Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 27

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 27 :Kiến thức không chịu đi vào đầu cậu!

—————

Có hơi bị quá đáng không vậy?

Hả?!

Mấy sinh viên ban cấp cao nhìn Nghiêm Kiệt cả người toàn là máu, rồi nghĩ đến những gì vừa xảy ra, ngay cả lời đùa giỡn cũng không dám nói ra.

Họ đau đớn tột cùng bước đến trước mặt Nghiêm Kiệt, nghiêm túc đảm bảo.

“Không sao đâu đại ca, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để không bị ban cấp trung vượt qua. Trong lịch sử ban cấp cao không thể đứng cuối bảng được! Chúng tôi sẽ không bán đứng cậu như ban cấp trung bán Úc Địch đâu!”

Bác sĩ trường dùng dị năng giảm đau và băng bó vết thương, Nghiêm Kiệt dựa vào bên cạnh, cạn lời khi nghe những lời này.

“Tôi có cần cảm ơn các cậu không?”

“Đương nhiên rồi!”

Đám người này nghe xong vẫn còn cười ngờ nghệch.

Nghiêm Kiệt: …

“Bị đập đầu nhiều lần nhỉ? Bị va đập khi bị đánh bay à? Thật đáng thương.”

Một bác sĩ khác với vẻ mặt đầy thương cảm đang băng bó vết thương cho Úc Địch, cũng tiện tay phủi bụi trên đầu cậu ta.

Úc Địch quay đầu, đối diện với ánh mắt của Giang Kinh Mặc.

Thanh niên được các bạn cùng lớp dùng khăn lau từ đầu đến chân.

Vết thương của cậu không tính là nặng, không thể so với những người bị gãy tay gãy xương như bọn họ.

Vì số lượng bác sĩ trường có hạn, nên những người vây quanh Giang Kinh Mặc phần lớn đều là các bạn học của ban cấp thấp.

Cậu nheo mắt, tuỳ ý cho nhóm bạn học tuy không quá thành thạo nhưng tốt bụng này khử trùng và sát khuẩn vết thương cho mình.

Trong khoảnh khắc đối diện với Úc Địch, Giang Kinh Mặc còn nở nụ cười, để lộ lúm hai đồng tiền nhỏ.

Là một bạn học nhỏ vô hại cỡ nào chứ!

Trước đó khi Giang Kinh Mặc kéo chân cậu ta đã chọn một con đường rất nhiều đá, khiến đầu cậu ta bị va đập liên tục…..

Chẳng lẽ là mang thù sao?

Úc Địch giữ khuôn mặt lạnh lùng, không biểu cảm quay mặt đi, yên bình ‘nằm thẳng’.

Chờ đến khi Thời Tuế quay lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn híp mắt.

Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn ngồi ở một bên, khuôn mặt đã được bôi thuốc xong, nhóm sinh viên ban cấp thấp trên sân vận động đã xử lý xong vết thương của bản thân, đang vây quanh bên cạnh Giang Kinh Mặc, nhấc áo của cậu lên xem vết thương sau lưng.

Rõ ràng đều đã chứng kiến sự hung tàn của Giang Kinh Mặc, nhưng khi đối mặt với vẻ ngoài ngoan ngoãn và vô hại của thanh niên, họ vẫn vô thức đối xử như lúc trước, thậm chí còn mang theo chút dỗ dành.

Dù sao thì mấy ngày qua ở trong lớp, Giang Kinh Mặc đã gắn bó khá lâu với bọn họ, tính tình cực tốt, để lại cho bọn họ một chiếc filter quá sâu đậm.

Khiến bây giờ mỗi khi nhìn Giang Kinh Mặc, mắt của bọn họ đều như được gắn thêm 180 lớp filter.

Trong những lớp filter đó, Giang Kinh Mặc chỉ là một bé cá voi sát thủ nhỏ ngoan ngoãn và vô hại.

Có thể chỉ lớn bằng lòng bàn tay, cần được nâng niu chiều chuộng!

“Rất tốt, áo đã kéo lên rồi, không đau chứ? Để tôi nhẹ hơn chút nhé?”

Dị năng giả hệ sinh vật cây kim ngân hoa – Thường An An nhẹ nhàng cầm tăm bông, cẩn thận bôi thuốc lên phần lưng có chút doạ người của Giang Kinh Mặc.

Dị năng của cô thiên hướng ôn hoà, đặc biệt là hướng tinh thần, có thể làm dịu cảm xúc của con người, rất phù hợp với công việc hậu cần này.

Nhưng cũng không cần tất cả mọi người đều nhướn đầu đến để nhìn lưng Giang Kinh Mặc.

Sự quan tâm quá mức này làm cá nhỏ cảm thấy áp lực.

Giang Kinh Mặc có thể cũng cảm thấy tình huống này hơi kỳ quặc, nhưng đối diện với lòng tốt như vậy, cậu không thể từ chối, chỉ biết bày ra dáng vẻ cá mặn nhìn Thời Tuế.

Tuy cậu là một chú cá voi sát thủ hiền lành và thân thiện, nhưng cậu cũng đâu có yếu đuối đến vậy.

Cho nên….

Đội trưởng mau tới vớt em.

Lúc này đã là năm giờ rưỡi.

Thời Tuế nhìn tấm lưng gầy của Giang Kinh Mặc, cùng với những vết đỏ sưng tấy, xương bướm trên lưng cũng không rõ ràng lắm, vết thương này nặng hơn so với lúc trước hắn nhìn thấy, Thời Tuế nhíu mày, trước tiên kéo áo Giang Kinh Mặc xuống.

Sau đó xách đội viên nhỏ nhà mình ra khỏi đám đông.

Hầu hết các sinh viên năm nhất đều rất ngưỡng mộ và kính sợ vị đàn anh đầy huyền thoại Thời Tuế này, nhưng khi thấy Giang Kinh Mặc bị xách đi, có người vẫn cố gắng mở miệng: “Cậu ấy vẫn chưa bôi thuốc xong.”

Thời Tuế theo giọng nói kia nhìn qua.

Người nọ lập tức lùi về sau như một con chim cút nhỏ.

“Em ấy ở cùng ký túc xá với tôi, lát nữa trở về tôi sẽ giúp em ấy bôi lại sau khi tắm rửa sạch sẽ.”

Thời Tuế vỗ nhẹ đầu Giang Kinh Mặc, nhìn cậu cứ thế tự nhiên dựa sát vào hắn.

Lông mày đang nhíu chặt của hắn cũng giãn ra ngay lập tức.

“Vậy, vậy cũng được.”

Lúc này, thiết bị truyền tin của Thời Tuế lại reo lên, hắn bước vài bước ra một bên.

Người gọi là Ôn Tắc đã đến hiện trường tìm kiếm.

“Cảm giác của cậu rất đúng.”

Ngay khi kết nối, Ôn Tắc đã bình tĩnh mở lời.

Lúc này Ôn Tắc cùng vài dị năng giả đang đứng trên mái của tòa nhà.

Ở bên cạnh anh ta, cây trường thương cắm sâu vào mái nhà, toàn bộ cây thương nhuốm màu máu, ở dưới cái hố do cây thương tạo vào, lan tỏa một mảng đỏ thẫm khô khốc do bị oxy hóa.

“Đối phương chạy rất nhanh, tôi đã đưa người tìm kiếm xung quanh, chỉ phát hiện tàn thuốc, chai nước uống hết và một vài bao thức ăn đóng gói, hiện tại đồng nghiệp của Cục an ninh đang xử lý hiện trường và tìm kiếm thông tin.”

Anh ta thở dài một hơi.

“Gần đây mấy tổ chức nước ngoài rất không an phận, đã vài lần có ý đồ xâm nhập vào Vân Hạ Quốc, tôi đã báo cáo rồi, không rõ mục đích của họ, có thể chỉ là không hài lòng với việc chúng ta ngăn cản bọn họ ‘kinh doanh’ ở Vân Hạ Quốc mà khiêu khích, hoặc có liên quan đến thuốc P, hiện vẫn đang truy đuổi.”

Thời Tuế ừ một tiếng.

Nghe Ôn Tắc ở bên kia cười nói.

“Tối nay tôi còn phải chạy một chuyến đến Cục dị năng Kinh thị, bên đó có nhiều vụ liên quan đến thuốc P hơn, bữa tiệc tối nay coi như không có rồi, bảo với đội viên nhỏ nhà cậu, lần sau đội trưởng Ôn sẽ tự giới thiệu kỹ hơn.”

Lại tiếp tục tự quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ bản thân.

Là đàn ông con trai, phải đi nhiều nơi, gặp nhiều người, sao có thể mới gặp Thời Tuế đã bị hắn trói buộc như vậy?

Ôn Tắc ở bên kia tự nói tự cười.

“Cút đi.”

Thời Tuế lười biếng nói một câu, dứt khoát ngắt cuộc gọi một cách lạnh lùng và vô tình.

Đoạn Mạc Hiên và Cốc Khải cũng đã trở về, hai người này không gặp khó khăn gì khi giao tiếp với các sinh viên năm nhất, một nhóm người cười nói vui vẻ xoa dịu bầu không khí căng thẳng do vụ tấn công của quái vật gây ra.

Lúc này, họ đang bàn xem tối nay ăn gì.

Giang Kinh Mặc ở bên cạnh tích cực đưa ra ý kiến, nhưng cứ cảm thấy hình như mình đã quên một việc rất quan trọng.

Các giảng viên đang tổ chức cho sinh viên rời đi, những người bị thương nặng đã được đưa đến bệnh viện.

May mà tất cả đều là dị năng giả, thể chất mạnh mẽ, cộng thêm sự hỗ trợ của các dị năng giả có khả năng chữa trị, nên có lẽ không cần quá nhiều thời gian để hồi phục, cùng lắm là vẫn còn hơi yếu một chút.

Không giống như Giang Kinh Mặc bị thương nặng và yếu ớt khi vừa thức tỉnh dị năng, đến bây giờ vẫn trông rất gầy yếu.

Lý Vạn cùng vài giảng viên bàn bạc, quyết định dời cuộc thi đấu dị năng lại một tháng, đến lúc đó kết thúc thi đấu, bọn họ có thể trực tiếp tham gia cuộc diễn tập liên hợp của tứ viện.

Cuộc diễn tập liên hợp hàng năm của bốn học viện luôn được mọi người rất coi trọng.

Vì ngoài quái vật bị bản năng chi phối, sau khi gia nhập đội dị năng, họ còn phải đối phó với những dị năng giả gây rối.

Loại kinh nghiệm này chỉ có thể tích lũy qua các buổi huấn luyện đối kháng.

Dù sao thì cuộc thi đấu dị năng trong nội bộ năm nhất cũng chỉ để giúp sinh viên năm nhất hiểu được phần nào quá trình học tập trong hai tháng qua, cũng như hiểu về năng lực của các bạn cùng lớp. Lần thực chiến chống lại quái vật xâm nhập vào khuôn viên trường này đã đạt được một phần mục tiêu đó.

Lý Vạn sắp xếp nhiệm vụ trùng tu lại khuôn viên trường, sau đó hắn còn phải báo cáo lại với hiệu trưởng.

Lúc này vừa đúng sáu giờ.

Đúng lúc kết thúc mọi việc, Lý Vạn tuyên bố tất cả mọi người về nghỉ ngơi ăn cơm.

Các sinh viên ban cấp trung và cấp cao còn ở lại sân thể dục đứng nguyên tại chỗ, theo sau Lý Vạn như một cái đuôi nhỏ.

Vừa rồi các thầy cô đều bận rộn, khắp nơi hỗn loạn, bao gồm cả những người bị thương, họ không tiện hỏi kỹ, cũng không nhận được câu trả lời chính xác nào.

Nhưng giờ thì mọi chuyện đã kết thúc.

“Thầy ơi, hệ thống của trường chúng ta có vấn đề gì không ạ?”

“Chẳng lẽ sinh viên chuyển trường chỉ có thể vào ban cấp thấp thôi sao?”

“Không đúng, tôi nhớ có một đội trưởng đội dị năng cấp S ở Hồng Kông cũng từng là sinh viên chuyển trường, tốt nghiệp từ ban cấp cao mà.”

“Vậy tại sao Giang Kinh Mặc lại bị phân vào ban cấp thấp? Điều này hợp lý không?”

“Đúng đúng đúng, chẳng phải cậu ấy nên là sinh viên của ban cấp cao sao?”

“Đến ban cấp trung của chúng tôi cũng được mà.”

Dù sao thì vào ban cấp thấp là không thể chấp nhận được, hệ thống này rốt cuộc phân lớp kiểu gì vậy?

Có căn cứ gì thì đưa ra cho bọn họ xem đi chứ!

Chủ yếu là vì sinh viên ban cấp cao và cấp trung chưa từng tiếp xúc với Giang Kinh Mặc, hôm nay là lần đầu tiên tiếp xúc lâu như vậy, tận mắt chứng kiến đại ma vương xé xác quái vật, sau đó lại biến thành một bạn học ôn hòa.

Sức mạnh dị năng như thế mà vẫn giữ được tính cách tốt, đúng là lần đầu họ gặp.

Mắt thấy ban cấp cao và cấp trung được tuyển chọn dựa trên tính tấn công mà lại thua một sinh viên chuyển trường từ ban cấp thấp, họ vừa có chút khiếp sợ với cách Giang Kinh Mặc tương tác với các bạn học trong ban cấp thấp, vừa có chút không biết nên khóc hay nên cười.

Bọn họ thật sự đã nghĩ đối phương là một cái bánh bao mềm trong một khoảng thời gian dài.

“Dụng cụ của trường sẽ không sai, nhưng tỷ lệ điều chỉnh không đúng, lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, thầy đã bàn bạc với hiệu trưởng để cải tiến rồi….”

Lý Vạn đang nói thì tất cả sinh viên đều nhận được một thông báo trên thiết bị truyền tin.

——Kết quả kỳ thi tháng đã có.

Giang Kinh Mặc nhìn đồng hồ thấy đã hơn sáu giờ chiều, đột nhiên nhớ ra mình đã quên mất điều gì:…

Thầy còn chưa vớt em…

Thầy còn chưa vớt em mà!

“A, các em có kết quả rồi phải không? Ra nhanh nhỉ.”

Đoạn Mặc Hiên thò đầu nhìn.

“Bạn học Tiểu Giang, em thi thế nào?”

Giang Kinh Mặc cười.

Cực kì chân thành: “Đội trưởng, anh có bị huyết áp thấp không?”

Em có thể giúp anh chữa, kéo huyết áp lên.

Thời Tuế:…

Thời Tuế xoay đầu Giang Kinh Mặc lại, tiện tay tắt thiết bị truyền tin của cậu.

“Bây giờ anh không muốn xem kết quả thi tháng của em, hôm nay đã vất vả cả ngày rồi, anh muốn sống yên ổn một đêm.”

Các bạn học xung quanh vừa xem kết quả vừa trò chuyện, giọng nói dần dần thấp xuống.

Họ dường như không tin vào mắt mình, dụi dụi mắt vài lần.

Nhưng rồi lại có người chợt hiểu ra: Không phải trước đây Giang Kinh Mặc từng bị mất trí nhớ sao? Quên sạch cũng là điều bình thường thôi, nên mới bị phân vào ban cấp thấp.

Nhưng mà, đã là dị năng giả cấp cao thì việc mất trí nhớ cũng không giống người bình thường. Càng là dị năng giả cấp cao, não bộ càng phát triển mạnh mẽ, những thứ như kiến thức thông thường này chắc chắn vẫn nhớ được, cho nên những kiến thức lặp đi lặp lại cũng không nên quên hết chứ? Chỉ cần trước đây thành tích của Giang Kinh Mặc ổn định, cộng thêm nửa năm dưỡng bệnh phục hồi, trong lúc đó cũng được học lại bài, ít nhất cũng phải đạt trung bình chứ?

Tóm lại — không lý giải nổi.

Lý Vạn thấy mọi người cuối cùng cũng nhận ra vấn đề ở đâu, hắn vẫn không nói gì.

Rất tốt, thời điểm mọi người đều thắc mắc, thì câu trả lời…. đã xuất hiện!

Trăm triệu lần không ngờ được việc đầu tiên khiến dị năng giả tiềm lực 3S mới này lo lắng lại là — thành tích môn văn hóa.

“Điểm đó thực sự không tính vào học phần được sao?” Giang Kinh Mặc đi đến bên cạnh Thời Tuế, thở dài.

Cậu còn cố gắng biểu đạt sự nỗ lực của mình.

“Nếu không phải vì con quái vật này, điểm số của em có thể cao hơn một chút, giảng viên thấy em có tâm thái tốt, suýt nữa đã vớt em một chút rồi.”

Nếu bây giờ có ai đó miêu tả về Giang Kinh Mặc, có lẽ chỉ có tám chữ: thân thủ nhanh nhẹn, não bộ trống trơn*.

Nhưng bạn cũng không thể đòi hỏi quá nhiều ở một chú cá voi sát thủ chưa từng được học tập đúng không?

Những kiến thức này thực sự không chịu đi vào đầu cậu mà!