Vạn Biến Hư Ảo - Chương 108

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 108 :Cuộc Họp Ngắn
Chương 108: Cuộc Họp Ngắn

Yamamoto, gia tộc vốn một thời huy hoàng, nay chỉ còn lại sự tàn lụi theo năm tháng. Mặc dù vậy, cái không khí trang nghiêm, cổ kính vẫn toát ra từ mỗi cảnh vật.

Khi Dương Tuấn Vũ mang người tiến tới, từ trên các tòa tháp canh đều có những tốp quân lính đã sẵn sàng giương cung bạt kiếm. Dọc hai bên đường là hàng quân võ sĩ đạo (samurai) tay để ngang hông tựa vào chuôi kiếm, tinh thần tập trung mười phần.

Dương Tuấn Vũ còn tinh tế cảm nhận được những ánh mắt bí ẩn luôi dõi theo từng hành động của họ, có lẽ đây chính là đội Ám Vệ danh bất hư truyền mà Rin từng tham gia.

- Họ cần làm vậy để tránh có sự cố phát sinh.

Rin cưỡi bạch mã chạy song song với hắn nhỏ giọng giải thích.

- Ừm, anh hiểu.

Dương Tuấn Vũ mỉm cười gật đầu, bọn họ không có lý do gì mà hoàn toàn tin tưởng q·uân đ·ội bên ngoài, là hắn, hắn cũng sẽ đề phòng nghiêm ngặt.

Yamamoto là gia tộc lớn, quản lý một vùng đô thị không nhỏ, trên con đường lát gạch đỏ rộng lớn, có khá nhiều cửa hàng vẫn đang bày bán các món đồ đa dạng, từ trong đó có không ít lời bàn tán, ánh mắt tò mò nhìn ngó vào đoàn người đang thúc ngựa chạy trên phố.

Hơn 15 phi ngựa mới tới vị trí trung tâm, đây chính là nơi ở của tộc trưởng và doanh trại q·uân đ·ội.

Hí !

Đoàn ngựa được người điều khiển ghìm lại dây cương phát ra tiếng hí mạnh mẽ, nhìn qua đều là chiến mã rất tốt.

Dẫn đầu nhóm người xuống ngựa, Dương Tuấn Vũ tiến tới đại môn (cửa chính) khu trạch viện, ở đó đã có không ít người đứng chờ.

Ở vị trí trung tâm trước nhất là một người trung niên da dẻ hồng hào, mắt sắc mày kiếm, khí chất mạnh mẽ nhưng vẫn không thiếu vẻ nho nhã, lễ độ. Chiếc áo bào vừa vặn thân hình thêu hình rồng vàng, bên hông đeo bội kiếm một màu trắng tuyết, khẽ nở nụ cười, hắn mang theo nhóm người tiến tới.



- Hân hạnh được gặp các vị hảo thủ đây! Josephson thật may lão vẫn khỏe.

Yamamoto Inuarashi chắp tay chào.

- May mắn chưa c·hết.

Lão già Rothschild nghiến răng trừng mắt nói.

Dương Tuấn Vũ chắp tay vội lên tiếng, tránh việc hai người này lời qua tiếng lại.

- Tộc trưởng khách sáo. Tôi làm vậy đều có mục đích của mình.

Inuarashi gật đầu cười, xoay người vươn tay mời:

- Người có mục đích mới đáng kết giao. Được rồi. Đứng đây nói chuyện không tiện, mời các vị vào đây.

Dương Tuấn Vũ đáp một tiếng rồi đi vào, vượt qua quảng trường trung tâm không nhỏ, hắn ra lệnh cho thuộc hạ đứng bên ngoài, còn mình theo chân Inuarashi vào đại điện, Rin, Idle và lão già Rothschild cũng được đỡ đi theo.

Khi mọi người đã ngồi vào vị trí của mình ở bàn họp trung tâm, Inuarashi mở đầu lên tiếng:

- Tình hình hiện tại như các vị đã biết: vô cùng nguy cấp! Yamamoto hiện giờ còn chưa có khói lửa, nhưng chỉ ít ngày nữa chiến sự chắc chắn sẽ ập tới. Josephson, ngài có thể nói qua về sức mạnh của kẻ địch chứ?

Josephson thở dài nhớ lại, giọng điệu hết sức chán nản:



- Kẻ địch tới là có kế hoạch từ trước. Ai mà nghĩ được sau khi thâu tóm ba đại gia tộc Diệp, Ninh, Gia Cát, bọn chúng vẫn còn đủ thực lực để lập tức t·ấn c·ông các nhà khác? Mà Rothschild xưa nay chủ yếu làm ăn kinh doanh, không gây thù oán sâu sắc với ai, vậy nhưng vẫn bị lửa cháy tới thân. Khốn kiếp.

Uống một ngụm trà lớn cho bớt tức giận, lão nói tiếp:

- Mà thật lạ, mặc dù chia nhân mã ra nhiều nơi, nhưng sức lực đoàn người t·ấn c·ông gia tộc ta vẫn rất hung mãnh. Dẫn đầu là tên Đại thiếu gia Đường Nhất Quân. Tên đó kể từ lần thua Đường Hạo Thiên (Thập Tam) đã mất chức tộc trưởng vào tay đứa em này. Ai cũng nghĩ bọn chúng sẽ tranh đấu, n·ội c·hiến với nhau, ai mà ngờ tên này lại chấp nhận quy thuận, được tin tưởng mang theo nhân lực tới đánh chiếm gia tộc ta.

So với lần giao chiến trên võ đài ngày trước, tên này đã tiến bộ rất nhiều, sức mạnh đã đột phá tới Đại Công Tước. Hắn còn mang theo 10 tên cùng cấp, và 100 tên Thân Vương, đám lâu la yếu hơn cũng tới 1000 người. Rothschild mặc dù tài lực nhiều, nhưng gia sản cũng phân tán nhiều nơi, người cũng theo đó mà cai quản. Vì thế nhất thời không thể tụ tập quân lực lại được, thế thua không thể bàn cãi. Khi đó, trong nhà chỉ có hơn 200 tên cao thủ được thuê. Chưa kể đám đó đúng là khốn nạn, thấy kẻ địch mạch phân nửa liền cúp đuôi chạy mất, còn ngụy biện: “Có mạng mới hưởng được tiền, xin lỗi.”

Xin lỗi cái rắm thối. Lũ khốn hai mặt.

Mọi người đều bất ngờ vì số lượng nhân mã đối phương, nếu nơi nào cũng vậy thì tổng quân lực mọi mặt trận của Đường gia lên tới hơn 7000 người. Mà đây mới chỉ là quân tiền tuyến, q·uân đ·ội dự bị và cao thủ trấn giữ trong gia tộc có khi cũng còn không ít. Đường gia từ khi nào trở lên kinh khủng như vậy? Bọn chúng âm thầm đào tạo một số lượng lớn cao thủ một cách người không biết quỷ không hay, thực sự khó mà tin nổi.

Kể từ khi b·ị b·ắt nhốt trong hầm ngục luyện đan, Dương Tuấn Vũ đã biết dã tâm của Đường gia tuyệt đối không nhỏ. Hắn cũng tính toán kế hoạch quay lại trả thù, nhưng quá nhiều việc ập tới, hắn không có thời gian suy nghĩ tới nó. Giờ đây, nắm trong tay một đội quân không nhỏ, kết hợp với việc Đường gia như con chó cùng cắn loạn, một lúc đắc tội với quá nhiều người, mặc dù bây giờ nhìn qua có vẻ ưu thế vượt trội, hào quang phủ kín, nhưng chỉ cần các gia tộc bị hại đoàn kết lại, phối hợp với đội sát thủ tinh nhuệ do tự tay hắn đào tạo thì chưa biết kẻ cuối cùng có thể mỉm cười là ai.

Dương Tuấn Vũ trao đổi đại khái về dự định của mình cho Inuarashi và lão Josephson, rồi ngụ ý vài ngày tới, khi mà nhân mã của mình mang theo các thành viên quan trọng của những gia tộc bị hại tới thì sẽ bàn bạc cụ thể hơn. Mọi người đồng ý thỏa thuận này, Inuarashi thân là chủ nhà cũng lên tiếng mời bọn họ ở lại trong tộc Yamamoto nghỉ ngơi, chuẩn bị chu đáo cho kế hoạch sắp tới.

Gật gù một chút, Dương Tuấn Vũ chợt nhìn về phía lão Josephson, người này có thể an toàn trốn khỏi sự t·ruy s·át của lũ nanh ác kia, rõ ràng không phải là một nhân vật đơn giản. Đồng thời, hắn cũng chẳng tin một đại gia tộc lại dễ dàng bị hủy căn cơ như vậy.

Dường như Dương Tuấn Vũ đã khơi gợi lên trong suy nghĩ của Josephson nhiều điều hứng thú, cùng với việc có tên cáo già Inuarashi ở đây, lão cũng không muốn che giấu quá nhiều.

Gương mặt nhăn nheo toét miệng cười càng làm các nếp da thêm sâu hoắm, lão nói:

- Mặc dù thủ phủ của Rothschild đã bị hủy, nhưng xưa nay thế lực của gia tộc ta vẫn rải rác khắp nơi. Trong lúc bị Đường gia t·ấn c·ông, ta đã gửi tín hiệu đi các chi nhánh khác, tuy vậy, để họ tập hợp đủ nhân mã quay về trả mối thù này cũng cần ít nhất 1 tuần thời gian.

Sau khi lão đắc ý nói xong cũng không thấy hai người già trẻ đối diện tỏ ra ngạc nhiên, gương mặt già không khỏi đỏ lên. Lão trừng mắt về phía Dương Tuấn Vũ:

- Tên nhóc ngươi đừng coi thường Rothschild chỉ là một gia tộc thương nhân.



Dương Tuấn Vũ nhún vai tỏ ra bất đắc dĩ:

- Điều này là đương nhiên, nếu nói một đại gia tộc tồn tại mấy trăm năm mà chỉ có ngần đó sức mạnh thì đúng là rất ấu trĩ rồi. Vì vậy nghe ngài nói ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chứ thực ra đâu có coi thường gì. Gia tộc thương nhân thì làm sao? Diệt Thiên chúng ta cũng bắt đầu thâm nhập vào thị trường buôn bán, trực tiếp đối chọi với gia tộc Rothschild, Rockefeller và Morgan mấy người, vì thế tôi đâu có ngu mà tự khinh thường mình.

Lý lẽ của Dương Tuấn Vũ vô cùng sắc bén khiến lão Josephson cảm thấy tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, mặt đỏ gay mà không nói được, khiến mọi người buồn cười mà không dám cười, sợ lão già khó tính trở mặt.

Ngay khi không khí quái dị này giống như không có cách giải quyết ổn thỏa, Dương Tuấn Vũ lại chủ động lên tiếng:

- Còn thỉnh ngài Josephson đây về một số vấn đề ngoài lề, không biết tôi có thể xin chút thời gian quý báu của ngài không?

Thấy thái độ nhún nhường mười phần của Dương Tuấn Vũ, Inuarashi không khỏi nhìn kĩ người thanh niên này thêm một chút, sau đó, ông lại khẽ liếc mắt nhìn con gái mình. Bắt gặp ánh mắt như có như không của cha, Rin xưa nay vốn ngang bướng giờ này mặt cũng đỏ lên, Inuarashi nhìn hết vào trong mắt rồi thầm cười khổ.

Josephson đuối lý không biết làm thế nào để rời khỏi đây cho đỡ mất mặt thì đột nhiên người ta ném cho lão cái thang để trèo xuống, lão gia thành tinh lập tức tỏ ra bản thân mình là bề trên không chấp nhặt mấy tên trẻ ranh. Vuốt chòm râu dê dài tới cổ, lão gật gù:

- Mặc dù ta rất bận rộn, nhưng nếu ngươi đã thành tâm thành ý thì ta đây cũng không tiện từ chối. Được rồi, vừa đi vừa nói.

Lão vừa nói xong thì lập tức đứng dậy chuồn khỏi nơi này, trông bộ dạng đi như chạy của lão khiến Inuarashi bật cười.

- Cậu làm sao tìm được lão già này vậy? Lão nổi danh một khi đã trốn là không ai tìm được.

Dương Tuấn Vũ cười cười, chính hắn cũng không tìm ra được lão nếu như không có sự trợ giúp của Triệu Cơ. Căn mật thất đó rõ ràng ngăn cản toàn bộ khí tức của một người, nhưng nó lại không ngăn được sóng radar dò tìm đặc biệt của Triệu Cơ.

Thấy Dương Tuấn Vũ không muốn tiết lộ, Inuarashi cũng không làm khó hắn, lão tỏ ra có việc cần giải quyết trong gia tộc nên rời đi.

Dương Tuấn Vũ đứng dậy, thấy Rin vẫn ngồi im do dự, hắn chủ động tiến tới nắm tay cô, bất chấp nơi này không phải nơi hắn cai quản.

Rin bị hành động bất ngờ của hắn làm giật mình, nhưng thấy ánh mắt tràn đầy tình cảm của hắn, Rin nở nụ cười tươi như hoa rồi mặc hắn dẫn mình đi.