Vạn Biến Hư Ảo - Chương 116
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 116 :Ý Đồ Thực Sự
Chương 116: Ý Đồ Thực Sự
Đang đau đầu không biết làm sao để ra ngoài một chuyến, tự mình điều tra thì đột nhiên cha mẹ nói có đoàn khách quý phải tiếp đón, tuyệt đối không được khinh thường. Nhưng khi gặp mới biết là người Đường gia, họ tới vì muốn xin sự hỗ trợ của Liên Minh Công Hội cho phép thống nhất lực lượng phe Chính đạo.
Tuy vậy, ngoài mặt nói là xin nhưng Liên Minh thực sự không phải cái gì cũng quản, họ xưa nay tự nhận mình là phe Trung gian, đứng ở giữa làm cân bằng lực lượng hai bên Chính- Tà. Giờ đây mà lại nhúng tay vào chính sự nơi khác, như vậy sẽ làm đại cục r·ối l·oạn.
Nhưng kể hoạch của Đường gia lại khiến họ động tâm, ai mà không muốn thu lợi? Ai mà không muốn mở man bờ cõi lãnh thổ? Đây là tham vọng bao đời của bất cứ đế chế nào, tổ chức nào, Liên Minh Công Hội cũng không ngoại lệ.
Chỉ là đổi lại họ được cái gì?
Một nửa số tài nguyên c·ướp được sẽ là cái giá cho một cái gật đầu, như thế đủ cho thấy vị trí cao cao tại thượng của Liên Minh là thế nào.
Không thể khác được, phe Chính đạo nếu là tập hợp của rất nhiều gia tộc từ nhỏ tới lớn thì Liên Minh còn đắn đo, còn chỉ một gia tộc, cho dù là đại gia tộc trong mắt họ cũng chẳng có bao nhiêu phân lượng. Người ta chính là cấp bậc sức mạnh, chính trị đều vượt trội vạn phần so với ngươi thì ngươi còn nói được gì?
Cho nên Đường gia mặc dù nén cơn đau mất thịt nhưng vì viễn cảnh thống nhất, đứng trên vạn người, dần dần cũng trở thành một lực lượng khổng lồ bá đạo như Liên Minh Công Hội thì tại sao lại không liều một phen?
Mà thực tế cũng đã chứng minh đường lối này là đúng.
Ngồi trong Cung Điện Thánh của Công Hội, lần lượt nghe các thám báo gửi tin thắng lợi, công phá từng thành lũy của mấy đại gia tộc “ngàn năm” kia, khóe miệng già trẻ lớn bé Đường gia không tự chủ đều nhếch lên, ánh mắt ai ai cũng rực cháy tham vọng.
- Việc đã đến nước này thì thứ cho lão già hèn mọi tôi có lời.
Đường Càn khiêm nhường nâng ly rượu đưa tới trước mặt vị Hoàng Đế đầy quyền uy trước mặt.
Họa Vĩnh Cực xua tay:
- Đường lão có gì cứ nói, không nên quá khách khí.
Đường Càn thở dài tỏ vẻ bi thương:
- Thú thật với các ngài và Nữ Hoàng, Hạo Thiên từ nhỏ đã sống thiếu cha mẹ, đây là điều mà tôi là ông nội mà vẫn canh cánh trong lòng.
- Ài, Đường huynh, Đường muội năm đó là cặp đôi trai tài gái sắc khiến thiên địa phải ghen tị. Tiếc rằng mệnh người khó đoán. Hạo Thiên thiếu tình thương cha mẹ nhưng may mắn lại được Đường lão chăm nuôi, trưởng thành là nam tuấn kiệt, khí khái mười phần, tôi tin hai người làm cha mẹ ở dưới suối vàng cũng mỉm cười dõi theo.
Đường Càn không biết thực sự xúc động hay giả vờ, chỉ biết mắt lão đỏ lên, một tay cầm ly run run, một tay kéo vạt áo chấm khóe mắt. Dừng một chút, lão khàn khàn nói:
- Ài, cũng may Hạo Thiên từ nhỏ đã biết nghĩ, tính cách trầm ổn, chăm chỉ tu luyện nên có ngày hôm nay. Chỉ là thằng nhỏ này tính rất ương bướng, đã muốn làm gì thì không ai cản nổi. Tôi vốn dĩ giới thiệu cho nó rất nhiều các cô gái tài sắc song toàn của những lão bằng hữu, nhưng nó lại không ưng lấy một ai, tới giờ vẫn chỉ biết tu luyện với tu luyện.
Cho tới một ngày, ồ, chính là ngài Đại Lễ Gia Tộc năm ngoái, hai vị Đế Hoàng và Nữ Hoàng đều bận, Họa Y cô nương nể mặt lão già này nên không ngại đường xa mà tới, tôi và tộc nhân đều lấy làm vinh hạnh.
Nói tới đây, lão đột nhiên trợn trừng mắt, tay run run chỉ vào mặt Đường Hạo Thiên mà mắng khiến hắn sợ hãi cúi đầu:
- Chuyện vốn dĩ nên dừng lại ở đó, vậy mà thằng nhóc này khi thấy Họa Y tiểu điệt lại ngây ngẩn ra, sau khi thắng toàn bộ huynh đệ trong nhà, vốn dĩ phải cao hứng mà mặt mày nó lúc nào cũng ủ rũ. Tôi mất rất nhiều công sức khuyên bảo mới khiến nó thành thật thú nhận, thì ra nó bị Họa Y cô nương c·ướp mất hồn.
Dông dài, hoa mĩ như vậy cuối cùng cũng lộ ra mục đích, hai người phận làm cha mẹ làm sao còn không hiểu lão già trước mặt nói gì? Nhưng họ biết lão ta chưa nói hết, nên không tiện mở lời.
Y như rằng, sau đợt xúc động, lão lại nói:
- Tôi sau khi biết tin vô cùng tức giận, Đường gia là gì mà dám với cao? Nhưng tuổi trẻ ngu muội, Hạo Thiên quỳ gối dập đầu nói với tôi rằng: Nếu nó có thể đột phá cấp Quốc Vương mong gia gia thành toàn cho hắn. Vì lời hứa với con trẻ, lão già tôi đây bất chấp xấu mặt mà tới thăm hỏi việc chung thân đại sự cho nó. Nếu bất kính, lão đây chỉ biết lấy rượu bồi tội.
Nói xong, lão không nghe hai người trước mặt có trách tội hay không, lập tức nâng ly uống liền ba chén.
Nhưng làm sao Họa Vĩnh Cực lại để lão ta bồi tội uống hết ba chén? Chén thứ nhất không kịp cản, chén thứ hai hắn lập tức giơ tay ra ngăn.
- Đường lão việc gì phải khách khí như thế? Lời đã hứa với con trẻ đương nhiên phải làm để noi gương. Chẳng qua tôi thấy Hạo Thiên rất được, tương lai vô lượng, ngoại hình anh tuấn tiêu sái, rất có phong phạm của tôi hồi trẻ. Ha hả. Họa Y con thấy cha nói đúng không?
Họa Y buồn bực, nói không đúng thì cha mất mặt, nói đúng thì chẳng phải mình cũng có ý với hắn sao. Nhưng lời cha mẹ khó cãi, cô đành gật đầu coi như đồng ý.
Thấy con gái tư tưởng như vậy, lão làm cha cũng không trách, việc quan trọng cả đời theo suy nghĩ của lão tự dưng phải do người có nhiều kinh nghiệm, trải qua đủ mưa gió cuộc đời mới có thể đưa ra lựa chọn tốt.
- Tôi thấy hai đứa nhỏ ở chung một chỗ rất tốt. Như vậy đi, đợi Đường gia lo liệu xong chiến sự thì hai bên gia đình sẽ nói chuyện cụ thể hơn. Được chứ?
Đường Càn vui mừng gật đầu liên tục:
- Được, đương nhiên được. Không gấp, không gấp, chỉ cần ngài không ngăn cấm bọn trẻ là tôi đã thỏa mãn rồi.
- Nói gì ngăn cản, tôi cũng rất ưng Hạo Thiên. Tốt, chúng ta cùng nâng ly.
- Mời.
- Mời.
Mọi người cùng nhau uống vui vẻ, được sự cho phép, Đường Thập Tam lòng tin tăng mạnh, ánh mắt nóng rực nhìn về mỹ nhân cực phẩm trước mặt. Họa Y thở dài, mà thôi, tạm thời cứ để cho cha mẹ thoải mái chút, dù sao xưa nay kẻ bám theo làm phiền cô không chỉ có một hai người, thêm một Đường Thập Tam cũng kệ.
Suy nghĩ của cô bây giờ là phải sớm tìm cách rời đi điều tra tung tích người nọ một chút, còn Đường Hạo Thiên và Đường gia chẳng phải đang há cái miệng lớn muốn nuốt chửng phe Chính đạo sao? Cứ nuốt xong đi rồi hãy nói tiếp, trong nhất thời cô cũng không quản được nhiều chuyện như vậy.
Đường gia hiện giờ đang vô cùng đắc ý, tương lai sáng ngời, chiến sự thuận lợi. Đúng vậy, nó còn chính xác ít nhất là cho tới khi có một Diệt Thiên đột nhiên xuất hiện phá vỡ kế hoạch mà chúng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
...
Không lâu sau.
Khi tiền tuyến báo về tin tức có một đoàn quân hung hãn gia nhập cuộc chiến, cứu đi tàn binh của 7 đại gia tộc, Đường Càn suýt nữa đã tức giận ngất đi.
Đường Hạo Thiên ngồi cạnh lão sắc mặt vô cùng âm trầm, hắn đang xuân phong đắc ý, tự dưng có kẻ chán mệnh mình quá dài nhảy vào phá đám, đây đúng là không biết chữ c·hết viết thế nào.
Nếu là lúc trước Đường gia còn e ngại mấy phần, nhưng kể từ khi đột phá ranh giới kia, trở thành người đạt cấp bậc Quốc Vương trẻ nhất từ xưa tới nay, hắn đã có cái nhìn hoàn toàn khác về con người.
Điều này cũng không trách hắn kiêu ngạo mà thực sự là vậy. Đại Công Tước so với Quốc vương mặc dù chênh nhau chỉ một cái rào cản, nhưng hai chữ Công Tước sao nặng bằng một chữ Vương? Sức mạnh hiện tại đã hoàn toàn thay đổi về chất, hắn hiện giờ có cảm giác không cần động tay động chân, chỉ một cái trừng mắt cũng khiến một cao thủ Thân Vương biến mất, một cao thủ Đại Công Tước lập tức biến thành cái xác không hồn.
Các cấp bậc dưới đều thiên về nội lực, so sánh về chất và lượng của Ki xem ai tốt hơn, ai tinh thuần hơn, nhưng Vương lại khác, Vương tu chủ về tinh thần lực, vạn vật sinh tử đều chỉ trong một suy nghĩ. Mà Đế- Hoàng Đế thì sức mạnh sợ rằng không thể tưởng tượng được. Có lẽ, chỉ cần hắn không vui, trong một giờ có thể tàn sát hết thảy toàn bộ vùng đất Zero này.
Vì thế cho nên tồn tại như Họa Vĩnh Cực và Tôn Khiết- vợ ông, đã trở thành đấng tối cao không thể bất kính. Nói Zero là tam thế lực cân bằng, không bằng nói đây chỉ là thú vui mà hai người họ cảm thấy chơi chưa chán. Một khi chán, thống nhất tất cả về tay chẳng phải là điều hết sức dễ dàng?
Dù vậy, trong dân gian vẫn có vài tin đồn nói rằng, sâu trong dãy Thiên Sơn U Minh, sâu trong Tu La Giới, hoặc một số nơi thần bí vẫn còn tồn tại các bậc cao nhân đỉnh thiên lập địa, Họa Vĩnh Cực cũng được mà Tôn Khiết cũng thế, họ không sợ nhưng cũng không dám quá tham lam quyền lực.
Chỉ là mấy thứ tin đồn nhảm như thế Đường Hạo Thiên nghe được chỉ cười mỉa. Có ai mà không ham quyền lực? Nếu những kẻ kia tồn tại thì đã nghe danh, mỗi người đã nắm một phương trời trong tay, sao phải tới nơi thâm sơn cùng cốc, nơi chim không thèm ỉa để sống qua ngày? Nực cười, càng nghĩ càng muốn cười c·hết.
Đang đau đầu không biết làm sao để ra ngoài một chuyến, tự mình điều tra thì đột nhiên cha mẹ nói có đoàn khách quý phải tiếp đón, tuyệt đối không được khinh thường. Nhưng khi gặp mới biết là người Đường gia, họ tới vì muốn xin sự hỗ trợ của Liên Minh Công Hội cho phép thống nhất lực lượng phe Chính đạo.
Tuy vậy, ngoài mặt nói là xin nhưng Liên Minh thực sự không phải cái gì cũng quản, họ xưa nay tự nhận mình là phe Trung gian, đứng ở giữa làm cân bằng lực lượng hai bên Chính- Tà. Giờ đây mà lại nhúng tay vào chính sự nơi khác, như vậy sẽ làm đại cục r·ối l·oạn.
Nhưng kể hoạch của Đường gia lại khiến họ động tâm, ai mà không muốn thu lợi? Ai mà không muốn mở man bờ cõi lãnh thổ? Đây là tham vọng bao đời của bất cứ đế chế nào, tổ chức nào, Liên Minh Công Hội cũng không ngoại lệ.
Chỉ là đổi lại họ được cái gì?
Một nửa số tài nguyên c·ướp được sẽ là cái giá cho một cái gật đầu, như thế đủ cho thấy vị trí cao cao tại thượng của Liên Minh là thế nào.
Không thể khác được, phe Chính đạo nếu là tập hợp của rất nhiều gia tộc từ nhỏ tới lớn thì Liên Minh còn đắn đo, còn chỉ một gia tộc, cho dù là đại gia tộc trong mắt họ cũng chẳng có bao nhiêu phân lượng. Người ta chính là cấp bậc sức mạnh, chính trị đều vượt trội vạn phần so với ngươi thì ngươi còn nói được gì?
Cho nên Đường gia mặc dù nén cơn đau mất thịt nhưng vì viễn cảnh thống nhất, đứng trên vạn người, dần dần cũng trở thành một lực lượng khổng lồ bá đạo như Liên Minh Công Hội thì tại sao lại không liều một phen?
Mà thực tế cũng đã chứng minh đường lối này là đúng.
Ngồi trong Cung Điện Thánh của Công Hội, lần lượt nghe các thám báo gửi tin thắng lợi, công phá từng thành lũy của mấy đại gia tộc “ngàn năm” kia, khóe miệng già trẻ lớn bé Đường gia không tự chủ đều nhếch lên, ánh mắt ai ai cũng rực cháy tham vọng.
- Việc đã đến nước này thì thứ cho lão già hèn mọi tôi có lời.
Đường Càn khiêm nhường nâng ly rượu đưa tới trước mặt vị Hoàng Đế đầy quyền uy trước mặt.
Họa Vĩnh Cực xua tay:
- Đường lão có gì cứ nói, không nên quá khách khí.
Đường Càn thở dài tỏ vẻ bi thương:
- Thú thật với các ngài và Nữ Hoàng, Hạo Thiên từ nhỏ đã sống thiếu cha mẹ, đây là điều mà tôi là ông nội mà vẫn canh cánh trong lòng.
- Ài, Đường huynh, Đường muội năm đó là cặp đôi trai tài gái sắc khiến thiên địa phải ghen tị. Tiếc rằng mệnh người khó đoán. Hạo Thiên thiếu tình thương cha mẹ nhưng may mắn lại được Đường lão chăm nuôi, trưởng thành là nam tuấn kiệt, khí khái mười phần, tôi tin hai người làm cha mẹ ở dưới suối vàng cũng mỉm cười dõi theo.
Đường Càn không biết thực sự xúc động hay giả vờ, chỉ biết mắt lão đỏ lên, một tay cầm ly run run, một tay kéo vạt áo chấm khóe mắt. Dừng một chút, lão khàn khàn nói:
- Ài, cũng may Hạo Thiên từ nhỏ đã biết nghĩ, tính cách trầm ổn, chăm chỉ tu luyện nên có ngày hôm nay. Chỉ là thằng nhỏ này tính rất ương bướng, đã muốn làm gì thì không ai cản nổi. Tôi vốn dĩ giới thiệu cho nó rất nhiều các cô gái tài sắc song toàn của những lão bằng hữu, nhưng nó lại không ưng lấy một ai, tới giờ vẫn chỉ biết tu luyện với tu luyện.
Cho tới một ngày, ồ, chính là ngài Đại Lễ Gia Tộc năm ngoái, hai vị Đế Hoàng và Nữ Hoàng đều bận, Họa Y cô nương nể mặt lão già này nên không ngại đường xa mà tới, tôi và tộc nhân đều lấy làm vinh hạnh.
Nói tới đây, lão đột nhiên trợn trừng mắt, tay run run chỉ vào mặt Đường Hạo Thiên mà mắng khiến hắn sợ hãi cúi đầu:
- Chuyện vốn dĩ nên dừng lại ở đó, vậy mà thằng nhóc này khi thấy Họa Y tiểu điệt lại ngây ngẩn ra, sau khi thắng toàn bộ huynh đệ trong nhà, vốn dĩ phải cao hứng mà mặt mày nó lúc nào cũng ủ rũ. Tôi mất rất nhiều công sức khuyên bảo mới khiến nó thành thật thú nhận, thì ra nó bị Họa Y cô nương c·ướp mất hồn.
Dông dài, hoa mĩ như vậy cuối cùng cũng lộ ra mục đích, hai người phận làm cha mẹ làm sao còn không hiểu lão già trước mặt nói gì? Nhưng họ biết lão ta chưa nói hết, nên không tiện mở lời.
Y như rằng, sau đợt xúc động, lão lại nói:
- Tôi sau khi biết tin vô cùng tức giận, Đường gia là gì mà dám với cao? Nhưng tuổi trẻ ngu muội, Hạo Thiên quỳ gối dập đầu nói với tôi rằng: Nếu nó có thể đột phá cấp Quốc Vương mong gia gia thành toàn cho hắn. Vì lời hứa với con trẻ, lão già tôi đây bất chấp xấu mặt mà tới thăm hỏi việc chung thân đại sự cho nó. Nếu bất kính, lão đây chỉ biết lấy rượu bồi tội.
Nói xong, lão không nghe hai người trước mặt có trách tội hay không, lập tức nâng ly uống liền ba chén.
Nhưng làm sao Họa Vĩnh Cực lại để lão ta bồi tội uống hết ba chén? Chén thứ nhất không kịp cản, chén thứ hai hắn lập tức giơ tay ra ngăn.
- Đường lão việc gì phải khách khí như thế? Lời đã hứa với con trẻ đương nhiên phải làm để noi gương. Chẳng qua tôi thấy Hạo Thiên rất được, tương lai vô lượng, ngoại hình anh tuấn tiêu sái, rất có phong phạm của tôi hồi trẻ. Ha hả. Họa Y con thấy cha nói đúng không?
Họa Y buồn bực, nói không đúng thì cha mất mặt, nói đúng thì chẳng phải mình cũng có ý với hắn sao. Nhưng lời cha mẹ khó cãi, cô đành gật đầu coi như đồng ý.
Thấy con gái tư tưởng như vậy, lão làm cha cũng không trách, việc quan trọng cả đời theo suy nghĩ của lão tự dưng phải do người có nhiều kinh nghiệm, trải qua đủ mưa gió cuộc đời mới có thể đưa ra lựa chọn tốt.
- Tôi thấy hai đứa nhỏ ở chung một chỗ rất tốt. Như vậy đi, đợi Đường gia lo liệu xong chiến sự thì hai bên gia đình sẽ nói chuyện cụ thể hơn. Được chứ?
Đường Càn vui mừng gật đầu liên tục:
- Được, đương nhiên được. Không gấp, không gấp, chỉ cần ngài không ngăn cấm bọn trẻ là tôi đã thỏa mãn rồi.
- Nói gì ngăn cản, tôi cũng rất ưng Hạo Thiên. Tốt, chúng ta cùng nâng ly.
- Mời.
- Mời.
Mọi người cùng nhau uống vui vẻ, được sự cho phép, Đường Thập Tam lòng tin tăng mạnh, ánh mắt nóng rực nhìn về mỹ nhân cực phẩm trước mặt. Họa Y thở dài, mà thôi, tạm thời cứ để cho cha mẹ thoải mái chút, dù sao xưa nay kẻ bám theo làm phiền cô không chỉ có một hai người, thêm một Đường Thập Tam cũng kệ.
Suy nghĩ của cô bây giờ là phải sớm tìm cách rời đi điều tra tung tích người nọ một chút, còn Đường Hạo Thiên và Đường gia chẳng phải đang há cái miệng lớn muốn nuốt chửng phe Chính đạo sao? Cứ nuốt xong đi rồi hãy nói tiếp, trong nhất thời cô cũng không quản được nhiều chuyện như vậy.
Đường gia hiện giờ đang vô cùng đắc ý, tương lai sáng ngời, chiến sự thuận lợi. Đúng vậy, nó còn chính xác ít nhất là cho tới khi có một Diệt Thiên đột nhiên xuất hiện phá vỡ kế hoạch mà chúng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
...
Không lâu sau.
Khi tiền tuyến báo về tin tức có một đoàn quân hung hãn gia nhập cuộc chiến, cứu đi tàn binh của 7 đại gia tộc, Đường Càn suýt nữa đã tức giận ngất đi.
Đường Hạo Thiên ngồi cạnh lão sắc mặt vô cùng âm trầm, hắn đang xuân phong đắc ý, tự dưng có kẻ chán mệnh mình quá dài nhảy vào phá đám, đây đúng là không biết chữ c·hết viết thế nào.
Nếu là lúc trước Đường gia còn e ngại mấy phần, nhưng kể từ khi đột phá ranh giới kia, trở thành người đạt cấp bậc Quốc Vương trẻ nhất từ xưa tới nay, hắn đã có cái nhìn hoàn toàn khác về con người.
Điều này cũng không trách hắn kiêu ngạo mà thực sự là vậy. Đại Công Tước so với Quốc vương mặc dù chênh nhau chỉ một cái rào cản, nhưng hai chữ Công Tước sao nặng bằng một chữ Vương? Sức mạnh hiện tại đã hoàn toàn thay đổi về chất, hắn hiện giờ có cảm giác không cần động tay động chân, chỉ một cái trừng mắt cũng khiến một cao thủ Thân Vương biến mất, một cao thủ Đại Công Tước lập tức biến thành cái xác không hồn.
Các cấp bậc dưới đều thiên về nội lực, so sánh về chất và lượng của Ki xem ai tốt hơn, ai tinh thuần hơn, nhưng Vương lại khác, Vương tu chủ về tinh thần lực, vạn vật sinh tử đều chỉ trong một suy nghĩ. Mà Đế- Hoàng Đế thì sức mạnh sợ rằng không thể tưởng tượng được. Có lẽ, chỉ cần hắn không vui, trong một giờ có thể tàn sát hết thảy toàn bộ vùng đất Zero này.
Vì thế cho nên tồn tại như Họa Vĩnh Cực và Tôn Khiết- vợ ông, đã trở thành đấng tối cao không thể bất kính. Nói Zero là tam thế lực cân bằng, không bằng nói đây chỉ là thú vui mà hai người họ cảm thấy chơi chưa chán. Một khi chán, thống nhất tất cả về tay chẳng phải là điều hết sức dễ dàng?
Dù vậy, trong dân gian vẫn có vài tin đồn nói rằng, sâu trong dãy Thiên Sơn U Minh, sâu trong Tu La Giới, hoặc một số nơi thần bí vẫn còn tồn tại các bậc cao nhân đỉnh thiên lập địa, Họa Vĩnh Cực cũng được mà Tôn Khiết cũng thế, họ không sợ nhưng cũng không dám quá tham lam quyền lực.
Chỉ là mấy thứ tin đồn nhảm như thế Đường Hạo Thiên nghe được chỉ cười mỉa. Có ai mà không ham quyền lực? Nếu những kẻ kia tồn tại thì đã nghe danh, mỗi người đã nắm một phương trời trong tay, sao phải tới nơi thâm sơn cùng cốc, nơi chim không thèm ỉa để sống qua ngày? Nực cười, càng nghĩ càng muốn cười c·hết.