Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1167

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1167 :Trắng trợn giết hại
Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ là, tiểu đội Hoa Hạ tiến vào quỷ thành cả một ngày một đêm tất cả thành viên vẫn bình yên?
Ngay cả Giang Khải cũng thấy buồn bực.
Không phải nói không ai có thể rời khỏi quỷ thành sao? Ngay cả Siêu phàm bát giai cũng bị “nuôi dưỡng”!
Quanh đi quẩn lại cả ngày, đám người Giang Khải lại quay về trước cổng chính quỷ thành.
Giang Khải thử đi về phía trước, đứng trước cửa lớn quỷ thành gọi to, “Này, ta đi đây!” Sau đó, quay đầu nhìn về phía quỷ thành.
Quỷ thành không để ý đến hắn, chỉ có tiếng rên rỉ trầm thấp của hoạt tử nhân trên bức tường đen nghịt.
“Hắc! Vẫn không ra?” Giang Khải cau mày, lùi lại, “Lần này ta thật sự phải đi, ngươi còn không ra thì ta sẽ chạy đi!” Giang Khải nói xong quay người nhìn về phía quỷ thành, tất cả như lúc ban đầu.
Dường như đang nói ngươi muốn đi thì đi…
Giang Khải thấy được vẻ mặt giống mình từ trên mặt những đội viên khác.
Không hiểu sao, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
Hồ Ngôn buồn bực nói, “Kỳ quái, không phải nói vô cùng nguy hiểm sao? Ngoại trừ hơi khiếp người cũng không có gì khác.” …
“Tình cảnh” của tiểu đội Hoa Hạ khiến người ta bất ngờ, đám dân mạng triển khai thảo luận nhiệt liệt với điều này.
“Cho nên, quái vật trong quỷ thành chỉ bắt người Đảo quốc?” “Không đến mức đó, dã thú đâu phân biệt người nước nào. Chẳng lẽ tên kia không ở trong thành?” “ĐM, không phục không được, người ta cử mấy Siêu phàm bát giai đi vào, ngày hôm sau đã bị treo lên cửa, đám người Giang Khải đây là đụng phải vận may gì, tự do ra vào, tới lui tự nhiên!” Đúng vào lúc này, có người chú ý rời một hình ảnh thú vị.
Cùng chờ đợi ở trong quỷ thành một ngày một đêm, lúc này hai người Đường Thái Ngưng và Chu Thủ Lệ không có thu hoạch gì cùng sáu người Giang Khải, hai đội người đều đứng trước bức tường treo đầy hoạt tử nhân.
Vị trí của hai tiểu đội khác nhau, cách xa nhau khoảng ngàn mét nhưng bọn họ đều đặt sự chú ý vào hoạt tử nhân.
Trong quỷ thành đã không có dã thú, Đường Thái Ngưng và Chu Thủ Lệ đã bắt đầu sử dụng một số thủ đoạn thử giải cứu những hoạt tử nhân này.
Những người này bị đóng đinh tay chân trên vách tường, Chu Thủ Lệ đỡ một người trên vách tường xuống, đang chuẩn bị sử dụng thuốc cầm máu, nhưng đúng lúc này người được bọn họ cứu đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“Nhịn một chút, chúng ta bôi thuốc cho ngươi!” Chu Thủ Lệ vội vàng bôi thuốc cầm máu cho người kia, ăn một loại dược vật khôi phục thể lực nào đó.
Nhưng mặc kệ hắn ta dùng loại thuốc nào, tiếng kêu rên tan nát cõi lòng của người kia căn bản không dừng lại.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của người kia, Đường Thái Ngưng lập tức nói, “Nhanh, trả hắn về!” Sau khi Chu Thủ Lệ nâng người kia lên, trên bức tường tự động sinh ra bốn cái gai máu, lại đâm vào tứ chi của người kia.
Cuối cùng người kia đã dừng kêu thảm, chỉ là trong miệng vẫn đang khẽ rên rỉ.
Đường Thái Ngưng nhìn hoạt tử nhân đã khôi phục sự bình tĩnh kia, cau mày, “Rời khỏi những gai máu này, hình như bọn họ càng đau đến không muốn sống.” Chu Thủ Lệ gật đầu, “Gai máu nhô ra từ trong bức tường, chúng ta có nên phá hỏng vách tường tìm ngọn nguồn của gai máu không, có lẽ dã thú kia cũng ở chỗ này!” Đường Thái Ngưng im lặng một lúc, nếu phá hủy vách tường thì những người này đều phải chết.
Một lúc lâu sau, Đường Thái Ngưng lắc đầu, “Chúng ta đại diện cho quân đội Hoa Hạ, hành động cần phải thận trọng, ngoài ra ta cảm thấy gai máu cũng chưa chắc là một phần thân thể của con cự thú kia, ngươi xem tòa thành chính này lớn như vậy, nó cũng không có khả năng kết nối gai thú nhiều như vậy, phạm vi lớn như vậy đi.” Chu Thủ Lệ suy nghĩ, cũng cảm thấy Đường Thái Ngưng suy đoán không sai.
“Chúng ta đến cửa thành bên kia, nhìn ba vị Siêu phàm bát giai kia một chút, có lẽ bọn họ sẽ cung cấp một số manh mối.” Đường Thái Ngưng nói.
Ở một bên khác, đám người Giang Khải cũng gặp phải vấn đề giống vậy, tiếng kêu rên của người được cứu vô cùng đau khổ.
“Treo hắn về đi!” Giang Khải vội vàng nói.
Triệu Thiết Toàn lại treo hoạt tử nhân kia về.
“Lão đại, những người này rời khỏi gai máu càng thê thảm hơn.” Nguyễn Ngữ vừa nói vừa uống một ngụm rượu nhỏ, đầu lưỡi cũng bắt đầu xoắn lại, “Dã thú kia thật sự biến thái, ta rất thích… Không phải, thật ghê tởm!” Giang Khải dựa vào bên tường, ngồi dưới đất cau mày.
Giang Khải luôn cảm giác được tên kia đang trốn tránh mình.
Có phải nó đã cảm giác được cái gì không? Ví dụ như, Giang Khải cũng tiến hành dung hợp huyết mạch với Thao Thiết, cho nên mới không dám tùy tiện xuất hiện?
Dã thú đã không xuất hiện thì không thể đánh giết.
Không đánh giết con dã thú này vậy nó chắc chắn sẽ lại hành hung, có khả năng sẽ gây ra nguy hiểm cho khu giao giới, thậm chí từ khu giao giới tiến vào lãnh địa Hoa Hạ.
Đến lúc đó càng rắc rối hơn.
Lần này nhất định phải giải quyết con dã thú kia!