Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 385

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 385 :

 
Cùng lúc đó, Đoàn Văn Công cũng vừa đặt chân đến Sư đoàn 16.

Nguỵ Lưu Cương, Tô Văn Tranh cùng các nữ binh đã ngồi xe một quãng khá dài. Khi họ tới nơi, Mạc Phương Hải và Hứa Thanh đều đã đứng chờ sẵn.

“Lão Mạc, sao lại khách sáo như vậy ?”

Nguỵ Lưu Cương vừa bước xuống xe đã nói: “Sư đoàn 16 của các đồng chí tôi đến thăm nhiều lần rồi, đâu cần phải đích thân ra đón làm gì.”

Mạc Phương Hải cười như không cười. Để mà nói thì ông ta chẳng muốn đứng đợi, nhưng vấn đề là Nguỵ Lưu Cương rất hay đi mách lẻo với cấp trên, ông ta còn có thể làm sao bây giờ ?

Ông ta đành nói qua loa: “Các đồng chí đến biểu diễn, đương nhiên phải tiếp đón chu đáo.”

“Còn gì nữa,” Nguỵ Lưu Cương đầy vẻ đắc ý, “Chắc ông nghe rồi chứ, Đoàn Văn Công Sư đoàn 22 chúng tôi mới được Tổng Cục Chính Trị khen ngợi đấy. Lần hội diễn này cũng là dịp để các chiến sĩ Sư đoàn 16 mở mang tầm mắt.”

Mạc Phương Hải chỉ muốn tự tát mình hai cái, biết Nguỵ Lưu Cương thích nghe mấy lời này, ông ta cứ nói vòng nói vo giả ngơ đi có phải tốt không !

Hứa Thanh đứng bên cạnh không xen vào, sự chú ý của ông ta đã sớm dán chặt vào Đoàn Văn Công.

Các nữ binh ai nấy đều tinh thần phấn chấn, đứng thành hàng chỉnh tề chào hỏi họ.

Ánh mắt Hứa Thanh dừng lại trên gương mặt Khương Du Mạn. Lần này, ông ta không dời đi nữa.

Mặc dù Hứa Thanh không đồng tình với nhiều quan điểm của Hứa Nhã Quân, nhưng có một câu Hứa Nhã Quâ nói rất đúng.

Nếu một ngày nào đó, Khương Du Mạn thực sự gặp người kia, và biết được chân tướng năm xưa, Khương Du Mạn nhất định sẽ không chấp nhận người bác này.

Huống hồ, ấn tượng của Khương Du Mạn về ông ta trong kỳ thi đấu quân khu trước đó chắc chắn không tốt.

Ông ta cần phải giúp đỡ Khương Du Mạn một cách triệt để, mới có thể mong xoay chuyển ấn tượng, và đường đường chính chính nhận lại cô cháu gái này.

“Hứa Thanh, đồng chí còn ngây người ra đó làm gì?”

Hứa Thanh vừa nghĩ đến đó, giọng Nguỵ Lưu Cương đã vang lên, “Buổi biểu diễn của Đoàn Văn Công vào buổi chiều cơ, đồng chí bớt nóng lòng đi.”

Hứa Thanh: “…”

Lúc này ông ta mới nhận ra, Nguỵ Lưu Cương và những người khác đã đi được vài mét rồi.

Sắc mặt Mạc Phương Hải u ám, rõ ràng là không vui khi thấy ông ta quá ưu ái Đoàn Văn Công.

Nhưng lời này khó mà giải thích, Hứa Thanh chỉ đành mím môi cam chịu, bước nhanh đuổi theo.

Nhìn Nguỵ Lưu Cương đang cười tươi như hoa, ông ta dường như đã hiểu lý do vì sao Sở Duyên Long bị đồn là xem vở 《 Nhiệt Huyết Phương Hoa 》xem đến phát ngốc.

“Chị dâu, vị Tư lệnh Hứa kia có phải hơi… có vấn đề không?” Khi mọi người đã đi xa, Phó Hải Đường mới thì thầm hỏi.

“Đúng thế,” Ngụy Tình cũng gật đầu đồng tình, “Cô Du Mạn này, sao em thấy ông ấy cứ như quen biết cô lâu lắm rồi ấy?”

Lúc nãy Hứa Thanh cứ nhìn chằm chằm Khương Du Mạn. Nếu nói là không quen biết thì quả thật quá kỳ lạ.

“Chỉ gặp qua ở kỳ thi đấu quân khu và trong đại viện thôi,” Khương Du Mạn thản nhiên đáp, “Không thể nói là quen thuộc.”

Cô vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của vợ chồng Tư lệnh Hứa hồi thi đấu quân khu, không có chút thiện cảm nào.

“Thế thì lạ thật.” Ngụy Tình trầm tư.

Cô này là có quan điểm "vui vẻ là trên hết", không nghĩ ra thì đơn giản là lười nghĩ. Cô chớp mắt, “Đúng rồi, em còn chưa chúc mừng các cô đâu.”

Vừa nhìn thấy phản ứng này, Khương Du Mạn liền biết Phó Hải Đường đã không nhịn được mà kể hết cho Nguỵ Tình nghe rồi.

Ba người nhìn nhau bật cười.

Chỉ có Văn Yến khó hiểu, hỏi: “Các cậu chúc mừng cái gì thế? Gần đây có chuyện gì tốt à? Sao tớ không biết?”

Bốn người đi cùng nhau, sao chỉ có cô ấy là không hiểu.

“Chúng tớ nói chuyện kịch bản của cô Du Mạn được Tổng Cục Chính Trị khen ngợi đấy.” Ngụy Tình nhanh nhảu nói.

Tính tình Nguỵ Tình tuy có chút bộp chộp nhưng cũng tinh tế. Cô biết chuyện nào nên nói chuyện nào không nên nói, dù sao chuyện Phó gia vẫn chưa được thông báo công khai, Văn Yến này lại là người "miệng không giữ cửa", đành phải tạm thời giấu cô ấy.

Cũng may đối phương đơn thuần, rất dễ dàng tin lời.

“Cô Du Mạn.”

Đúng lúc này, nhóm nữ binh bên kia đã đi tới.

Nhìn Khương Du Mạn, ai nấy đều lộ vẻ đáng thương, “Cô sắp rời khỏi Đoàn Văn Công sao?”

Một câu hỏi khiến cả bốn người đều ngây ngốc.

Ngay cả Phó Hải Đường và Ngụy Tình cũng há hốc mồm, vội vàng nhìn về phía Khương Du Mạn.

“Các em nghe tin tức này từ đâu?” Khương Du Mạn nhíu mày, cô cũng không biết mình sắp rời Đoàn Văn Công.

Các nữ binh thẹn thùng nhìn nhau, lo lắng nói:

“Hôm qua đồng chí Phó Hải Đường nói chuyện với cô xong, trông buồn bã lắm. Chúng em đoán vậy.”

Không chỉ là buồn bã.

Tối hôm qua, Phó Hải Đường về ký túc xá còn khóc. Họ hỏi cô ấy, cô ấy lại ấp úng không nói rõ lý do, chỉ bảo là chuyện của chị dâu.

Chuyện của cô Du Mạn?

Các nữ binh đã suy nghĩ miên man rất lâu, hiểu lầm Khương Du Mạn sắp rời Đoàn Văn Công, lúc này mới lấy hết can đảm đến hỏi.

Từ khi cô Du Mạn gia nhập Đoàn Văn Công Sư đoàn 22, dù tập luyện mệt mỏi nhưng không khí lúc nào cũng vui vẻ, địa vị của Đoàn ngày càng được nâng cao, mọi người đều thấy rõ.

Một biên kịch tài năng như vậy, dùng "lông phượng sừng lân" để hình dung cũng không quá.

Họ đều không muốn Khương Du Mạn rời đi.

Nghe những lời này, Khương Du Mạn mới biết đã xảy ra một chuyện hiểu lầm lớn đến mức nào.

Nhìn Phó Hải Đường mặt lộ vẻ xấu hổ, cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, “Không phải vì chuyện đó, tôi sẽ không rời khỏi Đoàn Văn Công đâu.”

Nghe vậy, các nữ binh thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải cô Du Mạn rời Đoàn Văn Công, những chuyện khác đều không đáng lo.

Mọi người lại rộn ràng tiếng cười nói.