Vạn Biến Hư Ảo - Chương 115

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 115 :Cấp Bậc Quốc Vương
Chương 115: Cấp Bậc Quốc Vương

Dưới sự đào tạo của Dương Tuấn Vũ, các thành viên của Diệt Thiên có tốc độ hồi phục đáng kinh ngạc. So ra với những gia tộc khác, số trận chiến đấu họ tham gia còn nhiều hơn, thương thế cũng nặng hơn vài phần, vậy mà chỉ sau 2 ngày đa phần những người nàu đã có thể rời khỏi giường, bắt đầu luyện tập trở lại, tới ngày thứ ba, họ còn trích thời gian ra tới các khu quân y tạm thời của các gia tộc để hỗ trợ trị thương.

Học sát thủ ngoài khả năng g·iết chóc còn cần kiến thức y học để khi b·ị t·hương có thể tự chữa trị. Vốn họ đã có nền tảng khá tốt từ trước, qua hai năm dưới bàn tay nhào nặn của Dương Tuấn Vũ lại càng trở lên thành thạo hơn ở mảng này, so với những kẻ có gia tộc để dựa dẫm, quanh năm chẳng có nổi vài trận chiến thực sự thì họ vượt trội hoàn toàn.

Nhưng cũng chính vì lẽ đó, ánh mắt các gia tộc càng thêm kính trọng và nể phục đoàn quân tử thần này. Thấy tộc nhân của mình có thái độ khiêm nhường như vậy, các lão gia chủ cũng chỉ biết cười khổ, coi như đây là một lần thay máu, một lần cho những kẻ ưu tú còn sót lại mở to mắt ra mà nhìn thế giới khốc liệt bên ngoài.

Sau một tuần, thương thế cơ bản đã ổn định bắt đầu bước vào tập luyện tăng dần cường độ, qua tiếp một tuần nữa việc phối hợp với nhau giữa các cánh quân đã thuần thục hơn rất nhiều.

Liên Minh Cửu Long Tinh để đảm bảo lực chiến hoàn mĩ nhất vẫn tạm thời chia làm 9 đội, theo thứ tự tương ứng với các gia tộc. Đồng thời, trong quá trình chiến đấu, các đội sẵn sàng phối hợp với nhau theo chiến thuật trong từng thời điểm khi có chỉ thị. Chỉ là việc khó khăn nhất chính là đội ngũ tiên phong.

Đội ngũ tiên phong có vai trò mở đầu cuộc chiến, là mũi nhọn t·ấn c·ông không thể thiếu, nhưng đồng thời khả năng bị tiêu diệt cũng cao nhất bởi vì ban đầu cũng là lúc quân đối phương khỏe mạnh nhất, v·ũ k·hí đầy đủ nhất.

Là một thương nhân, Dương Tuấn Vũ đương nhiên nhìn ra vị trí bất lợi này nhưng khi mọi người tỏ vẻ lo lắng, hắn lập tức đứng ra nói Diệt Thiên đảm đương trọng trách. Quyết định này khiến mọi người thở phào, nhiều người nghi hoặc thậm chí cảm thấy hắn thật ngu ngốc. Nhưng hắn tự có quan điểm riêng của mình.

Thứ nhất, việc chiến thắng liên tiếp các trận vừa rồi khiến sĩ khí thủ hạ của mình đang lên cao nhất, trong khi tàn binh các đại gia tộc kia trong tâm trí đã có phần sợ sệt, nếu để họ đảm đương vị trí mũi nhọn tiên phong e rằng vừa t·ấn c·ông gặp khó khăn đã có ý định bỏ chạy.

Thứ hai, sau thắng lợi lần này, bất chấp Diệt Thiên có ngồi vào chiếc ghế trong Hội Đồng Phán Quyết của Liên Minh hay không thì ý kiến của họ vẫn có sức nặng rất lớn, hình ảnh và địa vị là không thể thay thế. Tới khi hắn cần Liên Minh trợ giúp, không sợ họ từ chối. Dù sao đây cũng là lãnh thổ Chính đạo, nhiều việc sau này chắc chắn phải làm mà không có một thế lực lớn ủng hộ thì một bước cũng khó đi.



Thứ ba, Zero đã giữ chân của hắn hơn ba năm, hắn ngày đêm đều lo lắng về gia đình mình bên ngoài kia, việc đám người này chần chừ không quyết, khi đánh không thể phát huy toàn bộ sức mạnh thì e rằng cuộc chiến phải kéo dài tới bao giờ khó mà nói trước được. Đây là điều hắn rất không muốn thấy.

Dùng người phải tin tưởng.

Những gì hắn đào tạo suốt mấy năm qua tin rằng thủ hạ của mình sẽ một trận thành danh. Mà sau lần c·hiến t·ranh này, mỗi một người còn sống sẽ chính là một tinh binh xuất sắc. Muốn mạnh mẽ thì phải chiến đấu, muốn ngồi ở vị trí cao hơn người thì phải bỏ ra cái giá đắt tương xứng.

Và một điều nữa đó là, trong tương lai, nếu không may t·hảm h·ọa kia ập tới, những chiến binh quả cảm này chắn chắn sẽ là lực lượng nòng cốt quyết định thắng thua của cả nền văn minh nhân loại.

...

Có người đứng ra, các gia chủ khác đương nhiên không chậm trễ chiến sự, trong thâm tâm họ giờ phút này đã coi kẻ mặc Bạch bào kia là thủ lĩnh của mình.

Đây là một trận chiến quyết định sự tồn vong của tám đại gia tộc có lịch sử ngàn năm, vì vậy, số người lính được bố trí ở lại Yamamoto bảo vệ người già và trẻ em rất ít, toàn bộ đều được huy động tham gia cuộc chiến vĩ đại này.

Vì thế, 11 vạn quân lên đường viễn chinh, lấy một con Bạch Mã dẫn đầu, vị thiếu niên trẻ tuổi mang trường thương trên lưng, gương mặt lãnh khốc, ánh mắt lạnh lùng cưỡi ngựa phi nước đại, hình ảnh đó có lẽ về sau sẽ trở thành truyền thuyết của vùng đất Zero- nơi được coi là cái nôi võ học.



...

Trong một tòa lâu đài cổ kính nhưng khí thế theo năm tháng dường như càng lúc càng hưng thịnh, một đoàn người mặc Huyết bào đang vô cùng vui vẻ cười nói với một đám người mặc Hoàng bào.

Vị nam tử trung niên khí khái mười phần, gương mặt ánh tuấn, mắt ưng mày kiếm, thân khoác Hoàng bào có thêu hình Tứ Linh Thú: Long- Lân- Quy- Phụng đang vô cùng nhiệt tình khen ngợi đối phương. Nếu người ngoài nhìn thấy sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì kẻ này vốn được coi là vô cùng nghiêm khắc, mỗi lời nói ra đều đáng quý ngàn vàng, vậy mà nãy giờ đã luôn miệng khen ngợi người thanh niên ngồi trước mặt.

Không chỉ hắn, mỹ phụ ngồi kế bên phong hoa tuyệt đại, là mỹ nhân ngàn năm có một khi nhìn về phía thiếu niên nọ cũng hết sức ưng ý, bàn tay nàng đang vỗ nhẹ lên tay cô gái nhỏ bên cạnh, miệng thi thoảng nói nhỏ mấy lời vào tai ngọc khiến cô gái lúng túng khó xử.

Người nam tử cười ha hả tay nâng ly rượu ngàn năm tuổi được ủ trong Thiên Sơn U Minh vô cùng trân quý, miệng rồng hô vang:

- Nào, Hạo Thiên thực sự là nhân tài hiếm có thế gian, mới qua 20 đã đột phá tới cấp Quốc Vương, đây chính là rồng trong loài người. Bảo sao Đường lão lại giấu kĩ tới như vậy, đúng là khó khăn cho lão. Mọi người cùng nâng ly. Cạn.

Đường Càn nghe người ta khen cháu mình đương nhiên vô cùng cao hứng, mặt già không biết vì rượu quý hay vì phấn khích mà đỏ bừng. Nhưng mặc kệ là vì nguyên nhân gì, lão đều uống cạn chén rượu vào miệng.

- Ài, hai vị Hoàng Đế, Nữ Thần quá khen quá khen, điệt nhi còn phải cố gắng rất nhiều mới có hi vọng bằng một phần các ngài. Hạo Thiên có được ngày hôm nay coi như không phụ kì vọng mà gia tộc nhọc công bồi đắp.

- Đúng vậy ạ. Hai vị từ lâu đã là truyền thuyết sống trong lòng tất cả mọi người ở Zero này, cháu chỉ may mắn đột phá được, thực sự không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.

Đường Hạo Thiên mặc dù lòng vô cùng kiêu ngạo, nhưng lời khi nói ra lại nhún nhường, xiêm nịnh mười phần. Một là do người ta đúng là sức mạnh hơn hắn, mặc dù chỉ có một cấp nhưng ranh giới này chẳng khác nào giữa trời và đất. Một là ai bảo hắn phải lòng con gái người ta. Nghĩ tới đây, ánh mắt nóng bỏng không khỏi nhìn về phía nàng, thấy mỹ nhân kinh diễm kia, lòng hắn vô cùng rạo rực, khô nóng.



- Ha hả. Còn trẻ đã đạt vị trí trên vạn người, tuy vậy lại rất khiêm tốn. Tốt, rất tốt. Thành tựu sau này của Hạo Thiên chắc chắn sẽ vô cùng chói mắt, sợ rằng chẳng thua kém gì hai người chúng ta. Đường gia đúng là có hồng phúc tổ tiên. Y nhi, con nói có phải không?

Lão làm cha sao không hiểu ý định của người trẻ tuổi, lão chẳng có gì ngoài đứa con gái xinh như hoa như ngọc này. Người đời nói con gái như bát nước hắt đi, lớn sẽ theo chồng, nhưng đó là những kẻ không có địa vị. Còn hắn thì khác, một kẻ nắm trong tay quyền lực tối cao, sức mạnh tối cao, người ta có lấy con gái hắn thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng chính vì vị trí vượt trội hơn tất cả mọi người nên việc chọn hôn phu cho con lại trở thành một việc khiến hắn và vợ vô cùng đau đầu. Có người từng nói chỉ cần yêu là đủ, nhưng hắn thì không nghĩ vậy chỉ có yêu làm sao đủ? Gia tộc, địa vị, tầng lớp người khác nhau, tư tưởng suy nghĩ khác nhau, làm sao mà có thể đem lại hạnh phúc và giá trị lâu bền? Người giàu làm sau than mình quá nhiều tiền, người mạnh làm sao chê mình quá bá đạo?

Vì thế, chỉ có ngang hàng hoặc thấp hơn một chút mới có thể đem đến hạnh phúc dài lâu, suy nghĩ của hắn chính là thế, mà hắn tin con gái mình thông minh như vậy chắc chắn cũng hiểu đạo lý này. Ừm, nhìn nó có vẻ không hoàn toàn ưng ý, nhưng tìm được một người trẻ tuổi đạt cấp bậc này vô cùng hiếm có, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tình cảm chưa có thì từ từ bồi đắp, mới đầu là chưa hài lòng, sau dần sẽ thấy cũng được, rồi cuối cùng là hài lòng, thỏa mãn.

Họa Y đúng là không thích, cô không muốn việc hôn nhân đại sự của mình lại trở thành cầu nối chính trị. Đường Hạo Thiên. Hắn mặc dù vẻ ngoài anh tuấn vô cùng, tài năng, sức mạnh không cần bàn cãi, nhưng chẳng hiểu sao cô lại có một cảm giác khó chịu khi ở gần hắn, thậm chí là vô cùng chán ghét. Nếu là một cô gái khác có lẽ đã xơ lụi dưới chân hắn, nhưng cô thì khác, Quốc Vương, ừm, rất tốt, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Cô tin chắc một ngày không xa mình cũng sẽ đột phá lên Vương Hậu, cho nên cô cảm thấy Quốc Vương cũng chẳng thực sự siêu việt gì cả.

Ngoại hình cũng tốt, sức mạnh cũng được, cô bây giờ còn chưa có ý định lấy chồng. Mặc dù các cô gái tuổi 23 ở Zero đã thành gia lập thất, lấy chồng sinh con, nhưng vì đam mê tìm hiểu tri thức, chăm chỉ tu luyện, nên cô không nghĩ mình cần phải gả cho người ta sớm thế.

Chưa kể, từ khi gặp kẻ đó, trong đầu cô thi thoảng đều xuất hiện những đoạn hình ảnh nhìn qua rất xa lạ, lòng không tự chủ mà đau đớn, khó chịu, giống như những thứ vô cùng quan trọng bị mất đi. Điều này khiến Họa Y gần đây rất phiền muộn. Từ sâu thẳm trong suy nghĩ, cô cảm thấy nếu không làm rõ được những thứ đó, cô sẽ ân hận cả đời.

Tại sao lại như thế? Cô thực sự muốn gặp lại tên đó để hỏi cho ra nhẽ, nhưng khi tra danh sách khách mời của Diệt Thiên ngày đó không có ai tên Thiên Ưu, không cần nghĩ cô lập tức biết hắn dùng tên giả.

Cô vốn định dùng một chút thế lực Liên Minh thăm dò Diệt Thiên, nhưng lại sợ làm như vậy khiến người ngoài hiểu lầm Liên Minh muốn thu phục một tổ chức Tà đạo, còn Diệt Thiên nếu biết lại sợ rằng Liên Minh muốn tìm hiểu những tin tức bí mật, gây bất lợi cho họ.

Chưa kể, còn có một tên Lục Hà Thiên tự cho mình là đúng, luôn bám theo gây phiền nhiễu cho nàng. Trái không được, phải không xong, Họa Y chợt nhận ra những quyền lực trong tay mình không thể dùng được.