Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 25
topicLàm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 25 :Đại Tần tiểu Tần, lên!
Trần Đường thấy Tần Dũng sắp lao lên, lập tức kéo ông lại một cái.
Tần Thời Uyên xông lên thì thôi, chứ bác hậu cần như ông thì xông lên làm gì góp vui?
Thế mà Tần Dũng lại nở một nụ cười bình thản, rồi bước lên trước mấy vị giám đốc, nói thẳng: "Thư ký Trần là một phần của công ty, tôi không cho phép đuổi cô ấy. Dù tôi đã lâu không đến công ty, nhưng quyền bảo vệ một nhân viên, chắc là vẫn còn chứ?"
Phía sau, Trần Đường kéo tay áo ông đến mức sắp rách mà không ngăn nổi cái miệng của ông. Đến lúc nghe câu này, cô mới chợt để ý, hôm nay ông mặc vest, dù là dân ngoại đạo như cô cũng nhìn ra giá trị không rẻ chút nào.
Đang nghĩ vậy thì giám đốc Trương đang khí thế ngút trời bước tới trước, gọi một tiếng: "Cựu Tổng Giám đốc Tần."
Trần Đường ngẩn người, kinh ngạc nhìn Tần Dũng.
Hóa ra ông ấy là người sáng lập MQ? Là cha của nam chính Tần Thời Uyên?
Không thể nào!
Trong nguyên tác, Tần Dũng được miêu tả là một người tàn nhẫn, độc đoán, cực kỳ nghiêm khắc với Tần Thời Uyên, gần như vô tình vô nghĩa. Mà cái ông bác đang cười hiền lành này trông cứ như chú hàng xóm nhà bên thì đúng hơn!
"Ý là, tao và ba của Tần Thời Uyên đã cùng nhau thay cái cây phát tài trong văn phòng tổng giám đốc thành hàng giả hả?"
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Trần Đường bỗng thấy cuộc đời thật u ám.
Hệ thống: 【Nói chính xác thì cái cây phát tài đó cũng là ông ấy mua.】
Trần Đường: ...
Tuyệt lắm, càng muốn chết thêm.
"Vậy sao không đợi tao chết rồi hẵng nói?"
【Ban đầu tôi định nhắc cô đấy, nhưng Tần Dũng không nói gì nên tôi cũng im theo. Nhưng cô yên tâm, tình tiết đang đi đúng hướng, Tần Dũng nhất định sẽ giúp cô.】
Trần Đường chẳng vui lên được chút nào.
Ông sẽ không mách Tần Thời Uyên chuyện cây phát tài giả đấy chứ?
Hội đồng quản trị không ngờ Tần Dũng lại xuất hiện, càng không ngờ cặp cha con xưa nay đồn bất hòa lại cùng đứng về một phe vì một cô thư ký.
Áp lực từ hai người khiến mấy vị giám đốc đều giật mình. Dù là Tần Dũng hay Tần Thời Uyên thì đều không dễ chọc. Tần Thời Uyên hiện giờ hành sự quyết đoán, ra tay tàn độc, nhưng Tần Dũng khi sáng lập MQ cũng nào có kém?
Ngày trước cha con bất hòa còn có thể kiềm chế lẫn nhau, giờ hai thanh kiếm cùng mài sắc, một nhát chém xuống, e là chẳng còn lại mẩu xương.
Mấy giám đốc liếc nhau một cái, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, nghiêm mặt nói: "Trần Đường làm việc kém cỏi, không thích hợp ở lại MQ, việc sa thải cô ta là quyết định tập thể. Giữ lại một người như vậy, sao có thể khiến nhân viên khác tâm phục khẩu phục?"
Biết Tần Dũng và Tần Thời Uyên không dễ đối phó, họ chuyển mục tiêu, không nhắm vào hai cha con nữa mà công kích Trần Đường.
Trần Đường chẳng phản bác, cũng chẳng nói gì, trực tiếp lùi về sau đứng sau lưng hai bố con nhà họ Tần.
Có người giúp thì cô nguyện làm một phế vật.
Đại Tần, tiểu Tần, lên đi!
Tần Thời Uyên quét mắt một vòng, trông thấy đống báo cáo chữ xiêu chữ vẹo đặt trên bàn.
"Làm việc không chuyên? Các người nói là những cái này?"
"Đúng vậy, đã là thư ký tổng giám đốc, lại làm ra cái kiểu báo cáo thế này, còn xứng ở lại công ty sao?"
"Vậy các người đọc hết những báo cáo này rồi chứ?"
Mấy vị giám đốc liếc nhau: "Cái báo cáo nhìn một cái đã nhức mắt thế này, còn cần đọc à?"
Tần Thời Uyên khẽ cười lạnh, ném cả đống báo cáo vào trước mặt họ.
"Chưa thèm đọc qua mà đã kết luận như vậy, các người cũng xứng quản lý công ty?"
"Ý anh là gì?"
Mãi đến lúc này, ba vị giám đốc mới chịu cúi đầu nhìn kỹ đống báo cáo kia. Càng xem, vẻ mặt họ càng hiện rõ sự kinh ngạc.
Thấy phản ứng của họ, ánh mắt Tần Thời Uyên ánh lên một tia lạnh lùng.
Lúc đầu khi Trần Đường nộp đống tài liệu này, anh ta cũng thấy đau đầu. Nhưng sau khi đọc kỹ, anh ta bất ngờ phát hiện: mặc dù trình bày loạn xạ, bảng biểu méo mó, nhưng số liệu lại chính xác tuyệt đối, thậm chí giá trị ước tính còn rất khớp với những gì anh ta dự đoán.
Xét từ góc độ nào đó, những báo cáo này cực kỳ chuyên nghiệp, chỉ là được "bọc" bằng một cái túi nilon xấu xí chứa một con tôm hùm hảo hạng.
Cũng vì nhận ra điều đó, Tần Thời Uyên mới khoan dung hơn với hiệu suất làm việc của Trần Đường. Nếu không với tính cách của anh ta, cô đã sớm bị cho nghỉ việc rồi.
"Thấy chưa? Rõ chưa? Bây giờ, công việc của cô ấy còn có vấn đề gì nữa không?"
Ba người kia lập tức câm như hến.
Chuyện này đã ầm ĩ cả công ty, ai ai cũng biết họ muốn sa thải Trần Đường. Giờ mà không thành công thì còn mặt mũi nào nhìn nhân viên nữa?
Giám đốc Trương nghiến răng: "Cô ta còn nấu nướng trong phòng nghỉ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh công ty!"
Tần Thời Uyên lạnh nhạt: "Là tôi đồng ý. Có vấn đề gì sao?"
Gần đây bữa trưa trong công ty đúng là thay đổi nhiều, nào là lẩu, nướng, cay cay nóng nóng, đủ cả. Trước đây anh ta còn thấy không hợp khẩu vị, chẳng hiểu sao ai cũng mê.
Giờ thì khác, chính anh ta còn ăn móng giò, lấy mình ra làm chuẩn thì thôi cứ giả vờ như không thấy gì.
Sau đó, anh ta phát hiện, chỉ một bữa trưa ngon lành thôi cũng đủ để tăng cảm giác hạnh phúc của nhân viên, hiệu suất làm việc cũng tăng theo. Thế là Tần Thời Uyên càng buông lỏng, miễn là đừng đốt cháy công ty là được.
Trần Đường và nhóm bạn thỉnh thoảng ăn lẩu trong phòng nghỉ, anh ta đều biết. Không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ thấy thơm.
Là một thương nhân, chỉ cần công ty phát triển, Tần Thời Uyên có thể chấp nhận rất nhiều thứ. Nhưng với hội đồng quản trị, như vậy là quá dung túng.
Huống chi bên cạnh còn có Tần Dũng thi thoảng thêm dầu vào lửa.
"Bữa cơm cũng quản, rảnh thế thì đi xé báo chơi đi, đừng có suốt ngày vác mặt đến công ty làm loạn."
Mặt mấy vị giám đốc tái đi vì tức.
"Được, được lắm! Tổng Giám đốc Tần đã có niềm tin với công ty như thế, có cách quản lý riêng, hy vọng đến cuối năm, lợi nhuận chia cổ tức đừng làm chúng tôi thất vọng."
Tần Thời Uyên lạnh lùng liếc họ: "Hy vọng các người còn sống đến lúc đó."
Một câu khiến ba người tức đến run rẩy, mặt đen như đáy nồi, giậm chân bỏ đi. Khi lướt qua Trần Đường, họ còn cố tình "hừ" một tiếng thật mạnh.
Tần Thời Uyên dõi theo bóng lưng bọn họ, ánh mắt lạnh đi: "Tiền chia cho hội đồng quản trị nên cắt bớt rồi."
Tần Dũng phụ họa: "Đáng lẽ phải cắt từ lâu. Mỗi năm cho bọn họ ngần ấy tiền, đau cả tim. Cứ tưởng sau khi con lên chức sẽ xử lý luôn, ai ngờ giờ vẫn chưa ra tay."
"Trước kia việc nhiều quá. Giờ thì đến lượt họ rồi."
"Làm nhanh lên, thấy mặt là ngứa mắt."
Hai người anh một câu, tôi một câu, phối hợp trơn tru đến lạ, rất lâu rồi mới thấy hài hòa như vậy.
Nói xong mới chợt nhận ra vừa rồi có hơi lệch mood, cả hai cùng khựng lại, liếc nhau, có chút lúng túng.
Trần Đường chạy vội đến thu lại đống báo cáo do chính tay mình làm.
Cô cũng biết mấy cái này nhìn rất khó coi, nên bình thường toàn giấu đi, nhà có việc xấu thì đừng để người ngoài biết.
Chương Thanh Đồng nãy giờ luôn căng như dây đàn, đến giờ mới thở phào nhẹ nhõm, còn lau mồ hôi trên trán.
"May quá tôi tới kịp."
Để tìm được Tần Thời Uyên, cô nàng đã chạy khắp công ty, cuối cùng mới tìm thấy trên sân thượng.
Kịp thời lắm mới đưa được hai vị Tần tổng tới đây.
Quản lý Vương cũng thở phào: "May là cô đến, không thì tôi cũng cầm cự không nổi."
Trần Đường: "Vất vả rồi."
Quản lý Vương yếu ớt phất tay, lấy chiếc lược nhỏ mang theo bên người ra, bắt đầu tỉ mỉ chỉnh tóc.
"Không sao, đây là việc tôi nên làm."
Vừa rồi phải đối đầu trực tiếp với mấy vị giám đốc già khú đế, kéo dài thời gian, ông gần như kiệt sức, tóc càng lộ rõ vẻ thưa thớt.
Nhìn cảnh đó, Trần Đường quyết định từ nay không bao giờ chế giễu cái đầu "Địa Trung Hải" của ông nữa, rõ ràng đó không phải hói, mà là chiến tích.
Không ngờ đến lúc mấu chốt lại có nhiều người đứng ra giúp mình như vậy.
Con tôm hùm kia quả thật không uổng công cho lắm!
Đang cảm thán thì Tần Thời Uyên bỗng dừng bước, quay đầu nhìn cô: "Cũng may là cô chưa bị họ đuổi việc."
Trần Đường bất ngờ cảm động.
Xem ra Tần tổng đối với mình vẫn còn...
Vừa nghĩ đến đây thì nghe Tần Thời Uyên nói tiếp: "May thật, suýt nữa là cô mang theo tiền bồi thường đi rồi."
Trước đó Trần Đường ký hợp đồng với công ty, nếu bị sa thải sẽ phải trả một khoản tiền bồi thường không nhỏ.
Trần Đường: ......
Quả nhiên là ông chủ cặn bã.
Cả nhóm vừa ra khỏi phòng họp, thì phát hiện mấy vị giám đốc vẫn chưa đi, còn đang đứng trước cửa phòng nghỉ, mặt mày nhăn nhó vì mùi lẩu ốc bươu.
Lúc Trần Đường và mọi người đi tới, mấy người kia đang ôm thùng rác, trợn trắng mắt mà nôn thốc nôn tháo, có vẻ không sống nổi đến cuối năm để nhận cổ tức rồi.
Tần Thời Uyên đứng xa xa liếc nhìn: "Các người nấu gì trong văn phòng đấy?"
Trần Đường: "Lẩu ốc bươu."
Chỉ nghe tên món thôi cũng khiến Tần Thời Uyên cau mày.
"Thứ này, sau này cấm nấu trong công ty."
Nói đến đây, anh ta nhìn sang mấy thành viên hội đồng quản trị đang nôn đến chóng mặt bên kia, cười nhếch mép đầy ác ý, bổ sung: "Trừ những ngày họp hội đồng quản trị, các người muốn nấu bao nhiêu thì nấu."
Trần Đường không thể không thừa nhận, ở khoản "hiểm độc", nam chính Tần Thời Uyên vẫn nhỉnh hơn một bậc.
Ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, thấy Tần Thời Uyên đã vào trong, Trần Đường kéo Tần Dũng lại, khẽ hỏi nhỏ: "Bác ơi, trước đây cháu không biết bác lại là ba của Tần tổng! Bác... bác sẽ không nói với anh ta chuyện cái cây phát tài giả đâu nhỉ?"
Đây là chuyện cô lo nhất từ nãy đến giờ.
Nghĩ đến vụ đó, động tác của Tần Dũng cũng khựng lại. Dù sao lúc đó ông cũng là người tham gia, liền đáp: "Không nói."
Trần Đường lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta vẫn là anh em chí cốt!"
Nghe câu đó, Tần Dũng hơi ngượng, lấy hộp cơm trưa mang theo ra. Tuy biết cô đã ăn rồi, nhưng vẫn đưa cho cô: "Vợ tôi làm đấy, tuy mang đến muộn nhưng cháu thử ăn xem, không ăn cũng không sao."
Vợ của Tần Dũng, chẳng phải là Bùi Lan sao?
Trần Đường nhớ đến dáng vẻ ngang ngược của bà, do dự một chút nhưng vẫn nhận lấy, thản nhiên nói: "Cảm ơn bác, sau này nếu cần cháu giúp gì, cứ nói."
Nghe được lời hứa hẹn này, lòng Tần Dũng như yên ổn hơn, rồi cầm phần còn lại mang vào văn phòng Tần Thời Uyên.
"Mẹ con làm cơm, mang cho con một phần."
Tần Thời Uyên sắc mặt âm trầm, không chủ động đưa tay nhận nhưng cũng không mở miệng từ chối.
Từ nhỏ anh ta và cha mẹ đã không thân thiết, bản thân anh ta cũng chẳng bao giờ mong cầu gì. Nhưng gần đây, mọi chuyện lại có biến chuyển kỳ lạ.
Tần Dũng đặt hộp cơm lên bàn, chẳng nói gì thêm rồi rời đi.
Hộp cơm đó, Tần Thời Uyên chẳng động vào, cứ để đó đến tận lúc tan ca chiều tối. Khi anh ta mặc áo khoác chuẩn bị rời khỏi văn phòng, đột nhiên quay lại, cầm lấy hộp cơm lạnh ngắt trên bàn.
Về đến nhà, anh ta tiện tay đặt hộp cơm lên bàn, cố tình không nhìn tới, xoay người đi tắm.
Khi tắm xong bước xuống lầu, thấy Bạch Điềm Điềm đang ngồi ở bàn ăn, chầm chậm uống nước, xoa bụng căng đầy. Mà chiếc hộp cơm trước mặt cô ấy đã sạch trơn, không còn lấy một hạt cơm.
Tần Thời Uyên khẽ sững người, bước lại gần.
"Cơm trên bàn... em ăn rồi?"
Hôm nay Bạch Điềm Điềm học suốt cả ngày không nghỉ, vừa làm xong một bộ đề thi, đói đến mức ruột gan cồn cào. Xuống lầu thấy có hộp cơm trên bàn, liền hâm nóng rồi ăn sạch trong chớp mắt.
Lúc này nghe Tần Thời Uyên hỏi, cô ấy mới sợ hãi liệu có ăn nhầm đồ không.
"Em tưởng là anh mang về cho em, xin lỗi... Hay là để em làm lại phần khác cho anh nhé?"
Tần Thời Uyên khẽ lắc đầu: "Không sao."
Anh ta bước tới bàn ăn, lại nhìn hộp cơm trên bàn, hỏi: "Ngon không?"
Bạch Điềm Điềm lập tức gật đầu: "Ngon lắm luôn! Bên trong còn có thịt bò kho hành, nêm nếm rất vừa miệng, cực kỳ ngon!"
Ánh mắt Tần Thời Uyên thoáng qua một tia ngạc nhiên.
Thịt bò kho hành chính là món anh ta thích nhất.
—
Đêm ấy.
Trần Đường cũng tan làm, trở về căn hộ thuê. Trên đường, cô hỏi hệ thống rất nhiều chuyện về việc nó biến mất, cuối cùng lại nhắc tới hiện tượng kỳ lạ hôm đó.
"Mày còn có chiêu đó nữa hả? Mau phô mấy sợi dây điện của mày ra cho tao xem với!" Trần Đường hớn hở nói.
Hệ thống giải thích: 【Đó không phải dây điện, mà là thể ion đậm đặc tập trung, được giữ cố định bằng từ trường, có thể tự do biến đổi hình thái.】
Thôi kệ nó là ion hay gì, Trần Đường nghe không hiểu, chỉ biết gật gù liên tục, thúc giục: "Được được, giờ thì thả ra cho tao xem tí nào!"
【Không được. Lần trước sử dụng quá mức khiến hệ thống vận hành quá tải, đây không phải trò đùa đâu.】
"Chỉ cho xem một chút xíu thôi mà? Một giây cũng được!"
[...]
Hệ thống im lặng, Trần Đường thấy có hy vọng, lập tức dịu giọng, giở bài cảm xúc: "Tiểu Nhất, tao còn chưa được nhìn thấy mấy thứ đó bao giờ. Hôm mày biến mất cả ngày tao lo muốn chết luôn đó, sợ mày gặp chuyện..."
Hệ thống khựng lại một chút, rồi hỏi: 【Thật sao? Cô lo cho tôi lắm à?】
"Đương nhiên rồi, tối qua tao mất ngủ luôn."
【Nhưng tôi đã quét sóng não của cô, trạng thái rất ổn định, không giống người mất ngủ.】
"Quét thì quét rất tốt, nhưng từ giờ cấm quét nữa nhé. Với lại, ngay cả Tần Dũng cũng được thấy, tao là ký chủ mà lại không được xem, vậy là không công bằng!"
Trước sự năn nỉ ỉ ôi không ngừng của Trần Đường, hệ thống im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài, đành phải nhượng bộ: 【Chỉ được nhìn một chút thôi đấy.】
Ký chủ mình chọn thì mình phải cưng chiều chứ còn biết làm sao nữa?