Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 386
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 386 :
Ăn cơm trưa xong, đôi mắt Phó Hải Đường sưng lên trông thấy, cứ như bị nhiễm trùng.
Sợ chậm trễ buổi biểu diễn chiều nay, Khương Du Mạn vội vàng đưa cô ấy đến bệnh xá Sư đoàn 16.
Chẳng biết hôm nay có chuyện gì, lính khập khiễng, băng bó đến khám bệnh rất đông.
Đã đợi rất lâu, thấy sắp đến lượt mình,
Nhưng đúng lúc này, Hứa Nhã Quân và Sở Văn Châu với cánh tay đang rỉ m.á.u vội vã đi tới.
“Luyện tập võ thuật cũng phải biết kiềm chế một chút chứ. Nếu tay có chuyện gì, chẳng phải càng làm chậm trễ huấn luyện sao?”
Hứa Nhã Quân xót xa nhìn Sở Văn Châu, miệng lải nhải không ngừng. Vừa lúc cửa phòng y tế mở ra, bà ta nhanh chóng bước lên nắm lấy tay nắm cửa.
“Mau vào trong để bác sĩ xem cho con, đừng để lại di chứng gì.”
Sở Văn Châu không nói tiếng nào, nhấc chân định bước vào.
“Khoan đã.” Một giọng nữ thanh lãnh nhưng quen thuộc vang lên bên cạnh.
Đồng tử hắn hơi co lại, theo bản năng nhìn về phía chiếc ghế dài bên cạnh.
Khương Du Mạn đang nhíu mày nhìn họ, “Chúng tôi đã xếp hàng lâu rồi, phải theo thứ tự trước sau.”
Lúc nói chuyện, cô ngồi trên ghế dài, ánh mắt và thái độ rất lạnh nhạt.
Gương mặt xinh đẹp dễ nhận thấy ấy khiến mắt Sở Văn Châu sáng lên.
Sao lại là cô ấy? Cô ấy đến Sư đoàn 16.
Người nhận ra Khương Du Mạn không chỉ có hắn, mà còn có mẹ hắn.
Nhìn gần khuôn mặt quen thuộc, Hứa Nhã Quân phải cố gắng hết sức mới giữ được vẻ bình tĩnh.
Bà ta cố gắng làm giọng mình nghe có vẻ ôn hòa, “Đồng chí, trông các cô không có gì nghiêm trọng. Vết thương của Văn Châu đang chảy m.á.u cần được băng bó kịp thời, các cô chờ một chút nhé.”
“Chúng tôi cũng đang rất gấp.”
Khương Du Mạn giơ tay ý bảo bà ta nhìn, “Khẩu hiệu bên ngoài phòng y tế nói là ưu tiên thương binh nặng. Vết thương của đồng chí Sở nhìn không nặng.”
Lẽ ra nếu Hứa Nhã Quân nói năng nhỏ nhẹ, muốn xin được chen ngang, có lẽ cô cũng không tính toán chi li.
Nhưng bà ta lại trực tiếp chen hàng, sau đó lấy vết thương ra để nói lý, hỏi ai có thể vui vẻ cho được?
“Văn Châu là bị thương trong lúc huấn luyện, các cô là lính văn nghệ nhường một chút thì có sao đâu.” Hứa Nhã Quân tỏ vẻ khó chịu.
Quân y thấy họ đứng chắn ở cửa, cau mày nói: “Rốt cuộc ai vào trước đây? Đừng chậm trễ thời gian.”
Bên ngoài còn không ít người, đứng chặn ở cửa là muốn làm gì?
“Đương nhiên là chúng tôi.” Hứa Nhã Quân vội vàng đưa tay đẩy Sở Văn Châu, “Văn Châu, con mau vào đi.”
Nói đoạn, bà ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, dùng thân mình chặn kín lối đi.
Sở Văn Châu lại làm như không thấy, quay đầu nhìn Khương Du Mạn với vẻ lo lắng, “Đồng chí Khương Du Mạn, cô thấy không khỏe chỗ nào sao?”
Khương Du Mạn không muốn nói thêm một lời nào với hắn.
Phó Hải Đường thì cảnh giác tột độ. Cô ấy đã có linh cảm chẳng lành khi biết sẽ đến Sư đoàn 16.
Nhưng không ngờ xui xẻo đến mức, ngày đầu tiên đã đụng phải cái tên lưu manh này.
Đều tại cái đôi mắt không biết cố gắng này của mình! Khóc một chút thôi mà làm bộ làm tịch thành như vậy !
Anh không có ở đây, cô ấy nhất định phải thay anh canh chừng cẩn thận.
Ba người giằng co, không khí rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.
Cuối cùng, vẫn là Sở Văn Châu chịu thua trước, chủ động tránh ra một bên, “Các cô vào khám trước đi.”
Lời này vừa thốt ra, Hứa Nhã Quân không thể tin nổi mở to hai mắt, “Văn Châu, con nói cái gì?”
“Mẹ, mẹ có thể đừng phiền phức như vậy không?” Sở Văn Châu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, “Người ta đang xếp hàng, chúng ta chen vào, mẹ làm gương tốt như vậy sao?”
Một câu nói khiến Hứa Nhã Quân nghẹn họng, tức đến mức không nói nên lời.
Bà ta không làm gương tốt ư? Thế vừa nãy sao Sở Văn Châu còn định đi vào? Nếu không phải nghe thấy giọng Khương Du Mạn, nó sẽ dừng lại sao?
“Mẹ lo lắng cho tay con, xem ra mẹ lo lắng sai rồi!” Hứa Nhã Quân quả thực đầy bụng tức giận.
Khương Du Mạn không quan tâm hai mẹ con họ cãi nhau thế nào, kéo Phó Hải Đường bước vào phòng y tế.
Trải qua sự kiểm tra của quân y, quả nhiên là bị nhiễm trùng. Sau khi được bôi thuốc, hai người liền đi ra khỏi phòng y tế.
Cánh cửa vừa mở, Sở Văn Châu đang ngồi chờ ở ghế dài đã vội vàng đứng bật dậy, ánh mắt lướt qua lướt lại trên người Khương Du Mạn, dường như đang tìm xem vết thương của cô được băng bó ở chỗ nào.
“Chị dâu, chúng ta đi mau thôi.” Phó Hải Đường cảnh giác tột độ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Du Mạn kéo đi.
“Ừ.” Khương Du Mạn gật đầu.
Hai người vòng qua Sở Văn Châu, bước nhanh về phía cửa ra vào.
Từ góc độ của Sở Văn Châu, bóng lưng hai người họ như bị ánh sáng làm mờ. Khương Du Mạn thỉnh thoảng nghiêng đầu nói chuyện với Phó Hải Đường, góc nghiêng ấy quả thực đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.
Hắn nhìn đến nhập thần, đến mức Hứa Nhã Quân gọi cũng không nghe thấy.
Cuối cùng, hắn bị mẹ mình đẩy một cái mới giật mình hoàn hồn.
“Sở Văn Châu! ”
Hứa Nhã Quân thấy vẻ mặt hắn còn đang mơ màng, như bị sét đ.á.n.h ngang tai, tức đến toàn thân run rẩy, “ Có phải là con ... có phải là con …”
Những lời còn lại, dù bà ta đã sống ngần ấy năm, cũng không sao thốt ra được.
Hiểu con không ai bằng mẹ. Con trai bà ta tuy có tính trăng hoa, nhưng chưa bao giờ lại săn sóc một nữ đồng chí như vậy!
Vừa rồi, hắn thậm chí mặc kệ vết thương đang rỉ m.á.u của bản thân, ánh mắt quan tâm như muốn dán chặt lên người Khương Du Mạn.
Nói hắn không có ý gì với Khương Du Mạn, ai mà tin được!
Nhưng mà đó là ai? Không chỉ là con gái của Hứa Mi, đó còn là một phụ nữ đã có chồng!
“Có phải cái gì?” Sở Văn Châu nhìn những người xung quanh, nhíu mày khó chịu, “Không có việc gì thì mẹ về đi.”
Tự dưng cầm đồ đạc đến Sư đoàn 16 thăm hắn, giờ lại làm ra bộ dạng như trời sập, hắn nhìn liền thấy phiền.
“Muốn cô ấy vào trước thì cứ để cô ấy vào trước thôi.”
Sở Văn Châu không quan tâm đến cảm xúc của mẹ mình. Nói xong, hắn nhấc chân bước vào phòng y tế.