Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 27

topic

Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 27 :Xin ký chủ giữ gìn phẩm chất

Lời vừa dứt, Trần Đường tung một cú đá, thẳng tắp hất Bạch Minh Nghĩa dính chặt vào tường.

"Rầm" một tiếng, cậu ta đập lưng vào mặt tường, cả người choáng váng, hai mắt tối sầm lại. Không ngờ cái cô gái này nhìn thì thon gầy lạnh nhạt, mà sức mạnh lại khủng khiếp đến vậy.

Cậu ôm bụng, kêu la thảm thiết: "Cô... cô dám đánh tôi?!"

Trần Đường tiến thêm một bước, nhấc chân đá tiếp một phát, lông mày hơi nhướng, đuôi mắt lạnh lùng, ánh nhìn cúi xuống đầy uy h**p: "Vừa nãy còn bảo muốn 'chơi đùa' với tôi cơ mà? Sao giờ không chơi nữa? Đồ nhãi ranh, miệng lưỡi to thật đấy."

Hệ thống: 【Khụ khụ... xin ký chủ giữ gìn phẩm chất.】

Trần Đường chẳng nói gì, cô vốn luôn tự biết, cô làm gì có thứ gọi là phẩm chất đâu.

Bạch Minh Nghĩa kể từ lúc nghe tin Bạch Điềm Điềm bị Tần Thời Uyên bao dưỡng, lập tức thấy mình bay cao. Lúc đến MQ, cậu ta tự coi bản thân là "em vợ của tổng tài", dáng vẻ hệt như đi dạo trong sản nghiệp của chính mình.

Kết quả, giờ bị hai cú đá của Trần Đường kéo thẳng từ thiên đường rớt xuống mặt đất.

"Cô! Cô biết tôi là ai không? Biết tôi với Tần Thời Uyên có quan hệ gì không? Cô dám động vào tôi, tôi thề để anh ta biết thì cô chết chắc!"

"Tôi không cần biết anh là ai. Cút." Trần Đường mỉm cười hờ hững, giọng điệu cực nhạt nhưng lạnh buốt. "Nếu còn dám bén mảng tới MQ một lần nữa..." Cô hơi nheo mắt lại: "Tôi thiến anh đấy."

Chỉ một câu, sắc mặt Bạch Minh Nghĩa trắng bệch, cả thân thể theo bản năng co rụt lại, mắt lóe lên sợ hãi.

Trần Đường thừa cơ túm cổ áo cậu ta nhấc bổng lên, kề sát từng chữ: "Tôi cảnh cáo anh, đừng có mơ dây dưa với Bạch Điềm Điềm. Nếu tôi phát hiện anh dám làm phiền cô ấy một lần nữa..."

Chưa kịp nói hết, "két" một tiếng, cửa cầu thang thoát hiểm bất ngờ bị đẩy ra từ bên ngoài.

Người đang cầm đồ ăn bước vào là Chương Thanh Đồng, gương mặt tươi rói, vừa nhấc chân định bước tới, bỗng đứng sững tại chỗ.

Trước mắt là cảnh Trần Đường một tay nhấc cổ áo người ta, ép dính lên tường, vẻ mặt lạnh đến mức có thể đóng băng không khí. Còn kẻ bị đánh thì mặt mũi xanh tím, thở không ra hơi.

Chương Thanh Đồng: "..."

Cô nàng nhìn Trần Đường, lại nhìn gã đàn ông xa lạ kia, trầm mặc ba giây. Sau đó, rất tự nhiên rút chân lùi ra ngoài, đóng cửa lại.

Ngoài hành lang, Chương Thanh Đồng ôm hộp đồ ăn, đứng im suy nghĩ một lát.

... Ờm, công ty không cho đánh nhau.

Nhưng cầu thang thoát hiểm thì không có camera.

Thế thì không vấn đề gì hết.

Nghĩ tới đây, cô nàng vui vẻ ôm đồ ăn đi mất, như chưa hề thấy gì.

Bên trong, Bạch Minh Nghĩa cố gắng thều thào cầu cứu: "C... cứu..."

Nhưng còn chưa kêu xong, người duy nhất có thể cứu cậu ta đã đi mất. Trong nháy mắt, cậu ta như tro tàn, cả người mềm nhũn, bắt đầu cầu xin liên tục: "Đừng đánh nữa, tôi sai rồi! Tôi thề sẽ không bao giờ tới đây nữa, xin cô tha cho tôi đi!"

Trần Đường ép cậu ta phải thề độc: "Từ nay vĩnh viễn không được làm phiền Bạch Điềm Điềm, một lần thôi cũng không."

Đợi cậu ta run rẩy lập lại từng chữ, cô mới buông tay, xách cổ cậu ta quăng thẳng khỏi công ty.

Cô nhìn theo bóng lưng lảo đảo rời đi, lập tức rút điện thoại, gọi cho Bạch Điềm Điềm. "Điềm Điềm, hôm nay tôi gặp em trai cô ở công ty."

"Cái gì?!"

Đầu dây bên kia, Bạch Điềm Điềm đang cắm cúi làm đề thi, nghe thấy tên Bạch Minh Nghĩa liền hết hồn.

Với gã em trai này, cô ấy hiểu quá rõ. Chưa bao giờ bớt lo, chỉ sợ cậu ta gây phiền phức cho Tần Thời Uyên.

"Yên tâm, tôi đã đuổi tên đó đi rồi, chưa gặp được Tần Thời Uyên đâu. Nhưng nếu cậu ta tới tìm cô, dù cậu ta nói gì cũng phải từ chối. Điềm Điềm, lần này cô phải nghĩ cho bản thân trước."

Bạch Điềm Điềm nắm chặt điện thoại, trong đầu hiện ra những gì từng đọc trong nguyên tác. Cô biết rõ, quãng thời gian sắp tới chính là cơn ác mộng của Bạch Điềm Điềm.

Một mặt thì tự ti vì thân phận "thế thân", mặt khác lại bị chính "em trai" hút máu tới kiệt quệ, tinh thần và thể xác đều bị nghiền nát, gần như sụp đổ hoàn toàn.

"...Tôi biết rồi. Cảm ơn cô."

Cúp điện thoại xong, Bạch Điềm Điềm cố gắng cắm cúi làm đề, nhưng tâm trạng thế nào cũng không ổn định được.

Bạch Minh Nghĩa quay về rồi.

Trong đầu cô ấy chợt hiện lên những ký ức tuổi thơ: cha mẹ luôn thiên vị em trai, hết lần này tới lần khác dặn dò cô ấy phải nhường nhịn, chăm sóc nó. Thậm chí trước lúc lâm chung, họ còn cố ý trăn trối điều này.

Không ngờ, thằng em từng ôm hết tiền nhà bỏ trốn nửa năm trước giờ lại đường hoàng xuất hiện.

Hi vọng lần này nó đừng quá đáng...

Đang nghĩ, chuông điện thoại reo lên. Người gọi tới chính là Bạch Minh Nghĩa.

Bạch Điềm Điềm nhíu mày, suy nghĩ một lát, rồi vẫn bắt máy: "Alô, Minh Nghĩa?"

Một tiếng sau, hai chị em gặp nhau ở một nhà hàng.

Bạch Điềm Điềm vừa thấy mặt cậu ta thì sững người, mặt mũi cậu ta xanh tím, đầy vết bầm.

"Minh Nghĩa, mặt em sao vậy? Ai đánh em?"

Bạch Minh Nghĩa với đôi mắt gấu trúc thâm quầng, trong lòng tức sôi máu. Bị Trần Đường ép thề thì thề, nhưng giữ lời hứa á? Không có đâu.

Không moi tiền từ Bạch Điềm Điềm, cậu ta biết lấy đâu ra tiền xài?

"Còn hỏi à?! Chính là con nhỏ thư ký của Tần Thời Uyên! Tôi định đi làm quen với anh rể, xây dựng tình cảm tốt đẹp, chưa kịp gặp thì bị nó đánh như chó!"

Nghe xong, Bạch Điềm Điềm thở phào. Thì ra là bị Trần Đường đánh.

Cũng đúng thôi, vừa nãy Trần Đường gọi cho cô ấy còn khéo léo không hề nhắc chuyện động thủ.

Cô ấy nhíu mày, nghiêm giọng: "Minh Nghĩa, sao em có thể đánh người?"

"Chị mở to mắt mà nhìn đi!" Cậu ta chỉ thẳng vào mặt mình, gầm lên: "Chị thấy rõ không, là nó đánh tôi!"

"Đừng nói bậy! Trần Đường là con gái, làm sao đánh nổi em? Em có phải bắt nạt người ta không đấy? Lúc ba mẹ mất, họ dặn chị phải chăm sóc em thật tốt, vậy mà em biến mất nửa năm trời, giờ vừa xuất hiện đã gây chuyện. Em muốn chị ăn nói sao với họ?"

Bạch Minh Nghĩa khẽ cười khẩy, ánh mắt quét từ đầu tới chân chị mình: "Chị... bộ đồ này, không rẻ nhỉ?"

Bạch Điềm Điềm khựng lại, không trả lời. Quần áo trên người cô ấy đều là Tần Thời Uyên mua.
Mấy hôm trước, anh chê quần áo cũ kỹ, làm mất hình tượng, nên đổi sạch cả tủ.

"Chị còn dám mắng tôi? Nếu tôi không về, chị giấu kỹ quá nhỉ, ăn ngon mặc đẹp thế này mà tôi chẳng biết gì. Để tôi đoán xem, nếu ba mẹ biết chị bị người ta bao dưỡng, họ có tức đến đội mồ sống lại không?"

"Anh ấy..." Bạch Điềm Điềm siết chặt bàn tay, giọng nghẹn lại.

"Nếu không phải vì ba mẹ đột ngột qua đời, để lại một đống nợ, em lại ôm hết tiền bỏ đi... chị đâu rơi vào bước đường này."

"Thôi thôi, đừng đổ lỗi cho tôi." Bạch Minh Nghĩa vắt chân lên ghế, giọng lười nhác. "Giờ chị sung sướng, để tôi nghèo khó, không công bằng."

Bạch Điềm Điềm chau mày: "Em rốt cuộc muốn gì?"

"Không nhiều nhặn gì đâu." Cậu ta cười đểu, giọng ngang nhiên: "Tần Thời Uyên giàu như thế, tiền cho chị hàng tháng chắc cũng kha khá. Chia cho tôi một nửa đi."

Bạch Điềm Điềm siết chặt tay, nhớ tới lời Trần Đường dặn. Cô ấy còn đang lưỡng lự thì Bạch Minh Nghĩa nghiêng người, hạ giọng uy h**p:

"Nếu chị không cho..." Cậu ta nhếch mép cười xấu xa, "Tôi sẽ tới MQ làm ầm lên, loan tin chị bị bao dưỡng, để xem Tần Thời Uyên có còn mặt mũi không."

"Em... sao có thể làm thế?"

"Đừng trách tôi." Cậu ta dựng ngón tay trỏ, thở dài ra vẻ đáng thương: "Nếu ba ngày nữa tôi không có tiền, chủ nợ chặt tay tôi mất, chị nỡ thấy em trai mình thành phế nhân sao? Ba mẹ ở dưới suối vàng nghe được, không biết có nhắm mắt được không..."

Bạch Điềm Điềm từ nhỏ đã bị nhà họ Bạch thao túng tâm lý, mỗi lần đối mặt với người nhà là mềm nhũn, không biết nói "không". Dưới sự vừa đe vừa nịnh của cậu ta, đầu óc cô ấy rối như tơ vò.

Cô ấy vốn có chút tiền tiết kiệm bên Tần Thời Uyên, hơn nữa tháng sau khoản 500 nghìn sẽ chuyển về, chỉ cần đưa trước cho cậu ta trả nợ, chắc không sao...

Nghĩ thế, cô ấy do dự lấy thẻ ngân hàng ra: "Chị... chỉ có bấy nhiêu thôi, em cầm tạm..."

Chưa nói hết câu, Bạch Minh Nghĩa giật phắt lấy.

Bạch Điềm Điềm vội dặn: "Nhớ trả nợ xong thì về ngay, đừng gây chuyện, không được tiêu linh tinh."

Cậu ta không trả lời, xoay người đi thẳng.

-

Tối đó, cậu ta chẳng thèm trả nợ mà lập tức thuê ba gã bảo kê, hôm sau kéo thẳng tới MQ tìm Trần Đường "tính sổ".

Lúc này, Trần Đường đang ngồi ở văn phòng, tiếp tục học nghiệp vụ với hệ thống. Cô vừa hoàn thành xong một bộ hồ sơ, cầm lên xem thì giống một xấp giấy vụn hơn là tài liệu thật.

Đang do dự có nên đưa cho Tần Thời Uyên không, dưới lầu bỗng vang lên tiếng gào như sấm: "Trần Đường! Cút xuống đây cho tao!"

"Hôm qua mày dám đánh tao, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ! Mày có gan thì xuống đây, đừng để tao lên tận nơi tìm!"

Trần Đường kéo rèm nhìn xuống.

Dưới sảnh, Bạch Minh Nghĩa mặt mũi thâm tím, cầm loa phóng thanh hét om sòm. Sau lưng, ba gã cao to mặc vest đứng chễm chệ, khí thế hùng hổ.

Ồ... thuê người rồi à? Ảo tưởng sức mạnh nhanh ghê.

Đúng lúc này là giờ làm việc, tiếng cậu ta vang vọng khắp cả tòa nhà, gây náo động toàn MQ. Không ít nhân viên ló đầu nhìn xuống, hóng hớt kịch hay.

Chương Thanh Đồng vội vàng chạy vào báo: "Không xong rồi, tên đó tìm đến đây! Đang đứng dưới kia chửi bậy um trời, cậu xuống giải quyết không?"

Trần Đường bình thản thu ánh mắt lại: "Không."

"...Hả? Đây không giống phong cách của cậu nha?"

"Ừ." Cô mặt không đổi sắc, đáp nhạt: "Tớ vốn không có gan mà."

Nói xong, cô cầm tập hồ sơ vừa làm, xoay người rời đi: "Phải đi photo lại, ít nhất nhìn cho đẹp đẽ, còn giữ thể diện với tổng tài."

Chương Thanh Đồng hoảng hốt chạy theo, giơ điện thoại trong tay: "Nhưng... công ty đang xôn xao rồi, mấy lãnh đạo cấp cao bắt đầu khó chịu, bảo cậu gây ảnh hưởng môi trường làm việc đấy! Tên đó mà đứng đó la cả ngày thì..."

"Tần tổng biết chưa?"

"Chắc chưa, văn phòng tổng tài cách âm tốt, nhưng nếu kéo dài thì kiểu gì anh ấy cũng sẽ biết."

Nếu để Tần Thời Uyên phát hiện, chẳng phải công sức lần trước đuổi Bạch Minh Nghĩa đi sẽ thành công cốc sao?

Trần Đường đặt tập hồ sơ trong tay xuống, đứng dậy: "Vậy thì tớ xuống xem sao."

Xuống tới tầng trệt, cô vừa bước ra đã thấy toàn bộ cửa sổ các tầng của MQ đều chật kín người.

Ai nấy đều hóng hớt, mặt dán vào kính, một bộ "quần chúng ăn dưa" hăng hái.

Trần Đường nhìn cảnh ấy, chỉ nhẹ nhàng cảm thán trong lòng: "Xem ra công việc phân bổ vẫn còn quá ít."

Sau đó, ánh mắt cô chuyển sang phía đối diện, nơi Bạch Minh Nghĩa đang đứng.

Hôm nay cậu ta khác hẳn hôm qua, vung tiền thuê ba gã bảo vệ, cả người dựng thẳng lưng, mặt hằm hằm khí thế.

"Cuối cùng mày cũng dám ló mặt ra rồi! Tao sẽ cho mày biết động vào tao thì kết cục sẽ thảm thế nào!"

Trần Đường khẽ nhướng mày, ánh nhìn quét qua ba gã cao to đứng sau lưng cậu ta, giọng thản nhiên: "Chỉ dám kéo ba người thôi mà cũng đến đây, anh coi thường tôi quá đấy."

Bạch Minh Nghĩa cười khẩy, giọng điệu đầy khiêu khích: "Khẩu khí ai mà chẳng nói được! Hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày đàng hoàng, báo thù cho ngày hôm qua!"

Cậu ta quay đầu quát bảo vệ: "Lên! Đánh càng ác, tao thưởng thêm mười ngàn!"

Vừa nghe, mắt ba gã bảo vệ lập tức sáng rực, nắm chặt nắm đấm, khí thế hừng hực bước tới.

Trong đầu, giọng hệ thống kêu inh ỏi:【Cảnh báo! Ký chủ đang ở trong tình huống nguy hiểm, xin lập tức thoát khỏi hiện trường!】

【Cảnh báo! Xin mau rời khỏi vị trí!】

【Với tình hình hiện tại, tôi không thể giúp cô hạ ba người này! Hơn nữa có quá nhiều người nhìn, tôi không thể để lộ thân phận. Trần Đường, chạy mau!】

Nhưng Trần Đường chỉ khẽ bĩu môi:

"Chạy không kịp nữa rồi, thì đánh thôi."

Cô cởi áo vest, gấp gọn đặt sang một bên, xoay cổ tay khởi động, sau đó quay đầu nhìn đám đồng nghiệp đang hóng hớt: "Giúp tôi gọi cảnh sát."

Bạch Minh Nghĩa phá lên cười, giọng đầy đắc ý: "Bây giờ mới nghĩ đến chuyện gọi cảnh sát? Muộn rồi!"

Trần Đường liếc cậu ta, nhẹ nhàng nhả chữ: "Tôi gọi cho mấy người đấy mà."

Chưa kịp để ba gã bảo vệ ra tay, cô đã lao thẳng tới.

Đám đồng nghiệp MQ trợn mắt há mồm. Nữ thư ký dáng người nhỏ nhắn, bình thường đi guốc mười phân khí chất "tiểu bạch thỏ", giờ đây tốc độ nhanh đến mức gió còn bị bỏ lại phía sau.

Những kỹ năng đánh nhau của Trần Đường, đều là tích lũy từ những năm lang thang đầu đường xó chợ, vừa đấu với lưu manh vừa tranh đồ ăn với chó hoang.

Không chiêu thức, chỉ có hai chữ "tàn nhẫn".

Đòn ra nhanh, chuẩn, hiểm. Kết hợp với phản xạ gần như bản năng, mỗi lần bảo vệ ra đòn, cô đều né trọn vẹn, phản công chính xác vào chỗ hiểm.

Ba gã đàn ông vai u thịt bắp trông có vẻ hùng hổ, nhưng động tác thô ráp chậm chạp. Đối diện một Trần Đường như bóng ma, chúng nó đánh mãi mà không chạm được tới vạt áo cô.

Bạch Minh Nghĩa tức lộn ruột, đứng cách xa la hét chửi bới: "Đánh nó! Đánh mạnh vào! Còn chờ cái gì nữa?!"

Thấy mình tạm thời chưa thể động tới cậu ta, Trần Đường bỗng cúi người tháo giày, nhắm thẳng đầu cậu ta mà phóng.

"Bốp!"

Bạch Minh Nghĩa ngã dúi dụi. Cậu ta trợn mắt, ôm trán, đau đến nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó, mày dám..."

"Bốp!" Chiếc giày thứ hai bay gọn lên mặt.

Bạch Minh Nghĩa ngây ra một giây, cảm thấy bị sỉ nhục hơn là đau, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lóe sáng.

Ha! Cô ta hết vũ khí rồi!

Cậu ta bật cười man rợ: "Haha! Không còn gì để ném nữa đúng không? Đánh!"

Nhưng đúng lúc ấy, Trần Đường quay đầu, ánh mắt lạnh như băng lia sang cậu ta, khóe môi nhếch lên một đường cong đầy nguy hiểm: "Ngây thơ."

Chỉ thấy cô thản nhiên tóm lấy giày của một bảo vệ, giật phắt ra rồi lại ném về phía Bạch Minh Nghĩa.

"Bốp!"

Một cú trúng ngay mặt.

"Đm!"

Nhìn sang ba gã bảo vệ, còn tận năm chiếc giày nữa, mặt Bạch Minh Nghĩa xanh mét, lập tức lùi ba bước liền, im bặt.

Có hệ thống phối hợp, Trần Đường như hổ mọc thêm cánh.

Tuy không thể lộ diện công khai, nhưng trong góc khuất, một tia sáng mảnh âm thầm kéo chân bảo vệ, khiến chúng hết lần này đến lần khác vấp ngã.

Cô và hệ thống phối hợp ăn ý, chỉ mười phút đã nắm thế chủ động.

Nửa tiếng sau, cảnh sát xuất hiện, bật camera ghi hình.

Nhìn ba gã bảo vệ nằm la liệt trên đất, viên cảnh sát cau mày nhìn Trần Đường, lúc này đang thong thả mặc lại áo vest, không rối một sợi tóc.

"Cô nói... ba người này định đánh cô?"

Trần Đường gật đầu, vẻ mặt vô tội: "Vâng ạ. Bọn họ cậy cao to, định lấy đông h**p yếu, suýt nữa tôi bị họ đánh chết rồi."

Cảnh sát: "..."

Đánh chết cô á?

Ba gã hơn một mét tám, đang nằm co giật dưới đất kia kìa!

"Cô bị thương chưa?"

"Bị rồi."

Trần Đường nghiêm túc xắn tay áo, chỉ vào một vết xước bé bằng sợi tóc: "Đây này."

Cảnh sát nghệt mặt, quay sang đồng đội: "Đi mua cái kính lúp về, tôi muốn xem cái "thương tích nghiêm trọng" này."

Đúng lúc ấy, đám đồng nghiệp MQ ùa ra, xông tới làm chứng: "Chúng tôi thấy hết rồi, ba tên kia động thủ trước!"

"Đúng đó! Ba đánh một, chị Trần suýt bị đánh ngã mấy lần, thương tích nặng lắm, nhất định phải bắt bọn xấu đi!"

Cảnh sát: "..."

Suýt ngã á? Thương tích nặng á?

Các người nhìn cô ấy kìa, y như vừa đi ăn trưa về, son phấn không lem một vết!

Hít sâu một hơi, viên cảnh sát chỉ đành gật đầu: "Được rồi, chúng tôi sẽ điều tra. Nhưng này..." Anh ta liếc Trần Đường một cái đầy ý nhị: "Cho dù là tự vệ chính đáng, cũng không thể ra tay nặng như vậy được đâu."

Cảnh sát vừa rời đi, Trần Đường nhìn quanh, không thấy bóng Bạch Minh Nghĩa đâu. Cậu ta sớm đoán thế cục bất lợi, lén chuồn mất.

Trần Đường nhếch môi cười lạnh, khẽ thì thầm với hệ thống: "Tiểu Nhất, theo nguyên tác, Bạch Minh Nghĩa nghiện cờ bạc, trộm tiền nhà xong lập tức lao vào sòng, sớm đã thua sạch lại còn ôm nợ. Hắn lấy đâu ra tiền mà thuê bảo vệ?"

Hệ thống im lặng.

Đáp án chỉ có một.

Trần Đường thở dài, ngẩng tay nhìn vết xước bé tí trên mu bàn tay, quay sang đồng nghiệp: "Tôi bị thương rồi, giúp tôi xin nghỉ phép nhé."

Nói xong, cô vẫy taxi thẳng về biệt thự của Tần Thời Uyên.

Đứng trước cửa, Trần Đường hơi ngập ngừng, cẩn thận hỏi hệ thống: "Tiểu Nhất... tao đánh nữ chính được không?"