Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 384
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 384 :
Phó Tư Diệp vốn đang buồn ngủ đến mức mí mắt cứ díp lại, nghe thấy tiếng khóc này, bé lập tức tỉnh táo, chỉ vào bên trong, “Khóc, khóc.”
Phó Cảnh Thần không trả lời con, chỉ luôn hướng mắt về phía đó.
Lúc này, bên trong ký túc xá nữ binh,
Tiếng khóc vì quá vui mừng chỉ kéo dài trong chốc lát, sau sự hưng phấn tột độ, Phó Hải Đường dần dần an tĩnh lại.
Chỉ là vẫn còn sụt sịt không ngừng, cứ lặp đi lặp lại như muốn trút hết những ngày tháng khổ sở suốt một năm qua.
Khương Du Mạn đưa khăn giấy cho Phó Hải Đườnglau nước mắt, “Ba mẹ chẳng phải sắp về rồi sao? Đây là chuyện vui, đừng khóc nữa.”
“Vâng.” Phó Hải Đường gật đầu mạnh, “Sau này chị dâu đi đâu có được ngồi xe hơi nhỏ, em cũng không tranh giành với chị đâu.”
Nghe vậy, Khương Du Mạn dở khóc dở cười.
Điểm chú ý của Hải Đường thật là trước sau như một kỳ lạ…
Cô dang tay ôm lấy Phó Hải Đường an ủi, “Được rồi, nín đi. Chị nghe được tin này mừng quá, chị muốn em cũng biết.”
Phó Hải Đường đặt cằm lên vai chị dâu, ngửi mùi hương trên người chị, nhăn mũi lại muốn khóc tiếp.
“Chị dâu, em muốn tốt với chị cả đời.”
Một người chị dâu xinh đẹp, dịu dàng, lại còn lúc nào cũng nhớ thương cô em chồng thế này, tìm khắp cũng không thấy.
Cô muốn oán trách anh trai vài câu vì không báo tin ngay cho mình, nhưng nghĩ lại, nếu không có anh, ba cũng sẽ không được minh oan nhanh như vậy, câu nói đó lại cứ nghẹn lại không thốt ra được.
Khương Du Mạn buồn cười, nhìn ra ý nghĩ của Phó Hải Đường, cô nói: “Anh trai em cũng đang đợi ở ngoài, em muốn nói chuyện với anh ấy không?”
“Thôi ạ.”
Nhớ lại tiếng khóc vừa rồi, Phó Hải Đường có chút ngượng, “Ngày mai em còn phải dậy sớm. Chờ ba mẹ về, chúng ta cùng nhau nói chuyện sau đi.”
Ngày mai các cô phải đi Sư đoàn 16 rồi, chờ lúc từ Sư đoàn 16 trở về, ba mẹ đại khái cũng đã về.
“Được.”
Hai người lại nói thêm hai câu, Khương Du Mạn mới chia tay Phó Hải Đường.
Cô lo lắng hai bố con ở ngoài chờ lâu quá, cố tình tăng nhanh bước chân.
Kết quả, khi đi ra khỏi hành lang, Phó Cảnh Thần đang đặt Phó Tư Diệp xuống đất, kiên nhẫn dẫn thằng bé đi đi lại lại.
Nghe thấy động tĩnh, một lớn một nhỏ đồng thời ngẩng đầu.
Thấy là cô, hai gương mặt tương tự lập tức treo lên nụ cười tươi.
“Các em nói chuyện xong rồi à?” Phó Cảnh Thần bế Tiểu Diệp lên, ôn tồn hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Khương Du Mạn nhướng mày cười, “Hải Đường đặc biệt vui, đêm nay nhất định sẽ ngủ rất ngon. Đúng rồi, em ấy còn bảo muốn tôys với em cả đời cơ đấy.”
Ánh sáng xung quanh đã nhá nhem tối, cô đứng dưới hiên nhà, vầng trăng treo cao rọi xuống khuôn mặt, đôi mắt đẹp long lanh như nước hồ thu, vừa sáng rỡ lại vừa tinh xảo. Vẻ mặt đắc ý lúc này của cô đáng yêu vô cùng.
Nhìn bóng hình xinh đẹp trước mắt, Phó Cảnh Thần càng thêm khắc sâu một điều:
Bất cứ ai cưới được cô cũng sẽ rất hạnh phúc.
Mà anh, chính là người may mắn đó.
Nhà họ Phó liên tiếp đón tin vui, nhưng tình hình nhà họ Hứa và họ Sở lại không hề dễ chịu như vậy.
Quý Phương Thư vì chuyện kịch bản 《Đi Tới》 bị tố sao chép mà tức giận đến sinh bệnh. Tình cờ bà ta biết được việc vỡ lở này còn có sự "châm dầu vào lửa" của Hứa Nhã Quân, nên bà ta ghét lây cả Hứa Nhã Quân.
Cuộc hôn nhân giữa Hứa Nhã Quân và nhà họ Sở không mang lại cho bà ta lợi lộc gì đáng kể.
Thế nhưng sự nghiệp mà bà ta dồn cả đời tâm huyết, lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát vì Hứa Nhã Quân.
Nếu không phải Hứa Nhã Quân âm thầm làm lớn chuyện này lên, thì mọi chuyện đã không đến mức khó cứu vãn như bây giờ.
Nghĩ đến đó, ngay cả khi Hứa Nhã Quân mang quà cáp tới thăm, Quý Phương Thư cũng tỏ thái độ lạnh nhạt.
Không chỉ vậy, bà ta còn không ngừng "thổi phong bên gối" Hứa Thanh, đổ phần lớn lỗi lầm lên đầu Hứa Nhã Quân.
Từ lúc bắt đầu đoán được thân phận thật của Khương Du Mạn, Hứa Thanh đã không còn muốn tiếp tục hợp sức với Hứa Nhã Quân. Những lời nói lúc này của Quý Phương Thư quả thực như gãi đúng chỗ ngứa.
Dù sao nhà họ Sở bây giờ cũng chẳng còn như xưa, huống chi quan hệ giữa Sở Duyên Long với ông ta cũng sẽ không vì Hứa Nhã Quân mà thay đổi.
Cứ như vậy, hai vợ chồng nhà họ Hứa dần dần xa lánh Hứa Nhã Quân.
Hứa Nhã Quân nhanh chóng nhận ra điều đó.
Về đến nhà, bà ta giận dữ đập phá rất nhiều đồ đạc, đến khi căn phòng trở nên hỗn độn mới dừng tay.
Mệt mỏi, bà ta đổ sụp xuống giường, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Bà ta không hiểu, sự việc phát triển đến bước này, sao có thể hoàn toàn là lỗi của mình?
Một người mới đột nhiên viết ra kịch bản hay đến thế, rồi Tổng Cục Chính Trị lại điều tra hai bên, bà ta cho rằng Khương Du Mạn có vấn đề, muốn lợi dụng dư luận để cô ta rời khỏi Đoàn Văn Công, thì có gì sai?
Người sai trong chuyện này chính là Văn Tâm! Cô ta ngay cả tác phẩm thành danh cũng dám đi sao chép, thân bại danh liệt chẳng phải là chuyện sớm hay muộn sao?
Rõ ràng nhà họ Hứa chỉ đang "giận cá c.h.é.m thớt" mà thôi.
Nói cho cùng, vẫn là vì bà ta không phải huyết mạch chính thống của nhà họ Hứa! Không có tầng quan hệ này, muốn dựa dẫm vào bọn họ là chuyện viển vông.
Người duy nhất bà ta có thể dựa vào, chỉ có Sở Văn Châu.
Nghĩ đến Sở Văn Châu, Hứa Nhã Quân như bừng tỉnh, bà ta vội vàng thu dọn đồ đạc, lên xe chạy thẳng đến Sư đoàn 16.
Trước đây bà ta đã mâu thuẫn với con trai chỉ vì Khương Minh Hà. Giờ nghĩ lại, bà ta làm như vậy khác nào đang tự tay đẩy con trai ra xa mình.
Trong nhà này, Sở Duyên Long không đứng về phía bà ta, nên bà ta tuyệt đối không thể để tình cảm mẹ con với Sở Văn Châu rạn nứt, mà để con riêng của Sở Duyên Long chiếm hết lợi lộc được.