Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 96

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 96 :

Nếu những người bạn thân thiết gặp nhau mà chỉ quanh quẩn trong một căn phòng nhỏ thì chẳng phải là đã lãng phí mất cảnh sắc yên bình tuyệt đẹp của Thụy Sĩ rồi sao? Trong những ngày cuối cùng của chuyến hành trình, mọi người đồng loạt quyết định buông thả một chút — để thật sự hòa mình vào thiên nhiên, cảm nhận trọn vẹn sức sống của đất trời.

Đối với nữ văn sĩ George Sand, người luôn mang trong mình tinh thần phiêu lưu, đề nghị này thật khiến cô hào hứng. Có lẽ chính vì trong bản chất, cô và Liszt đều có cùng một ngọn lửa, nên họ mới có thể giữ được tình bạn sâu đậm ấy suốt bao năm.

Cả nhóm đi bộ đường dài đến Montanvert, chiêm ngưỡng di tích băng hà của Mont Blanc và Tête Noire. Họ cùng nhau dìu nhau trèo qua vách đá cheo leo, đứng bên bờ vực thẳm nhìn xuống, bước qua những khe băng lạnh buốt, cảm thán trước sự đổi thay của thời gian. Trên suốt quãng đường ấy, Sand có thể cảm nhận được niềm vui và sự mãn nguyện chưa từng phai nhạt nơi Liszt.

"Franz, anh biết không?" Sand quay đầu lại nói khi đang cưỡi ngựa, "Ngày đó khi hai người rời khỏi Paris, chẳng ai coi là chuyện to tát đâu. Cho đến khi nghe tin 'Liszt bỏ trốn cùng ai đó', 'Chopin đính hôn với ai đó', cả Paris mới cùng nhau vỡ tim đấy."

Liszt không giỏi cưỡi ngựa, nên anh chọn một con la hiền lành để cưỡi. Charoline đi bên cạnh, chậm rãi theo cùng. Anh ngồi vững trên lưng la, ngây ngô chớp mắt: "Nhưng trái tim tôi chỉ có một, hy vọng tôi không cần vì điều đó mà phải xưng tội với Chúa?"

Charoline bật cười: "Nếu nói vậy thì có lẽ người cần xưng tội là em — vì em đã mang anh đi mất rồi?"

"Không thể nào, Charoline à!" Liszt lớn tiếng phản bác, giọng đầy hứng khởi: "Em yêu, ngay khi em xuất hiện bên anh, trái tim anh đã tự bay về phía em và chẳng còn muốn quay lại nữa!"

Những lời tình tứ ướt át ấy khiến Sand ở phía sau suýt ngã khỏi ngựa.

"Trời đất ơi, cái tên này đúng là một kẻ buôn lời yêu không công rồi!" Cô thầm nguyền rủa, ngửa đầu nhìn trời, nhưng trong lòng lại thật lòng vui thay cho bạn.

Tìm được một tình yêu thật sự đồng điệu trên đời này quả là điều hiếm có biết bao.

"Tôi nhất định sẽ viết hai người vào tiểu thuyết của mình, Franz, những lời 'ngọt ngào chết người' của anh tôi sẽ trưng dụng vô điều kiện đấy!" Sand giận dỗi nói.

Liszt cười sảng khoái, lắc lư trên lưng la: "Ôi, nữ đại văn hào George Sand, tùy cô thôi! Chỉ là... tôi có hai yêu cầu nhỏ."

"Nói xem nào?" Sand nhướng mày.

Charoline đoán trước được, mỉm cười: "Điều thứ nhất chắc chắn là anh muốn đó phải là một vở hài kịch, đúng không, Franz?"

"Chuẩn luôn! Và nhớ gửi cho tôi một bản thảo nhé." Liszt nghiêng đầu đáp, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.

"Còn điều thứ hai?"

"Khi cô viết về hai người yêu nhau hạnh phúc ấy..." Anh quay sang nhìn Charoline, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng, "Hãy để họ sống bên hồ Como nhé."

Charoline khẽ sững người, bất giác nhớ đến ngôi làng Bellagio nằm uốn quanh triền núi. Ở nơi ấy, họ từng có những ngày yên ả bên nhau. Cho đến giờ, cô vẫn có thể hình dung rõ cảnh mình mở khung cửa sổ, để tiếng đàn dương cầm trong trẻo như làn nước của anh hòa cùng ánh sáng lung linh trên mặt hồ xanh biếc.

*

Rồi như một cơn gió, Sand lại rời đi, mang theo cả túi đầy cảm hứng. Trước khi đi, cô nghĩ ngợi một lúc rồi mới kể lại cho Charoline nghe tin tức ở Paris. Còn việc có nên nói lại với Liszt hay không thì để cô nghệ sĩ vĩ cầm tự quyết.

Sau khi Sand rời đi, Liszt xung phong ra ngoài mua rượu vang và loại bánh mì mềm mà cô nghệ sĩ vĩ cầm yêu thích. Charoline thu dọn phòng, rồi ngồi xuống bên cửa sổ, khẽ gảy vài nốt đàn trên cây Stradivarius của mình — đó là thói quen cô hay làm mỗi khi có tâm sự.

"George, cô đúng là cho tôi một bài toán khó rồi." Cô thì thầm.

"Thalberg... tay nghệ sĩ dương cầm mới nổi ở Paris sao?"

Một cái tên lạ vừa thốt ra — chính là "đoạn dở dang" mà Sand khi nãy cố ý không nói trước mặt Liszt, chỉ tiết lộ riêng với Charoline khi chia tay.

Sigismond Thalberg, thiên tài của thế kỷ XIX, người có tài năng không kém gì Liszt. Trớ trêu thay, anh ta cũng sinh ra tại Geneva, Thụy Sĩ, và từng học dưới trướng Czerny.

Ánh mắt Charoline chùng xuống. Ngón tay cô bất giác gảy mạnh một tiếng nặng nề. Thalberg — "người có ba bàn tay" — là đối thủ duy nhất từng khiến Liszt thật sự lo lắng.

Gọi là "địch thủ" có lẽ hơi quá, nhưng thiên hạ lại thích dùng những từ kịch tính như thế, mong chờ họ sẽ tạo nên một màn "so tài không khoan nhượng".

Charoline thì không nghĩ vậy. Trong thời gian ở bên anh, cô thấy Liszt thuần khiết và chân thành vô cùng — với âm nhạc, với cuộc sống, anh đều tận tâm như một đứa trẻ. Nghĩ đến những câu chuyện mẹ kể về thời kỳ anh tỏa sáng rực rỡ, đấu tranh giành vương miện âm nhạc, cô vẫn cảm thấy khó tin.

Nếu giờ đây Liszt thật sự quay lại Paris để đối đầu Thalberg, thì hẳn không phải vì danh vọng hay hư vinh, mà là vì khát vọng được chứng kiến một kỹ thuật mới, vì muốn biết xem "ngôi sao rực rỡ" ấy có thật sự xứng đáng với ánh hào quang của mình.

Cô mỉm cười khẽ, đặt cây đàn xuống. Vì hiểu anh đến vậy, nên cô chẳng mảy may do dự việc có nên nói hay không, mà chỉ nghĩ nên nói thế nào cho khéo.

Dù sao thì, nếu chọc trúng tính trẻ con của người Hungary nào đó thì đúng là rắc rối to rồi.

Tiếng cửa mở. Charoline đứng dậy đón lấy giỏ đồ trên tay Liszt, vừa định kể lại chuyện kia thì nhận ra nét mặt anh đầy giận dữ.

Chuyện lạ thật — Liszt xưa nay luôn điềm đạm, chưa bao giờ cô thấy anh biểu lộ sự khó chịu rõ ràng đến thế.

"Có chuyện gì vậy, Franz?" Charoline vội vàng đặt đồ xuống, bước tới bên anh.

"Em xem này!" Liszt rút từ túi áo khoác ra mấy tờ báo nhàu nát, thả mạnh xuống bàn, giọng đầy ấm ức, "Mấy tờ này vốn chỉ dùng để gói rượu thôi đấy."

Charoline nghiêng người, ánh mắt khẽ dừng lại trên những hàng chữ in chì đã cũ. Toàn là báo chuyên về âm nhạc, những hàng tít nổi bật đập vào mắt cô:

"Ngôi sao dương cầm mới đang lên",

"Thalberg — nghệ sĩ có thể sánh ngang Liszt",

"Nghe anh ta chơi đàn, bạn sẽ quên hết mọi nghệ sĩ dương cầm khác."

Charoline ngẩn người. Cô vốn định lựa lời mở đầu thật khéo, nào ngờ sự việc lại bị phơi bày theo cách... kịch tính đến thế.

"Thalberg à?" Cô nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống, "Franz, em không nghĩ anh là người sẽ để tâm đến mấy lời nhận xét ấy... nên?"

Cô tiến lại gần, nâng bàn tay anh đặt lên má mình. Hơi ấm nơi đầu ngón tay anh lan dần qua làn da, khiến mặt hồ trong lòng anh lặng dần, những gợn sóng giận dữ cũng theo đó mà tan biến.

"Anh giận rồi, Charoline." Liszt khẽ miết ngón tay dọc theo gò má cô, "Không phải vì mấy bài báo, mà vì người đã giấu anh chuyện này."

Charoline lập tức hiểu ra: "Ý anh là... giận những người bạn ở Paris?"

"Đúng thế, Fryderyk, Eugène, Victor..." Liszt đếm từng người, giọng nói trở nên uất ức, "Nhưng đáng giận nhất là George! Cô ta còn đến tận đây, vậy mà lại không nói thẳng với anh một lời!"

Charoline bật cười khúc khích. Thấy anh nghiêm mặt nhìn sang, cô vội nói: "Vì cảm thấy bị coi thường sao, Franz?"

"Là vì bị mất lòng tin đấy, tình yêu của anh ạ." Liszt hừ nhẹ, "Chẳng lẽ trong mắt họ, anh yếu đuối đến mức không chịu nổi một cái tên mới nổi lên ư?"

"Có lẽ họ chỉ là lo cho anh thôi. Dù sao, ở Paris anh từng rực rỡ đến chói mắt mà." Charoline mỉm cười suy nghĩ, "Giờ bị mấy tờ báo nói năng bừa bãi, họ sợ anh buồn cũng phải."

Liszt đảo mắt: "Thôi đi, đám cầm bút trong giới âm nhạc xưa nay chẳng có chút nhân tình nào đâu. Trong mắt họ, chỉ có tranh chấp và thắng bại mới là thước đo của tài năng. Mà họ lại đặc biệt ưu ái những gương mặt mới mẻ, những cái tên còn đang gây xôn xao. Anh quen rồi."

"Đã vậy thì, thưa quý ngài Franz đáng kính của em, anh có thể nở một nụ cười cho em được không?"

Anh nhướng mày: "Trái tim anh vừa bị tổn thương đó, Charoline thân yêu à. Em nghĩ sao về người tên Thalberg này?"

"Thalberg ư?" Cô ngẫm nghĩ rồi đáp một cách chừng mực, "Theo lời giới thiệu, có vẻ là một nghệ sĩ dương cầm rất có thực lực."

Liszt híp mắt lại, giọng pha chút nguy hiểm: "Suy nghĩ kỹ, trả lời nghiêm túc. Cẩn thận kẻo... nụ cười của em biến mất đấy!"

Ôi, Franz của em —

Trong mắt em, giữa những người biết chơi đàn, chẳng ai có thể sánh được với anh về phong thái.

Còn giữa những người phong độ, cũng chẳng ai chạm tới được tâm hồn của anh qua từng phím đàn.

Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn là người rực rỡ nhất.

*

Rời khỏi vùng nghỉ dưỡng yên bình, trở lại thị trấn Thụy Sĩ náo nhiệt quen thuộc, chuyện nhỏ ngày hôm đó như tan theo gió.

Charoline vẫn âm thầm quan sát tất cả. Cô từng hỏi Liszt có muốn quay về Paris không, nhưng chàng nghệ sĩ kiêu ngạo nhất quyết từ chối: "Anh sẽ không để những kẻ lặng im mà lòng thì trông chờ kia được toại nguyện."

Trong mắt người đời, có lẽ danh tiếng của Liszt đang bị đe dọa. Nhưng với anh, vinh quang ấy chẳng có gì đáng kể, nó không làm tổn hại đến hạnh phúc hiện tại của anh bên cô.

Dẫu vậy, Charoline vẫn nhận ra vài điều.

Tiếng đàn của anh bắt đầu có sóng gió. Việc sáng tác chững lại. Khi chỉ còn lại một mình, anh thường ngồi bên cửa sổ, lặng im nhìn xa xăm. Mỗi khi thấy những tờ báo có chữ in chì, ánh mắt anh lại khẽ dao động.

Charoline ngồi trong phòng chờ khẽ thở dài.

Cô hiểu anh — hiểu sức hút của âm nhạc đối với anh là không thể cưỡng lại. Lòng tò mò trong anh đã bị khơi dậy: tò mò về người kia, về cách người đó hiểu âm nhạc, về kỹ thuật mà người đó thể hiện.

Liszt chưa từng gặp đối thủ thực thụ trong kỹ thuật dương cầm. Gặp được Thalberg, trong lòng anh chắc chỉ có háo hức và khát vọng giao lưu. Nhưng cái tính tự tôn ấy khiến anh ngậm miệng, tự kìm nén chính mình chỉ vì vài lý do chẳng đâu vào đâu.

"Vậy thì, cho anh ấy một lý do đi." Charoline nghĩ vậy, và mỉm cười đồng ý khi nhân viên sảnh gọi tên cô.

*

Tối hôm đó, sau bữa ăn ấm cúng bên ánh nến, Charoline dọn dẹp bàn, rồi để lại trước mặt Liszt hai ly rượu vang đỏ và một vài cuốn sổ nhỏ cùng một tờ giấy.

"Anh mở xem đi, Franz."

Liszt nghi ngờ nhìn chúng, rồi mở ra, đó là hộ chiếu của họ. Anh lập tức bị dấu mộc đỏ "Cho phép nhập cảnh Paris" thu hút, và khi lướt qua tờ giấy kèm theo, anh ngẩng lên nhìn cô đầy kinh ngạc.

"Thưa ngài, anh không cần ngạc nhiên như vậy đâu." Charoline khẽ lắc ly rượu, "Chúng ta chỉ quay về Paris một chuyến thôi mà."

"Không... vì sao chứ?"

"Thôi nào, Franz, cứ về đi." Cô mỉm cười, "Cứ xem như thỏa mãn trí tò mò của em đi. Em chỉ muốn xác nhận một điều nhỏ — rằng với Franz của em, sức quyến rũ của anh trên cây đàn là vô song."

Liszt khẽ mím môi, rồi im lặng uống cạn ly rượu.

"Vì em mà chiến đấu, Beatrice của anh."

Một câu nói nửa đùa nửa thật của cô, vậy mà lại châm ngòi cho ngọn lửa trong anh. Ngọn lửa ấy thiêu rụi sự tò mò, chỉ còn lại khát vọng cháy bỏng từ sâu trong tâm hồn.

Không còn là cái tên bị bàn tán trên đầu môi bút mực, cũng chẳng phải trò giải trí của người ngoài cuộc. Trong mắt cô, anh thấy được sự tôn trọng, ngưỡng mộ và tình yêu sâu đậm.

Người ta nói thiên tài ngồi trước cây đàn ấy tên là Thalberg, tiếng đàn của anh ta tựa như đến từ thiên đường.

Charoline, vậy thì để anh kéo vị thần ấy xuống trần gian, để em thấy tận mắt.

*

[Beatrice]

Beatrice — nhân vật quan trọng trong 'Thần khúc; của Dante, cũng là người tình thời niên thiếu của ông.

Khi Dante "lạc lối giữa đường đời", chính nhà thơ La Mã Virgil đã dẫn ông quay lại con đường đúng đắn — mà Virgil lại là người được Beatrice gửi đến.

Liszt vô cùng yêu thích 'Thần khúc' của Dante.