Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 960
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 960 :Vào lao
“Giang Khải trở về, hắn nói hắn đã Siêu phàm lục giai max cấp.” Điền Phong đứng trước cửa phòng làm việc Hoa Thiên Thần, nói.
Phốc!
Hoa Thiên Thần vừa uống ngụm trà, trực tiếp phun vào tập tài liệu trước mặt.
“Max, max cấp rồi hả? Hai tháng trước hắn vẫn là Siêu phàm lục giai cấp 5 đi!” Không lâu sau, Giang Khải đeo một cái balo to bẩn thỉu đi vào văn phòng Hoa Thiên Thần.
Hai tháng qua, Giang Khải không ngừng săn giết dã thú thăng cấp, Tái sinh chiến giáp, áo khoác trên người đều đã bẩn thỉu, lại đeo một cái balo cực lớn rất có cảm giác của người nhặt rác.
“Giang Khải, ngươi, ngươi đang đeo cái gì?” “Chủ yếu là một số thẻ xác.” Giang Khải đặt balo trên lưng xuống, tìm kiếm bên trong một trận, tìm ra tám chín cái túi thẻ chứa 5000 thẻ, đưa cho Hoa Thiên Thần, “Còn có cái này, đặt ở chỗ các ngươi trước, cứ dựa theo giá thị trường trả cho ta là được, nếu không được thú hạch cho ta cũng được.” “Đây, trong này là cái gì?” Hoa Thiên Thần nhận lấy túi thẻ, luôn có cảm giác không may.
Giang Khải hỏi cũng không hỏi đã biết bọn họ chắc chắn cầm có thể thấy những thứ kia không tầm thường.
“Vé vào cửa Sinh mệnh chi tháp, tổng cộng 45244 tấm.” Hai người Hoa Thiên Thần và Điền Phong suýt thì không đứng vững, cũng may hai người đều đỡ nhau một chút.
Cho dù mở ra Sinh mệnh chi tháp, hiện tại Huy chương trọng sinh vẫn vô cùng khan hiếm, lần trước đội ngũ thăm dò tiến vào vùng đất dã thú cũng chỉ kiếm được hơn trăm tấm, kết quả Giang Khải trực tiếp ném ra hơn bốn vạn tấm…
Chẳng trách hắn hỏi cũng không hỏi đã biết quân đội chắc chắn cần, chỉ thứ này, nếu Giang Khải không bán cho bọn, có lẽ bọn họ cũng yêu cầu Giang Khải bán ra.
“Đây, nhiều như vậy… Ngươi phát hiện bảo tàng sao?” Giang Khải lắc đầu, phàn nàn, “Đâu có bảo tàng gì, ta vòng quanh vùng đất dã thú nhiều lần đều là một số sào huyệt, trong sào huyệt sẽ có một ít bảo rương đặc biệt rơi ra vé vào cửa Sinh mệnh chi tháp, lại không rơi ra những thứ khác.” “Đã đi hết rồi? Trong đó còn có rất nhiều Boss bản đồ tọa trấn, ngươi cũng dám đi?” “Rất nhiều sao? Thật ra ta cũng không thấy được mấy cái.” Giang Khải lắc đầu phàn nàn.
Boss bản đồ ở vùng đất dã thú nhiều nhất mấy trăm con!
Đối với Giang Khải vừa trở về từ Vô tận luyện ngục, không có mấy chục vạn sao không biết ngại nói nhiều?
Nếu không phải nơi đó có quá ít Boss bản đồ, mình cũng không đến mức hơn hai tháng mới lên đến Siêu phàm lục giai max cấp.
Hoa Thiên Thần và Điền Phong nhìn nhau, chẳng lẽ vận khí của Giang Khải quá tốt, không gặp được Boss bản đồ?
Chắc chắn là như vậy, nếu không cũng không hợp với lẽ thường!
“Ngoài ra, đống thẻ xác của ta cũng gửi ở chỗ các ngươi trước, trên người đã không đủ chứa.” Giang Khải đặt cái balo to bẩn thỉu của hắn ở trong văn phòng Hoa Thiên Thần, xoay người rời đi.
“Ngươi đi đâu!” Hoa Thiên Thần vội vàng gọi Giang Khải lại nhưng Giang Khải không quay đầu lại, trực tiếp rời khỏi tổng bộ quân đội.
“Tiểu tử này đi ngược lao rồi!” Hoa Thiên Thần tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cùng Điền Phong vội vàng đuổi theo.
…
Trước bảng ngược lao, một nam tử trẻ tuổi cả người lôi thôi lếch thếch chen qua đám đông, đi đến phía trước bảng ngược lao.
Mùi máu tươi trên người hắn khiến người khác không nhịn được bịt mũi né tránh.
“Ai vậy, trên người thối như vậy!” “Không biết, đây là từ đâu về?” “Hít… Hình như là… Giang Khải! Các ngươi xem, thật sự là Giang Khải!” “ĐM, hắn về rồi sao? Nhanh lên mạng đăng bài, bài post của hắn vẫn luôn đứng đầu!” Giang Khải hoàn toàn không để ý đến lời bàn tán của những người khác, đứng trước bảng ngược lao, ánh mắt nhìn tin tức của Vệ Ưng.
[Vệ Ưng: Võ đồ Siêu phàm lục giai cấp 20, Siêu phàm chức nghiệp “Chiến Thần”, liên thắng cao nhất 4 trận. Liên thắng hiện tại: 0 trận. 】 [Kiểm tra trạng thái hiện tại của người này, hộ giáp hư hao toàn bộ, hạn mức thể lực cao nhất giảm xuống 94%, bụng, ngực, eo, tất cả 129 vết thương trí mạng, hai chân thiếu thốn, cánh tay phải tàn khuyết, cánh tay trái tàn khuyết, hai mắt mù. 】 [Chiến tích hôm nay: Chiến bại. 】 [Ghi chép thay thế: 3 lần, bản thân từ chối thay thế, thay thế thất bại. 】 Nhìn đến đây, trong mắt Giang Khải đã đong đầy nước mắt, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, ngước mắt lên không để nước mắt tuôn rơi.
Hắn kính nể Vệ Ưng tướng quân nhất, đây là Hoa Hạ chi ưng đầy vinh quang nhưng lại biến thành dáng vẻ này.
Lúc trước, Vệ Ưng mời ba lần cũng không mời được Giang Khải nhưng hắn ta chưa từng từ bỏ Giang Khải, hắn ta lấy thân phận một trưởng giả để chỉ dẫn Giang Khải.
Là hắn ta dẫn Giang Khải rời khỏi Giang Trung thành lần đầu tiên, thấy được sự tàn khốc của chiến trường Thú Thần, là hắn ta lần lượt đứng sau lưng Giang Khải, bảo vệ người nhà giúp hắn.
Là hắn ta thấy Giang Khải đang mê mang với con đường phía trước, lại nói cho Giang Khải biết đứng quên trái tim ban đầu, cũng là hắn ta dứt khoát đứng ra vào lúc Giang Khải đối mặt với ngàn người chỉ trỏ, ngăn cản trước mặt tất cả mọi người, không cần bất kỳ lý do gì bảo vệ Giang Khải.
Phốc!
Hoa Thiên Thần vừa uống ngụm trà, trực tiếp phun vào tập tài liệu trước mặt.
“Max, max cấp rồi hả? Hai tháng trước hắn vẫn là Siêu phàm lục giai cấp 5 đi!” Không lâu sau, Giang Khải đeo một cái balo to bẩn thỉu đi vào văn phòng Hoa Thiên Thần.
Hai tháng qua, Giang Khải không ngừng săn giết dã thú thăng cấp, Tái sinh chiến giáp, áo khoác trên người đều đã bẩn thỉu, lại đeo một cái balo cực lớn rất có cảm giác của người nhặt rác.
“Giang Khải, ngươi, ngươi đang đeo cái gì?” “Chủ yếu là một số thẻ xác.” Giang Khải đặt balo trên lưng xuống, tìm kiếm bên trong một trận, tìm ra tám chín cái túi thẻ chứa 5000 thẻ, đưa cho Hoa Thiên Thần, “Còn có cái này, đặt ở chỗ các ngươi trước, cứ dựa theo giá thị trường trả cho ta là được, nếu không được thú hạch cho ta cũng được.” “Đây, trong này là cái gì?” Hoa Thiên Thần nhận lấy túi thẻ, luôn có cảm giác không may.
Giang Khải hỏi cũng không hỏi đã biết bọn họ chắc chắn cầm có thể thấy những thứ kia không tầm thường.
“Vé vào cửa Sinh mệnh chi tháp, tổng cộng 45244 tấm.” Hai người Hoa Thiên Thần và Điền Phong suýt thì không đứng vững, cũng may hai người đều đỡ nhau một chút.
Cho dù mở ra Sinh mệnh chi tháp, hiện tại Huy chương trọng sinh vẫn vô cùng khan hiếm, lần trước đội ngũ thăm dò tiến vào vùng đất dã thú cũng chỉ kiếm được hơn trăm tấm, kết quả Giang Khải trực tiếp ném ra hơn bốn vạn tấm…
Chẳng trách hắn hỏi cũng không hỏi đã biết quân đội chắc chắn cần, chỉ thứ này, nếu Giang Khải không bán cho bọn, có lẽ bọn họ cũng yêu cầu Giang Khải bán ra.
“Đây, nhiều như vậy… Ngươi phát hiện bảo tàng sao?” Giang Khải lắc đầu, phàn nàn, “Đâu có bảo tàng gì, ta vòng quanh vùng đất dã thú nhiều lần đều là một số sào huyệt, trong sào huyệt sẽ có một ít bảo rương đặc biệt rơi ra vé vào cửa Sinh mệnh chi tháp, lại không rơi ra những thứ khác.” “Đã đi hết rồi? Trong đó còn có rất nhiều Boss bản đồ tọa trấn, ngươi cũng dám đi?” “Rất nhiều sao? Thật ra ta cũng không thấy được mấy cái.” Giang Khải lắc đầu phàn nàn.
Boss bản đồ ở vùng đất dã thú nhiều nhất mấy trăm con!
Đối với Giang Khải vừa trở về từ Vô tận luyện ngục, không có mấy chục vạn sao không biết ngại nói nhiều?
Nếu không phải nơi đó có quá ít Boss bản đồ, mình cũng không đến mức hơn hai tháng mới lên đến Siêu phàm lục giai max cấp.
Hoa Thiên Thần và Điền Phong nhìn nhau, chẳng lẽ vận khí của Giang Khải quá tốt, không gặp được Boss bản đồ?
Chắc chắn là như vậy, nếu không cũng không hợp với lẽ thường!
“Ngoài ra, đống thẻ xác của ta cũng gửi ở chỗ các ngươi trước, trên người đã không đủ chứa.” Giang Khải đặt cái balo to bẩn thỉu của hắn ở trong văn phòng Hoa Thiên Thần, xoay người rời đi.
“Ngươi đi đâu!” Hoa Thiên Thần vội vàng gọi Giang Khải lại nhưng Giang Khải không quay đầu lại, trực tiếp rời khỏi tổng bộ quân đội.
“Tiểu tử này đi ngược lao rồi!” Hoa Thiên Thần tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cùng Điền Phong vội vàng đuổi theo.
…
Trước bảng ngược lao, một nam tử trẻ tuổi cả người lôi thôi lếch thếch chen qua đám đông, đi đến phía trước bảng ngược lao.
Mùi máu tươi trên người hắn khiến người khác không nhịn được bịt mũi né tránh.
“Ai vậy, trên người thối như vậy!” “Không biết, đây là từ đâu về?” “Hít… Hình như là… Giang Khải! Các ngươi xem, thật sự là Giang Khải!” “ĐM, hắn về rồi sao? Nhanh lên mạng đăng bài, bài post của hắn vẫn luôn đứng đầu!” Giang Khải hoàn toàn không để ý đến lời bàn tán của những người khác, đứng trước bảng ngược lao, ánh mắt nhìn tin tức của Vệ Ưng.
[Vệ Ưng: Võ đồ Siêu phàm lục giai cấp 20, Siêu phàm chức nghiệp “Chiến Thần”, liên thắng cao nhất 4 trận. Liên thắng hiện tại: 0 trận. 】 [Kiểm tra trạng thái hiện tại của người này, hộ giáp hư hao toàn bộ, hạn mức thể lực cao nhất giảm xuống 94%, bụng, ngực, eo, tất cả 129 vết thương trí mạng, hai chân thiếu thốn, cánh tay phải tàn khuyết, cánh tay trái tàn khuyết, hai mắt mù. 】 [Chiến tích hôm nay: Chiến bại. 】 [Ghi chép thay thế: 3 lần, bản thân từ chối thay thế, thay thế thất bại. 】 Nhìn đến đây, trong mắt Giang Khải đã đong đầy nước mắt, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, ngước mắt lên không để nước mắt tuôn rơi.
Hắn kính nể Vệ Ưng tướng quân nhất, đây là Hoa Hạ chi ưng đầy vinh quang nhưng lại biến thành dáng vẻ này.
Lúc trước, Vệ Ưng mời ba lần cũng không mời được Giang Khải nhưng hắn ta chưa từng từ bỏ Giang Khải, hắn ta lấy thân phận một trưởng giả để chỉ dẫn Giang Khải.
Là hắn ta dẫn Giang Khải rời khỏi Giang Trung thành lần đầu tiên, thấy được sự tàn khốc của chiến trường Thú Thần, là hắn ta lần lượt đứng sau lưng Giang Khải, bảo vệ người nhà giúp hắn.
Là hắn ta thấy Giang Khải đang mê mang với con đường phía trước, lại nói cho Giang Khải biết đứng quên trái tim ban đầu, cũng là hắn ta dứt khoát đứng ra vào lúc Giang Khải đối mặt với ngàn người chỉ trỏ, ngăn cản trước mặt tất cả mọi người, không cần bất kỳ lý do gì bảo vệ Giang Khải.