Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1439
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1439 :Nghi thức triệu hoán (2)
Một tên Cuồng nhiệt giả dẫn đầu cao giọng đọc.
"Chủ nhân chí cao vô thượng và minh hữu không gì không làm được của ngài, người hầu của ngài dùng huyết nhục thân thể, linh hồn hèn mọn của bọn họ làm vật chữa, đang nghênh đón ngài đến!"
"Xin hãy giáng lâm thế gian, để những bề tôi này được kết thúc nỗi đau khổ của bọn họ!"
Phía trên huyết trận có mây đen quay cuồng, hình thành một cái vòng xoáy.
Trong vòng xoáy kia bắn ra một cột sáng to lớn chiếu sáng thiên địa, cột sáng rơi thẳng vào trên người Giang Vô Địch, hoàn toàn bao phủ thân thể của hắn ta ở trung tâm cột sáng.
Lưu Viễn Hương, Phệ Tâm và Đại quản gia đứng trên tòa cao tầng đằng xa, tận mắt nhìn nghi thức long trọng này.
"Đại quản gia, lần này triệu hoán cấp bậc gì?"
Đại quản gia từ tốn nói,"Thấp nhất cũng là nhân thần cao cấp. Nếu vận khí tốt, thậm chí có khả năng triệu hồi ra cấp bậc cao hơn."
"Lấy cường độ thân thể của Giang Vô Địch, sau khi giáng lâm thực lực của chủ nhân hoặc là minh hữu đã có thể hoàn toàn phát huy ra! Đến lúc đó, người sống sót bên dưới tuyệt đối là sự tồn tại vô địch."
Nói xong, Đại quản gia nhìn về phía Lưu Viễn Hương, mỉm cười,"Năng lực của Thần thị giả các ngươi thật sự khiến người ta ngạc nhiên, Lưu Viễn Hương, ta thấy không bằng ngươi từ bỏ thân phận Thần thị giả đến chỗ của ta đi."
Lưu Viễn Hương cười lạnh một tiếng,"Đại quản gia đang lôi kéo ta? Chẳng lẽ ngươi không biết lực lượng của Thần thị giả chúng ta là chủ nhân ban cho?"
"Ha ha ha!" Đại quản gia cười to,"Chủ nhân của ngươi? Chủ nhân của ngươi quá xa vời, chờ trăm năm sau đám các ngươi giáng lâm, thế giới này đã là thiên hạ của đại nhân thần thú, đến lúc đó nhân loại chỉ còn lại chúng ta, có lẽ chủ nhân của ngươi sẽ không đến."
Lưu Viễn Hương cười nói,"Thiên hạ to lớn, trong gầm trời vô biên này đều là vương thổ, cho dù chủ nhân của ta không giáng lâm thì các ngươi cũng không dám nói nơi này là thiên hạ của các ngươi."
Nói xong, Lưu Viễn Hương nhìn về phía Đại quản gia, nói,"Nhớ kỹ, sở dĩ nhân tộc bị diệt là vì bọn họ có dã tâm quá lớn, tham lam vô bờ bến, hy vọng chủ nhân của ngươi sẽ không giẫm lên vết xe đổ!"
Đại quản gia hơi híp mắt lại,"Ngươi đang uy hiếp ta? Ngươi không sợ ta giết ngươi ngay bây giờ."
"Ngươi dám!" Phệ Tâm đột nhiên tiến lên một bước, che trước người Lưu Viễn Hương.
Lưu Viễn Hương lại kéo Phệ Tâm ra sau lưng, cười lạnh một tiếng,"Coi như hữu nghị nhắc nhở ngươi đi. Còn giết ta? Hiện tại ta còn có tác dụng với các ngươi, chắc ngươi còn chưa nỡ ra tay."
"Dù ngươi cầm Thị thần chi thư của ta, ngươi cũng không dùng được."
Trong mắt Đại quản gia bắn ra tia sáng lạnh nhưng Lưu Viễn Hương lại không sợ chút nào, cười nhạt nhìn thẳng vào mắt Đại quản gia.
Đôi bên giằng co một lát, cuối cùng Đại quản gia thở ra một hơi, lại cười một tiếng,"Ai có thể nói trước chuyện sau này, hiện tại chúng ta còn có kẻ địch chung, chắc chắn phải giết chết Hoa Hạ!"
Hoa Hạ đã trở thành nước lãnh đạo sự vụ Quỷ Tinh toàn cầu, tất nhiên cũng trở thành cái đinh trong mắt Cuồng nhiệt giả.
Phản ứng của Đại quản gia hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lưu Viễn Hương, thấy Đại quản gia nhả ra, hắn ta cũng mỉm cười tiếp tục xem nghi thức,"Ngươi đừng quên kẻ địch chung của chúng ta còn có một người nữa."
"Ta biết, ta đã để Cuồng nhiệt giả toàn cầu tìm kiếm tung tích của hắn."
"Hiện tại có tin tức nói, hình như hắn xuất hiện ở nơi nào đó châu Phi."
"Châu Phi?" Lưu Viễn Hương khẽ nhíu mày, sau đó cười lạnh một tiếng,"Bị ép đến châu Phi rồi sao? Các ngươi cũng có người ở châu Phi? Muốn tìm người ở bên kia có lẽ không dễ tìm lắm, nghe nói bên kia có rất nhiều quốc gia đã diệt vong, rất nhiều người lấy hình thức bộ lạc ở rải rác."
"Về điểm này thì ngươi không cần lo lắng, khắp nơi trên toàn cầu đều có người của chúng ta." Đại quản gia nói,"Đặc biệt là châu Phi, trong những bộ lạc đó cũng có vài chỗ quy thuận chúng ta, ví dụ như Bạch Xà tộc, Yoruba tộc, Mã Tạp tộc đủ loại, chúng ta để bọn họ khống chế cửa đăng nhập ở dã ngoại, cũng cung cấp một số che chở, bọn họ sẽ giúp chúng ta tìm ra người mà chúng ta muốn tìm!"
Lưu Viễn Hương không hề nghi ngờ năng lực của Cuồng nhiệt giả, bọn họ là thế lực mạnh nhất ở nơi không có quốc gia.
Nếu Giang Lan thật sự chạy trốn tới châu Phi, vậy thật sự tự chui đầu vào rọ.
"Chờ triệu hoán thành công để hắn đến châu Phi luyện tay một chút, làm quen một chút." Đại quản gia nói,"Thực lực của bộ lạc cổ xưa ở bên kia không yếu, bọn họ nắm giữ một loại nghi thức cổ xưa nào đó, đó là điều ta cần."
"Tùy tiện." Lưu Viễn Hương nói,"Giết bao nhiêu người cũng không sao, quan trọng là ta muốn tìm ra Giang Khải!"
"Lại nói, Giang Vô Địch và Giang Khải thật sự có duyên phận không cạn, không ngờ sau cùng Giang Khải vẫn phải chết trên tay Giang Vô Địch."
Đại quản gia nói,"Giáng lâm thành công, hắn đã không còn là Giang Vô Địch."
"Chủ nhân chí cao vô thượng và minh hữu không gì không làm được của ngài, người hầu của ngài dùng huyết nhục thân thể, linh hồn hèn mọn của bọn họ làm vật chữa, đang nghênh đón ngài đến!"
"Xin hãy giáng lâm thế gian, để những bề tôi này được kết thúc nỗi đau khổ của bọn họ!"
Phía trên huyết trận có mây đen quay cuồng, hình thành một cái vòng xoáy.
Trong vòng xoáy kia bắn ra một cột sáng to lớn chiếu sáng thiên địa, cột sáng rơi thẳng vào trên người Giang Vô Địch, hoàn toàn bao phủ thân thể của hắn ta ở trung tâm cột sáng.
Lưu Viễn Hương, Phệ Tâm và Đại quản gia đứng trên tòa cao tầng đằng xa, tận mắt nhìn nghi thức long trọng này.
"Đại quản gia, lần này triệu hoán cấp bậc gì?"
Đại quản gia từ tốn nói,"Thấp nhất cũng là nhân thần cao cấp. Nếu vận khí tốt, thậm chí có khả năng triệu hồi ra cấp bậc cao hơn."
"Lấy cường độ thân thể của Giang Vô Địch, sau khi giáng lâm thực lực của chủ nhân hoặc là minh hữu đã có thể hoàn toàn phát huy ra! Đến lúc đó, người sống sót bên dưới tuyệt đối là sự tồn tại vô địch."
Nói xong, Đại quản gia nhìn về phía Lưu Viễn Hương, mỉm cười,"Năng lực của Thần thị giả các ngươi thật sự khiến người ta ngạc nhiên, Lưu Viễn Hương, ta thấy không bằng ngươi từ bỏ thân phận Thần thị giả đến chỗ của ta đi."
Lưu Viễn Hương cười lạnh một tiếng,"Đại quản gia đang lôi kéo ta? Chẳng lẽ ngươi không biết lực lượng của Thần thị giả chúng ta là chủ nhân ban cho?"
"Ha ha ha!" Đại quản gia cười to,"Chủ nhân của ngươi? Chủ nhân của ngươi quá xa vời, chờ trăm năm sau đám các ngươi giáng lâm, thế giới này đã là thiên hạ của đại nhân thần thú, đến lúc đó nhân loại chỉ còn lại chúng ta, có lẽ chủ nhân của ngươi sẽ không đến."
Lưu Viễn Hương cười nói,"Thiên hạ to lớn, trong gầm trời vô biên này đều là vương thổ, cho dù chủ nhân của ta không giáng lâm thì các ngươi cũng không dám nói nơi này là thiên hạ của các ngươi."
Nói xong, Lưu Viễn Hương nhìn về phía Đại quản gia, nói,"Nhớ kỹ, sở dĩ nhân tộc bị diệt là vì bọn họ có dã tâm quá lớn, tham lam vô bờ bến, hy vọng chủ nhân của ngươi sẽ không giẫm lên vết xe đổ!"
Đại quản gia hơi híp mắt lại,"Ngươi đang uy hiếp ta? Ngươi không sợ ta giết ngươi ngay bây giờ."
"Ngươi dám!" Phệ Tâm đột nhiên tiến lên một bước, che trước người Lưu Viễn Hương.
Lưu Viễn Hương lại kéo Phệ Tâm ra sau lưng, cười lạnh một tiếng,"Coi như hữu nghị nhắc nhở ngươi đi. Còn giết ta? Hiện tại ta còn có tác dụng với các ngươi, chắc ngươi còn chưa nỡ ra tay."
"Dù ngươi cầm Thị thần chi thư của ta, ngươi cũng không dùng được."
Trong mắt Đại quản gia bắn ra tia sáng lạnh nhưng Lưu Viễn Hương lại không sợ chút nào, cười nhạt nhìn thẳng vào mắt Đại quản gia.
Đôi bên giằng co một lát, cuối cùng Đại quản gia thở ra một hơi, lại cười một tiếng,"Ai có thể nói trước chuyện sau này, hiện tại chúng ta còn có kẻ địch chung, chắc chắn phải giết chết Hoa Hạ!"
Hoa Hạ đã trở thành nước lãnh đạo sự vụ Quỷ Tinh toàn cầu, tất nhiên cũng trở thành cái đinh trong mắt Cuồng nhiệt giả.
Phản ứng của Đại quản gia hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lưu Viễn Hương, thấy Đại quản gia nhả ra, hắn ta cũng mỉm cười tiếp tục xem nghi thức,"Ngươi đừng quên kẻ địch chung của chúng ta còn có một người nữa."
"Ta biết, ta đã để Cuồng nhiệt giả toàn cầu tìm kiếm tung tích của hắn."
"Hiện tại có tin tức nói, hình như hắn xuất hiện ở nơi nào đó châu Phi."
"Châu Phi?" Lưu Viễn Hương khẽ nhíu mày, sau đó cười lạnh một tiếng,"Bị ép đến châu Phi rồi sao? Các ngươi cũng có người ở châu Phi? Muốn tìm người ở bên kia có lẽ không dễ tìm lắm, nghe nói bên kia có rất nhiều quốc gia đã diệt vong, rất nhiều người lấy hình thức bộ lạc ở rải rác."
"Về điểm này thì ngươi không cần lo lắng, khắp nơi trên toàn cầu đều có người của chúng ta." Đại quản gia nói,"Đặc biệt là châu Phi, trong những bộ lạc đó cũng có vài chỗ quy thuận chúng ta, ví dụ như Bạch Xà tộc, Yoruba tộc, Mã Tạp tộc đủ loại, chúng ta để bọn họ khống chế cửa đăng nhập ở dã ngoại, cũng cung cấp một số che chở, bọn họ sẽ giúp chúng ta tìm ra người mà chúng ta muốn tìm!"
Lưu Viễn Hương không hề nghi ngờ năng lực của Cuồng nhiệt giả, bọn họ là thế lực mạnh nhất ở nơi không có quốc gia.
Nếu Giang Lan thật sự chạy trốn tới châu Phi, vậy thật sự tự chui đầu vào rọ.
"Chờ triệu hoán thành công để hắn đến châu Phi luyện tay một chút, làm quen một chút." Đại quản gia nói,"Thực lực của bộ lạc cổ xưa ở bên kia không yếu, bọn họ nắm giữ một loại nghi thức cổ xưa nào đó, đó là điều ta cần."
"Tùy tiện." Lưu Viễn Hương nói,"Giết bao nhiêu người cũng không sao, quan trọng là ta muốn tìm ra Giang Khải!"
"Lại nói, Giang Vô Địch và Giang Khải thật sự có duyên phận không cạn, không ngờ sau cùng Giang Khải vẫn phải chết trên tay Giang Vô Địch."
Đại quản gia nói,"Giáng lâm thành công, hắn đã không còn là Giang Vô Địch."