Vạn Biến Hư Ảo - Chương 107

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 107 :Lão Già Rothschild
Chương 107: Lão Già Rothschild

Vật điều khiển cánh cửa bí mật đã bị phá hủy, Dương Tuấn Vũ cũng lười chạy qua đó tìm cách mở cửa, hắn dùng cây thương đâm ra một đòn cơ bản, lực đạo xuất ra vừa vặn chỉ làm nơi này nứt vỡ chứ không gây tổn thương thêm cho người trốn phía sau.

Trong bóng tối lóe lên một tia sắc bén, hắn nhíu mày, cán thương cứng rắn đỡ gọn.

- Keng!

Hai thứ kim loại v·a c·hạm vào nhau phát ra tiếng kêu thanh thúy, ánh sáng từ đám lửa bên ngoài chiếu vào làm lộ ra một ông cụ tay đang run lên lẩy bẩy, gương mặt nhăn nheo giờ này càng thêm tái nhợt như tro tàn.

Không chần chừ, hắn nhanh chóng xuất hiện trước mặt lão, một tay đánh văng con dao găm định đâm vào cổ, rồi nhấc lão bổng lên, tay còn lại nhanh như điện gõ vào các khớp tay, khớp chân khiến đối phương tạm thời không cử động được, ngăn chặn ý định t·ự s·át của lão.

- Tôi không phải người của Đường gia, lão nhìn cho kĩ.

Hắn quát một tiếng khiến ông già giật mình, nhưng tâm trạng rõ ràng không còn tiêu cực như trước, lão nghi ngờ hỏi:

- Ngươi là ai? Làm sao ta biết ngươi không phải người của lũ khốn kiếp ấy?

Dương Tuấn Vũ đặt lão ta xuống một chiếc ghế rồi nở nụ cười:

- Nếu ta là bọn chúng thì còn mất thời gian nói chuyện với lão ư? Chỉ sợ phải là một đòn chém c·hết rồi.

- Hừ!

Lão già thổi râu tức giận, nhưng đúng như tên này nói, đám mặt người dạ thú kia già trẻ đều g·iết, làm gì có nhân tính tha cho mình một mạng.

Nhưng người thiện không đến, kẻ đến bất thiện, làm gì có kẻ nào đang yên đang lành chạy tới nơi binh đao, lửa cháy cho vui? Rõ ràng đều có mục đích, tên này không tới nhân lúc c·háy n·hà hôi của mới lạ. Nhìn căn nhà vốn người ra kẻ vào đông đúc, giờ khắp nơi chỉ ngồn ngang toàn là xác c·hết, nơi này cũng là một căn phòng lớn được trang hoàng lộng lẫy, nay chỉ một viên ngọc nhỏ cũng bị cạy đi, lão đau đớn không thôi.

- Mọi thứ đều b·ị c·ướp sạch rồi, ngươi đừng hi vọng lão già như ta giấu đi được chút gì.



Dương Tuấn Vũ dở khóc dở cười, ông cụ này còn nghĩ hắn là phương ăn c·ướp, hôi của nữa chứ.

Hắn nghĩ ngợi một chút rồi lấy từ trong ngực áo ra một thẻ bài bằng khoảng ba ngón tay. Thứ này được điêu khắc, trạm trổ tinh tế, là một chiếc đầu rồng đen với đôi mắt đỏ tươi như máu, bên trên khắc hai chữ vàng rực: Diệt Thiên!

Lão già Rothschild trừng mắt khó tin:

- Sao Diệt Thiên các ngươi lại tham gia vụ này?

- Lão không cần biết nhiều như vậy, đúng chứ? Lão chỉ cần biết chúng ta tới đây không phải để trợ giúp Đường gia là được.

Nói tới đây, một loạt các nhân thủ đột ngột xuất hiện phía cửa vào, lão già kinh ngạc chưa kịp nói gì thì đã thấy người thanh niên này giơ tay lên, đám người kia chắp tay cúi người rồi không một tiếng động biến mất.

- Thân thủ thật giỏi!

Để làm được điều nhẹ nhàng đó phải cần tập luyện tới mức nào, lão rất hiểu, gật đầu khen ngợi nói một câu khen ngợi, rồi lại khẽ lắc đầu thở dài. “Giá như gia tộc Rothschild hòa thuận một mối thì cũng không tới mức kinh ngạc khi nhìn kĩ năng của người ngoài, dẫn tới kết cục bi thảm như hôm nay.”

- Nói đi, ngươi cần gì?

Lão đã tạm thời tin tưởng, Diệt Thiên mặc dù là một tổ chức mới nổi danh, nhưng bọn họ đều là sát thủ thượng đẳng, xưa nay mỗi thành viên đều không bao giờ lộ ra cho người khác biết danh tính của mình. Người này dám lấy ra ngọc bội rồng đen mắt đỏ, bên trên lại có đầy đủ hai chữ “Diệt Thiên” (bình thường mỗi sát thủ chỉ có một chữ Diệt hoặc Thiên, bên cạnh có đề thêm một chữ nhỏ tương ứng cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Nhân) kết hợp với thái độ cung kính mười phần của đám người vừa xuất hiện, kẻ này rõ ràng là một tên sát thủ có cấp bậc rất cao trong tổ chức.

Dương Tuấn Vũ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi lão già này cuối cùng cũng chịu nói chuyện. Hắn bắt đầu kể vắn tắt lại ý định giúp đỡ của mình, chỉ tiếc rằng khi tới, mọi thứ đã quá muộn.

- Tại sao các ngươi lại có ý định giúp đỡ bọn ta?

Lời vừa nói ra, lão già cũng cảm thấy buồn cười bản thân. Không có lợi ích ai lại làm. Rõ ràng bọn họ cũng nhắm vào sự giàu của của Rothschild.



- Nếu cứ để Đường gia thoải mái thống nhất cả vùng Đông Bắc, cộng với thái độ mập mờ ủng hộ của Liên Minh Công Hội, ta chỉ sợ phía Tây Nam cằn cỗi cũng sẽ bị bọn chúng hợp lực công kích. Lão sống nhiều năm có lẽ cũng đoán ra, Zero sắp sửa trải qua một thời kỳ loạn lạc rồi.

- Hừ. Bọn chúng nghĩ rằng dễ dàng thống nhất thế ư?

Câu này vốn lão nói ra bừng bừng khí thế, nhưng càng tới cuối âm thanh càng nhỏ lại, rõ ràng chỉ với thực lực một cánh quân đã đủ san bằng một gia tộc như Rothschild của lão, tham vọng thống nhất dường như không phải không có căn cứ. Đám người Diệt Thiên này rõ ràng là tinh mắt nhìn trước thời thế, là phe Tà đạo lại dám vượt ranh giới chạy tới đây làm loạn kế hoạch của Đường gia và Liên Minh.

Cơn đau từ phía bụng truyền tới khiến lão suy yếu nhưng tỉnh táo hơn nhiều, biết mình không còn nhiều thời gian, lão định lên tiếng thì chợt thấy một dòng năng lượng ấm áp truyền tới.

- Ngươi...

Lão già ngạc nhiên khi kẻ này lại dùng Ki chữa trị cho mình, điều này khiến ông phải nhìn lại định kiến của mình về đám người Tây Nam “hung ác”.

Chữa trị cho lão chẳng tốn bao nhiêu năng lực, Dương Tuấn Vũ cũng lười kể công. Hắn vỗ vai lão:

- Đi thôi. Chúng ta tới nơi tiếp theo.

- Đi đâu?

Lão già khó hiểu nhìn hắn.

- Tới nơi đó lão sẽ biết rõ hơn.

- Biết nhiều để làm gì? Mọi thứ đã mất, lão già sắp c·hết như ta cũng chẳng còn bao nhiêu sức mạnh để giúp các ngươi.

- Ta biết. Có điều, lão không tò mò về toàn bộ mục đích của bọn ta ư?

Từ sâu trong con ngươi đã vẩn đục vì tuổi tác lóe lên một tia sáng, lão vuốt râu rồi đứng lên khỏi ghế:

- Được!



Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười không nói nhiều, một tay nhấc bổng lão lên rồi biến mất.

Thực ra cũng không hẳn là biến mất, chẳng qua tốc độ hắn quá nhanh khiến người ta lầm tưởng. Khi hắn xuất hiện đã là bên ngoài đám cung điện nguy nga của gia tộc Rothschild, lão già vội xua tay:

- Không được. Ngươi đi quá nhanh, ta có chút không chịu nổi.

Dương Tuấn Vũ bật cười ném lão cho một tên thuộc hạ đứng bên cạnh:

- Chăm sóc cho lão.

- Rõ!

Người này thẳng lưng, dứt khoát nói.

Lão già Rothschild nằm bẹp trên lưng kẻ này, tốc độ hắn mặc dù nhanh nhưng còn đỡ hơn tên kia nhiều lắm. Nghe màn trao đổi ngắn gọn súc tích của mấy người này, lão không khỏi có điều suy nghĩ sâu sa.

“Không ngờ Diệt Thiên lại là tổ chức luật lệ nghiêm minh, hành động dứt khoát như vậy. Ừm, mà trước kia, tiền thân của nó là Hội Tam Hoàng dường như không phải như thế? Nghe nói có một kẻ thủ lĩnh đột nhiên xuất hiện thu phục ba Tam Vương, rồi mạnh mẽ kiểm soát toàn bộ tổ chức sát thủ này, từ đó Diệt Thiên ra đời, mọi mặt đều chuyển biến mạnh mẽ, khác xưa một vạn tám nghìn dặm. Kẻ này là ai? Quả là một thiên tài.”

Nhìn đội nhân mã hơn mấy trăm người nhưng hành động, di chuyển thống nhất một thể, lão thầm khen một tiếng “Hay”. “Đội quân này thực sự sẽ khiến Zero thay đổi sao?” Lão bắt đầu có hứng thú rồi đấy.

...

Vì không xảy ra chiến đấu với đội ngũ Đường gia ở Rothschild nên nhóm Dương Tuấn Vũ lại tới nơi sớm nhất. Cũng không làm hắn thất vọng, dưới sự bảo vệ của Idle, Rin đã an toàn trở về gia tộc. Lúc họ tới, nhận ra mật hiệu được trao đổi từ trước, cánh cửa đại môn của Yamamoto mở ra. Đoàn nhân mã ào ào chạy vào vô cùng khí thế.

Thấy họ đưa mình tới Yamamoto, lão già Rothschild hai mắt lóe sáng, rốt cuộc lão cũng đoán ra được đại khái ý định của đám người Diệt Thiên này. Bọn họ rõ ràng là muốn các gia tộc còn lại của phe Chính đạo đoàn kết chống lại Đường gia, ngăn cản ý định thống nhất của lũ khốn đó. Từ đó, loại trừ hậu hoạ cho phe Tà đạo sau này.

Còn nếu không được, cũng là một phen chiến đấu kịch liệt khiến Đường gia có thống nhất được cũng chịu một cái giá cực đắt, nguyên khí đại thương, không thể trong thời gian ngắn vực dậy, cùng Liên Minh t·ấn c·ông vùng Tây Nam được.

“Rất thông minh.”