Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1438

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1438 :Nghi thức triệu hoán
Hoa Thiên Thiên nói,"Ta cũng không biết có tính là cảm giác không, ta chỉ cảm thấy chức ở gần đây, loại cảm giác này giống như... Ngươi mất đi một thứ gì đó nhưng ngươi biết nó bị nhét vào một phạm vi nào đó, lại không biết cụ thể bị ném vào đâu."
Giang Khải nhíu mày,"Ngươi nói có thể ở đây không?"
Ánh mắt hắn nhìn về phía đầm lầy.
"Cấp bậc thức tỉnh của ngươi là nhân thần cao cấp, nói cách khác thực lực đời trước của ngươi ít nhất cũng đạt tới nhân thần cao cấp." Giang Khải nói,"Trí nhớ tàn khuyết, ta có thể hiểu thành linh hồn tàn khuyết, có thể phong ấn nguyên thần của cường giả nhân thần cao cấp vậy chắc chắn không phải thứ bình thường."
"Ta cảm thấy chúng ta không có khả năng tùy tiện tìm ra, nó chắc chắn tồn tại ở một khu vực đặc thù nào đó, ví dụ như ba khu vực tử vong."
"Nơi đó..." Hoa Thiên Thiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt Giang Khải, không khỏi nhíu mày, khẽ khàng nói,"Ta cũng từng nghĩ đến loại khả năng này, nhưng nơi đó quá nguy hiểm với chúng ta."
"Ta, mấy năm qua ta vẫn đang tăng đẳng cấp nhưng ta biết dù nhục thể của ta đạt đến Siêu phàm bát giai, ta cũng không có khả năng tiến vào ba khu vực tử vong."
Nói tới chỗ này, Hoa Thiên Thiên chán nản ngồi xuống,"Phàm nhân đến Siêu phàm, theo chúng ta cũng không khác gì nhất giai lên đến nhị giai, phần khó khăn nhất thật ra là từ Siêu phàm đến thần minh, đây mới là một lần lột xác!"
"Hiện tại ngoại trừ người sống sót, dù là người thức tỉnh cũng chưa từng có ai đột phá cấp nhân thần, những cường giả kia cũng không làm được chứ đừng nói là ta."
"Ta muốn người trong thôn sống ngày tháng bình yên, muốn phá giải bí ẩn Thú Thần, điều đáng giận là hết lần này tới lần khác ta không nhớ nổi những trí nhớ này!"
"Năm năm qua không hề có tiến triển! Là ta quá vô dụng!"
Giang Khải ngồi xổm xuống, không nhịn được cẩn thận đánh giá nữ hài này.
Nói thật, nàng khác với rất nhiều người thức tỉnh mà mình gặp phải, nàng không theo đuổi thực lực, điều nàng hy vọng chỉ là mang đến hòa bình cho người bình thường."
Có lẽ cũng vì trí nhớ của nàng tàn khuyết, điều này khiến một phần tư tưởng của "người" mới được lưu giữ hoàn chỉnh như thế.
Một nữ hài chạy đến châu Phi bằng lòng mạo hiểm cả tính mạng ở lại nơi này đã nhiều năm, không ai biết tên nàng nhưng nàng lại một lòng muốn thay đổi mạt thế này.
Nghĩ tới đây, Giang Khải đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai Hoa Thiên Thiên,"Đừng nản chí, ta tìm cùng ngươi."
Hoa Thiên Thiên đứng lên, hít sâu một hơi ổn định tâm trạng, nhìn về phía Giang Khải,"Cảm ơn ngươi."
"Nhưng lấy thực lực của chúng ta, hiện tại còn chưa thể tiến vào ba khu vực tử vong, ta không thể dẫn theo ngươi chịu chết!"
"Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta vẫn nên quay về đi, nếu không người Mã Tạp tộc sẽ tìm chúng ta gây chuyện."
Giang Khải thấy Hoa Thiên Thiên nói như vậy cũng không kiên trì, nhẹ gật đầu.
Nhưng trước khi quay về Giang Khải kiểm tra đồng hồ của mình một lúc, đánh dấu vị trí nơi này lại...
Nửa tháng sau, Giang Khải và Hoa Thiên Thiên rời Quỷ Tinh vào ngày cuối cùng của tháng.
Sau khi quay về thôn làng, bọn nhỏ trong thôn vui vẻ chạy về phía Giang Khải.
Bọn họ vây quanh Giang Khải hỏi mãi không hết chuyện.
"Câm điếc, ngươi là Chiến Thần sao?"
"Có phải ngươi thích Hoa tỷ tỷ không?"
"Câm điếc, sau này ngươi không cần sợ Thú Thần nữa, có thể theo ca ca ta đi săn!"
Lão thôn trưởng và người trưởng thành trong thôn cũng vây quanh, bọn họ vừa nói lời chúc phúc vừa vuốt vai Giang Khải.
Hoa Thiên Thiên cười nói,"Thôn trưởng nói ngươi có thể ở trong thôn. Sau này ngươi là người nhà của chúng ta."
Trưa hôm đó rất nhiều người đưa ít thức ăn đến, vào thời điểm đồ ăn khan hiếm này, Giang Khải rất khó được ăn nhiều món như vậy.
Thôn trưởng còn nói chỉ cần hắn hoàn thành lần đi săn thứ nhất, vậy có thể trả lại kiếm của hắn cho hắn.
Giang Khải không hề chuyển về, hắn đã quen ở cửa thôn, dù sao đến lúc trời tối người yên hắn còn phải đi tìm đồ ăn cho tiểu hỗn cầu, ở trong thôn sẽ không tiện.
Nhưng tâm trạng của thôn dân vẫn lây nhiễm cho Giang Khải, Giang Khải rời khỏi Hoa Hạ lại tìm được cảm giác gia đình đã lâu không có ở đây.
Cuộc sống cũng rất yên bình, nhưng Giang Khải cũng rất thích sự yên bình này.
Nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ nghĩ đến lần tiếp theo đến lượt hắn vào Quỷ Tinh lịch luyện, đến lúc đó sẽ đến ba khu vực tử vong xem thử, có lẽ có thể giúp Hoa Thiên Thiên. ...
Thành thị số 04 Hoa Hạ, ở quảng trường trung tâm bỏ hoang có mấy trăm tên Cuồng nhiệt giả đang tụ tập.
Bọn họ còn đang dùng máu tươi chế tạo ra một cái huyết trận to lớn.
Trong huyết trận đặt một xác chết, đó chính là xác Giang Vô Địch.
Điều khiến người ta không thể tưởng tượng là đôi mắt Giang Vô Địch đang mở ra, con ngươi không ngừng chuyển động.
Nhưng lúc này trong mắt Giang Vô Địch đã không còn vẻ cuồng vọng và tà ác, mà lộ ra vẻ ngây ngốc chất phác, nằm ở nơi đó cũng không có bất kỳ hành động phản kháng gì.