Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 369

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 369 :

 
“Đó là thành quả phối hợp của cô biên kịch, các nữ binh và người dẫn đầu.” Tô Văn Tranh không có ý định giành hết công lao, bởi đây là công sức của tập thể.

Nguỵ Lưu Cương đắc ý ra mặt: “Sư đoàn 22 chúng ta đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp!”

Nụ cười trên mặt Sở Duyên Long chợt thu lại, ông ta làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục nhìn về phía sân khấu.

Các nữ binh xếp thành hàng ngũ, cúi chào bế mạc trong tiếng vỗ tay.

Lúc họ quay người bước xuống sân khấu, Phó Hải Đường là người đầu tiên chạy tới.

Khương Du Mạn đang đứng ở cửa ra vào, vừa thấy cô, Phó Hải Đường đã hưng phấn reo lên: “Chị dâu, em thấy anh!”

May mà lúc biểu diễn trên sân khấu, cô không nhìn thấy phía dưới, nếu không thì không dám chắc có phạm lỗi hay không.

Mãi đến khi cúi chào bế mạc, đèn ở khu vực chỗ ngồi sáng lên, cô mới nhìn thấy rõ.

“Anh? Cảnh Thần ? Sao anh ấy lại đến đây được ?” Phản ứng đầu tiên của Khương Du Mạn là không thể tin được.

“Em không biết,” Phó Hải Đường lắc đầu, “Dù sao thì em thấy anh ngồi ở hàng ghế đầu đấy.”

Nghe vậy, Khương Du Mạn vội vàng bước một bước nhỏ, thừa dịp các nữ binh đang đi vào, cô nhìn nhanh về phía hàng ghế đầu.

Mặc dù mọi người đang có trật tự rời khỏi hội trường từ phía sau lên trước, nhưng sự chú ý dành cho sân khấu vẫn còn.

Lúc này, nhìn nữ đồng chí đang nhìn xuống dưới đài kia, khuôn mặt cô tinh xảo, khi cô ấy xuất hiện, căn phòng tập diễn ảm đạm dường như cũng bừng sáng theo.

Gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc từ cái nhìn đầu tiên.

Không biết cô ấy đã nhìn thấy gì, đôi mắt đẹp cong lên, rất nhanh cô ấy thả màn sân khấu xuống.

Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, lại khiến không ít người sững sờ tại chỗ.

Sở Duyên Long thậm chí còn thở dồn dập, tựa như bị đóng đinh trên ghế.

Khuôn mặt này, dù ba mươi năm nữa trôi qua, ông ta vẫn nhận ra.

Hứa Mi…

Cái tên ẩn sâu dưới đáy lòng ấy, tựa như những bông tuyết nhẹ nhàng bay tới, mở tung chiếc hộp ký ức mà anh cố tình lãng quên.

Nữ đồng chí vừa rồi rõ ràng mang gương mặt thời trẻ của Hứa Mi.

Chẳng qua, cô gái này rạng rỡ, tươi tắn hơn, khi nhìn xuống dưới đài, trong ánh mắt cô lấp lánh những tia sáng vụn vặt, vừa nhìn đã biết sống trong môi trường hạnh phúc.

Nếu ví Hứa Mi như đóa hoa dành dành u buồn, thì cô gái này chính là đóa mẫu đơn nở rộ.

Vì thế, dù có tám chín phần tương đồng về ngoại hình, người ta vẫn có thể nhận ra ngay đây là hai người khác biệt.

Nữ đồng chí ấy ... rất có thể là con gái của Hứa Mi.

Nhận thức này khiến Sở Duyên Long hoảng hốt, nếu không phải Nguỵ Lưu Cương đẩy ông ta một cái, ông ta vẫn chưa thể hoàn hồn.

“Sao lại ngồi đến mức không đứng dậy được vậy?” Nguỵ Lưu Cương thở ngắn than dài: “Văn Tranh, cô xem, vở diễn của đoàn văn công chúng ta cảm động lòng người đến mức nào. Duyên Long lúc trước xem 《Đi tới 》còn chưa nhập tâm như thế!”

Sở Duyên Long: “…”

Chỉ trong vài câu nói, Nguỵ Lưu Cương đã lợi dụng ông ta để kéo 《Đi tới 》 ra dìm hàng thêm lần nữa.

Nghe vậy, Tô Văn Tranh nhịn cười.

Hai vị sư trưởng đấu khẩu gay gắt, lúc này điều bà cần làm, và có thể làm chỉ là giả vờ câm điếc.

Dù sao, trời sập thì đã có Nguỵ Lưu Cương chống đỡ.

“Nguỵ Sư trưởng lại đùa rồi.”

Hứa Nhã Quân đương nhiên không thể để Đoàn Ca vũ Hướng Dương bị hạ thấp lần nữa. Bà ta làm ra vẻ lo lắng nhìn Sở Duyên Long: “Lão Sở, anh thấy không khỏe chỗ nào à?”

“Không có gì.” Trên mặt Sở Duyên Long không nhìn ra điều gì bất thường: “Đi thôi, chúng ta cũng ra ngoài.”

Ông ta không có tâm lực đi phản bác lời Nguỵ Lưu Cương, kéo Hứa Nhã Quân vội vàng bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hơi hoảng hốt của ông ta, Nguỵ Lưu Cương đắc ý, quay đầu nhìn về phía Tô Văn Tranh và Phó Cảnh Thần.

Vừa nhìn sang, ông mới phát hiện Phó Cảnh Thần đang nhìn chằm chằm cánh cửa.

Nhớ lại lúc nãy Khương Du Mạn thoáng nhìn xuống dưới đài một lát, ông lập tức hiểu ý, phẩy phẩy tay: “Mau đi đi!”

Ông mới không phải là người sẽ "một bổng đánh uyên ương" !

Phó Cảnh Thần cũng không khách khí với ông, từ cửa bên kia của phòng tập diễn bước ra ngoài.

Thấy vậy, Tô Văn Tranh và Nguỵ Lưu Cương liếc nhau, đáy mắt đều là ý cười không che giấu được.

Lúc Phó Cảnh Thần đi ra, Khương Du Mạn quả thật đang chờ ở bên ngoài.

Thấy ba ba, Tiểu Diệp đang nằm trong lòng cô vươn tay: “Ba ba, bế.”

Phó Cảnh Thần đón con trai qua.

Hai người chậm rãi đi về phía khu ký túc xá.

“Sao anh lại đến đây?” Khương Du Mạn nghiêng đầu nhìn hắn: “Em nghe Hải Đường nói, còn tưởng mình nghe lầm.”

Phó Cảnh Thần trả lời rất thẳng thắn: “Được nghỉ hai ngày, anh liền muốn nhìn em và Tiểu Diệp.”

Tiểu Diệp ban đầu đang gục trên vai anh, đột nhiên nghe thấy ba ba gọi tên mình, vội vàng ngẩng đầu, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn anh.

Nghe xong lời này, Khương Du Mạn hiểu.

Lúc huấn luyện, anh không thể đi đâu, phần lớn thời gian đều bận rộn, còn có thể miễn cưỡng kìm nén sự nhớ nhung.

Hiện tại được nghỉ, nên anh liền lập tức đến đây.

“Từ Sư đoàn 22 đến Sư đoàn 19, lái xe cũng gần hai tiếng đồng hồ, anh không ngại xa sao?” Nói thì nói vậy, nhưng trong ánh mắt Khương Du Mạn tràn đầy ý cười, rõ ràng là rất vui.

Nghe cô nói, Phó Cảnh Thần vươn một tay nắm chặt tay cô.

Hai người cố tình đi đường vòng qua bên hông phòng tập diễn, lúc này xung quanh chẳng có ai, vì thế Khương Du Mạn cũng không có lo lắng, chỉ cong cong khóe mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

Từ góc độ này nhìn lên, cô thật sự đẹp vô cùng.