Vạn Biến Hư Ảo - Chương 109
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 109 :Tư Duy Sắc Bén
  Chương 109: Tư Duy Sắc Bén
Ở bên ngoài tự do tự tại, thích gì làm nấy, nhưng khi về gia tộc, nơi từ nhỏ cô đã được uốn nắn thành khuôn phép, ngay cả khi từ bỏ danh phận tiểu thư, gia nhập đội Ám Vệ, khuôn phép càng thêm cứng rắn, khắc khổ. Việc nam nữ ở một chỗ cùng nhau, chưa nói tới việc dám nắm tay nhau đi trong nội tộc là điều cấm kỵ.
Nhưng nhớ lại thái độ của cha, ông rời đi mà không ra hiệu cho mình đi theo, cô vừa vui mừng vừa ngạc nhiên. Rõ ràng cha và anh chưa từng ngồi nói chuyện với nhau, thời gian gặp nhau chưa quá một giờ đồng hồ, vậy mà ông lại tin tưởng giao con gái cho người khác sao? Trong đầu Rin hiện lên vô cùng nhiều sự thắc mắc, nhưng nhiều hơn là hình bóng to lớn của một người nào đó, khiến mỗi lần cô ở bên hắn, tuyệt nhiên sẽ không sợ bất cứ việc gì khác.
Dương Tuấn Vũ nhanh chóng tìm được nơi ở tạm thời mà Inuarashi sắp xếp cho Josephson, sau một hồi gõ cửa, lão già kiêu ngạo cũng giả vờ than "Thật bận rộn" rồi giống như rấ bất đắc dĩ mới có thời gian mời hắn vào phòng.
Dương Tuấn Vũ cũng không tỏ ra khó chịu, ngược lại hắn cảm thấy lão già này khá thú vị, sống ngần này tuổi mà tính cách vẫn như đứa trẻ con ưa ngọt.
- Ngài Josephson, mọi việc ổn cả chứ?
- Chậc chậc. Rothschild đúng là ổ chuột, cái gì cũng phải tới tay ta giải quyết mới xong...
Lão nói bâng quơ, mắt hấp háy nhìn toàn bộ thái độ ngạc nhiên của đối phương vào mắt, rồi phấn khởi tuôn ra một tràng đủ thứ kì quái, thể hiện ta đây địa vị cao cao tại thượng, ngươi được gặp chính là phúc phận mười đời mới có.
Dương Tuấn Vũ giả ngốc gật gù khen hay, nhưng Rin ở bên cạnh đã sắp nổi đóa lên rồi. Tên này già rồi nhưng chẳng được tí khiêm tốn, uy vọng nào, ngược lại, da mặt càng dày theo năm tháng.
Thấy Rin đã tới ngưỡng chịu đựng, Dương Tuấn Vũ chủ động cắt lời lão, hắn khiêm nhường chắp tay nói:
- Ngài trong gia tộc chắc chắn uy vọng số một. Thật may mắn cho tôi đã có duyên gặp mặt. Đúng là ý trời sắp đặt. Quả thật trùng hợp, đúng lúc tôi có một vài thắc mắc không nhỏ mà hỏi ai cũng không tìm được đáp án vừa ý, không biết ngài có thể cho kẻ hèn này sáng mắt được không?
Đang chém gió hăng say bị ngắt lời khiến Josephson hơi khó chịu, nhưng nghe tên này khiêm tốn muốn thỉnh giáo vài điều lập tức khiến sự bất mãn kia bị ném ra sau đầu, lão hào hứng nói:
- Người trẻ ham học hỏi là tốt. Nhân tiện ta đang có chút thời gian rảnh, ngươi mau nói thử xem.
- Ngài Josephson có biết về Thuần Huyết không?
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản của Dương Tuấn Vũ chợt làm Josephson giật mình, thái độ cợt nhả đột nhiên mất sạch, thay vào đó là ánh mắt sắc bén khẽ nhoe lại, không khí thoải mái bỗng chốc biến thành vô cùng âm trầm lạnh lẽo.
Kẻ hỏi có dụng ý, chỉ sợ tên này không phải đã hỏi rất nhiều người, mà cố tình dành riêng sự thắc mắc này cho lão. Josephson chợt phân vân không biết có nên g·iết người diệt khẩu hay không?
Nghe câu hỏi của Dương Tuấn Vũ, Rin cũng tròn mắt ngạc nhiên, sao anh ấy tự dưng lại hỏi về Thuần Huyết? Phải biết, cách gọi Thuần Huyết, hay Thần Huyết là một cách gọi tôn kính dành cho đám Ma cà rồng nhưng chỉ có bọn chúng tự xưng như vậy, ngược lại, ở phe Chính đạo khinh bỉ vô cùng, thường miệt thị là dị chủng, hoặc những kẻ mang dòng máu bẩn thỉu. Anh ấy lại dùng cách gọi kính trọng này trước mặt một người thuộc phe Chính đạo. Phải chẳng đây chỉ là sự nhầm lẫn.
Rin vội vàng định thanh minh thay cho Dương Tuấn Vũ, nhưng bàn tay bên dưới bàn đột nhiên bị hắn khẽ siết chặt lại như tỏ ý cô tạm thời không nên nói gì. Còn hắn, gương mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy sự chân thành và thoải mái nhìn thẳng về phía lão Josephson. Ngược lại với hắn, gương mặt lão già Rothschild đã biến ảo mấy lần.
- Ngươi hỏi vậy là ý gì?
Độ cảnh giác được Josephson đẩy lên cao, thái độ đã không còn hòa hoãn, khoác lác như trước.
Nhưng điều này chẳng những khiến Dương Tuấn Vũ sợ hãi, ngược lại, từ thái độ mà lão thể hiện, rõ ràng suy đoán của hắn về gia tộc Rothschild có liên quan tới Ma cà rồng là hoàn toàn chính xác. Chỉ là hiện giờ vẫn chưa rõ Rothschild ở Zero và Rothschild ở thế giới bên ngoài có gì liên hệ với nhau hay không.
Đã tới nước này, hắn cũng không giấu mà trực tiếp hỏi:
- Không biết Rothschild ở Zero và Rothschild ở thế giới bên ngoài kia có gì khác nhau? Mong ngài chỉ giáo.
Chẳng những biết Rothschild có liên quan tới Ma cà rồng, kẻ này còn biết có một Rothschild ở ngoài kia? “Rốt cuộc tên này là ai, hắn hỏi vậy có mục đích gì?”
- Ta không biết.
Dương Tuấn Vũ cười cười, hắn ngả bài:
- Nếu ngài nghi ngờ hỏi “thế giới bên ngoài” là gì thì có lẽ tôi còn phân vân, nhưng ngài lại nói “ta không biết” như vậy càng chứng minh hai gia tộc này không phải tự nhiên lại có cái tên trùng với nhau. Theo phán đoán của tôi, gia tộc ở thế giới bên ngoài kia mới có lịch sử trăm năm, trong khi nền móng ở Zero đã qua mấy trăm năm, điều này chứng tỏ các ngài không chỉ kinh doanh ở Zero mà còn có chân rết không nhỏ ở bên ngoài. Bảo sao, Rothschild luôn là gia tộc thần bí nhất lịch sử thế giới.
- Ngươi !!! Làm sao ngươi biết?
Josephson hoàn toàn kinh hãi khi nghe từng lời phán đoán của người trẻ tuổi này.
Dương Tuấn Vũ cũng không để mọi chuyện đi quá xa, làm thái độ của lão chuyển biến theo chiều hướng xấu.
- Thú thật với ngài, ta cũng không phải sinh ra ở Zero.
- Ngươi là người bên ngoài tới? Làm sao ngươi có thể thoát khỏi đám chó canh Liên Minh khi không có giấy thông hành?
Dương Tuấn Vũ kể lại quãng thời gian khó khăn của mình, cũng đề cập tới sự tà ác của thứ đan dược mà Đường gia luyện chế...
Khi biết kẻ này được chính lão quái già Yon sai người mời tới, cất nhắc hắn lên làm một trong những vị Vương, biến Cửu Giới nổi danh trở thành Thập Giới. Không chỉ thế, hắn còn tự tay thu phục một tổ chức sát thủ tầm trung: Hội Tam Hoàng, rồi dần dần bồi đắp, đào tạo chúng trở thành binh đoàn thần c·hết, biết bao sự kiện lớn nhỏ như thế, hắn chỉ cần hơn ba năm để hoàn tất, Josephson không khỏi thầm bội phục.
Nhắc tới vấn đề làm sao hắn biết về Rothschild liên quan tới Thuần Huyết (Vampire) lão lại càng kinh ngạc về khả năng suy luận, tư duy của kẻ này.
Từ việc có cùng một vị trí địa lý: nước Đức bao gồm đế chế kinh tế Volswagen, một người bạn là tộc nhân Ma cà rồng, một cái tên trùng hợp Rothschild, và bức tranh đang cháy dở có lão tổ Rothschild, đứng hai bên là hai người cùng các thành viên trong gia đình họ, một là con rể Lucas, một là con gái Elizabell với làn da trắng bóc khác thường. Chỉ vậy thôi, hắn đã đoán chính xác nguồn gốc xuất thân cũng như bản chất tộc nhân Rothschild.
Josephson thở dài cảm thán, nhưng chàng thanh niên này đã dám nói thẳng mình là kẻ ngoại lai mà không sợ bài xích, dám nói mình là một vị Vương giả của Thập Giới mà không sợ bị phe Chính đạo ở đây vây g·iết. Can đảm, thẳng thắn bậc này, chưa kể hắn cũng không kì thị, thù ghét dòng máu Thuần Huyết đúng là đáng quý, lão nếu còn nói dối hai lời thì đúng là sống một đời uổng phí rồi.
Josephson cảm khái như vậy cũng không có gì quá ngạc nhiên, dòng máu Vampire dù có ở bất cứ đâu, Zero hay là thế giới ngoài kia đều bị kì thị thậm tệ, so sánh với súc sinh còn kém hơn. Bị lời muôn vạn người phỉ nhổ, Vampire dù có sức mạnh tuyệt vời nhưng mấy trăm năm qua chỉ dám đột lốt người mà sống, tuyệt đối không dám tiết lộ danh tính sợ bị mọi người truy cùng diệt tận. Zero khắc nghiệt thế nào, có lẽ không cần nói nhiều cũng biết. Chính vì quá khó khăn để sinh tồn như vậy, một gia đình Vampire thuộc tầng lớp quý tộc đã liều mình mang theo người thân trốn ra khỏi Zero, thâm nhập với thế giới bên ngoài hòng tìm một đường sống.
Quá trình vốn rất êm đẹp, gia tộc Vampire đó phát triển qua nhiều đời khá thịnh vượng, nhưng đột nhiên có kẻ biến chất, lấy máu người làm thức ăn, rồi lôi kéo thêm những kẻ khác khiến chủng tộc này lộ ra ngoài ánh sáng.
Con người lập tức coi đấy là lũ ma quỷ, thêu dệt lên vô cùng nhiều tội ác không tên rồi gán cho Ma cà rồng. Quá trình t·ruy s·át do hàng ngàn người nổ ra, tộc nhân ma cà rồng gần như bị tuyệt diệt một lần nữa.
Phải chạy trốn, sống chui lủi trong các khu rừng già phía Bắc địa cầu một thời gian, tộc nhân Ma cà rồng bắt đầu xây dựng lại cơ ngơi khi có sự giúp đỡ ít ỏi từ Zero, họ đã chém đầu sạch những kẻ có ý định hút máu người tăng cường sức mạnh và tuổi thọ, đặt ra luật lệ chỉ được sử dụng máu các loài động vật, và chỉ được hút một phần máu, không được gây nguy hiểm tính mạng cho lũ thú, chỉ như vậy mới duy trì được nguồn thức ăn không bị cắt đứt.
Người bạn của Dương Tuấn Vũ đề cập tên Doris với thái độ thân thiện có lẽ là một tộc nhân thuộc dòng chính Vampire, điều này khiến tâm tình lão già Rothschild thoải mái hơn không ít.
 Ở bên ngoài tự do tự tại, thích gì làm nấy, nhưng khi về gia tộc, nơi từ nhỏ cô đã được uốn nắn thành khuôn phép, ngay cả khi từ bỏ danh phận tiểu thư, gia nhập đội Ám Vệ, khuôn phép càng thêm cứng rắn, khắc khổ. Việc nam nữ ở một chỗ cùng nhau, chưa nói tới việc dám nắm tay nhau đi trong nội tộc là điều cấm kỵ.
Nhưng nhớ lại thái độ của cha, ông rời đi mà không ra hiệu cho mình đi theo, cô vừa vui mừng vừa ngạc nhiên. Rõ ràng cha và anh chưa từng ngồi nói chuyện với nhau, thời gian gặp nhau chưa quá một giờ đồng hồ, vậy mà ông lại tin tưởng giao con gái cho người khác sao? Trong đầu Rin hiện lên vô cùng nhiều sự thắc mắc, nhưng nhiều hơn là hình bóng to lớn của một người nào đó, khiến mỗi lần cô ở bên hắn, tuyệt nhiên sẽ không sợ bất cứ việc gì khác.
Dương Tuấn Vũ nhanh chóng tìm được nơi ở tạm thời mà Inuarashi sắp xếp cho Josephson, sau một hồi gõ cửa, lão già kiêu ngạo cũng giả vờ than "Thật bận rộn" rồi giống như rấ bất đắc dĩ mới có thời gian mời hắn vào phòng.
Dương Tuấn Vũ cũng không tỏ ra khó chịu, ngược lại hắn cảm thấy lão già này khá thú vị, sống ngần này tuổi mà tính cách vẫn như đứa trẻ con ưa ngọt.
- Ngài Josephson, mọi việc ổn cả chứ?
- Chậc chậc. Rothschild đúng là ổ chuột, cái gì cũng phải tới tay ta giải quyết mới xong...
Lão nói bâng quơ, mắt hấp háy nhìn toàn bộ thái độ ngạc nhiên của đối phương vào mắt, rồi phấn khởi tuôn ra một tràng đủ thứ kì quái, thể hiện ta đây địa vị cao cao tại thượng, ngươi được gặp chính là phúc phận mười đời mới có.
Dương Tuấn Vũ giả ngốc gật gù khen hay, nhưng Rin ở bên cạnh đã sắp nổi đóa lên rồi. Tên này già rồi nhưng chẳng được tí khiêm tốn, uy vọng nào, ngược lại, da mặt càng dày theo năm tháng.
Thấy Rin đã tới ngưỡng chịu đựng, Dương Tuấn Vũ chủ động cắt lời lão, hắn khiêm nhường chắp tay nói:
- Ngài trong gia tộc chắc chắn uy vọng số một. Thật may mắn cho tôi đã có duyên gặp mặt. Đúng là ý trời sắp đặt. Quả thật trùng hợp, đúng lúc tôi có một vài thắc mắc không nhỏ mà hỏi ai cũng không tìm được đáp án vừa ý, không biết ngài có thể cho kẻ hèn này sáng mắt được không?
Đang chém gió hăng say bị ngắt lời khiến Josephson hơi khó chịu, nhưng nghe tên này khiêm tốn muốn thỉnh giáo vài điều lập tức khiến sự bất mãn kia bị ném ra sau đầu, lão hào hứng nói:
- Người trẻ ham học hỏi là tốt. Nhân tiện ta đang có chút thời gian rảnh, ngươi mau nói thử xem.
- Ngài Josephson có biết về Thuần Huyết không?
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản của Dương Tuấn Vũ chợt làm Josephson giật mình, thái độ cợt nhả đột nhiên mất sạch, thay vào đó là ánh mắt sắc bén khẽ nhoe lại, không khí thoải mái bỗng chốc biến thành vô cùng âm trầm lạnh lẽo.
Kẻ hỏi có dụng ý, chỉ sợ tên này không phải đã hỏi rất nhiều người, mà cố tình dành riêng sự thắc mắc này cho lão. Josephson chợt phân vân không biết có nên g·iết người diệt khẩu hay không?
Nghe câu hỏi của Dương Tuấn Vũ, Rin cũng tròn mắt ngạc nhiên, sao anh ấy tự dưng lại hỏi về Thuần Huyết? Phải biết, cách gọi Thuần Huyết, hay Thần Huyết là một cách gọi tôn kính dành cho đám Ma cà rồng nhưng chỉ có bọn chúng tự xưng như vậy, ngược lại, ở phe Chính đạo khinh bỉ vô cùng, thường miệt thị là dị chủng, hoặc những kẻ mang dòng máu bẩn thỉu. Anh ấy lại dùng cách gọi kính trọng này trước mặt một người thuộc phe Chính đạo. Phải chẳng đây chỉ là sự nhầm lẫn.
Rin vội vàng định thanh minh thay cho Dương Tuấn Vũ, nhưng bàn tay bên dưới bàn đột nhiên bị hắn khẽ siết chặt lại như tỏ ý cô tạm thời không nên nói gì. Còn hắn, gương mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy sự chân thành và thoải mái nhìn thẳng về phía lão Josephson. Ngược lại với hắn, gương mặt lão già Rothschild đã biến ảo mấy lần.
- Ngươi hỏi vậy là ý gì?
Độ cảnh giác được Josephson đẩy lên cao, thái độ đã không còn hòa hoãn, khoác lác như trước.
Nhưng điều này chẳng những khiến Dương Tuấn Vũ sợ hãi, ngược lại, từ thái độ mà lão thể hiện, rõ ràng suy đoán của hắn về gia tộc Rothschild có liên quan tới Ma cà rồng là hoàn toàn chính xác. Chỉ là hiện giờ vẫn chưa rõ Rothschild ở Zero và Rothschild ở thế giới bên ngoài có gì liên hệ với nhau hay không.
Đã tới nước này, hắn cũng không giấu mà trực tiếp hỏi:
- Không biết Rothschild ở Zero và Rothschild ở thế giới bên ngoài kia có gì khác nhau? Mong ngài chỉ giáo.
Chẳng những biết Rothschild có liên quan tới Ma cà rồng, kẻ này còn biết có một Rothschild ở ngoài kia? “Rốt cuộc tên này là ai, hắn hỏi vậy có mục đích gì?”
- Ta không biết.
Dương Tuấn Vũ cười cười, hắn ngả bài:
- Nếu ngài nghi ngờ hỏi “thế giới bên ngoài” là gì thì có lẽ tôi còn phân vân, nhưng ngài lại nói “ta không biết” như vậy càng chứng minh hai gia tộc này không phải tự nhiên lại có cái tên trùng với nhau. Theo phán đoán của tôi, gia tộc ở thế giới bên ngoài kia mới có lịch sử trăm năm, trong khi nền móng ở Zero đã qua mấy trăm năm, điều này chứng tỏ các ngài không chỉ kinh doanh ở Zero mà còn có chân rết không nhỏ ở bên ngoài. Bảo sao, Rothschild luôn là gia tộc thần bí nhất lịch sử thế giới.
- Ngươi !!! Làm sao ngươi biết?
Josephson hoàn toàn kinh hãi khi nghe từng lời phán đoán của người trẻ tuổi này.
Dương Tuấn Vũ cũng không để mọi chuyện đi quá xa, làm thái độ của lão chuyển biến theo chiều hướng xấu.
- Thú thật với ngài, ta cũng không phải sinh ra ở Zero.
- Ngươi là người bên ngoài tới? Làm sao ngươi có thể thoát khỏi đám chó canh Liên Minh khi không có giấy thông hành?
Dương Tuấn Vũ kể lại quãng thời gian khó khăn của mình, cũng đề cập tới sự tà ác của thứ đan dược mà Đường gia luyện chế...
Khi biết kẻ này được chính lão quái già Yon sai người mời tới, cất nhắc hắn lên làm một trong những vị Vương, biến Cửu Giới nổi danh trở thành Thập Giới. Không chỉ thế, hắn còn tự tay thu phục một tổ chức sát thủ tầm trung: Hội Tam Hoàng, rồi dần dần bồi đắp, đào tạo chúng trở thành binh đoàn thần c·hết, biết bao sự kiện lớn nhỏ như thế, hắn chỉ cần hơn ba năm để hoàn tất, Josephson không khỏi thầm bội phục.
Nhắc tới vấn đề làm sao hắn biết về Rothschild liên quan tới Thuần Huyết (Vampire) lão lại càng kinh ngạc về khả năng suy luận, tư duy của kẻ này.
Từ việc có cùng một vị trí địa lý: nước Đức bao gồm đế chế kinh tế Volswagen, một người bạn là tộc nhân Ma cà rồng, một cái tên trùng hợp Rothschild, và bức tranh đang cháy dở có lão tổ Rothschild, đứng hai bên là hai người cùng các thành viên trong gia đình họ, một là con rể Lucas, một là con gái Elizabell với làn da trắng bóc khác thường. Chỉ vậy thôi, hắn đã đoán chính xác nguồn gốc xuất thân cũng như bản chất tộc nhân Rothschild.
Josephson thở dài cảm thán, nhưng chàng thanh niên này đã dám nói thẳng mình là kẻ ngoại lai mà không sợ bài xích, dám nói mình là một vị Vương giả của Thập Giới mà không sợ bị phe Chính đạo ở đây vây g·iết. Can đảm, thẳng thắn bậc này, chưa kể hắn cũng không kì thị, thù ghét dòng máu Thuần Huyết đúng là đáng quý, lão nếu còn nói dối hai lời thì đúng là sống một đời uổng phí rồi.
Josephson cảm khái như vậy cũng không có gì quá ngạc nhiên, dòng máu Vampire dù có ở bất cứ đâu, Zero hay là thế giới ngoài kia đều bị kì thị thậm tệ, so sánh với súc sinh còn kém hơn. Bị lời muôn vạn người phỉ nhổ, Vampire dù có sức mạnh tuyệt vời nhưng mấy trăm năm qua chỉ dám đột lốt người mà sống, tuyệt đối không dám tiết lộ danh tính sợ bị mọi người truy cùng diệt tận. Zero khắc nghiệt thế nào, có lẽ không cần nói nhiều cũng biết. Chính vì quá khó khăn để sinh tồn như vậy, một gia đình Vampire thuộc tầng lớp quý tộc đã liều mình mang theo người thân trốn ra khỏi Zero, thâm nhập với thế giới bên ngoài hòng tìm một đường sống.
Quá trình vốn rất êm đẹp, gia tộc Vampire đó phát triển qua nhiều đời khá thịnh vượng, nhưng đột nhiên có kẻ biến chất, lấy máu người làm thức ăn, rồi lôi kéo thêm những kẻ khác khiến chủng tộc này lộ ra ngoài ánh sáng.
Con người lập tức coi đấy là lũ ma quỷ, thêu dệt lên vô cùng nhiều tội ác không tên rồi gán cho Ma cà rồng. Quá trình t·ruy s·át do hàng ngàn người nổ ra, tộc nhân ma cà rồng gần như bị tuyệt diệt một lần nữa.
Phải chạy trốn, sống chui lủi trong các khu rừng già phía Bắc địa cầu một thời gian, tộc nhân Ma cà rồng bắt đầu xây dựng lại cơ ngơi khi có sự giúp đỡ ít ỏi từ Zero, họ đã chém đầu sạch những kẻ có ý định hút máu người tăng cường sức mạnh và tuổi thọ, đặt ra luật lệ chỉ được sử dụng máu các loài động vật, và chỉ được hút một phần máu, không được gây nguy hiểm tính mạng cho lũ thú, chỉ như vậy mới duy trì được nguồn thức ăn không bị cắt đứt.
Người bạn của Dương Tuấn Vũ đề cập tên Doris với thái độ thân thiện có lẽ là một tộc nhân thuộc dòng chính Vampire, điều này khiến tâm tình lão già Rothschild thoải mái hơn không ít.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 