô tô nhỏ mà bạn gái mới mua, chở tôi thẳng lên núi.”
Chiếc khóa nhỏ bật mở, nắp hộp gỗ được nhấc lên, giọng của Đoạn Mặc Hiên tiếp tục.
“Bố tôi muốn thăng tiến, nên ngoại tình, mẹ tôi thì đã chán ngấy cuộc sống nghèo khổ, lấy một ông chủ lớn hơn mình ba mươi tuổi. Từ căn hộ trong thành phố, tôi bị đưa ngay đến một nơi toàn là bùn đất. Sau này tôi mới biết, người duy nhất sẵn lòng nuôi tôi chỉ có ông nội, người mà tôi chỉ mới gặp được hai lần. Hồi nhỏ tôi hay khóc lắm, nhưng mấy tháng đó thì lại chẳng khóc tí nào, có lẽ tôi cũng nhận ra mình ở đâu cũng chỉ là gánh nặng. Chỉ là không ngờ, ông nội lại vui đến thế khi đón tôi về.”
Đoạn Mặc Hiên tháo lớp vải bọc đầu tiên, bên trong là các tờ tiền mới cũ lẫn lộn, mệnh giá như nhau, mép tờ tiền đều được ép phẳng phiu, giọng nói anh ta vẫn rất bình thản.
“Tôi còn nhớ ông nội đứng trước căn nhà của tiệm tạp hóa đầu làng, không biết đã đợi bao lâu, nắng đổ trên đầu khiến da ông đỏ ửng, mồ hôi chảy đầm đìa. Tôi nhớ khói xe từ chiếc ô tô, mùi đất ngai ngái, còn cả bàn tay nhăn nheo kéo lấy tay tôi. Nơi đó đã bị lãng quên quá lâu rồi, quá xa xôi, quá cũ nát, nhưng ông nội lúc nào cũng cười hớn hở, dắt tôi ra ruộng xem ông làm việc, có lúc tôi không cẩn thận nhổ mất mấy cây mạ, ông cũng chỉ cười mắng mấy câu rồi trồng lại. Ông mua cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon, toàn là quà vặt giá mấy đồng từ tiệm tạp hoá, nhưng hồi đó vui thật…”
Những túi vải kia đều được mở ra, bên trong là những xấp tiền được gói ghém cẩn thận, có lẽ là số tiền mà ông cụ đã chắt chiu tích cóp từng chút một trong những năm qua.
Đoạn Mặc Hiên nói đến đây thì khựng lại một chút, có phần nghẹn ngào: “Mọi người nói xem, ông ấy tiết kiệm số tiền này để làm gì chứ?”
Toàn bộ số tiền tích cóp cả đời của ông cụ, cuối cùng đều để lại cho đứa cháu trai của mình.
“Cái ông bố đó của tôi chắc hai ba năm mới quay về một lần. Lúc đầu, ông nội còn bảo với tôi là họ sẽ đến thăm tôi, còn muốn dỗ dành tôi, nghĩ rằng tôi muốn có cha mẹ… nhưng ông ấy không biết, cái gì tôi cũng biết cả. Lần đó tôi ngồi xe lên thành phố là để xác nhận lại, khi còn nhỏ tôi không hề nhớ sai. Hơn nữa, sinh nhật ông nội vừa mới qua, trong làng thì làm gì có điều kiện tổ chức sinh nhật, cũng chẳng có loại bánh kem tinh tế như vậy. Tôi từng nghĩ nếu cả đời không thể rời khỏi nơi đó, thì ở lại làm nông dân. Lúc đó tôi nghĩ như vậy cũng không tệ, kiếm được tiền rồi mua cho ông nội nếm thử, rồi nói với ông ấy rằng, con trai ông không nuôi nổi ông, nhưng không sao, cháu trai ông sẽ nuôi ông.”
‘Thằng nhóc thúi này, ông để lại tất cả tài sản cho cháu rồi, phải biết tiết kiệm mà tiêu.’
‘Sinh lão bệnh tử là chuyện thường, nhóc con của ông không được buồn đâu đấy.’
Bên cạnh còn có mấy tờ giấy ghi chú, Đoạn Mặc Hiên cầm lên đọc hai tờ, vừa cười vừa mắng: “Thấy không, lão già này lắm chuyện thật. Nhưng ai mà ngờ được, ông ấy chỉ nhờ chút ruộng đất và vài nghề thủ công, mà lại có thể nuôi tôi nên người chứ?”
Từng tờ giấy ghi chú được mở ra, tất cả sự dịu dàng và an ủi cuối cùng của ông nội đều biến thành những lời nhắn nhủ dí dỏm và hứa hẹn.
‘Nhớ phải hòa thuận với đồng đội, đừng để người khác bắt nạt, chúng ta chẳng khác gì bọn họ cả. Ông nội vẫn luôn mong nhóc con của ông sẽ thành tài, giờ cháu cũng đã ra dáng rồi, ông tự hào lắm, giờ ông đi báo tin với bà nội đây.’
‘Làm lụng cả đời, ông nội cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, cháu đừng lén khóc sau lưng ông già này đấy nhé.’
‘Lần này ông nội đi trước, hẹn gặp lại ở kiếp sau, kiếp sau ông vẫn làm ông nội của cháu nhé. Không sao đâu nhóc con, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau thôi.’
‘Nhưng nếu thực sự muốn khóc thì cũng không sao, hồi nhỏ cháu rất hay khóc nhè, lớn rồi lại không thấy nữa, ông già này cũng thấy nhớ lắm.’
Đoạn Mặc Hiên cuối cùng cũng mỉm cười, từng giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt chiếc quần đen, tạo thành những vết loang.
“Dù ông ấy không nói, nhưng ông rất yêu tôi, tôi biết, kiếp sau….”
Giang Kinh Mặc đưa tay ôm lấy Đoạn Mặc Hiên bên cạnh.
Thời Tuế ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu: “Đã nói là hẹn gặp lại rồi mà, chắc chắn sẽ gặp lại thôi.”
“Chắc chắn sẽ gặp lại.” Cốc Khải gật đầu.
Nước mắt của Đoạn Mặc Hiên nhanh chóng thấm ướt vai của Giang Kinh Mặc. Người thanh niên cố tỏ ra mạnh mẽ dường như chậm một nhịp mới cảm nhận được nỗi đau, tiếng khóc nghẹn ngào chỉ dám bật ra khi đã được che chắn.
Tiếng khóc không kéo dài, Đoạn Mặc Hiên nhẹ nhàng gật đầu.
Dù sao thì, anh ta cũng đã tin rồi.
Ông nội….
Dù ông trở về núi làm tiên, hay đang nghỉ ngơi dài hạn ở đâu đó, thì cũng phải nhớ dành chút thời gian đưa bà nội đến thăm cháu nhé.
Còn nữa, cháu vẫn còn nhớ rõ lời ông dặn, vài ngày nữa, cháu sẽ để ông tạm biệt những người bạn thân của ông, rồi đưa ông về bên bà nội.
Đèn đường màu vàng ấm áp đúng lúc bật sáng.
Một luồng sáng ấm từ khu nhà chiếu vào sân, bị lưới trên đầu chia thành những vệt nhỏ mịn, rải xuống trên chiếc ghế tựa giữa sân, xung quanh là cây cối xanh tươi. Dường như có làn gió nhẹ thổi qua, làm chiếc ghế mà ông cụ thường ngồi uống trà ngắm hoa nhẹ nhàng đung đưa, chỉ rung động chút rồi từ từ dừng lại.
Giang Kinh Mặc chú ý thấy ở mặt sau của mảnh giấy cuối cùng còn có một dòng chữ— ‘Nhưng nói thật nhé, nhóc con, cháu khóc trông xấu lắm, y như quả bí trong game Plants vs. Zombies ấy, haha!’
Giang Kinh Mặc cũng nở một nụ cười nhẹ giữa nỗi buồn.
“Anh Chim nhỏ, ông nội bảo anh khóc xấu lắm.”
Đoạn Mặc Hiên ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên. Nghe vậy, anh ta vô thức đấm nhẹ vào vai Giang Kinh Mặc một cái, rồi nhìn vào dòng chữ cuối cùng, bật cười.
“Lão già này, cuối cùng cũng không nói được một câu tử tế à? Ông ấy bị dị ứng với cảm xúc ấm áp đúng không?”
Đoạn Mặc Hiên thở dài một hơi.
“Ở lại ăn cơm nhé? Muốn ăn gì? Rau thì có thể ra ngoài hái ngay tại chỗ.”
Cốc Khải ngẩng đầu: “Anh có thể gặm trực tiếp ngoài vườn không?”
“Được, chú Vương hàng xóm có nuôi một con heo thơm ngon, anh có thể đuổi theo mà gặm.”
Đoạn Mặc Hiên mặt không biểu cảm quay đầu nhìn Cốc Khải.
“Ai da, tài sản riêng của dân chúng, anh mà đuổi theo gặm thì không hay lắm nhỉ?”
Cốc Khải nói vậy, nhưng vẫn đứng dậy, là người nấu ăn giỏi nhất trong đội, anh xắn tay áo lên, chuẩn bị trổ tài.
Giang Kinh Mặc cũng không biết đang nghĩ gì, ‘thân tàn nhưng chí không tàn’ kéo theo thân thể yếu ớt tò mò đi theo Cốc Khải vào sân nhỏ, chuẩn bị vào bếp.
Thời Tuế im lặng nhìn Giang Kinh Mặc có vẻ muốn chạy vào bếp, hắn ngẫm nghĩ một chút, rồi đặt tay lên vai Đoạn Mặc Hiên, vỗ nhẹ hai cái.
“Ra ngoài mua ít đồ nhé?”
Sau khi khóc, trạng thái căng thẳng của Đoạn Mặc Hiên rõ ràng đã giảm bớt, nghe vậy anh ta gật đầu, rồi cùng Thời Tuế ra ngoài tìm siêu thị gần nhất.
Đoạn Mặc Hiên hít thở làn gió đêm, mặc dù thời tiết ở Hồng Kông thường không lạnh nhanh, thuộc dạng thành phố ấm áp, nhưng hiếm khi có ngày nào gió lại ấm áp và dịu dàng như hôm nay.
Ngước lên nhìn bầu trời sao lấp lánh.
Đoạn Mặc Hiên thở dài một hơi thật sâu.
Ông ơi…
Tạm biệt.
*****
Bữa cơm dưới bàn tay của Cốc Khải vẫn diễn ra rất suôn sẻ.
Giang Kinh Mặc theo dõi suốt quá trình, còn học được không ít mẹo vặt từ Cốc Khải.
Bé cá voi sát thủ nhỏ vốn không có hứng thú với việc nấu nướng, bỗng dưng lại có hứng thú mạnh mẽ như vậy, khiến người ta cảm thấy cực kì khó hiểu.
Có một câu nói rất đúng—trẻ con mà im lặng thì chính là đang nghịch ngợm.
Khụ khụ—dù sao, đại khái chính là ý đó.
Cốc Khải nhìn Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn đứng bên cạnh, yên lặng thò đầu nhìn vào, cảm thấy có gì đó khó nói nên lời.
Cho đến khi bữa ăn kết thúc, mọi người hẹn nhau ngày mai quay lại để cùng Đoạn Mặc Hiên xử lý mọi việc.
Mặc dù chỉ còn lại một mình Đoạn Mặc Hiên, nhưng tiểu đội này cũng chính là gia đình của anh ta.
Lúc này, khi Đoạn Mặc Hiên bộc lộ hết những cảm xúc u uất trong lòng, cuối cùng cũng khiến ba người còn lại trong đội an tâm hơn nhiều.
Giang Kinh Mặc ngồi ngay cạnh Thời Tuế, vốn dĩ cậu đã thích cọ cọ, bây giờ Thời Tuế trở thành bạn trai, cậu càng không kiêng dè chút nào. Trong lòng cậu vẫn còn khó chịu, ngón tay mềm mại liền thò ra, câu lấy ngón tay của Thời Tuế.
Đầu ngón tay hơi lành lạnh chạm vào làn da ấm áp, dường như cũng cảm nhận được sự nóng bỏng.
Giang Kinh Mặc chớp chớp mắt, vừa định gần gũi hơn thì Thời Tuế đã nhanh hơn một bước, ngón tay lập tức mở ra, nắm chặt lấy tay Giang Kinh Mặc. Trong bóng tối phía sau xe, mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau, vừa dịu dàng vừa hành hạ lòng người.
Hơi giống lúc cậu chủ động tấn công môi của Thời Tuế, Thời Tuế luôn đáp lại với vẻ thản nhiên, trông như thờ ơ nhưng lại mạnh mẽ không cho phép cậu lùi bước.
Lần này Giang Kinh Mặc bị nắm tay đến mức mặt đỏ tim đập.
Thời Tuế nghiêng đầu, giọng trầm thấp vang lên bên tai cậu: “Sao vậy?”
Là một làn hơi ẩm nóng mang theo hương gỗ.
“Đội trưởng,” Giang Kinh Mặc nhỏ giọng, “Em đã học được một chút từ anh Hải cẩu, lát nữa em sẽ nấu cơm cho anh.”
Cậu, cá voi sát thủ nhỏ, cực kì săn sóc con người đó nha!
Không thể cho ăn cá đuối, vậy thì nấu chút đồ ăn cho con người cũng không tệ.
Thời Tuế cười khẽ một tiếng, ánh mắt lướt qua hai bàn tay đang đan vào nhau, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ lên mu bàn tay của Giang Kinh Mặc, không mang theo ý ái muội, sau đó nghiêng người dựa vào Giang Kinh Mặc, động tác rất nhẹ, không thực sự đè lên cậu, chỉ có chút mệt mỏi.
“Vậy anh sẽ chờ, bạn trai nhỏ.”
“Đang nói gì đó? Kể cho anh nghe với, do hôm nay cũng muộn rồi, nên anh cũng hơi mệt, nói chuyện với anh nhiều chút, đừng để anh ngủ gật đấy.”
Cốc Khải nghe thấy một ít âm thanh từ phía sau, lập tức mở miệng nói, còn tranh thủ liếc nhìn gương chiếu hậu.
Chỉ có điều trời đã tối đen, ngoài việc nhìn thấy tình hình trên đường, đôi lúc ánh đèn đường lóe lên chiếu sáng bên trong xe một chốc, thì anh cũng chẳng thấy gì khác.
Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn dựa vào ghế, cảm nhận mái tóc của Thời Tuế lướt qua cằm và cổ mình, nghe thấy câu nói đó.
“Vừa nãy em còn nghĩ rằng con người đúng là không thể ăn sống cá đuối mà.”
Cốc Khải: …
Bá chủ đại dương nhỏ của bọn họ lại bắt đầu nghĩ về chuyện ăn uống của mình rồi.
Còn nói cái gì mà ‘con người không thể ăn sống cá đuối’, nghe như thể bản thân cậu thì có thể ăn sống vậy.
Nhưng Cốc Khải vẫn rùng mình một cái, im lặng một lúc rồi nói: “Em đừng có nhớ thương cậu bạn cá đuối kia nữa, không sợ dọa chết mấy bạn học ở lớp cấp trung à.”
Giang Kinh Mặc nở nụ cười, hàm răng trắng sáng trong đêm khiến hai người còn lại cũng bật cười theo.
Phá vỡ sự u ám và mệt mỏi đã bao trùm lên họ suốt cả buổi tối nay.
Giang Kinh Mặc tranh thủ nhìn ra bên ngoài.
Đúng lúc này xe đi vào một khu đất trống không có đèn đường.
Mặt trăng rất sáng, nhưng bị mây che khuất một nửa, chỉ lộ ra chút sáng trắng ấm áp, những đám mây xung quanh như xếp thành hàng ngay ngắn, nhuộm ánh sáng thành màu trời sao, vài ba cây giữa hồ trong công viên, nằm đúng ngay khe hở của đám mây, ánh sao từ đó chiếu xuống, tựa như một dòng thác ngân hà, rực rỡ và choáng ngợp.
Như một lời tiễn biệt, lại giống như một bức tranh do người đã ra đi gửi tặng cho nhân gian.
Giang Kinh Mặc gọi Thời Tuế và Cốc Khải nghiêng đầu nhìn khung cảnh tình cờ được tạo ra trong lúc xe chạy qua.
Ngón tay đặt trên mép cửa sổ.
Ông nội Đoạn, tạm biệt ạ.
*****
Kể từ ngày đó, đã mấy ngày trôi qua, mọi việc trong nhà của Đoạn Mặc Hiên cơ bản đã được xử lý xong, lúc này Đoạn Mặc Hiên đang dự định mang tro cốt của ông nội về quê để an táng.
Lúc này, Giang Kinh Mặc cũng bị yêu cầu về nhà dưỡng thương cho tử tế.
Sinh viên năm nhất, năm hai và năm ba vẫn còn bài kiểm tra phải tham gia, có lẽ đã bắt đầu từ vài ngày trước.
Thời Tuế, Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải đã hoàn thành nhiệm vụ trên tàu đạt yêu cầu, thêm vào tình huống đặc biệt này, họ có thể xin nghỉ thêm vài ngày.
Đợi đến ngày cuối cùng của kỳ thi họ sẽ quay lại.
Còn Giang Kinh Mặc vì bị thương nên tạm thời được miễn tham gia kỳ thi lần này để chuyên tâm dưỡng thương. Thực ra, chủ yếu là vì thành tích của cậu ở những mục trước đều đứng nhất, hơn nữa điểm số còn vượt xa những người khác, các thầy cô đều đánh giá cậu rất cao. Dù không tham gia vòng thi cuối, cậu vẫn dễ dàng đứng giữa bảng xếp hạng với số điểm hiện tại.
Thật ra thứ hạng này đối với sinh viên cũng không quá quan trọng, người đứng nhất hay đứng cuối đều sẽ được thăng cấp như nhau.
Chỉ là để có một thứ hạng đầu vào mà thôi.
Vì vậy, các thầy cô đều mạnh mẽ khuyến nghị Giang Kinh Mặc nên dưỡng sức khỏe trước rồi hẵng tính những việc khác.
Dù sao thì việc Giang Kinh Mặc tham gia thi đấu Đại hội bốn viện cũng đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Giữ gìn sức khỏe mới là việc chính.
Thầy Điền còn đại diện cho nhóm giảng viên đến thăm Giang Kinh Mặc vài lần.
Cuối cùng, trước sự tha thiết kêu gọi điểm số của bạn học Tiểu Giang, thầy đã rời đi trong sự lúng túng.
Cảm thấy các thầy cô khác sau này chắc sẽ phải đau đầu lắm đây.
Đừng hỏi, vì em ấy đã trở thành một đứa nhỏ ám ảnh điểm tín chỉ rồi, đi học không vì mục đích gì khác, chỉ muốn tốt nghiệp thôi.
Xem kìa, yêu cầu của đứa nhỏ thấp như vậy, nhưng tại sao cái yêu cầu thấp đó lại khó đến vậy chứ!!
Trong thời gian này, do trường học khá ồn ào, để tiện cho Giang Kinh Mặc nghỉ ngơi, Thời Tuế và Giang Kinh Mặc tạm thời dọn ra khỏi ký túc xá, chuyển đến nhà của Thời Tuế ở khu vực này.
Thực ra giữa chừng Giang Xuyên Bách đã kiên quyết yêu cầu Giang Kinh Mặc chuyển đến biệt thự của gia đình ở Hồng Kông.
Nhưng Thời Tuế nghiêm túc và cương quyết, lấy lý do Giang Kinh Mặc bị thương, ở bên ngoài khó chăm sóc, đã thành công thuyết phục được Giang Xuyên Bách.
Nhà họ Giang là một gia tộc mới nổi, sự nghiệp của Giang Xuyên Bách đang trong giai đoạn phát triển, anh là một người cuồng công việc, nhưng lại cực kỳ quan tâm đến em trai, mỗi ngày đều không thiếu một cuộc điện thoại cho Giang Kinh Mặc, kể cả khi điện thoại của Giang Kinh Mặc bị thu giữ trong kỳ thi, anh vẫn không bỏ lỡ bất kì cuộc gọi nào, có chút bị ám ảnh cưỡng chế.
Vì đã lâu không được gặp Giang Kinh Mặc, mỗi ngày Giang Xuyên Bách đều làm việc hết sức, thường thì khi Giang Kinh Mặc liên lạc với anh, anh vẫn đang làm thêm giờ tại công ty, nói rằng muốn đẩy nhanh tiến độ dự án, sớm hoàn thành để có thể đến gặp Giang Kinh Mặc.
Sau khi Giang Kinh Mặc nói muốn anh nghỉ ngơi cho tốt, đã có lần Giang Xuyên Bách chạy từ công ty về, lừa Tiểu Giang rằng anh đã về đến nhà, nhưng bị Giang Kinh Mặc ra lệnh cấm, từ đó anh mới chịu kiềm chế lại.
Theo lời Giang Xuyên Bách nói, người anh trai ‘vô dụng’ như anh cũng chỉ có tiền để đưa cho em trai, vì vậy anh không thể làm mất đi sự đảm bảo cơ bản này.
Tình hình của cha mẹ Giang cũng tương tự, mỗi tối đều hết mực quan tâm đến Giang Kinh Mặc.
Điều này khiến Thời Tuế, cũng là một người sống xa nhà, trông như thể đến từ một gia đình ‘vô tâm’, chẳng mấy quan tâm đến con cái.
Chỉ có mẹ của Thời Tuế – Khương Tự Nghi, là người luôn nhớ đến con trai lớn, nhưng bà cũng chỉ vui vẻ kể cho Thời Tuế nghe về tình hình của Thời Duyên. Bà nói rằng Thời Duyên trông rất xinh xắn, dù mặc đồ con gái cũng không chút gượng gạo, giống hệt Thời Tuế hồi nhỏ, nhưng rõ ràng Thời Tuế lúc bé chính là một đứa trẻ thông minh lạnh lùng, rất ít khi cười.
Còn Thời Duyên lại là đứa nhỏ thích khóc, cũng rất thích cười.
Có lẽ thời gian quá ngắn, ảnh hưởng của thuốc P vẫn chưa biểu hiện rõ.
Hiện tại cũng chưa xảy ra vấn đề gì.
Sáng sớm hôm sau khi vòng thi cá nhân của năm nhất và năm hai kết thúc.
Ánh nắng ấm áp của đầu đông len lỏi qua khe rèm, trải đầy sàn nhà một màu vàng rực rỡ.
Chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy lòng ấm áp, muốn chạm vào, nhưng khi thấy ánh sáng này cũng đồng nghĩa với việc Giang Kinh Mặc lại ngủ nướng quá giờ.
Không còn thời gian bắt buộc phải dậy sớm, Giang Kinh Mặc khá thích ngủ nướng, và cũng có chút cáu kỉnh khi thức dậy. Cậu nheo mắt, tóc rối tung rơi trên gối. Cậu đang ở nhà Thời Tuế, nên dầu gội và sữa tắm cũng là dùng của hắn.
Mỗi khi thức dậy từ chiếc giường ấm áp này, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cậu lại cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình bị ngấm đẫm mùi hương của Thời Tuế.
Lúc này, có một cánh tay trần đang vắt ngang eo cậu.
Giang Kinh Mặc mơ màng quay đầu, nhìn thấy người kia trên chiếc giường đôi.
Thời Tuế cũng đang ngủ, hàng mi dài rủ xuống, nửa thân trên trần trụi, quần áo vứt lộn xộn dưới sàn.
Kỳ thi của năm nhất và năm hai kết thúc vào đêm qua, lúc đó Giang Kinh Mặc đã đi ngủ, còn Thời Tuế thì chưa về.
Hiển nhiên, hắn cũng rất mệt, về nhà là lập tức cởi áo khoác, tắm rửa sơ qua rồi leo lên giường ngủ ngay.
Giang Kinh Mặc lờ mờ nhớ lại nửa đêm hôm qua, hình như cậu đã thấy Thời Tuế vén chăn lên giường, cậu cố gắng ngồi dậy một chút.
Lại bị đẩy nằm xuống, ngửa mặt, thậm chí chăn cũng bị người bên cạnh kéo vào lòng.
Thời Tuế hơi mơ màng, nhưng rất có ý thức của một người bạn trai, hắn lơ đãng hôn lên tóc Giang Kinh Mặc, giọng khàn khàn: “Đừng quậy, hôm nay nghỉ ngơi, ngủ thêm chút nữa đi.”
Hai người đàn ông khỏe mạnh bừng bừng nằm cạnh nhau thế này, lại còn vào sáng sớm.
Cảm giác ngại ngùng lập tức xuất hiện.
Thời Tuế thì không có chút nào không thoải mái.
Cuối cùng, Giang Kinh Mặc đã dùng gối làm thế thân, sử dụng chiêu rút lui trong im lặng để leo ra khỏi giường.
Thời Tuế đã mở mắt, ôm gối nhìn chằm chằm cậu.
“Đội trưởng,” Giang Kinh Mặc mặc áo khoác vào, đầy tự tin, “Anh ngủ thêm chút nữa đi, em sẽ làm bữa sáng cho anh.”
Thời Tuế nhìn Giang Kinh Mặc một lúc, rồi nửa tin nửa ngờ nhắm mắt lại.
Khoảng năm phút sau, Giang Kinh Mặc vào bếp, cầm lấy hai quả trứng cuối cùng trong hộp trứng đã mua trước đó.
Nhìn thấy chất rắn không xác định dính trên trứng, cậu im lặng một lúc.
Hình như anh Hải cẩu đã từng nói, nếu trên trứng có phân thì không phải là dấu hiệu của sự tươi mới, mà là con gà này đã bị bệnh.
À…
Vì vậy, Giang Kinh Mặc vui vẻ xoay quả trứng, để mặt có chất bẩn quay đi chỗ khác, cố gắng tránh làm bẩn tay, rồi bắt đầu đập trứng.
Tốt lắm, chỉ cần cậu không nhìn thấy thì đây chính là một con gà khỏe mạnh!