Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 95
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 95 :Muốn…Đi tiểu…(H)
SR các chị nhé, chán edit cảnh H rồi nên đọc tạm, tui gộp hai chương làm một =)) Câu từ hơi loạn.
———————-
“Ông xã…” Cô nghe lời gọi cậu, đổi lấy chàng trai giống như phát điên mãnh liệt thọc vào rút ra, điên cuồng cắm làm cho nước mắt và nước miếng của cô cùng nhau chảy xuống dưới.
Bên trong gara là một mảnh tối tăm, ngẫu nhiên có một chiếc xe lại đây, hai người đều chưa từng dừng lại. Bí ẩn và kích thích làm cho khoái cảm của hai người bị phóng đại đến mức tận cùng. Khi cao trào tiến đến, Phó Nhàn Linh gần như hỏng mất, tiếng hét chói tai: “A a a a…….”
Huyệt nhỏ kịch liệt co rút mười mấy lần, nước dâm ướt nóng xối lên trên mã mắt của cậu.
Thịt non bên trong huyệt nhỏ điên cuồng co rút, côn thj.t cứng rắn bị tầng tầng lớp lớp thịt non cuốn lấy mút cắn. Vòng eo của Vu Hướng Tây run lên, cổ họng phát ra âm thanh thở dốc, tất cả tinh dịch nóng bỏng đều bắn vào tận sâu bên trong.
Phó Nhàn Linh ghé vào trong ngực của Vu Hướng Tây nghỉ ngơi một lát, đang muốn đứng dậy mặc quần áo, lại phát hiện duo.ng v.at trong cơ thể dần dần cứng lên. Cậu ôm cô ra phía ghế sau, giọng nói khàn khàn, rất êm tai.
“Bà xã, anh còn muốn làm lần nữa.”
Phó Nhàn Linh bị đè ở ghế sau, cả khuôn mặt đều chôn vào trên da ghế, hai cánh mông thịt bị đâm bạch bạch rung động. Tinh hoàn của chàng trai mạnh mẽ đánh vào trên cánh mông của cô, khắp cơ thể cô bị nóng đến bủn rủn, cô nức nở không ngừng rêи ɾỉ: “Vu Hướng Tây…sướng quá…A…Tôi muốn…..Đi tiểu….”
Dươ.ng vật cứng rắn nóng bỏng nhiều lần cắm vào chỗ sâu nhất, làm cho hoa tâm bên trong bị mở ra, một chút lại một chút, tốc độ rất nhanh, lực đạo rất mạnh. Phó Nhàn Linh bị cắm đến không chịu nổi, trông đầu óc của cô toàn là chính mình không được, sắp bị chọc phun cả nước tiểu, xoang mũi tràn ra tiếng khóc nức nở nhưng cũng như là tiếng kêu: “Không được…Không được….A…..”
Mấy chục phát cắm cuối cùng của cậu, lực đạo vừa ác độc vừa mãnh liệt. Phó Nhàn Linh khóc nức nở kêu lên, theo nước dâm phun ra còn trộn lẫn chất lỏng khác.
Cô thật sự bị thúc phun nước tiểu.
*
Vu Hướng Tây ôm cô trở mình, đem cô đè ở dưới thân, cúi đầu ngậm lấy một bên vú khác của cô, mồm to nuốt cắn.
Đầṳ ti bị đầu lưỡi nóng rực gẩy tới gẩy đi, hai cánh môi hơi mỏng ngậm lấy, hai má dùng sức hút một ngụm. Cảm giác ngứa ngứa khó nhịn xâm nhập toàn bộ dây thần kinh của cô. Phó Nhàn Linh cong người đứng dậy, hau tay không tự giác nắm lấy tóc của cậu, cắn chặt cánh môi, xoang mũi hừ ra tiếng: “Ưʍ.….”
Ngón tay của cậu đi xuống cởi ra quần lót của cô, đầu ngón tay vừa mới thăm dò xuống đã chạm đến một dòng nước.
“Chị.” Giọng nói hơi say của cậu mang theo ý cười: “Thật nhiều nước.”
Phó Nhàn Linh xấu hổ buồn bực duỗi tay nhéo cậu một chút. Cậu lại lần nữa hôn lên, ngậm lấy môi cô, dịu dàng mút hôn, cuốn lấy đầu lưỡi dây dưa trong khoang miệng.
Hai ngón tay của cậu để ở miệng huyệt, nhờ vào nước dâm ướt át gảy gảy hai cánh nhụy hoa của cô. Âm đế bị vài lần đυ.ng chạm mà trở nên sưng đỏ cương cứng, tốc độ khảy của cậu lại nhanh thêm một chút, nụ hôn nóng bỏng từ cổ rơi xuống cặρ vú” trắng nõn.
Đầṳ ѵú bị khoang miệng ấm áp bao lấy, bị liếm láp bởi đầu lưỡi sắc tình, thịt viên dưới thân cũng bị ngón tay nhanh chóng khảy khảy. Không bao lâu, Phó Nhàn Linh bị buộc đến cao trào, cô che miệng lại, ở lòng bàn tay nức nở thành tiếng. Bụng nhỏ co rút mười mầy lần, một cỗ nước dâm chảy ra từ trong thân thể.
Vu Hướng Tây tìm đồ ở ghế sau, sờ soạng nửa ngày vẫn không sờ được bao, có chút đáng thương dụi vào cổ của Phó Nhàn Linh: “Chị…Bao dùng hết rồi…”
Cậu dựa vào trên người cô, không động nữa.
Bαo được Phó Nhàn Linh đặt trong hộp ở phía trước, nhưng cô không nói, chỉ sờ mặt cậu, hỏi: “Không muốn làm không bao sao?”
Cậu giống như bị ngơ ngẩn, một lúc lâu sau mới ra tiếng hỏi: “Chị, chị nói cái gì?”
“Tôi nói, cậu có thể bắn vào trong.” Giọng nói của cô rất nhẹ, vang lên bên tai cậu.
Cả người của Vu Hướng Tây giống như bị đốt lửa, thiêu đến làn da nóng bỏng. Cậu ngậm lấy môi cô, nặng nề mút hôn, giọng nói khàn vô cùng: “Chị, tôi muốn vào trong.”
Cậu nắm d.uong v.ật cắm thẳng vào, đây là lần đầu tiên hai người không dùng bao mà tiếp xúc trực tiếp, cả hai đều không hẹn cùng thở dốc ra tiếng.
Thân thể của Vu Hướng Tây phấn khích cực kỳ, nắm chặt eo cô, cắm vào trong mấy chục phát. Sau đó xoay người ôm cô ngồi lên trên đùi, nắm chặt eo của cô điên cuồng cắm vào sâu bên trong.
“Chị, mau gọi ông xã.”
Phó Nhàn Linh bị cắm đến nước dâm văng tung toé, tiếng nước lép nhép vang vọng, chảy từ bên trong chảy xuống lông mu thô cứng của cậu, làm cho ghế da dưới thân ướt đẫm.
Phó Nhàn Linh không hiểu Vu Hướng Tây lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, lúc về đến nhà khó khăn lắm cô mới tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ cậu lại chồm tới, chầm chậm hôn lấy cô.
“Cậu không buồn ngủ sao?” Giọng cô khàn đi, mí mắt mệt mỏi không thể mở ra được.
“Không buồn ngủ, chị gọi tôi là chồng nữa đi.” Vu Hướng Tây vui mừng như một đứa trẻ: “Chị gọi lại lần nữa đi.”
“Không muốn.” Cô còn lâu mới bị mắc lừa, lúc nãy ở trên xe gọi cậu là chồng khiến Vu Hướng Tây như chó điên đến kỳ động dục, đυ. cô đến tiểu cả ra.
“Chị ….” Vu Hướng Tây quấn lấy cô, hôn Phó Nhàn Linh hết lần này đến lần khác.
Phó Nhàn Linh bị quấn lấy không chịu được liền ôm lấy cổ cậu, gọi lớn: “Chồng, chồng ơi, giờ chúng ta đi ngủ có được không?”
Cậu đã ngoan ngoãn hơn: “Được thôi vợ.”
Một lúc sau, Vu Hướng Tây lại kích động đè lên người Phó Nhàn Linh, cầm lấy tay cô đặt lên côn thj.t đang hưng phấn của cậu: “Chị, chúng ta làm thêm một lần nữa được không?”
Phó Nhàn Linh: “….”
Cũng may ngày mai là cuối tuần nên Phó Nhàn Linh không phải đi làm, cô ngủ thẳng một giấc đến trưa mới dậy. Lúc đi vào phòng tắm đã thấy Vu Hướng Tây đang giặt hết đống quần áo bẩn từ tối qua.
Phó Nhàn Linh vẫn thích được nấu nướng, buổi tối mỗi khi tan làm đều đi siêu thị mua ít đồ bếp và thức ăn. Cô thích mua nhiều loại nồi và chảo xào nấu khác nhau, dần dần nhà bếp và cả trong tủ lạnh của cô đều chật ních đồ.
Vu Hướng Tây cũng thi thoảng ngủ lại đây, hai người cùng nhau nấu bữa tối, sau khi ăn xong cậu luôn tranh việc rửa bát và lau nhà, làm xong xuôi mọi việc lại vội vàng đi tắm rồi ra ôm ấp Phó Nhàn Linh.
Phó Nhàn Linh dọn dẹp một gian phòng cho cậu làm phòng làm việc. Vu Hướng Tây học kỹ thuật cơ khí, thỉnh thoảng khi có ý tưởng thiết kế gì mới đều sẽ đi mua vật liệu về nhà tự làm. Trong căn nhà Vu Hướng Tây thuê có rất nhiều linh kiện cơ khí, còn có các thể loại bản vẽ thiết kế mà Phó Nhàn Linh không thể hiểu được.
Căn nhà của Vu Hướng Tây chưa hết hạn hợp đồng, vừa hay Vu Hoan được nghỉ hè muốn đi làm thêm, thế là Vu Hướng Tây nhường lại nhà cho em gái rồi chạy đến chỗ của Phó Nhàn Linh ở. Ngoài miệng nói là không có chỗ ở, nhưng đêm nào cũng đè cô ở dưới thân mình không ngừng nghỉ ngày nào.
Mỗi lần Vu Hoan hỏi cậu buổi tối ngủ ở đâu, Vu Hướng Tây cũng không trả lời, cậu chỉ nói là chuyện của người lớn trẻ con không nên quan tâm.
Vu Hoan cũng không phải muốn quản chuyện của cậu, chỉ là cô bé lo anh trai đang tự làm khổ chính mình. Rõ ràng trong phòng khách còn có sofa, không hiểu sao Vu Hướng Tây cứ phải ra ngoài ở.
Vào một ngày nắng nóng nhất vào tháng 8, Vu Hoan bị say nắng. Lúc cô bé gọi điện cho Vu Hướng Tây, cậu đang dẫn khách đi tham quan nhà máy sản xuất rượu vang, vừa nghe thấy tin cậu liền gọi cho Phó Nhàn Linh.
Lúc Vu Hoan tỉnh lại lại nhìn thấy Phó Nhàn Linh, cô bé sửng sốt một hồi, không biết nên phản ứng thế nào về việc cô đang ở đây.
Vu Hoan mới tốt nghiệp cấp 3 nên không làm được những việc khác, chỉ có thể làm những việc như tuyên truyền download cho các công ty phần mềm, giúp mọi người nhận quà và quét mã QR để tải xuống.
Mặc dù công việc không nặng nhọc còn đứng dưới ô che nắng, nhưng do thời tiết rất nóng, lại thêm thể chất yếu khiến Vu Hoan bị ngất đi hơn nửa tiếng đồng hồ mới dần dần tỉnh lại.
Phó Nhàn Linh đã mua tới một túi đá lạnh, cô lấy khăn mặt đắp lên trán cho Vu Hoan. Bên cạnh cô còn có một cái túi, ở trong đều là đồ uống ướp lạnh và mười mấy que kem.
Vu Hoan nhận lấy rồi nói cảm ơn, vừa ăn vừa rụt rè hỏi: “Cô Phó, sao cô lại ở đây?”
“Anh trai em có việc nên chưa về đây được.” Phó Nhàn Linh nói.
Vu Hoan sửng sốt một chút, dường như đã nhận ra điều gì đó nhưng cũng không dám hấp tấp hỏi. Cô bé bồn chồn ăn kem, đôi mắt không nhịn được thi thoảng lại liếc nhìn Phó Nhàn Linh. Trên tay cô không có đeo nhẫn cưới, trên người chỉ mặc một chiếc váy trắng dài trông vô cùng thướt tha, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, tạo nên một khí chất đặc biệt mà xinh đẹp.
Vu Hoan nhớ tới anh trai của mình lúc ở trước mặt cô Phó từng dịu dàng gọi cô là chị, trong đầu lúc này đã mơ hồ đoán ra được, nhưng vẫn không dám tin.
Phó Nhàn Linh thấy Vu Hoan nhìn mình mấy lần liền biết cô gái nhỏ đang suy nghĩ gì nên chủ động nói: “Anh trai em chưa nói cho em biết sao, cô đã ly hôn rồi.”
Vu Hoan kinh ngạc nói: “Hả? Tại, tại sao ạ?”
Phó Nhàn Linh còn chưa kịp trả lời lại thấy Vu Hoan khϊếp sợ hỏi: “Không phải là vì anh trai của em chứ?”
Phó Nhàn Linh: “…..”