Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 26

topic

Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 26 :Cho tao ôm một cái

Trước mắt Trần Đường bắt đầu xuất hiện những đốm sáng li ti, từng chấm từng chấm sáng yếu ớt, chậm rãi hội tụ lại thành một đường sáng mảnh, uốn lượn linh hoạt trên không trung, thoạt nhìn có chút đáng yêu vô cùng.

"Thì ra hôm đó kéo tao lại chính là thứ này à."

Cô nhịn không được, đưa tay chọc nhẹ một cái. Ánh sáng chạm vào đầu ngón tay cô thì lập tức rụt lại như thể mắc cỡ, qua vài giây mới rón rén ló ra, tiếp tục men theo không trung nghiêng người về phía cô.

"Có cảm giác quá tải không đó?" Lỡ đâu làm sập hệ thống nữa thì toi.

Hệ thống: 【Hiện tại chưa có, chỉ một sợi thôi thì sẽ không nguy hiểm.】

Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên hệ thống thao tác mấy đường sáng này.

Mắt Trần Đường sáng rực, hào hứng hỏi: "Tiểu Nhất, mày biết buộc nơ bướm không?"

Vài giây sau, đường sáng xoay vài vòng giữa không trung, rồi từ tốn biến thành một cái nơ nhỏ xinh lấp lánh.

Trần Đường vỗ tay: "Làm cái nút thắt Trung Quốc đi."

Hệ thống: 【......】

"Thêm cái nút hoa mai nữa!"

【Đủ rồi! Đây không phải đồ cho cô chơi!】

Đường sáng rung rung trong không khí, dựng thẳng thành một vệt sáng như đang tức giận, sự bất mãn rõ rành rành.

Trần Đường nhún vai, cầm lấy sợi sáng trong tay xoa xoa, càng nhìn càng thích: "Cái này hay ghê, sau này còn có thể giúp làm việc nhà, đi làm hộ tao, lại không cần ăn cơm, tuyệt vời quá còn gì."

Hệ thống im lặng vài giây mới đáp: 【Hình thành đường sáng này tiêu tốn rất nhiều năng lượng, không duy trì được lâu đâu. Đừng có mơ tôi sẽ giúp cô làm việc.】

"Tiếc thật đó."

Cô kéo sợi sáng, quấn quanh cổ tay mình một vòng rồi thuần thục thắt nút. Đường sáng lấp lánh tựa như chiếc vòng tay.

Hệ thống: 【Cô đang làm gì đấy?】

"Phòng khi mày đột nhiên lại biến mất. Không sao đâu, cứ coi như cùng tao ngủ một giấc, đợi năng lượng cạn thì tự tháo ra."

Dứt lời, Trần Đường ngáp một cái, chui vào chăn ngủ.

Tối qua cô đã ngủ không ngon, ban ngày còn phải đấu trí với hội đồng quản trị, giờ hệ thống quay lại, lòng cô bỗng yên ổn lạ thường, vừa chạm gối đã thiếp đi.

Hệ thống vừa mới tự sửa xong, theo nguyên tắc không lãng phí năng lượng, nó im lặng quan sát trạng thái ngủ của cô. Đợi cô sắp chìm vào giấc mộng, nó nhẹ nhàng cử động đường sáng, định lặng lẽ rút mình ra.

Chỉ mới vừa động, giọng nói mơ màng của Trần Đường vang lên: "Tiểu Nhất... lần sau mày biến mất nhớ nói trước với tao một tiếng nhé, đừng bỏ tao lại một mình."

Hệ thống muốn nói rằng chương trình sập chỉ diễn ra trong chớp mắt, dù muốn báo trước cũng chẳng có cơ hội. Nhưng nhìn dáng vẻ cô nửa tỉnh nửa mê vẫn còn dặn dò, cuối cùng đổi lời thành:【Được.】

Đường sáng ngừng lại vài giây, rồi chậm rãi quấn quanh cổ tay Trần Đường, ngoan ngoãn không động đậy nữa, mãi cho đến nửa đêm khi năng lượng tiêu hao hết, nó mới tan thành từng đốm sáng, biến mất trong bóng tối.

-

Tin tức hội đồng quản trị định đuổi Trần Đường nhưng bị Tần Thời Uyên và Tần Dũng liên thủ bác bỏ nhanh chóng lan khắp MQ.

Sáng hôm sau, khi Trần Đường tới công ty, đâu đâu cũng nghe thấy những lời đồn xoay quanh cô, ánh mắt ngưỡng mộ dọc suốt đường đi.

Dù gì thì hội đồng quản trị đã tung hoành MQ bao năm, muốn đuổi ai thì đuổi, đây là lần đầu tiên có người thoát khỏi nanh vuốt của họ, lại còn được hai đời tổng tài cùng ra mặt bảo vệ, giá trị cá nhân lập tức tăng vọt.

Trần Đường vui vẻ nhận hết lời khen, cho tới khi bước đến bàn làm việc thì trước mắt là một núi tài liệu. Cô lập tức tối sầm mặt mày.

"Sao tao thấy việc còn nhiều hơn trước vậy? Không lẽ là ảo giác thôi chứ?"

Hệ thống: 【Tôi sẽ dạy cô nghiệp vụ mới. Học xong thì đống hồ sơ này sẽ xử lý nhanh thôi. Lần trước tôi dạy báo cáo tài chính, cô làm xuất sắc đấy còn gì.】

Hôm đó, cô mới nhận ra có một kỹ năng trong tay thì tốt thế nào. Nếu không nhờ bảng báo cáo gần như hoàn hảo kia, dù Tần Thời Uyên và Tần Dũng có cùng lên tiếng, e rằng cũng khó mà giữ được cô.

Nghĩ đến đây, Trần Đường hít sâu, lấy hết dũng khí như ra trận: "Được, bắt đầu đi!"

Máy tính trên bàn chớp nhẹ, hệ thống tiếp quản thao tác, từng dòng phụ đề xuất hiện trên tài liệu, giảng giải trực tiếp.

Các khóa học của hệ thống rất có bài bản, biết rõ Trần Đường không có nền tảng nên giảng từ dễ đến khó, tỉ mỉ cặn kẽ, tuy tốc độ hơi chậm nhưng học xong là làm được ngay, chỉ cần luyện vài lần là thành thạo.

Kết quả thì khỏi nói, chính bảng báo cáo được Tần Thời Uyên và Tần Dũng hết lời khen ngợi đã chứng minh tất cả.

Hệ thống: 【Đợi cô học thành thạo, về thế giới ban đầu, tôi có lẽ có thể giúp cô tìm một công việc.】

Trần Đường đang học đến mức đầu muốn nổ tung, nghe câu này lập tức tỉnh táo: "Mày còn giúp tìm việc được á? Tao không có hộ khẩu cũng không sao à?"

Là người chưa từng đi học, tìm việc đối với cô khó như lên trời, nếu không, khi xưa cô đâu đến nỗi phải đi nhặt rác.

Hệ thống ngừng hai giây: 【Tôi có thể thử.】

Vừa nghe xong, Trần Đường lập tức nhảy bật khỏi ghế, xoay vòng tại chỗ mà vẫn không kiềm được niềm vui.

"Tiểu Nhất, mau thả đường sáng ra!"

【Đây là công ty, camera sẽ ghi hình.】

"Tao đã chỉnh mấy cái camera xung quanh rồi, không quay được đâu. Bằng không tao làm sao dám đường đường chính chínb trốn việc chứ?"

【Cô định làm gì?】

Dù hỏi thế nhưng hệ thống vẫn chậm rãi tụ thành một đường sáng, đầu sợi sáng còn hơi nghiêng nghiêng, trông cực kỳ có nhân tính.

Trần Đường lập tức ôm chặt lấy nó, còn áp mặt sát vào: "Tiểu Nhất, mày tốt quá đi! Cho tao ôm một cái nào, giá mà mày có cơ thể thật thì hay biết mấy!"

Đường sáng run lên một cái, giống như bị cô dọa sợ, đứng thẳng đơ như cột điện, để mặc cô ôm.

Mãi đến khi cô tự buông tay, nó mới vụt co lại, biến mất tăm.

"Tiểu Nhất? Mày còn đó không?" Cô cẩn thận gọi một tiếng.

Vài giây sau, màn hình máy tính mới hiện lên một hàng chữ: 【Bắt đầu học tiếp.】

-

Buổi học kéo dài từ sáng cho tới trưa, Trần Đường mới coi như tạm nhập môn, cầm một tập hồ sơ bắt đầu thử xử lý.

Vừa lật trang đầu, điện thoại nội tuyến trên bàn chợt reo lên.

Là lễ tân gọi tới.

"Thư ký Trần, sảnh công ty có một người đàn ông đến, không hẹn trước, nhưng anh ấy nói hôm nay nhất định phải gặp Tần tổng, nếu không sẽ không rời đi. Xin hỏi giờ phải xử lý thế nào?"

Trong nhiều bộ tiểu thuyết cẩu huyết mà Trần Đường từng đọc, thể loại này hay xuất hiện cảnh nữ chính đến thăm nam chính, bị lễ tân cản lại, rồi bị nam chính "ngược" lễ tân một trận, cuối cùng đuổi việc ngay tại chỗ.

Nhưng thực tế thì để làm được lễ tân, không ai dại gì tự ý quyết định, mỗi một vị khách đều được ghi chép và báo lên, do thư ký như cô sàng lọc.

Trần Đường nhanh chóng lục lại ký ức, nguyên tác hình như không có phân đoạn này, dù có thì cũng toàn rơi vào người Bạch Điềm Điềm, chưa từng nghe đàn ông nào gặp tình huống này.

Cô không vội từ chối ngay, hỏi ngược lại: "Đối phương còn nói gì nữa không?"

Lễ tân ấp úng: "Anh ấy nói tên là Bạch Minh Nghĩa, còn... còn bảo mình là em vợ của Tần tổng."

Trần Đường nhướn mày.

Ai cũng biết Tần Thời Uyên chưa từng kết hôn, lấy đâu ra em vợ? Lễ tân không đuổi thẳng anh ta đi đã xem như có tố chất nghề nghiệp cao rồi.

Nhưng vừa nghe đến cái tên này, Trần Đường lập tức bật dậy.

Bạch Minh Nghĩa — em trai của Bạch Điềm Điềm, trong nguyên tác nổi tiếng "ăn hại có tiếng", chuyên làm chuyện hỏng bét.

Từ khi biết Bạch Điềm Điềm được Tần Thời Uyên bao nuôi, tên đó liền bám chặt lấy chị mình để hút máu. Bạch Điềm Điềm mềm lòng, liên tục giúp đỡ, nhưng cậu ta giống như cái hố không đáy, ném bao nhiêu tiền xuống cũng mất tăm, cuối cùng còn trực tiếp trở thành vật cản lớn nhất giữa Bạch Điềm Điềm và Tần Thời Uyên.

Không ngờ lại tìm tới nhanh thế này.

Trần Đường lập tức đáp: "Đừng cho anh ta lên tầng, tôi xuống xử lý ngay!"

Nói xong, cô cúp điện thoại, bước nhanh vào thang máy. Trong lúc đi xuống, cô vừa hỏi hệ thống: "Tao nhớ không lầm thì Bạch Minh Nghĩa không phải em ruột của Bạch Điềm Điềm đúng không?"

【Đúng vậy. Bạch Điềm Điềm ngay từ khi mới sinh ra đã thất lạc cha mẹ ruột, được nhà họ Bạch nhận nuôi. Giữa họ và cô ấy hoàn toàn không có quan hệ máu mủ, chỉ là hiện giờ họ vẫn chưa biết chuyện này thôi.】

Trần Đường khẽ gật đầu. Trong nguyên tác, cuộc sống của Bạch Điềm Điềm ở nhà họ Bạch thực ra chẳng hề dễ chịu. Bạch gia nuôi dưỡng, cho cô ấy ăn học, dạy đủ loại lễ nghi xã giao... tất cả cũng chỉ để biến cô ấy thành một quân cờ liên hôn. Chỉ là trước khi kế hoạch thành hiện thực, nhà họ Bạch đã sớm phá sản.

Ngay sau đó, cha mẹ Bạch gia cũng lần lượt qua đời, Bạch Minh Nghĩa ôm hết số tiền còn lại trong nhà rồi bỏ trốn, biến mất không chút tăm hơi, để lại Bạch Điềm Điềm một mình, oằn lưng gánh khoản nợ khổng lồ mà bọn họ để lại, nghèo đến mức cơm còn chẳng đủ ăn. Cũng vì vậy, cô ấy mới chấp nhận bị bao dưỡng.

Bây giờ nghe phong thanh chuyện Bạch Điềm Điềm và Tần Thời Uyên, cậu ta mò đến đây vòi tiền sao?

-

Trần Đường vừa bước vào sảnh đã thấy một thanh niên cao gầy, lưng hơi còng, đang đứng trước quầy lễ tân. Hai quầng thâm to tướng dưới mắt cậu ta, đôi mày xệ xuống, bộ dạng vừa tiều tụy vừa lấc cấc. Lúc này, cậu ta đang đập bàn, la hét ầm ĩ với lễ tân: "Tại sao không cho tôi lên?! Có biết tôi với Tần Thời Uyên là quan hệ gì không? Tin hay không, chỉ cần tôi nói một câu, cô sẽ bị đuổi việc ngay lập tức?!"

Lễ tân vẫn giữ nụ cười lễ phép, trình độ nghiệp vụ nâng đến max.

Những câu đe dọa còn dữ hơn thế này, lúc Bùi Lan tới công ty trước kia, cô ấy đã nghe cả trăm lần rồi, da mặt luyện thành thép, giờ nội tâm không gợn sóng nào.

"Thưa anh, xin vui lòng chờ ở đây một chút, thư ký Trần sẽ xuống ngay."

Dứt lời, vừa thấy Trần Đường từ thang máy bước ra, cô lễ tân liền vẫy tay ra hiệu.

Bạch Minh Nghĩa vẫn đang mắng chửi ầm ĩ, ngoảnh đầu lại, ánh mắt đảo qua đảo lại, từ trên xuống dưới đánh giá Trần Đường một vòng. Đuôi mắt cậu ta kéo dài, nụ cười lập lờ, đầy hàm ý khó chịu: "Cô chính là thư ký của Tần Thời Uyên? Tình nhân nhỏ à?"

Trần Đường lạnh lùng lia mắt quét qua cậu ta. Ngũ quan vốn thanh lệ, khi gương mặt hạ xuống lại càng thêm áp lực lạnh lẽo. Cô không đáp, nhưng trong lòng hỏi hệ thống một câu:

"Tên này ghê tởm quá. Tao có thể đánh không?"

Tưởng rằng hệ thống sẽ thuyết giảng đạo lý, khuyên cô nhẫn nhịn đừng manh động. Không ngờ, câu trả lời vang lên gọn lỏn:【Có thể.】

Nghe vậy, Trần Đường hơi nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch, vậy thì vui rồi.

"Anh theo tôi."

Bạch Minh Nghĩa hất mặt nhìn lễ tân với ánh mắt đắc thắng, sau đó hiên ngang bước theo Trần Đường. Đi được một đoạn, cậu ta mới nhận ra cô không dẫn mình lên tầng, mà vòng vào khu cầu thang thoát hiểm vắng người.

"Cô đưa tôi đến đây làm gì? Tôi muốn gặp Tần Thời Uyên, không có thời gian lãng phí với cô đâu."

Cậu ta nhíu mày làu bàu, rồi ánh mắt lại quét ngang eo Trần Đường, ánh nhìn trở nên mờ ám, ngữ điệu lộ rõ sự mập mờ bẩn thỉu: "Tất nhiên nếu cô muốn chơi đùa với tôi, thì đợi tôi gặp xong Tần Thời Uyên rồi tôi sẽ quay lại tìm cô."

Nghe xong, Trần Đường chậm rãi cong khóe môi, nở nụ cười nhàn nhạt.

Không ai biết, một khi hệ thống cho phép cô ra tay, mà đối phương lại còn tự đưa đầu vào họng sói, thì cảm giác này sung sướng đến thế nào, kiểu kh*** c*m có thể đá nát đầu gối cậu ta bất cứ lúc nào.

"Đưa anh đến đây à..." Giọng cô lạnh dần, ánh mắt sắc như dao, môi lại khẽ nhếch: "Đương nhiên là vì ở đây không có camera."