Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 370

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 370 :

 
Kỳ thực, lúc vợ từ hậu đài nhìn ra, những ánh mắt của đám người kia, Phó Cảnh Thần đều thấy hết.

Nhưng anh lại không cảm thấy khó chịu chút nào.

Bởi vì vợ anh xứng đáng đón nhận những ánh mắt đó.

Mà cũng chính điều đó, càng nhắc nhở bản thân anh, cô tốt đẹp đến nhường nào, và anh càng phải thêm trân trọng cô.

Nghĩ đến đây, giọng Phó Cảnh Thần thật nhẹ nhàng, mang theo chút dịu dàng: “Chúng ta rất gần.”

Với anh mà nói, quãng đường hai tiếng đồng hồ đi xe chẳng đáng là bao.

Khương Du Mạn nghe anh nói, nhìn gương mặt tuấn tú ấy, trong lòng thầm thở dài. Người đàn ông này rõ ràng luôn nói những lời lẽ rất đỗi bình dị, chân thật, vậy mà sao mỗi lần anh nói, cô lại cảm thấy như bị chạm đúng vào nơi sâu kín nhất trong tim? Có lẽ chính vì biết anh không hề có ý đồ giảo hoạt, những lời này đều xuất phát từ tận sâu trong tim anh, nên mới dễ dàng làm cô rung động đến vậy.

Thấy sắp đến ký túc xá, Khương Du Mạn liếc nhìn xung quanh, dừng chân lại, rồi chỉ chỉ má mình. Thấy Phó Cảnh Thần vẫn đứng yên, cô liền giục: “Nhanh lên nào, bây giờ không có ai, lát nữa mà có người tới là... không được đâu.”

Ba chữ cuối còn chưa kịp nói hết, trên môi cô đã đột ngột bị chạm khẽ. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhanh đến mức Khương Du Mạn còn chưa kịp phản ứng thì Phó Cảnh Thần đã lùi ra.

Tiểu Diệp đang gác đầu trên vai ba, nghi hoặc quay đầu nhìn.

Khương Du Mạn vuốt môi, bật cười : “Không sợ dạy hư con nít à, Phó đoàn trưởng?”

Phó Cảnh Thần liếc nhìn con trai: “Không dạy hư được đâu.”

Bị ba mẹ nhìn, Tiểu Diệp cười tít mắt, lộ ra mấy cái răng sữa vừa mới nhú.

Có thể nhìn thấy, cũng chẳng hiểu gì cả !

Khương Du Mạn: “Anh nói câu này trước mặt em còn được, chứ tốt nhất đừng để ba mẹ nghe thấy.” Cô cảnh báo. Với mức độ coi trọng Tiểu Diệp của ba mẹ chồng, chỉ e Phó Cảnh Thần còn phải đứng sang một bên.

Phó Cảnh Thần: “Đây không phải là làm hư thằng bé.” Anh cúi mắt nhìn cô, ánh mắt lướt qua đôi môi đang ửng đỏ của cô.

Khương Du Mạn không hề nghi ngờ, nếu không phải địa điểm không thích hợp, anh sẽ hôn thêm lần nữa.

"Được rồi."

Khương Du Mạn hắng giọng: “Anh cứ đợi mà xem.” Cô nói nhỏ, “Không cần lâu đâu, anh sẽ biết, với tình yêu thương mà ba dành cho Tiểu Diệp, cái này đích thị là dạy hư đấy.”

Theo nguyên tác, ba mẹ chồng rất nhanh sẽ được minh oan, đến lúc đó gia đình đoàn tụ, Phó Cảnh Thần sẽ biết.

Nhưng lời vừa nói ra, cô mới sực nhớ Phó Cảnh Thần không hề hay biết điều này. Cô ngước nhìn anh.

Phó Cảnh Thần không hề có biểu hiện khác thường nào, nghe cô nói vậy, anh thậm chí còn gật đầu đồng tình.

Thấy thái độ của anh, Khương Du Mạn không khỏi nghi ngờ: Phải chăng anh đã nghe ngóng được tin tức gì từ bên trong rồi?

Nhưng cô không kịp hỏi thì đã có người đi đến.

Khương Du Mạn: “Em vào trước đây.” Thấy trời cũng đã nhá nhem tối, cô đơn giản ôm lấy Tiểu Diệp. “Anh buổi tối cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”

Phó Cảnh Thần: “Được.”

Ký túc xã nữ binh anh không tiện lại gần, chỉ có thể đứng tại chỗ. Thấy cô trước khi bước vào cửa còn quay người lại vẫy tay, anh cũng giơ tay lên. Tiểu Diệp bắt chước, cũng học ba chào theo.

Nhìn cảnh tượng này, lòng Phó Cảnh Thần tràn đầy. Anh đứng đó cho đến khi bóng dáng hai mẹ con khuất hẳn, mới quay người trở về. 

Cùng lúc đó, tại Sở gia, bầu không khí lại vô cùng căng thẳng.

Sở Duyên Long vừa về đến nhà là giam mình trong thư phòng, Hứa Nhã Quân đến gõ cửa, ông ta cũng không mở. Bên trong im ắng, nếu không phải chắc chắn ông ta đã vào, bà ta còn tưởng rằng trong phòng không có ai.

Bao nhiêu năm rồi, quả nhiên, chỉ cần nhắc đến cái tên Hứa Mi kia, ông ta lại trở nên như vậy. Bất kể Hứa Mi đã lập gia đình, sinh con gái, ông ta vẫn không thể nào quên được.

Không được, nhất định phải đi tìm chị dâu nói chuyện này mới được.

Hứa Nhã Quân ngồi trên ghế sofa nghĩ, càng nghĩ, sắc mặt càng thêm u ám.

“Mẹ, làm sao vậy?” Sở Văn Châu trở về, thấy bầu không khí trong nhà nặng nề như vậy, thuận miệng hỏi một câu, “Ba đâu?”

Hứa Nhã Quân thấy con trai, liền cảm thấy hận sắt không thành thép: “Sao con lại về rồi? Con xem anh trai con kia, ngày thường không có việc gì cũng ở lại đơn vị, sao con cứ phải chạy về nhà mãi thế?”

Sở Văn Châu vừa nghe mẹ nhắc đến Sở Văn Túc, vẻ mặt liền lộ rõ sự khó chịu: “Không huấn luyện, con ở đơn vị làm gì?” Hắn nằm phịch xuống ghế sofa, còn gác chân lên.

Hứa Nhã Quân đành quay mặt đi hướng khác, mắt không thấy tâm không phiền: “Sắp lấy vợ đến nơi rồi, cả ngày không ra hình dáng gì!”

Sở Văn Châu đang có tâm trạng tốt, nghe câu này xong liền im bặt. Hắn cáu kỉnh: “Mẹ phiền phức thật đấy! Người ta không thích nghe gì, mẹ lại cứ nói cho bằng được. Chẳng trách ba không kiên nhẫn nghe mẹ nói chuyện.”

Bình thường Sở Văn Châu chống đối, Hứa Nhã Quân còn có thể bỏ qua. Nhưng lần này lại khác. Bà ta đang bực tức vì Sở Duyên Long hoài niệm Hứa Mi, lời nói của con trai chẳng khác nào một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng bà ta. Lời con trai nhắc nhở bà ta, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, bà ta vẫn không thể thắng được Hứa Mi, kể cả khi Hứa Mi đã rời khỏi Hứa gia, chỉ một chút tin tức, vẫn dễ dàng tác động đến tâm tư của chồng bà ta như vậy.

Hứa Nhã Quân thẹn quá hóa giận, "đằng" một tiếng đứng phắt dậy khỏi ghế: “Mẹ là mẹ con, sao con dám nói chuyện với mẹ như thế?”