Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 96

topic

Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 96 :Làm thêm một lần nữa

Buổi tối lúc Vu Hướng Tây trở về, phía sau còn có cả Thôi Hiểu đi theo.

Cô nàng đã tháo thạch cao, mùa hè khá nóng, hai bên tóc đã cắt đi một chút chỉ còn lại mái tóc dài đằng sau, buộc bằng chiếc dây buộc tóc quả táo mà lần trước Phó Nhà Linh đã tặng.

Tranh thủ lúc Thôi Hiểu thay giày Vu Hướng Tây ôm Phó Nhà Linh đi vài bước về phía phòng khách, cúi đầu hôn đôi môi của cô, “Vợ, hôm nay rất nhớ chị.”

Phó Nhàn Linh dùng sức đẩy cậu, “Có người đấy.”

Cậu cho rằng cô đang nói Thôi Hiểu, cười nói, “Chị ấy không nhìn thấy.”

Phó Nhàn Linh đỏ mặt hất cằm lên, đầu Vu Hướng Tây vừa ngẩng lên thì thấy Vu Hoan đang ngồi trên sô pha ở trong phòng khách.

Trong tay của Vu Hoan còn đang cầm nửa miếng dưa hấu, nhanh chóng làm như không có chuyện gì cắn thêm một miếng nữa, sau đó mới nói lớn, “Hi Anh.”

Vu Hướng Tây: “……”

Cậu buông Phó Nhàn Linh ra đi tới trước sô pha hỏi, “Sao em lại tới đây?”

Trước khi cậu tới đây còn gọi điện cho Vu Hoan xác nhận cô bé không có việc gì mới tới đây, trong điện thoại căn bản Vu Hoan chưa nói cô ấy đang ở trong nhà của Phó Nhàn Linh.

“Cho anh bất ngờ.” Vu Hoan thấy Phó Nhàn Linh đã đi vào phòng bếp, lúc này mới ôm lấy cánh tay của Vu Hướng Tây nói, “Vậy mà anh lại yêu đương với cô giáo của em!”

“Thì sao?” Vu Hướng Tây cầm lấy một miếng dưa hấu ở trên bàn cắn một miếng, “Giờ cô ấy cũng không còn là giáo viên của em nữa.”

Vu Hoan nắm tay, “Bảo sao ngày đó anh kỳ kỳ!”

Vu Hướng Tây cười, “Chuyện của người lớn trẻ con ít quan tâm thôi.”

“Em đã lớn rồi.” Vu Hoan vừa mới nói xong thì thấy một người phụ nữ đi vào, lập tức trừng mắt không dám tin nhìn Vu Hướng Tây, “Anh, anh thành như này bao giờ thế hả?”

Vu Hướng Tây suýt chút nữa đã bị miếng dưa hấu ở trong miệng làm nghẹn chết.

Thôi Hiểu tới sô pha, ném túi trong tay, đá dép lê, cả người dựa vào sô pha nằm xuống, Phó Nhàn Linh bưng đĩa táo đã cắt đi từ phòng bếp ra đưa tới trước mặt cô nàng.

Thôi Hiểu liếc nhìn, lông mày nhăn lại, không ăn một miếng nào.

“Làm sao vậy? Không muốn ăn à?” Phó Nhàn Linh hỏi cô ấy, “Vậy cậu muốn ăn gì?”

Thường buổi tối Thôi Hiểu không ăn cơm chỉ ăn một quả táo.

Cô ấy lười biếng ngửa đầu nhìn đèn thủy tinh treo ở trên đầu, trong miệng hàm hồ nói, “Không muốn ăn.”

Trạng thái này của cô ấy đã kéo dài liên tục đến bây giờ sau khi Hồ Dương rời đi, có lẽ là một tháng rưỡi, hôm nay cô nàng đi tới công ty của Vu Hướng Tây ngây ngốc một lát, vì bình thường khoảng giờ đó Hồ Dương sẽ đến để đưa rượu.

Nhưng mà cô nàng chờ đến chiều cũng không chờ được Hồ Dương tới, vừa lúc Vu Hướng Tây muốn đưa khách đi đến nhà máy rượu để tham quan, cô nàng cũng thuận tiện theo sau, nói cái gì mà cô nàng tương đối quen thuộc với nhà máy rượu, có thể giới thiệu cho khách hàng của Vu Hướng Tây thật tốt.

Vu Hướng Tây nhìn rõ chút tâm tư của cô ấy, chẳng qua cậu không muốn vạch trần.

Thật vất vả mới tới nhà máy rượu, kết quả hơn một ngàn mẫu đất cũng đã bàn bạc xong mà cô nàng cũng chưa gặp được Hồ Dương, chờ khi dàn xếp xong cho khách hàng, hỏi một nhóm người sắp đi, thì nghe nói Hồ Dương đã từ chức từ sớm rồi, trong lúc đó mặt cô nàng trầm xuống, dáng vẻ giống như cả thể giới thiếu nợ cô 800 vạn.

Phó Nhàn Linh cầm dụng cụ mát xa eo đặt vào sau lưng của cô nàng, lúc này mới đi tới phòng bếp để chuẩn bị nấu cơm, Vu Hướng Tây cũng đi theo vào để giúp đỡ, Vu Hoan ngồi ở bên kia suy nghĩ nửa ngày, chuẩn bị đứng dậy đi tới phòng bếp để giúp thì thấy anh trai đang ôm Phó Nhàn Linh hôn môi, cô bé lại mặt đỏ rời khỏi bếp.

Vừa mới ngồi xuống sô pha, liền nghe thấy Thôi Hiểu hỏi, “Em nói xem, tên đàn ông kia rốt cuộc có ý gì?”

Vu Hoan ngốc luôn, “Hả?”

Gần đầy trạng thái công việc của Thôi Hiểu rất kém, thường xuyên cáu gắt, ngay cả khi thái độ của khách hàng tốt, nhà máy cũng không có bị chậm trễ, đặt hàng hoa tươi cũng được như mong muốn, và tiệc cưới cử hành cũng hoàn toàn thành công viên mãn thì cô ấy cũng sẽ nổi giận mắng nhân viên bên dưới máu chó đầy đầu.

Lúc nằm ở trong xe ngủ, cô nàng còn thường nói mớ một vài câu, nhưng đó lại là gọi tên Hồ Dương.

“Hồ Dương, gãi chân cho tôi.”

Cô ấy đã tháo thạch cao nhưng chân kia giống như đã bị Hồ Dương gãi thành thói quen, mấy ngày nay đột nhiên được gỡ thạch cao xong, cô thường vô tình gọi tên anh, sau đó dưới tầm mắt xấu hổ của mọi người thì bực bội nói, “CMN, đều không có chuyện gì để làm à? nhìn tôi làm cái gì, cút đi làm việc đi!”