Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 105
topicNhững Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 105 :
Âm thanh dương cầm vang lên như dòng suối nhỏ róc rách, trong trẻo, dịu dàng, dễ dàng len lỏi vào tai người nghe. Cách Chopin xử lý cảm xúc thực sự là một loại nghệ thuật. Trong những âm thanh đến rồi đi, gần rồi lại xa dần ấy, Charoline dường như nhìn thấy thời gian bị nghiền vụn, tan thành những mảnh sáng lấp lánh đan xen trong không trung.
Nỗi buồn dâng lên như làn khói mảnh, chậm rãi lan từ tim ra ngoài. Tim cô đau nhói từng hồi, thứ âm nhạc này là vô song, là độc nhất vô nhị trên thế giới.
Liszt có cả thế giới trong tiếng đàn của mình, còn thế giới của Chopin lại chỉ có cây đàn dương cầm.
Chopin gửi gắm tất cả những điều muốn nói, những xúc cảm muốn giãi bày, vào tám mươi tám phím đàn đen trắng. Anh để chúng tự do hòa phối, nặng nhẹ đan xen, rồi hát lên tiếng lòng của anh.
Nhưng nếu từ nay không còn được nghe những giai điệu ấy nữa thì đó hẳn là điều đáng tiếc biết bao.
Ánh mắt Charoline khẽ tối đi. Cô siết chặt chiếc hộp gỗ trong tay, khóe môi vẽ lên nụ cười nhạt, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên ghế sofa.
Dường như cảm nhận được không khí trĩu nặng trong phòng, Chopin dừng lại. Anh nghiêng người, nhận ra Charoline đang lặng lẽ ngồi đó, thần sắc hoảng hốt như không ở trong hiện tại.
Anh khẽ nhíu mày — có gì đó không ổn.
Chuyến đi vốn dĩ là của hai người, trong từng bức thư gửi về từ nước ngoài, Chopin đều cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc của Charoline và Liszt. Bạn bè nhắc đến họ đều ngưỡng mộ — một đôi tình nhân tự do và ngọt ngào, khiến người khác phải ghen tỵ.
Nhưng lần này... Chopin nhận ra điều khác thường. Cô gái đang ngồi trước mặt anh đã trở về một mình.
Hai người từng không rời nửa bước, sao lại có ngày phải hành động riêng lẻ? Không, điều này thật bất thường. Chopin thầm đoán giữa họ chắc hẳn đã có chuyện gì đó.
"Fryderyk, anh dừng lại rồi à... Xin lỗi."
Mãi không nghe thấy tiếng đàn, Charoline mới bừng tỉnh. Khi thấy Chopin đang chăm chú nhìn mình, cô thoáng lộ vẻ áy náy.
"Xem ra kỹ thuật của tôi thật sự sa sút rồi. Hay là Franz đã nuông chiều đôi tai của cô đến mức giờ nghe Chopin tầm thường này liền thấy chán chăng?"
Chopin đứng dậy, cố gắng làm dịu bầu không khí. Nhưng Charoline bật cười, lắc đầu liên hồi như cái trống nhỏ.
"Không phải đâu. Tôi chỉ là... bị cuốn vào thế giới trong âm nhạc của anh thôi, hoàn toàn không liên quan đến kỹ thuật của anh. Fryderyk, Chopin là độc nhất."
Câu nói khiến anh hơi sững người. Không hiểu sao, trong lời khen ấy lại phảng phất một nỗi buồn. Anh ngập ngừng giây lát rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
"Nói đi, tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe. Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?" Chopin tựa lưng vào ghế, mắt nhìn thẳng, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, dáng vẻ của một người sẵn sàng lắng nghe.
Charoline khẽ ngẩn ra: "Hai người...?"
"Phải, là cô và Franz. Đừng giấu tôi nữa. Giữa hai người có mâu thuẫn gì sao? Vì sao cô lại trở về một mình? Franz đâu rồi? Và vì sao một người luôn ghét biểu diễn trước công chúng như cô lại nhận liền mấy buổi hòa nhạc với danh nghĩa 'học trò của Paganini'?"
Những câu hỏi nối tiếp nhau khiến Charoline nghẹn lời. Từ khi trở về, cô đã vùi đầu vào việc sắp xếp kế hoạch, chỉ gặp Chopin đôi ba lần. Không ngờ anh vẫn như xưa — tinh tế và quan tâm đến cô.
Cô từng nghĩ mình có thể làm tốt mọi chuyện, nhưng giờ nhận ra, tất cả chỉ là tự dối mình.
Cô đã làm hỏng mọi thứ.
"Xin lỗi... Fryderyk, xin lỗi vì tất cả. Tôi mới nhận ra mình thật yếu đuối và ích kỷ..."
Giọng nói đầy tự trách khiến Chopin ý thức được tình hình nghiêm trọng. Đó là lần đầu tiên anh mất hết phong độ mà gặng hỏi một quý cô.
"Franz vẫn ổn, Fryderyk, thật đấy," Cô đáp, ánh mắt tuyệt vọng. "Người có vấn đề là tôi."
Đôi mắt xanh như bầu trời của Chopin tràn ngập sự bối rối. Charoline khẽ bước đến bên cửa sổ, kéo rèm, mở cánh cửa ra. Cô quay lại đối diện với anh, ánh nắng chiếu từ sau lưng rọi lên người cô, phủ lên thân hình ấy một lớp ánh vàng mỏng manh như dát kim.
"'Nó' không dung nạp tôi nữa... Tôi sắp biến mất rồi."
Lời cô vừa dứt, Chopin kinh hãi mở to mắt. Trước mắt anh là khung cảnh không thể nào tin nổi — ánh mặt trời xuyên qua cơ thể Charoline, vẽ lên người cô những vệt sáng loang lổ như bóng cây lay động. Ở nơi ánh sáng chiếu tới, cơ thể cô đang dần trở nên trong suốt.
Chopin sợ hãi lao tới, kéo rèm xuống, kéo Charoline về phía tường rồi nắm chặt cổ tay cô. Cảm giác ấm áp từ da thịt truyền đến — cô lại trở nên bình thường rồi.
"Giả thôi phải không?" Giọng anh cao hẳn lên. "Nói đi, đây chỉ là ảo thuật, không thể là thật được!"
...
Cánh tay từng chỉ ra cửa của Chopin rũ xuống. Anh không biết mình giữ tư thế ấy bao lâu, chỉ biết rằng tâm trí giờ đầy những hợp âm chói tai, gào thét trong đầu, khiến anh nghẹt thở trong hỗn loạn và đau đớn.
Căn phòng trống rỗng. Trong ký ức mơ hồ, anh vẫn còn thấy Charoline khi bị anh quở trách, cô cúi đầu xin lỗi, rồi khẽ khàng đóng cửa lại trước khi rời đi.
Anh ngã xuống ghế sofa, hai tay che mặt, cơ thể run lên vì cơn xúc động chưa nguôi.
"Lạy Chúa, Fryderyk, sao anh lại kích động như thế... Có lẽ cô ấy chịu đựng nhiều hơn bất kỳ ai." Anh khẽ lẩm bẩm, "Xin lỗi, Lorraine. Nhưng tôi không thể chấp nhận được... Không thể chấp nhận việc cô sắp biến mất, hay việc cô nhờ tôi an ủi anh ấy như thể dặn dò di nguyện. Tôi... không thể..."
Ngón tay dần buông lỏng ra rồi rơi xuống ghế. Một tiếng động khẽ vang lên — chiếc hộp gỗ nhỏ bị anh vô tình làm đổ. Chopin cúi đầu nhìn, bên trong là bản thảo 'La Campanella' của Paganini, cùng vài đồng tiền lạ và một tờ biên lai cũ kỹ, đã úa màu theo năm tháng.
Chopin cầm lấy tờ giấy ố vàng, một thứ dường như vượt xa trình độ in ấn của thời đại này. Trên đó có hai loại chữ: một loại là những ô vuông dày đặc, rắc rối mà anh chưa từng thấy; loại còn lại là tiếng Anh, anh có thể đọc được.
Giống như một tấm vé tàu, ghi tên hai thành phố — một là Genoa, còn lại là cái tên anh chưa từng nghe đến. Vô tình liếc qua ngày tháng, Chopin thoáng giật mình: tờ vé ấy cách thời điểm hiện tại gần cả trăm năm. Anh cau mày, bực bội gấp lại tờ giấy, nhét cùng bản nhạc rồi đóng nắp hộp gỗ lại.
"Ôi, Emilia của anh... Franz, rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Mau quay về đi!"
Dù Charoline để lại chiếc hộp ấy cho ai, Chopin đã quyết định — anh sẽ hoàn trả nó.
Lorraine, hãy cho tôi thêm chút thời gian.
Đợi tôi bình tâm lại, tôi sẽ đến tìm em.
*
Từng ngày lật lịch trôi qua đều là một kiểu giày vò. Charoline cảm thấy hành động ấy chẳng khác nào đang đếm ngược đến ngày kết thúc của chính mình. Nhìn từng con số trên tờ lịch biến mất, linh cảm bất an trong lòng cô càng trở nên mãnh liệt.
Đã hơn một tháng kể từ lá thư cuối cùng của Liszt, đó cũng là tin tức cuối cùng cô nhận được. Trong thư, anh nói buổi biểu diễn quyên góp đã kết thúc, và anh đang trên đường trở về.
Nhưng thực tế là anh đã rẽ hướng, đến Hungary.
Charoline không hề ngạc nhiên. Lịch sử cần anh làm điều đó, và cô làm sao có thể ngăn cản tình yêu của anh dành cho quê hương?
Hôm qua, cô và Chopin chia tay trong không khí chẳng mấy vui vẻ. Cô biết lỗi là ở mình, cô đã quên mất rằng người bạn ấy cũng có cảm xúc, cũng biết buồn, biết giận, biết đau lòng.
Cô không còn nhớ rõ Chopin đã nói gì, chỉ mong nếu có một ngày cô thật sự biến mất, họ sẽ không lạnh nhạt như trong lịch sử nữa.
Cảm giác bất an hôm nay mãnh liệt đến nghẹt thở. Từ sáng nay cô đã ngồi nghĩ cách để lại một bức thư cho Liszt, mong anh có thể sống tốt. Nhưng thật trớ trêu, từng dòng cô viết ra lại dần biến mất trước mắt, như thể lịch sử đang tự tay xóa đi mọi dấu vết của kẻ không thuộc về nó.
Charoline gần như sụp đổ. Cô viết đi viết lại lá thư ấy không dưới mười lần, và mười lần, những dòng chữ đều tan biến, như những giọt mực rơi xuống thấm vào giấy, rồi nhòe đi, bay hơi cùng sắc đen cuối cùng.
Cô lau nước mắt, mở ngăn kéo bàn làm việc của Liszt, lấy ra xấp giấy chép nhạc và cây bút lông vũ quen thuộc. Bằng nét viết của anh, cô để lại một bản nhạc.
Lần này, chữ đã không biến mất.
Cô nhắm mắt, như thể chấp nhận số phận, rồi đặt chiếc hộp nhẫn và một cuốn sổ nhỏ lên trên bản nhạc.
Ngày cô đến thế kỷ XIX, Paris đang chớm đông; đã mười năm trôi qua, mùa hè đã đến, nhưng thời đại này không còn chỗ cho cô nữa.
Những vật mang theo khi xuyên không gần như chẳng còn lại gì. Váy áo đã bị thay mới, trang sức mãi mãi ở lại trong nhà thờ, ngay cả cây vĩ cầm cũng đã đổi sang chiếc khác. Chỉ còn điện thoại, vé máy bay, thẻ lên máy bay và vài đồng tiền lẻ là kỷ niệm duy nhất của thế giới cũ.
Cô đặt vé máy bay và mấy đồng tiền cùng bản nhạc của Paganini vào trong hộp để lại cho Chopin. Rồi đứng bên cửa sổ phòng nhạc, nhìn chiếc điện thoại và tấm vé đã ngả vàng trên bàn.
Bên ngoài là màn đêm thăm thẳm. Charoline nhấc vĩ cầm, kéo lên khúc nhạc cô vừa viết cho Liszt. Âm điệu mang theo sự dịu dàng hiếm hoi của Beethoven, lan tỏa trong không gian, trôi theo con phố dài ngoài kia, đến bên người mà cô yêu nhất.
Những giọt nước mắt rơi xuống, long lanh như sao băng, hòa vào từng nốt nhạc, vỡ tan thành hàng ngàn lời 'Em yêu anh.'
Căn phòng như bừng sáng. Những đốm sáng nhỏ bay lên từ chân cô, xoáy tròn như đàn đom đóm trong đêm hè.
Giữa muôn ánh sáng rực rỡ, nốt nhạc cuối cùng vang lên, ánh sao tắt dần, và cùng với đó, tấm vé máy bay, chiếc điện thoại cũng biến mất.
Cả Charoline cũng không còn ở đó.
Đúng lúc ấy, Chopin đang chơi đàn, Ernst đang lau vĩ cầm, còn Liszt vừa kết thúc buổi biểu diễn cúi chào khán giả — cả ba đều đồng loạt cảm nhận một nỗi xót xa không tên xuyên qua tim.
Ngày hôm đó là 27 tháng 5 năm 1840.
Cuộc đời huy hoàng của bậc thầy vĩ cầm Paganini đã khép lại. Ông an nghỉ, đôi mắt khép lại, rời khỏi thế giới này để đến nơi không còn bệnh tật, không còn khổ đau, cũng chẳng còn tiếc nuối.
Lịch sử mở mắt. Nó không còn bị ý chí của bất kỳ ai chi phối. Sau khi tiễn người lữ khách không thuộc về thời đại này, nó bắt đầu âm thầm điều chỉnh lại quỹ đạo của chính mình...
*
Tin Paganini qua đời nhanh chóng lan khắp giới âm nhạc. Mọi người thương tiếc — một ngôi sao vừa rơi xuống, một thời đại đã khép lại.
Vài ngày sau Chopin mới hay tin. Sau cơn choáng váng ngắn ngủi, anh lập tức gọi xe ngựa đến tìm Charoline.
Anh gõ cửa, nhưng bên trong lặng im không một tiếng đáp.
Cuối cùng, phu nhân Streep chủ nhà thương tình mở cửa giúp vị nhạc sĩ cố chấp ấy. Nhưng trong căn phòng không còn một bóng người.
"Ngài Chopin, tôi nói rồi mà, ngài Liszt vẫn chưa về, anh ấy còn đang ở nước ngoài... Ủa? Đây chẳng phải chìa khóa căn phòng này sao? Sao lại ở đây?"
Chopin nhìn theo hướng bà chỉ, thấy chiếc chìa khóa nằm gọn trên tủ gần cửa.
Đó là thói quen của Charoline, mỗi khi về nhà, cô luôn đặt chìa ở đó.
"...Là chìa của tôi." Giọng anh khàn đặc. Anh nắm chặt nó trong tay, "Lần cuối tôi đến đây, có lẽ đã để quên lại."
Chưa kịp để phu nhân Streep phản ứng, anh đã rời đi. Khi bà đóng cửa xuống lầu, người nhạc sĩ ấy đã biến mất khỏi tầm mắt.
"Thật lạ..." Bà lẩm bẩm, "Những người làm nghệ thuật này thật khó hiểu. À không, có một cô gái là ngoại lệ... Khoan đã, sao tôi lại nói có một cô gái?"
Trên xe ngựa, Chopin nắm chặt chiếc chìa khóa, im lặng thật lâu. Cơn giận và nỗi buồn trào lên ăn mòn trái tim anh. Mọi thứ khiến anh nhớ lại ngày anh và Emilia nói lời từ biệt.
Khi ấy anh vẫn còn trẻ, còn có thể khóc òa lên. Nhưng lần này, trong nỗi đau sâu thẳm ấy, tim anh đã bừng lên một ngọn lửa.