Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 94
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 94 :A…Ha ưm…
Phó Nhàn Linh vừa mới đưa người vào ghế phụ, đã bị cậu duỗi tay ôm lấy eo.
Cô ghé vào ngực cậu, một bên chống tay, ngẩng đầu thấy đôi mắt hồng hồng của cậu, lòng ngực mềm nhũn, cúi đầu hôn hôn: “Làm sao vậy?”
“Bà xã.” Cậu ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi nóng bỏng chui vào khoang miệng của cô.
Phó Nhàn Linh sửng sốt, đáy mắt tràn lên ý cười: “Cậu gọi tôi là gì?”
Vu Hướng Tây lại hô một tiếng, giọng nói hơi khàn khàn, hơi thở nóng rực: “Bà xã.”
Lúc mới ăn xong cơm, mấy người bạn cùng phòng không biết có phải hay không cố ý khoe ân ái trước mặt cậu, không ngừng “vợ yêu” “bà xã”. Chỉ huy bạn gái mình rót rượu cho mình, trên mặt rất đắc ý.
Trong lòng Vu Hướng Tây thầm nghĩ, nếu như cậu dẫn Phó Nhàn Linh ra ngoài ăn cơm cùng, nhất định cậu sẽ không sai bảo cô như vậy. Cậu sẽ gắp đồ cho cô ăn, sẽ lấy đồ ăn mà cô thích đưa tới trước mặt.
“Vừa rồi bọn họ đều gọi bạn gái của mình như vậy.” Vu Hướng Tây uống rượu, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng một mảng lớn, hai mắt đều hồng, môi ướt át sáng lấp lánh.
Phó Nhàn Linh lại hôn lên môi cậu: “Được, vậy cậu gọi đi.”
Khóe môi của Vu Hướng Tây cong lên, ôm cô không buông tay. Đôi môi nóng rực tìm được vành tai của cô, ngậm lấy xương tai hôn cắn, hơi thở nóng bỏng, tất cả đều phả vào tai cô: “Chị, chị phải gọi tôi là ông xã.”
Lỗ tai của Phó Nhàn Linh bị khoang miệng ướt nóng của cậu bao bọc, nửa người đã tê rần, cả người mềm không đứng vững được. Cô lấy tay chống lại lồng ngực cậu, giọng nói không tự giác phát run: “Vu Hướng Tây…Đừng…Cửa xe…Còn chưa có đóng.”
Cậu đã cứng, dươ.ng vật cứng rắn chống vào bụng của cô.
Phó Nhàn Linh đi lên từ trên người cậu, chà xát lỗ tai đã tê dại, thấy đũng quần của cậu đã bị đỉnh đến nhô cao lên, nhịn không được duỗi tay chọc một chút: “Chịu đựng.”
Vu Hướng Tây đáng thương nhìn cô: “Chị…”
Phó Nhàn Linh cười mở ra cửa ghế sau, từ ghế sau lấy ra một hộp quà đưa cho cậu.
“Đây là cái gì?”
“Khen thưởng cho cậu, thi đấu đứng thứ ba, rất giỏi.” Nơi bọn họ thi đấu là ở trường Công nghệ, Phó Nhàn Linh không đến dự, vì Vu Hướng Tây sợ mình không vào được top ba.
Vu Hướng Tây mở hộp quà ra, là một đôi bọc cổ tay, mặt trên thêu tên của cậu.
Cậu cười rộ lên, lộ ra cặp răng khểnh đáng yêu: “Là chị thêu à?”
“Ừm.” Cô hỏi: “Thích không?”
Cậu liên tục gật đầu: “Thích, rất thích.”
Cậu đã đeo lên cổ tay, nhìn nhìn, lại giơ tay ôm cô vào lòng, giữ chặt lấy gáy cô hôn một hồi lâu.
Phó Nhàn Linh bị căn gậy gộc của cậu chọc rất khó chịu, bò dậy từ trên người cậu: “Về nhà.”
Xe vừa mới dừng lại dưới gara của tiểu khu, Vu Hướng Tây đã tháo dây an toàn ôm cô từ chỗ điều khiển xe sang ghế phụ, ôm eo của cô hôn.
Cả người cậu đều rất nóng, đầu lưỡi thâm nhập vào khoang miệng càng nóng bỏng người.
Phó Nhàn Linh bị hôn đến mức dưới thân không ngừng tỏa nhiệt, cô đem ghế phụ hạ xuống thấp một chút. Cả người ghé vào trong lồng ngực của Vu Hướng Tây, thuận theo động tác nhấc lên quần áo, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Ngón tay cháng trai kéo đồ lót của cô xuống, đốt ngón tay thon dài nắm lấy cặρ vú” nặng trĩu của cô xoa nắn, Cậu hôn cắn môi cô, dọc theo cần cổ thon dài một đường xuống dưới, ngậm lấy cặρ vú” trắng nõn, đầu lưỡi ngậm lấy đầṳ ti đã cứng, cẩn thận gặm cắn.
Tiếng nức nở tràn ra khỏi miệng của Phó Nhàn Linh hóa thành tiếng rêи ɾỉ. Cả người của cô đều bị liếm đến rùng mình tê dại, khoái cảm từ xương cùng dâng lên, từng đợt dâng lên da đầu. Cô lấy tay che miệng lại nhưng vẫn không ngăn được tiếng thở dốc mê người và rên rỉ tràn ra từ khe hở ngón tay: “A…Ha ưm…Ahhhhhh…”