Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1244

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1244 :Sương mù chiến tranh (2)
Năm ngày sau, tiểu đội đến đích.
Khu vực này là một bản đồ hoàn toàn chưa từng khai thác với Hoa Hạ, dã thú đông đảo, thực lực cao hơn những bản đồ đã khai thác mấy cấp bậc.
Ví dị như bọn họ gặp được khá nhiều Bạch sắc sư hổ thú, sư hổ thú cấp phổ thông ở nơi này đã tương đương với dã thú cấp tinh ở trong bản đồ cao cấp đã khai thác.
“Dã thú nơi này mạnh hơn Thái Bình sơn đạo rất nhiều.” Đông Ly nói.
Giang Khải gật đầu, “Dù sao đã cách khu vực đã khai thác rất xa, thực lực dã thú chắc chắn càng ngày càng mạnh.” Hồ Ngôn đột nhiên nói, “Các ngươi nói thực lực những dã thú tồn tại ở khu vực trung tâm Quỷ Tinh sẽ đạt đến trình độ nào?” “Ai biết được. Chúng ta cũng không biết trung tâm Quỷ Tinh ở đâu.” Nguyễn Ngữ nhún vai.
Giang Khải thì đối chiếu bản đồ tìm được vị trí đánh dấu trên bản đồ.
Vị trí được đánh dấu trên bản đồ cũng là một khu vực trống trải, không có dã thủ, ngay cả thực vật trên mặt đất cũng rất thưa thớt, mơ hồ có một tầng sương mù mỏng manh tràn ngập.
Nồng độ sương mù không cao, nhưng nhìn qua vẫn không thấy rõ cảnh tượng ở trung tâm sương mù.
Nói tổng thể, khu vực này cho người ta cảm giác âm u đầy tử khí!
“Chẳng trách Thần chiến tranh và Thần tử vong lại là bằng hữu…” Giang Khải lẩm bẩm một câu, lại nói với đồng bạn, “Mọi người cẩn thận một chút, phía trước cũng là di tích Thần chiến tranh.” Một đoàn người bước vào khu vực tĩnh mịch này.
Ngay lúc bốn người tiến vào khoảng khu vực này, bên tai Giang Khải vang lên một số tiếng động kỳ quái.
Dường như là một số tiếng la giết, khoảng cách rất xa, tiếng động cũng rất nhỏ, nhưng có thể cảm giác được khá hỗn loạn.
Theo bọn họ không ngừng đi sâu hơn, tiếng động bên tai càng lúc càng lớn.
“Các ngươi nghe được tiếng động không?” Nguyễn Ngữ hỏi.
Ba người khác đều gật đầu, Hồ Ngôn nói, “Lần trước là chúng ta cùng nhau vượt qua di tích Thần chiến tranh, lúc ấy chúng ta cần thông quả tất cả bảy phần kiểm tra về tốc độ, công kích, phòng ngự, né tránh, công kích đặc biệt, chữa trị, giết hại của Thần chiến tranh.” Nguyễn Ngữ cũng nhớ lại, “Ta nhớ được, trong bảy phần kiểm tra này, chỉ cần lấy được năm điểm công nhận của Thần chiến tranh là có thể tiến vào di tích Thần chiến tranh.” “Lúc ấy chúng ta lấy được điểm nhiều hơn Đảo quốc, kết quả đặc quyền hạng nhất của bọn họ bị xóa bỏ.” Lúc trước Đảo quốc sử dụng đặc quyền phát hiện đầu tiên với Hoa Hạ, một cái trong đó là lúc Hoa Hạ phát hiện di tích Thần chiến tranh, nếu lấy được điểm thấp hơn Đảo quốc sẽ không nhận được bất kỳ phần thưởng gì.
Ngược lại, Nagayama Juro là người Đảo quốc đầu tiên phát hiện di tích Thần chiến tranh lại bị truyền tống đến đây, tất cả thuộc tính tăng lên gấp bảy, lấy điểm công nhận của Thần chiến tranh làm tiền đặt cược tiến hành cá cược với người phát hiện bên Hoa Hạ.
Kết quả sau cùng Nagayama Juro thua trong tay Giang Khải, Đảo quốc vẫn hy vọng Hoa Hạ công cốc lấy giỏ trúc mà múc nước tự nhận quả ác, mất đi đặc quyền hạng nhất.
Suy nghĩ quay lại từ lần thăm dò đó.
Hồ Ngôn tiếp tục nói, “Cho nên, di tích Thần chiến tranh trung cấp chắc chắn cũng có một loại kiểm tra nào đó.” “Mọi người đứng gần một chút, tuy những sương mù này mỏng manh nhưng ta luôn cảm thấy hơi quỷ dị.” Giang Khải nói.
Ở Quỷ Tinh nhiều năm, Giang Khải tổng kết ra một kinh nghiệm là chỗ có sương mù thường không giống bình thường.
Bốn người áp sát lại, Giang Khải đi phía trước, Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ theo sau, Đông Ly bọc hậu.
Đi vào khu vực sương mù được một khoảng, Giang Khải giơ đồng hồ lên muốn thẩm tra đối chiếu vị trí.
“Hả? Đồng hồ của ta không thể biểu hiện vị trí này?” Giang Khải ngạc nhiên nói.
Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ cũng nhìn đồng hồ của mình, quả nhiên chức năng chỉ dẫn phương hướng của đồng hồ đều mất đi hiệu lực.
Tiếng la giết bên tai càng ngày càng gần, bọn họ đã có thể nghe thấy tiếng binh khí va chạm, tiếng nổ kỹ năng.
“Hiện tại chúng ta mất phương hướng, cứ chờ chút.” Giang Khải nói.
Bốn người đứng tại chỗ, cảnh giác nhìn quanh.
Nhưng điều kỳ quái là dù bọn họ đứng yên bất động, tiếng la giết cũng đang không ngừng đến gần.
Giang Khải hơi híp mắt lại, “Đây là tình huống gì?” Không lâu sau, một trận gió mạnh thổi tới, sương mù xung quanh đột nhiên tản ra!
Lúc này, đám người Giang Khải mới có thể thấy rõ ràng tình huống xung quanh.
Lúc này, hai bên của bọn họ có hai đại quân đang khởi xướng tấn công về phía của bọn họ.
Số người của hai bên khó mà tính toán, chỉ thấy hai bên đều đen nghịt!
Thấy trận chiến thật lớn như thế, sắp lấy vị trí của bọn họ làm trung tâm để bộc phát, Giang Khải chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Đông Ly khẽ nói, “Ta có thể cảm giác được đây là huyễn thuật!” Giang Khải gật đầu, rất hiển nhiên ở nơi xa xôi thế này không có khả năng có nhiều người tồn tại như vậy, chiến tranh mà bọn họ đang thấy tuyệt đối là ảo giác.