Vạn Biến Hư Ảo - Chương 114
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 114 :Liên Minh Cửu Long Tinh
  Chương 114: Liên Minh Cửu Long Tinh
Sau khi Uriki tới Yamamoto hội họp với gia chủ Inuarashi và Josephson lão mới hiểu được đoàn quân kinh khủng kia không phải như thanh niên bạch bào nói là người của Inuarashi phái tới, mà có nguồn gốc từ Diệt Thiên- Tà đạo mới khiến lão dễ dàng chấp nhận. Sự hung tàn, bá đạo của phe Tà đạo là thứ mà lão đã từng được trải nghiệm khi còn là một người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết.
Mặc dù là vậy, Uriki vô cùng ngạc nhiên và tò mò về sức mạnh của kẻ mặc bạch bào nọ, việc lấy một địch mười cao thủ cùng cấp từ xưa tới nay vô cùng ít, chưa kể còn trẻ như thế mà thương pháp đã cực kỳ tinh diệu, dù xếp ở đâu cũng là nhân tài ngàn năm khó gặp.
Cho tới khi nghe hai lão bạn già nói về ý định thành lập liên minh chống Đường, Uriki mới hiểu lý do bạch bào không quản nguy hiểm xâm nhập phe Chính Đạo.
Nếu là trước kia việc này tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng hiện tại Đường gia đã làm việc khiến người ta thực sự tức giận. Hiện giờ sự lựa chọn chỉ có một, gia nhập liên minh hoặc đơn độc để rồi bị tiêu diệt. Có đại gia tộc lịch sử ngàn năm dám để hương khói đứt đoạn dưới thời của mình. Đây chính là có c·hết cũng không còn mặt mũi nào dám gặp tổ tiên.
Đều là những con cáo già sống lâu thành tinh, Uriki rất nhanh đưa ra quyết định của mình: Gia nhập liên minh.
Mọi người trải qua những ngày thủ chiến vất vả, lại thêm một quãng đường hành quân dài cho nên đã rất mệt mỏi. Inuarashi nhanh chóng thu xếp chỗ ở cho mọi người ở tạm, Uriki cũng không ngại ngùng, lập tức nói lời cảm ơn rồi đưa tộc nhân về nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, khi lão theo thói quen thức dậy luyện khí công, đột nhiên thấy ở phương xa tiếng ồn ào khiền lòng tò mò nổi lên. Khoác huyết bào quen thuộc, lão mở cửa đi ra ngoài.
Tiếng ồn xuất phát từ phía cửa lớn, đây không phải là tiếng do người nói chuyện mà tạo lên, mà do tiếng vó ngựa, thiết giáp khi di chuyển mà thành.
- Fujio Yoshida? Thằng nhóc này sao lại ở đây?
Thoáng nghi hoặc, nhưng lão nhanh chóng vỗ đầu cười khổ:
- Hắn tới đây hẳn là cũng có mục đích giống mình. Chỉ là lão Fukoji đâu mà để thằng nhóc này dẫn đầu?
Đáp án lập tức rõ, nhìn đôi mắt đỏ hồng của thiếu niên Fujio cùng những người xung quanh, Uriki thở dài biết rằng người bạn già có lẽ đã không may mắn như hắn.
- Bá bá. Con ...
Fujio chắp tay cúi đầu chào nhưng đôi tay siết chặt tới trắng bệch, cả người khẽ run lên.
Uriki vội bước tới đỡ, vỗ vỗ vai hắn giọng khàn đi:
- Fujio làm tốt lắm. Đừng quá bi thương, mọi người sinh tử có số. Tuy vậy, chúng ta sẽ cùng nhau báo thù cho cha của con.
- Con ... vâng. Bá bá, con hiểu.
- Tốt. Thu xếp người của con, tới đại điện Yamamoto, mấy lão già khác chắc đang đợi ở đó.
- Được.
Fujio gật đầu, hắn quay lại nói với người thủ hộ của tộc Yamamoto:
- Junre, phiền anh rồi.
- Việc còn lại cứ giao cho ta.
Người mặc chiến giáp tên Junre gật đầu ra lệnh cho lính của mình đi trước dẫn đường.
- Mẹ, tiểu muội, mọi người đi nghỉ ngơi chút đi.
- Ừ. Con mau theo bá bá đi gặp cảm ơn mọi người đi. Tộc nhân cứ giao cho ta là được.
- Vâng.
Thu xếp cho người thân xong, Fujio theo chân lão Uriki tới đại điện của Yamamoto.
Lần này tốc độ không khỏi quá nhanh, Fujio vừa trao đổi với các tộc trưởng khác xong chưa kịp đứng lên đã có người chạy vào báo:
- Tộc trưởng, có một đoàn người khác đang hướng về phía chúng ta. Theo kì lệnh hẳn là người của tộc Yoon.
- Ồ.
Mọi người trong lòng không khỏi kinh ngạc, tốc độ chinh chiến của đoàn quân tử thần kia có thể nhanh tới như vậy?
Nhưng nghĩ tới khoảng cách của mấy gia tộc còn lại khá san sát nhau, không xa như khoảng cách từ Yamamoto tới Satou hay Yoshida, họ thở dài chấp nhận cách giải thích này.
Điều đó chứng tỏ cái gì? Đó chính là chỉ cần kẻ mặc bạch bào đi tới đâu kẻ địch đều bị giải quyết hết. Sức mạnh này, tốc độ này khiến người ta càng nghĩ, càng hiểu, càng kinh sợ.
Ngồi cạnh cha, Rin nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người thì gương mặt xinh đẹp không khỏi ánh lên vẻ tự hào. Hơn ai hết, cô hiểu rõ sự bá đạo của hắn. Mà theo như những gì các tộc trưởng khác kể lại, anh ấy còn chưa bộc lộ sức mạnh thực sự, con quái vật đáng sợ bên trong Tuấn Vũ còn chưa bị hắn thả ra. Nếu thứ đó xuất hiện, chỉ sợ họ không còn cảm giác khen ngợi, cảm khái nữa mà chính là kh·iếp sợ, run rẩy. Thứ đó ... quá tà ác, quá kinh khủng. Mặc dù đã tiếp xúc vài lần nhưng cô vẫn không tự chủ khẽ run lên.
Idle ngồi sau đó thấy Rin như vậy mày kiếm khẽ nhíu, chính hắn cũng hiểu rõ cô đang nghĩ tới cái gì. Theo quan điểm của hắn, việc Dương Tuấn Vũ có thể rèn ra thanh Quỷ kiếm kia thì sức mạnh chỉ sợ đã thuộc số ít những kẻ mạnh mẽ nhất vùng đất Zero này rồi. Cửu Giới, không, Thập Giới chỉ sợ không quá hai người có thể đè ép được hắn.
Tuy vậy, Idle không giống Rin, hắn chỉ nghĩ Dương Tuấn Vũ có sức mạnh bá đạo nên có thể áp chế hắc khí do thanh Quỷ Kiếm phát ra, chứ nào biết được thứ tà ác đó là do Tuấn Vũ cố tình đưa vào thanh kiếm, vừa để giảm bớt khó chịu trong người khi tu luyện trong tòa tháp 12 tầng, vừa là muốn giúp Idle kích thích được tiềm năng kiếm pháp của mình lên một tầng cao mới.
Nếu sự thật đó lộ ra, hắn sẽ không nghĩ rằng ở Thập Giới có ai đủ mạnh để đè ép Dương Tuấn Vũ nữa, nếu có chắc chỉ ở mức ngang hàng mà thôi.
Theo sau Fujio Yoshida, các gia tộc khác lần lượt là Yoon, Yang, Rockefeller, Morgan được cứu tới, và kẻ mặc bạch bào cũng mang theo đoàn quân tử thần trở về. Mùi tinh huyết nồng nặc từ những kỵ binh này khiến tất cả mọi người xung quanh đều không dám tiến tới gần.
Bạch bào giờ đã hóa huyết bào, nhìn thấy hắn tất cả đều không tự chủ dâng lên một nỗi kính sợ.
Chỉ có Rin là khác, ngay khi thấy bóng dáng hắn từ xa cô đã háo hức vô cùng, rồi cửa thành mở ra, cô lập tức bất chấp thân phận của mình, bất chấp vẻ ngoài bẩn thỉu của hắn mà chạy tới ôm chầm lấy người đàn ông này.
Mọi người thấy một mặt này càng hiểu thêm lý do vì sao Diệt Thiên lại bất chấp tất cả mà tham gia vào n·ội c·hiến Chính đạo. Đúng vậy, nếu không vì người con gái này, một tổ chức Tu La giới không ngu ngốc mà nhúng tay vào, sợ Đường gia thống nhất rồi liên thủ với Liên Minh Công Hội tiêu diệt Tà đạo? Khó, khó lắm. Mà nếu có ngày đó cũng chỉ sợ mất vài chục năm, thậm chí là vài trăm năm. Cho dù Tà đạo coi trọng sự kiện lần này đi nữa cũng không nhất định phái đi một Diệt Thiên non trẻ, mới thành lập cách đây 2 năm.
Tuy vậy, mặc kệ vì lý do gì, những tộc trưởng ở đây đều hiểu, người thanh niên nọ có ơn với mình, đưa mọi người lại gần, gắn kết họ thành một khối để mạnh mẽ hơn, đủ sức đối lập tới Đường gia, bảo tồn hương khói ngàn năm, vậy là đủ.
Dương Tuấn Vũ vỗ vỗ lưng người phụ nữ của mình, rồi khẽ nói vào tai cô:
- Mọi người đang nhìn kìa. Có gì để tối anh “bù đắp”.
Nghe ra việc không đứng đắn hắn nói, mặt cô đỏ bừng, cánh tay vòng qua thắt lưng khẽ ngắt vào eo hắn mắng:
- Xấu xa.
Nói xong cô buông hắn ra, mặt cúi xuống chạy nấp sau cha mình.
Inuarashi cười khổ, hắn không đề cập tới vẻ ngượng ngùng của con gái, ho khan mấy tiếng cho tan đi không khí xấu hổ, hắn cười ha hả bước tới vỗ vai Dương Tuấn Vũ:
- Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Diệt Thiên thực quá mạnh mẽ.
- Cảm ơn ngài. Mọi người ở đây có ai không mạnh mẽ hơn người? Đều là tình thế lấy một địch ba, vậy mà tới lúc tôi mang quân tới viện trợ, họ vẫn vô cùng khí thế. Tin rằng chúng tôi chỉ là xúc tác cho thắng lợi của các vị thôi. Tốt rồi, mọi người không nên quá câu nệ. Xin phép các vị cho quân của tôi trở về nghỉ ngơi.
- Được, đương nhiên được. Mời các vị về nghỉ. Tuấn Vũ, vào nói chuyện với mọi người một chút chứ?
- Ồ. Tôi cũng đang định có ý này.
Gật đầu chấp thuận, rồi hắn quay đầu, ánh mắt nghiêm nghị quét qua thủ hạ một lượt khiến tất cả không tự chủ dựng thẳng lưng lên mấy lần.
- Giải tán.
- Rõ.
Ngàn lời như một, tiếng hô như sấm vang vọng toàn thành khiến người người tim đập thình thịch.
Đội quân mạnh mẽ bực này, khí thế bực này là lần đầu tiên họ được thấy. Những người ở đây không tự chủ mà nghĩ tới q·uân đ·ội của gia tộc mình, vẻ mặt khó có được đỏ lên vì thẹn. Nếu họ thực sự quan tâm rèn binh luyện tướng, thái độ bằng một nửa những kẻ này thì cũng không tới mức thua thảm hại, cúp đuôi chạy như ngày hôm nay.
Trở về đại điện hội họp, sự việc đã không cần quá nhiều lời để đạt được một ý kiến thống nhất, liên minh giữa các đại gia tộc lần đầu tiên được lập ra. Một cái tên là không thể thiếu:
Liên Minh Cửu Long Tinh xuất thế.
Về lý, đáng lẽ chỉ có 8 đại gia tộc Satou, Yoshida, Yamamoto, Yoon, Jang, Rothschild, Rockefeller, Morgan nên chỉ là Bát Long Tinh, nhưng những người ở đây đều hiểu rõ vì đâu mới có tổ chức này, thiếu Diệt Thiên là không thể, vì thế cho dù Diệt Thiên về sau không gia nhập thì để tưởng nhớ công ơn, họ vẫn lấy cái tên Cửu Long Tinh.
Cửu Long Tinh lấy phương thức bỏ phiếu của mà đưa ra nghị quyết cuối cùng, trụ sở liên minh tạm thời là thủ phủ Yamamoto, sau này tình hình chiến sự ổn định dự kiến sẽ chuyển lên dãy Thiên Hoàng Sơn, một dãy núi ở chính giữa các gia tộc, tiếp giáp với 6/8 gia tộc làm nơi giải quyết các vấn đề mang tính tồn vong của liên minh.
Quân đội hiện có của liên minh bao gồm:
2000 quân Yamamoto.
1200 quân Rothschild- đang tập hợp.
958 quân Satou.
657 quân Yoshida.
1105 quân Yoon.
992 quân Jang.
1407 quân Rockefeller.
1235 quân Morgan.
Tổng cộng 9554 quân lính. Phối hợp thêm với gần 1800 quân (ban đầu 2000 quân) do Dương Tuấn Vũ mang tới, tựu chung là khoảng hơn 11 ngàn quân.
Đường gia sau khi nuốt chửng ba đại gia tộc Ninh, Gia Cát, Diệp và những gia tộc cỡ nhỏ, cỡ vừa xung quanh thì có khoảng 20 ngàn quân. Nhưng một số lượng rất lớn đã bị đoàn quân tử thần do Dương Tuấn Vũ dẫn đầu tiêu diệt, hiện giờ chỉ còn khoảng 12 ngàn quân. Quân số hai bên như vậy coi như tương đương. Nhưng phe Cửu Long Tinh phần lớn đều là thương binh, đoàn quân tử thần cũng vì chiến đấu liên tục mà sức lực tạm thời suy yếu phân nửa, trong khi 12 ngàn quân địch lại sức khỏe mười phần, nếu trực tiếp v·a c·hạm chắc chắn sẽ bị thua thiệt.
Việc làm trước mắt chính là tập trung chữa trị, hồi phục thương thế, tạm thời phòng thủ.
Sau hàng loạt cuộc xâm lược thất bại, tổn thất 9/13 huynh đệ Đường gia, Dương Tuấn Vũ tin rằng bọn chúng không dám tiếp tục ham chiến. Quân đội Đường gia tựu chung đều có sức mạnh khá nhỉnh hơn mặt bằng chung, nhưng vì vừa mới được đồng hóa, cách chiến đấu, khả năng phối hợp ăn ý còn thiếu rất nhiều. Do đó, thời gian này Đường gia phải rèn luyện, đào tạo lại quân lính của mình. Chưa kể hắn tin chắc việc liên minh Cửu Long Tinh thành lập sẽ bị nội gián đưa ra ngoài, Đường gia sớm sẽ biết, Dương Tuấn Vũ cũng chẳng cần tra khảo nội gián này làm gì. Việc chia quân ra xâm lược từng nhà đơn lẻ vốn dễ dàng còn không làm tốt, giờ tám đại gia tộc lập thành liên minh, đám người Đường gia cho kẹo cũng không dám dồn quân chiến đấu. Tất cả những yếu tố đó vừa khéo cho họ một chút thời gian quý giá để hồi phục.
 Sau khi Uriki tới Yamamoto hội họp với gia chủ Inuarashi và Josephson lão mới hiểu được đoàn quân kinh khủng kia không phải như thanh niên bạch bào nói là người của Inuarashi phái tới, mà có nguồn gốc từ Diệt Thiên- Tà đạo mới khiến lão dễ dàng chấp nhận. Sự hung tàn, bá đạo của phe Tà đạo là thứ mà lão đã từng được trải nghiệm khi còn là một người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết.
Mặc dù là vậy, Uriki vô cùng ngạc nhiên và tò mò về sức mạnh của kẻ mặc bạch bào nọ, việc lấy một địch mười cao thủ cùng cấp từ xưa tới nay vô cùng ít, chưa kể còn trẻ như thế mà thương pháp đã cực kỳ tinh diệu, dù xếp ở đâu cũng là nhân tài ngàn năm khó gặp.
Cho tới khi nghe hai lão bạn già nói về ý định thành lập liên minh chống Đường, Uriki mới hiểu lý do bạch bào không quản nguy hiểm xâm nhập phe Chính Đạo.
Nếu là trước kia việc này tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng hiện tại Đường gia đã làm việc khiến người ta thực sự tức giận. Hiện giờ sự lựa chọn chỉ có một, gia nhập liên minh hoặc đơn độc để rồi bị tiêu diệt. Có đại gia tộc lịch sử ngàn năm dám để hương khói đứt đoạn dưới thời của mình. Đây chính là có c·hết cũng không còn mặt mũi nào dám gặp tổ tiên.
Đều là những con cáo già sống lâu thành tinh, Uriki rất nhanh đưa ra quyết định của mình: Gia nhập liên minh.
Mọi người trải qua những ngày thủ chiến vất vả, lại thêm một quãng đường hành quân dài cho nên đã rất mệt mỏi. Inuarashi nhanh chóng thu xếp chỗ ở cho mọi người ở tạm, Uriki cũng không ngại ngùng, lập tức nói lời cảm ơn rồi đưa tộc nhân về nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, khi lão theo thói quen thức dậy luyện khí công, đột nhiên thấy ở phương xa tiếng ồn ào khiền lòng tò mò nổi lên. Khoác huyết bào quen thuộc, lão mở cửa đi ra ngoài.
Tiếng ồn xuất phát từ phía cửa lớn, đây không phải là tiếng do người nói chuyện mà tạo lên, mà do tiếng vó ngựa, thiết giáp khi di chuyển mà thành.
- Fujio Yoshida? Thằng nhóc này sao lại ở đây?
Thoáng nghi hoặc, nhưng lão nhanh chóng vỗ đầu cười khổ:
- Hắn tới đây hẳn là cũng có mục đích giống mình. Chỉ là lão Fukoji đâu mà để thằng nhóc này dẫn đầu?
Đáp án lập tức rõ, nhìn đôi mắt đỏ hồng của thiếu niên Fujio cùng những người xung quanh, Uriki thở dài biết rằng người bạn già có lẽ đã không may mắn như hắn.
- Bá bá. Con ...
Fujio chắp tay cúi đầu chào nhưng đôi tay siết chặt tới trắng bệch, cả người khẽ run lên.
Uriki vội bước tới đỡ, vỗ vỗ vai hắn giọng khàn đi:
- Fujio làm tốt lắm. Đừng quá bi thương, mọi người sinh tử có số. Tuy vậy, chúng ta sẽ cùng nhau báo thù cho cha của con.
- Con ... vâng. Bá bá, con hiểu.
- Tốt. Thu xếp người của con, tới đại điện Yamamoto, mấy lão già khác chắc đang đợi ở đó.
- Được.
Fujio gật đầu, hắn quay lại nói với người thủ hộ của tộc Yamamoto:
- Junre, phiền anh rồi.
- Việc còn lại cứ giao cho ta.
Người mặc chiến giáp tên Junre gật đầu ra lệnh cho lính của mình đi trước dẫn đường.
- Mẹ, tiểu muội, mọi người đi nghỉ ngơi chút đi.
- Ừ. Con mau theo bá bá đi gặp cảm ơn mọi người đi. Tộc nhân cứ giao cho ta là được.
- Vâng.
Thu xếp cho người thân xong, Fujio theo chân lão Uriki tới đại điện của Yamamoto.
Lần này tốc độ không khỏi quá nhanh, Fujio vừa trao đổi với các tộc trưởng khác xong chưa kịp đứng lên đã có người chạy vào báo:
- Tộc trưởng, có một đoàn người khác đang hướng về phía chúng ta. Theo kì lệnh hẳn là người của tộc Yoon.
- Ồ.
Mọi người trong lòng không khỏi kinh ngạc, tốc độ chinh chiến của đoàn quân tử thần kia có thể nhanh tới như vậy?
Nhưng nghĩ tới khoảng cách của mấy gia tộc còn lại khá san sát nhau, không xa như khoảng cách từ Yamamoto tới Satou hay Yoshida, họ thở dài chấp nhận cách giải thích này.
Điều đó chứng tỏ cái gì? Đó chính là chỉ cần kẻ mặc bạch bào đi tới đâu kẻ địch đều bị giải quyết hết. Sức mạnh này, tốc độ này khiến người ta càng nghĩ, càng hiểu, càng kinh sợ.
Ngồi cạnh cha, Rin nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người thì gương mặt xinh đẹp không khỏi ánh lên vẻ tự hào. Hơn ai hết, cô hiểu rõ sự bá đạo của hắn. Mà theo như những gì các tộc trưởng khác kể lại, anh ấy còn chưa bộc lộ sức mạnh thực sự, con quái vật đáng sợ bên trong Tuấn Vũ còn chưa bị hắn thả ra. Nếu thứ đó xuất hiện, chỉ sợ họ không còn cảm giác khen ngợi, cảm khái nữa mà chính là kh·iếp sợ, run rẩy. Thứ đó ... quá tà ác, quá kinh khủng. Mặc dù đã tiếp xúc vài lần nhưng cô vẫn không tự chủ khẽ run lên.
Idle ngồi sau đó thấy Rin như vậy mày kiếm khẽ nhíu, chính hắn cũng hiểu rõ cô đang nghĩ tới cái gì. Theo quan điểm của hắn, việc Dương Tuấn Vũ có thể rèn ra thanh Quỷ kiếm kia thì sức mạnh chỉ sợ đã thuộc số ít những kẻ mạnh mẽ nhất vùng đất Zero này rồi. Cửu Giới, không, Thập Giới chỉ sợ không quá hai người có thể đè ép được hắn.
Tuy vậy, Idle không giống Rin, hắn chỉ nghĩ Dương Tuấn Vũ có sức mạnh bá đạo nên có thể áp chế hắc khí do thanh Quỷ Kiếm phát ra, chứ nào biết được thứ tà ác đó là do Tuấn Vũ cố tình đưa vào thanh kiếm, vừa để giảm bớt khó chịu trong người khi tu luyện trong tòa tháp 12 tầng, vừa là muốn giúp Idle kích thích được tiềm năng kiếm pháp của mình lên một tầng cao mới.
Nếu sự thật đó lộ ra, hắn sẽ không nghĩ rằng ở Thập Giới có ai đủ mạnh để đè ép Dương Tuấn Vũ nữa, nếu có chắc chỉ ở mức ngang hàng mà thôi.
Theo sau Fujio Yoshida, các gia tộc khác lần lượt là Yoon, Yang, Rockefeller, Morgan được cứu tới, và kẻ mặc bạch bào cũng mang theo đoàn quân tử thần trở về. Mùi tinh huyết nồng nặc từ những kỵ binh này khiến tất cả mọi người xung quanh đều không dám tiến tới gần.
Bạch bào giờ đã hóa huyết bào, nhìn thấy hắn tất cả đều không tự chủ dâng lên một nỗi kính sợ.
Chỉ có Rin là khác, ngay khi thấy bóng dáng hắn từ xa cô đã háo hức vô cùng, rồi cửa thành mở ra, cô lập tức bất chấp thân phận của mình, bất chấp vẻ ngoài bẩn thỉu của hắn mà chạy tới ôm chầm lấy người đàn ông này.
Mọi người thấy một mặt này càng hiểu thêm lý do vì sao Diệt Thiên lại bất chấp tất cả mà tham gia vào n·ội c·hiến Chính đạo. Đúng vậy, nếu không vì người con gái này, một tổ chức Tu La giới không ngu ngốc mà nhúng tay vào, sợ Đường gia thống nhất rồi liên thủ với Liên Minh Công Hội tiêu diệt Tà đạo? Khó, khó lắm. Mà nếu có ngày đó cũng chỉ sợ mất vài chục năm, thậm chí là vài trăm năm. Cho dù Tà đạo coi trọng sự kiện lần này đi nữa cũng không nhất định phái đi một Diệt Thiên non trẻ, mới thành lập cách đây 2 năm.
Tuy vậy, mặc kệ vì lý do gì, những tộc trưởng ở đây đều hiểu, người thanh niên nọ có ơn với mình, đưa mọi người lại gần, gắn kết họ thành một khối để mạnh mẽ hơn, đủ sức đối lập tới Đường gia, bảo tồn hương khói ngàn năm, vậy là đủ.
Dương Tuấn Vũ vỗ vỗ lưng người phụ nữ của mình, rồi khẽ nói vào tai cô:
- Mọi người đang nhìn kìa. Có gì để tối anh “bù đắp”.
Nghe ra việc không đứng đắn hắn nói, mặt cô đỏ bừng, cánh tay vòng qua thắt lưng khẽ ngắt vào eo hắn mắng:
- Xấu xa.
Nói xong cô buông hắn ra, mặt cúi xuống chạy nấp sau cha mình.
Inuarashi cười khổ, hắn không đề cập tới vẻ ngượng ngùng của con gái, ho khan mấy tiếng cho tan đi không khí xấu hổ, hắn cười ha hả bước tới vỗ vai Dương Tuấn Vũ:
- Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Diệt Thiên thực quá mạnh mẽ.
- Cảm ơn ngài. Mọi người ở đây có ai không mạnh mẽ hơn người? Đều là tình thế lấy một địch ba, vậy mà tới lúc tôi mang quân tới viện trợ, họ vẫn vô cùng khí thế. Tin rằng chúng tôi chỉ là xúc tác cho thắng lợi của các vị thôi. Tốt rồi, mọi người không nên quá câu nệ. Xin phép các vị cho quân của tôi trở về nghỉ ngơi.
- Được, đương nhiên được. Mời các vị về nghỉ. Tuấn Vũ, vào nói chuyện với mọi người một chút chứ?
- Ồ. Tôi cũng đang định có ý này.
Gật đầu chấp thuận, rồi hắn quay đầu, ánh mắt nghiêm nghị quét qua thủ hạ một lượt khiến tất cả không tự chủ dựng thẳng lưng lên mấy lần.
- Giải tán.
- Rõ.
Ngàn lời như một, tiếng hô như sấm vang vọng toàn thành khiến người người tim đập thình thịch.
Đội quân mạnh mẽ bực này, khí thế bực này là lần đầu tiên họ được thấy. Những người ở đây không tự chủ mà nghĩ tới q·uân đ·ội của gia tộc mình, vẻ mặt khó có được đỏ lên vì thẹn. Nếu họ thực sự quan tâm rèn binh luyện tướng, thái độ bằng một nửa những kẻ này thì cũng không tới mức thua thảm hại, cúp đuôi chạy như ngày hôm nay.
Trở về đại điện hội họp, sự việc đã không cần quá nhiều lời để đạt được một ý kiến thống nhất, liên minh giữa các đại gia tộc lần đầu tiên được lập ra. Một cái tên là không thể thiếu:
Liên Minh Cửu Long Tinh xuất thế.
Về lý, đáng lẽ chỉ có 8 đại gia tộc Satou, Yoshida, Yamamoto, Yoon, Jang, Rothschild, Rockefeller, Morgan nên chỉ là Bát Long Tinh, nhưng những người ở đây đều hiểu rõ vì đâu mới có tổ chức này, thiếu Diệt Thiên là không thể, vì thế cho dù Diệt Thiên về sau không gia nhập thì để tưởng nhớ công ơn, họ vẫn lấy cái tên Cửu Long Tinh.
Cửu Long Tinh lấy phương thức bỏ phiếu của mà đưa ra nghị quyết cuối cùng, trụ sở liên minh tạm thời là thủ phủ Yamamoto, sau này tình hình chiến sự ổn định dự kiến sẽ chuyển lên dãy Thiên Hoàng Sơn, một dãy núi ở chính giữa các gia tộc, tiếp giáp với 6/8 gia tộc làm nơi giải quyết các vấn đề mang tính tồn vong của liên minh.
Quân đội hiện có của liên minh bao gồm:
2000 quân Yamamoto.
1200 quân Rothschild- đang tập hợp.
958 quân Satou.
657 quân Yoshida.
1105 quân Yoon.
992 quân Jang.
1407 quân Rockefeller.
1235 quân Morgan.
Tổng cộng 9554 quân lính. Phối hợp thêm với gần 1800 quân (ban đầu 2000 quân) do Dương Tuấn Vũ mang tới, tựu chung là khoảng hơn 11 ngàn quân.
Đường gia sau khi nuốt chửng ba đại gia tộc Ninh, Gia Cát, Diệp và những gia tộc cỡ nhỏ, cỡ vừa xung quanh thì có khoảng 20 ngàn quân. Nhưng một số lượng rất lớn đã bị đoàn quân tử thần do Dương Tuấn Vũ dẫn đầu tiêu diệt, hiện giờ chỉ còn khoảng 12 ngàn quân. Quân số hai bên như vậy coi như tương đương. Nhưng phe Cửu Long Tinh phần lớn đều là thương binh, đoàn quân tử thần cũng vì chiến đấu liên tục mà sức lực tạm thời suy yếu phân nửa, trong khi 12 ngàn quân địch lại sức khỏe mười phần, nếu trực tiếp v·a c·hạm chắc chắn sẽ bị thua thiệt.
Việc làm trước mắt chính là tập trung chữa trị, hồi phục thương thế, tạm thời phòng thủ.
Sau hàng loạt cuộc xâm lược thất bại, tổn thất 9/13 huynh đệ Đường gia, Dương Tuấn Vũ tin rằng bọn chúng không dám tiếp tục ham chiến. Quân đội Đường gia tựu chung đều có sức mạnh khá nhỉnh hơn mặt bằng chung, nhưng vì vừa mới được đồng hóa, cách chiến đấu, khả năng phối hợp ăn ý còn thiếu rất nhiều. Do đó, thời gian này Đường gia phải rèn luyện, đào tạo lại quân lính của mình. Chưa kể hắn tin chắc việc liên minh Cửu Long Tinh thành lập sẽ bị nội gián đưa ra ngoài, Đường gia sớm sẽ biết, Dương Tuấn Vũ cũng chẳng cần tra khảo nội gián này làm gì. Việc chia quân ra xâm lược từng nhà đơn lẻ vốn dễ dàng còn không làm tốt, giờ tám đại gia tộc lập thành liên minh, đám người Đường gia cho kẹo cũng không dám dồn quân chiến đấu. Tất cả những yếu tố đó vừa khéo cho họ một chút thời gian quý giá để hồi phục.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 