Dòng Máu Của Rồng - Chương 107
topicDòng Máu Của Rồng - Chương 107 :THÌ...
Cánh cửa vừa mở ra, người đứng bên ngoài chính là Bách Thiều. Nàng không còn mặc bộ y phục lông thú ấm áp nữa. Nàng thay vào đó là một chiếc sườn xám màu đỏ thẫm, được may bằng lụa thượng hạng bóng loáng. Chiếc áo ôm sát lấy thân hình quyến rũ, tôn lên những đường cong hoàn hảo, đầy vẻ trưởng thành và mê hoặc. Mái tóc đen của nàng được búi cao một cách cầu kỳ, để lộ chiếc cổ trắng ngần thanh tú, cài một cây trâm bằng bạch ngọc. Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ liếc nhìn hắn, mang theo một vẻ đẹp phong tình vạn chủng, một sự quyến rũ chín chắn khiến người ta phải xao xuyến.
Minh Long thoáng ngẩn người trước vẻ đẹp đầy mê hoặc và bất ngờ này. Hắn đã quen với hình ảnh nàng trong bộ trang phục quản sự trang trọng hoặc bộ đồ lông thú ấm áp, nên sự thay đổi này khiến hắn có chút bất ngờ.
Bách Thiều thấy biểu hiện như vậy của hắn thì chỉ cười nhẹ một tiếng, nụ cười như hoa nở trong gió xuân, mang theo một sự tự tin đầy cuốn hút:
- Minh Long công tử, đồ của công tử yêu cầu, ta đã mang đến rồi đây.
Minh Long nghe vậy mới nhận ra mình có chút thất thố, vội vàng ho khan một tiếng để che giấu sự bối rối:
- Khụ! À, đa tạ Bách Thiều quản sự đã đích thân mang tới. - Hai tay hắn cung kính đón lấy chiếc hộp gỗ tinh xảo, được làm từ một loại linh mộc tỏa hương thơm dịu, từ tay nàng.
Bách Thiều nở nụ cười, giọng nói vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp nhưng lại có thêm một tia thân thiết:
- Công tử hãy kiểm tra lại xem. Số linh dược mà công tử đã cung cấp, đã được các luyện đan sư tài giỏi nhất của Bách Bảo Các chúng tôi luyện chế cẩn thận theo đúng công thức mà ngài chỉ định.
Nàng dừng lại, nhấn mạnh kết quả:
- Tổng cộng được mười viên Phục Dị Linh Đan Địa cấp trung phẩm.
Đúng là như vậy. Sau khi tìm hiểu kỹ lưỡng các dịch vụ tại đây, Minh Long biết Bách Bảo Các có cả dịch vụ luyện đan thuê, một dịch vụ vô cùng tiện lợi cho những người có công thức nhưng không có kỹ năng. Vì vậy, hắn đã không ngần ngại sử dụng dịch vụ này để luyện chế Phục Dị Linh Đan, một loại đan dược đặc biệt có khả năng hỗ trợ hồi phục nhanh chóng cho các Dị thuộc tính đang bị tổn thương hoặc suy yếu.
Minh Long tuy đã sở hữu Bách Hóa Đan Lục, một kho tàng kiến thức về đan dược, nhưng đó chỉ là lý thuyết suông. Bản thân hắn về kỹ thuật luyện đan có thể nói là bằng không. Việc tự mình luyện chế không chỉ tốn thời gian mà tỉ lệ thất bại cũng rất cao, lãng phí dược liệu quý hiếm. Giao cho những luyện đan sư chuyên nghiệp của Bách Bảo Các là lựa chọn tốt nhất và hiệu quả nhất.
Minh Long cẩn thận mở chiếc hộp gỗ tinh xảo ra. Ngay lập tức, một luồng ánh sáng dịu nhẹ màu xanh biếc cùng hương thơm ngào ngạt của dược liệu tinh thuần tỏa ra, lan tỏa khắp căn phòng. Đập vào mắt hắn là mười viên đan dược tròn trịa như ngọc, lấp lánh nằm gọn gàng bên trong lớp lót bằng nhung mềm mại. Mỗi viên đan đều ẩn chứa một luồng linh lực dồi dào và tinh khiết, cho thấy chất lượng không hề tầm thường.
- Đủ mười viên rồi. - Hắn gật đầu, trong lòng vô cùng hài lòng:
- Đa tạ Bách Thiều quản sự. - Minh Long đóng nắp hộp lại.
Bách Thiều nhìn chiếc hộp trong tay hắn, ánh mắt vốn đang chuyên nghiệp chợt lóe lên một tia tò mò không thể che giấu. Nàng hỏi, giọng điệu vẫn giữ vẻ tự nhiên như thể chỉ thuận miệng hỏi thăm:
- Không biết Minh Long công tử từ đâu có được công thức luyện chế Phục Dị Linh Đan đặc biệt này? Đây là lần đầu tiên Bách Bảo Các chúng tôi được tiếp nhận một phương thuốc có khả năng trực tiếp bồi bổ cho Dị thuộc tính như vậy.
Minh Long đáp, dùng lại lý do cũ đã chuẩn bị sẵn, giọng điệu có phần tiếc nuối:
- Không giấu gì Bách quản sự, tại hạ có quen biết một vị tiền bối ẩn thế, người cũng là một luyện đan sư tài ba. Tại hạ may mắn được ngài chỉ điểm cho phương thuốc này. Chỉ tiếc là bản thân tại hạ không có thiên phú về luyện đan, dù đã cố gắng nhưng vẫn không thể thành công, nên mới phải phiền đến quý Các.
- Ra là vậy. - Bách Thiều gật gù, dù trong lòng vẫn còn nghi vấn nhưng cũng không hỏi thêm, biết rằng đây là giới hạn không nên vượt qua. Nàng nở một nụ cười chuyên nghiệp, tỏ ý đã hiểu:
- Nếu vậy thì ta xin phép cáo lui. Minh Long công tử nếu có cần thêm bất cứ điều gì trong thời gian lưu lại đây, xin hãy cứ trực tiếp đến quầy thông báo nhé.
- Phiền Bách quản sự rồi. - Minh Long chắp tay tiễn khách.
Sau khi Bách Thiều rời đi, Minh Long mới tiến vào trong phòng, đóng cửa lại cẩn thận. Hắn lại mở chiếc hộp gỗ ra, cẩn thận cầm một viên Phục Dị Linh Đan lên, đưa gần mắt ngắm nghía dưới ánh sáng. Viên đan màu xanh biếc, bề mặt nhẵn mịn, tỏa ra linh lực ôn hòa:
- Hàng Địa cấp trung phẩm à…!
Ngọc Nhi hiện ra, cũng đưa mắt đánh giá viên đan dược trên tay hắn. Nàng gật gù, giọng điệu có chút tán thưởng:
- Tay nghề của đám luyện đan sư Bách Bảo Các cũng khá đấy chứ. Có thể luyện chế ra đan dược Địa cấp trung phẩm với độ tinh khiết thế này, xem ra cũng không phải hạng xoàng.
Nàng giải thích thêm về công dụng của nó:
- Với mười viên Phục Dị Linh Đan đạt đến Địa cấp trung phẩm này, ngươi tạm thời có thể an tâm mà chiến đấu lâu dài, thoải mái sử dụng các vũ kỹ cấp cao tiêu hao nhiều năng lượng rồi. - Nàng nhấn mạnh:
- Khi nguồn lực của hai Dị thuộc tính ngươi đang sở hữu có dấu hiệu cạn kiệt, chỉ cần nuốt một viên này vào, sẽ có thể hồi phục lại được khoảng bảy, tám phần ngay lập tức đấy. Đây là bảo bối có thể cứu mạng trong nhiều tình huống đấy.
- Chà… ngon đấy!
Minh Long nghe Ngọc Nhi giải thích về công dụng hồi phục mạnh mẽ của Phục Dị Linh Đan, đôi mắt hắn sáng bừng lên. Hắn không thể không vui mừng. Có mười viên đan dược Địa cấp trung phẩm này trong tay, hắn như có thêm mười cái mạng, có thể chiến đấu một cách không kiêng dè hơn rất nhiều, không còn phải lo lắng về việc Dị thuộc tính bị cạn kiệt năng lượng giữa trận chiến nữa.
Tiểu nha đầu Đồ Nha đứng bên cạnh, nãy giờ vẫn đang chăm chú quan sát những viên đan dược lấp lánh màu xanh biếc trong chiếc hộp gỗ. Đôi mắt long lanh của nàng tràn đầy sự tò mò và thích thú. Nàng rụt rè đưa ngón tay nhỏ bé lên, định sờ thử một viên, cái mũi nhỏ xinh hít hà mùi hương thơm ngát tỏa ra:
- Oa… thứ đồ gì vậy công tử? Thơm quá à! Trông đẹp như vậy, có phải là kẹo không ạ?
"Bộp!"
Cáp Tát vỗ nhẹ vào tay Đồ Nha, nhắc nhở bằng giọng nghiêm khắc nhưng vẫn đầy yêu thương:
- Đồ của công tử, đừng có tùy tiện động vào.
- Xì… - Tiểu nha đầu nghe ca ca trách mắng, liền thu tay lại, xì một tiếng rõ kêu, tỏ vẻ không vui, cái miệng nhỏ chu ra.
Minh Long thấy cảnh đó thì phì cười. Hắn nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại, cất đi:
- Thứ này không phải là kẹo đâu, không ăn được. - Hắn nhìn tiểu nha đầu, giọng điệu dỗ dành:
- Muội muốn ăn kẹo thì để lúc khác ta mua cho.
- Oaaa…. Thật ạ? Công tử là tốt nhất! Không như ca ca xấu! - Nàng nghe vậy thì vui sướng ra mặt, đôi mắt lại sáng rực lên. Nàng quay sang lè lưỡi trêu chọc Cáp Tát.
Cáp Tát chỉ biết thở dài bất lực trước tiểu nha đầu tinh nghịch của mình, rồi quay sang Minh Long, hỏi một cách nghiêm túc:
- Công tử, kế đến ngài tính làm gì ạ? Có cần tiểu nhân giúp gì không? Tiểu nhân ở A Tốc Thành này tuy không có bản lĩnh gì lớn, nhưng cũng khá rành đường đi nước bước.
Minh Long xua tay, tỏ ý không cần quá lo lắng:
- Trước mắt thì mục tiêu của ta vẫn là tham gia kỳ Đấu Giá Hội này. - Hắn nhìn chiếc nhẫn trữ vật chứa đầy linh thạch trên tay mình, trong lòng vừa có chút tự tin lại vừa có chút lo lắng:
- "Tiền thì đã gom được khá nhiều rồi, tổng cộng 10 vạn linh thạch thượng phẩm. Hy vọng chỗ linh thạch này sẽ đủ để giúp ta kiếm được một món đồ tốt." - Hắn thở dài một hơi thầm nghĩ:
- "Nếu là thông tin về một Dị thuộc tính vô chủ thì lại càng tốt a."
...
Thời gian chậm rãi trôi qua trong căn phòng ấm áp.
Ba người Minh Long đang ngồi bên chiếc cửa sổ lớn, nhìn xuống khung cảnh đường phố tấp nập phía dưới. Từng dòng người di chuyển qua lại không ngớt trên đại lộ rộng lớn, xe ngựa nối đuôi nhau tạo thành những hàng dài.
- Nhộn nhịp quá!
Minh Long không khỏi cảm thán. Hắn nhìn từng dòng người với đủ các loại y phục khác nhau, có người mặc trường bào của tu sĩ với khí tức nội liễm, có người mặc áo gấm lụa là của thương nhân giàu có, có người lại mang phong cách dị tộc độc đáo với những trang sức bằng xương thú và lông vũ. Rõ ràng, rất nhiều người trong số họ không phải là người bản địa của A Tốc Cát Bộ. Đông đảo tu sĩ từ khắp nơi trên Nam Tinh Đại Lục đang đổ dồn về A Tốc Thành này, tất cả đều vì một mục đích duy nhất chính là tham gia kỳ Đấu Giá Hội sắp tới của Bách Bảo Các.
Cáp Tát ngồi bên cạnh, nhìn khung cảnh quen thuộc, cười nói:
- Đương nhiên rồi, thưa công tử. Kỳ Đấu Giá Hội này là sự kiện lớn nhất trong năm mà, thu hút không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt. Lần trước khi được tổ chức ở đây, còn nhộn nhịp hơn thế này nhiều.
Minh Long nhướn mày ngạc nhiên:
- Trước đây A Tốc Thành cũng từng được lựa chọn để tổ chức Đấu Giá Hội rồi à?
Cáp Tát gật đầu:
- Đúng là vậy thưa công tử. Nhưng cũng đã từ khá lâu rồi. Nếu tiểu nhân không nhầm thì cũng khoảng mười năm về trước rồi. Khi đó tiểu nhân còn nhỏ lắm.
- Ồ! - Minh Long gật gù, tiếp tục quan sát khung cảnh náo nhiệt phía dưới, trong lòng có chút mong chờ đối với kỳ đấu giá sắp tới.
- Oa…! - Đồ Nha đang ngồi nghịch ngợm bên cạnh, đột nhiên reo lên, ngón tay nhỏ bé chỉ về một hướng trên đường phố:
- Hai người nhìn kìa! Các vị tỷ tỷ kia đẹp quá! Trông như tiên nữ vậy!
Minh Long đưa mắt nhìn theo hướng chỉ tay của tiểu nha đầu. Hắn thấy một đoàn người đang di chuyển chậm rãi nhưng vô cùng nổi bật trên đại lộ. Đi đầu là hai hàng nữ tử trẻ trung, xinh đẹp, mỗi người đều có dung mạo như hoa như ngọc. Họ diện những bộ y phục lộng lẫy màu xanh nhạt, được may bằng loại lụa tốt nhất, tay cầm những lẵng hoa tươi thắm, bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng như múa.
Ở giữa đoàn người là một chiếc xa giá cực kỳ sang trọng. Cỗ xe được chế tác hoàn toàn từ bạch ngọc và vàng ròng, thành xe được chạm khắc những hoa văn tinh xảo, xung quanh treo những dải lụa mềm mại màu xanh lam bay phấp phới trong gió. Kéo cỗ xe là một con yêu thú Tuần Lộc vô cùng thần tuấn. Bộ gạc của nó lấp lánh như được làm từ pha lê, toàn thân phủ một lớp lông trắng muốt, tỏa ra khí tức Tam giai hậu kỳ hùng hậu. Nó bước đi một cách chậm rãi, khoan thai, mỗi bước chân đều toát lên vẻ cao quý.
Minh Long vuốt vuốt cằm, đánh giá:
- "Đẹp thật. Người nào người nấy công nhận là đẹp." - Hắn nhìn chiếc xa giá, cảm nhận được một luồng khí tức sâu không lường được phát ra từ bên trong:
- "Mà nhìn quy mô hoành tráng như vậy, nhân vật ngồi bên trong cỗ xe kia chắc hẳn cũng vô cùng bất phàm."
Lúc này, những tiếng xì xào bàn tán của người dân phía dưới đường cũng truyền đến tai Minh Long, giọng điệu đầy vẻ kính nể và ngưỡng mộ:
- Nhìn kìa! Nhìn kìa! Là đoàn người của Phong Vân Các!
- Cái gì!
- Đúng là huy hiệu Phong Vân Các trên cờ hiệu rồi! Hoành tráng thế này, không lẽ… người ngồi bên trong xa giá là Phong Vân Thiếu Chủ?
- Có lẽ là vậy rồi! Phong Vân Các danh tiếng lẫy lừng khắp cả Nam Tinh Đại Lục. Thiếu Chủ của họ lại là một kỳ tài ngút trời.
- Lần này họ không sử dụng Truyền Tống Trận mà lại trực tiếp di chuyển bằng xa giá đến đây, đúng là phô trương thanh thế, được mở mang tầm mắt a…
Từng lời cảm thán, ca tụng vang lên không ngớt. Minh Long nghe vậy, lẩm bẩm lại cái tên vừa nghe được, trong lòng có chút tò mò:
- Phong Vân Các à?
Minh Long lập tức hỏi trong thức hải, sự tò mò hiện rõ trong giọng nói:
- Ngọc Nhi, ngươi có thông tin gì về cái Phong Vân Các này không? Trông đoàn người có vẻ khá là ra dáng đấy.
Ngọc Nhi lúc này cũng đang lơ lửng trong thức hải vuốt vuốt cằm, ánh mắt nhìn vào một khoảng không vô định, dường như đang tra cứu một lượng lớn thông tin:
- Chờ chút… à rồi, có.
- Nói ta xem nào. - Minh Long nói, có chút nóng lòng.
Ngọc Nhi tặc lưỡi một cái, giọng điệu có chút khó xử:
- Chậc… thật ra thì cũng khó nói ha. Ta đúng là có thông tin chi tiết về đám người Phong Vân Các này, nhưng lại không thể cung cấp hết cho ngươi được vào lúc này.
- Tại sao? - Minh Long nhíu mày, không hiểu.
- Bởi vì trong tương lai, Phong Vân Các sẽ liên quan trực tiếp đến một nhiệm vụ chính tuyến quan trọng mà Hệ Thống sẽ giao cho ngươi. Nếu ta tiết lộ quá nhiều bây giờ, sẽ ảnh hưởng đến diễn biến sau này, thậm chí có thể khiến ngươi gặp nguy hiểm. Ta không thể làm vậy. - Nàng lắc lắc đầu:
- Tuy nhiên, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết một chút thông tin cơ bản. Phong Vân Các này là một Lục cấp thế lực hàng thật giá thật. Còn Các chủ đương nhiệm của Phong Vân Các là một Luyện Hư viên mãn cường giả.
"Hít!!!"
Minh Long hít một ngụm khí lạnh, sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt:
- Luyện Hư viên mãn cơ à? Mạnh đến vậy sao? - Hắn lại càng thêm tò mò về thế lực này:
- Đã vậy tương lai còn liên quan đến nhiệm vụ Hệ Thống giao cho ta nữa. Không biết là nhiệm vụ thế nào đây?
Ngọc Nhi nhún nhún vai, tỏ vẻ bất lực:
- Cái này thì ta chịu. Thiên cơ bất khả lộ. Bao giờ đến thời điểm thích hợp thì ngươi sẽ tự khắc biết thôi.
Nàng nói thêm, kéo suy nghĩ của hắn về thực tại:
- Trước mắt thì cứ kệ đám người đó đi. Ngươi nên tập trung vào mục tiêu chính của mình trong kỳ Đấu Giá Hội lần này.
Minh Long gật đầu:
- Chắc chắn rồi. - Hắn lại nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới, trong lòng có chút thắc mắc:
- Cơ mà… sao ta thấy lạ nhỉ? Đến ngày đấu giá rồi mà ta nãy giờ không thấy có nhiều cường giả tu vi cao xuất hiện vậy? Toàn là tu sĩ thông thường mà thôi?
Ngọc Nhi giải thích:
- Hầu hết những cường giả có tu vi cao thật sự, đủ tư cách tham gia vào những vòng đấu giá cuối cùng của kỳ Đấu Giá Hội này, thường chỉ ở mức Hóa Thần kỳ mà thôi. Rất hiếm khi có cường giả Luyện Hư kỳ xuất hiện. - Nàng nói tiếp, giọng điệu có chút mỉa mai:
- Với lại, bọn hắn đều là những nhân vật có thân phận cao quý, ai lại rảnh rỗi đi đường bộ, cưỡi ngựa mấy tháng trời như ngươi chứ? Bọn hắn đều sử dụng Truyền Tống Trận trực tiếp của Bách Bảo Các, hoặc các loại phi hành pháp bảo cao cấp. Giờ này bọn hắn đều đã an vị trong những gian phòng thượng hạng của Bách Bảo Các hết rồi.
- À… ra vậy. - Minh Long gật gù, rồi lại càng thêm tò mò:
- Hửm? Ngươi vừa nói hầu như là không có Luyện Hư kỳ tham gia kỳ Đấu Giá Hội này à? Vì sao lại vậy? Chẳng phải Đấu Giá Hội của Bách Bảo Các nổi tiếng là nơi có đủ mọi loại kỳ trân dị bảo hay sao mà lại không thu hút được cả Luyện Hư kỳ cường giả?
Ngọc Nhi ngáp một cái, giọng đầy lười biếng:
- Cái này thì lát nữa ngươi cứ hỏi nữ nhân Bách Thiều kia là sẽ rõ. Bổn cô nương giải thích nãy giờ mỏi mồm quá rồi.
Minh Long nghe thấy giọng điệu lười biếng của Ngọc Nhi, không khỏi thầm mắng chửi trong lòng:
- "Làm gì có cái Hệ Thống nào lại có tinh linh hệ thống thiếu trách nhiệm như ngươi chứ? Hỏi cái gì cũng không chịu nói!"
Ngọc Nhi như đọc được suy nghĩ của hắn, liền đảo mắt nhìn hắn, giọng nói mang theo một tia nguy hiểm:
- Bất mãn à?
Minh Long làm bộ hờn dỗi, quay mặt đi:
- Ừ! Thì sao?
Ngọc Nhi nhếch mép cười, tiếng cười có chút gian xảo:
- Thì… thì phải… phải gì???
- Phải gì? - Minh Long nhướn mày, quay lại nhìn nàng tò mò.
Ngọc Nhi liền chốt hạ một câu xanh rờn:
- PHẢI CHỊUUUU! Đừng có kêu.