Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1453
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1453 :Vì cầu một trận thắng, sợ gì sinh tử!
Giang Khải suýt thì nôn ra máu, nói một lúc lâu ngay cả Anubis cũng không biết đột phá nhân thần như thế nào.
Giọng nói kia không để ý đến phản ứng của Giang Khải, khẽ khàng nói,"Mặc dù ta không biết nhưng lại có thể kể cho ngươi một câu chuyện xưa."
Giang Khải thu lại vẻ mặt nản lòng, nghiêm túc lắng nghe.
"Ở thời đại của chúng ta, nhân loại có thể đột phá cảnh giới thần minh, chấp chưởng thiên địa, bẩm sinh chúng ta như có được năng lực kết nối với vạn vật, tất cả chức nghiệp, tất cả con đường đều gửi gắm vào vạn vật, tự nhiên, thiên địa!"
"Căn cứ vào đặc điểm, tính cách, kinh nghiệm của mỗi người, các cường giả từ phàm nhân đi đến con đường thành thần, không ngừng theo đuổi cực hạn thực lực, tất cả đều thuận lý thành chương."
"Nhưng cuối cùng nhân loại đứng ở đỉnh cao vạn tộc, dần dần bản thân bị lạc lối trong lực lượng."
"Chúng ta không hề tôn trọng tự nhiên, không hề tôn trọng sinh mệnh, chúng ta dựa theo ý chí của mình tùy ý thay đổi quy tắc thế giới."
"Cuối cùng, nhân loại đã gặp báo ứng, những tên cường đại đến mức vượt ra khỏi sự tưởng tượng của cường giả nhân loại xuất hiện, một mình bọn họ có thể diệt cả nhân tộc chúng ta!"
"Nhân tộc gieo gió gặt bão, suýt thì diệt tộc, cũng may một số người có tri thức liên hợp lại giữ một chút hy vọng cho nhân loại, khi những cường giả kia rời đi, cuối cùng nhân loại đã nhận được cơ hội thở dốc, tiếp tục sinh sôi đến nay."
"Nhưng cái giá khi để lại một đốm lửa cuối cùng, đó là nhân tộc tự cắt đứng 'thần căn' của mình, từ nay về sau đời sau của nhân loại không còn cách nào đột phá cảnh giới nhân thần!"
Nghe đến đó, trong đầu Giang Khải vang lên ong ong, Anubis nói đâu phải câu chuyện gì đó, mà đang nói cho mình biết vì sao ngay cả hắn ta cũng không biết làm thế nào đột phá cấp nhân thần!
Vì hiện tại nhân loại đã không còn thần căn, con đường thần minh của nhân tộc đã bị chặt đứt!
"Ý của ngươi là đã không còn nhân thần, con đường nhân tộc đi đến thần minh đã bị cắt đứt!"
"Ý của ngươi là ở thời đại của chúng ta, không bao giờ có thể đột phá cấp nhân thần?" Giang Khải mờ mịt hỏi.
"Không sai, có lẽ người thức tỉnh thông qua trí nhớ cường giả có khả năng dựng lại thần căn, nhưng với những người bình thường các ngươi lại đã không còn khả năng thành thần!"
"Huống chi, ngươi còn là Thiên Khiển giả, giai đoạn phàm nhân đã là thiên địa không dung, càng không thể đột phá cấp nhân thần!"
Giang Khải như bị điện giật, thân thể không khỏi lùi lại nửa bước.
Câu trả lời của Anubis rất chắc chắn, không còn chỗ trống để xoay chuyển, đã tuyên án tử hình cho một người bình thường như Giang Khải!
Cuối cùng hắn chỉ có thể đi đến một bước này? Nhưng hắn đã đồng ý với lão Vệ sẽ bảo vệ Hoa Hạ cẩn thận, hắn cũng đồng ý với tiền bối Dân cờ bạc sẽ đi hết con đường Thiên Khiển!
Một lúc lâu sau, Giang Khải ngẩng đầu nhìn về phía pho tượng, hỏi,"Người thức tỉnh có thể dựng lại thần căn, vậy nói rõ thần căn của nhân loại chưa bị chém đứt hoàn toàn, đã không bị chặt đứt hoàn toàn vậy có cách đột phá nhân thần!"
Anubis lại nói,"Ngươi nói không sai, nhưng ngươi biết tại sao người thức tỉnh lại trở thành người thức tỉnh không?"
"Chính vì bọn họ là vạn người không được một, là người có được khả năng dựng lại thần căn mới được nguyên thần của những cường giả kia gần kề, trở thành người thức tỉnh! Còn ngươi, hiển nhiên không ở trong hàng ngũ của bọn họ, nếu không lấy thực lực của ngươi, ta tin tưởng chắc chắn có nguyên thần của rất nhiều thần minh bằng lòng lựa chọn ngươi kế thừa trí nhớ của bọn họ!"
Giang Khải không khỏi nghẹn lời, trong lòng hắn vừa dấy lên chút hy vọng lại bị Anubis dập tắt.
Đúng vậy, hắn không phải người thức tỉnh, vì sao không phải, vì hắn không cách nào dựng lại thần căn.
Hắn như ngàn vạn người bình thường khác, dù con đường của hắn gian khổ hơn bất kỳ kẻ nào, dù thực lực của hắn đã là phàm nhân có một không hai toàn cầu, vượt xa người thức tỉnh, hắn vẫn không được lựa chọn.
Lúc này, Giang Khải đột nhiên nhớ đến một sự kiện.
Từ rất lâu trước kia, rất nhiều người trong quân đội không chấp nhận hắn, bọn họ đưa ra lý do tiềm lực của hắn không đủ.
Hắn nghĩ tới Thường Tư Diêu từng nhắc đến phụ thân nàng không chấp nhận hắn, dù lúc ấy hắn đã rất mạnh.
Hiện tại xem ra nguyên nhân phụ thân Thường Tư Diêu không chấp nhận mình có lẽ cũng giống vậy.
Ai ngờ, mấy năm sau Anubis lại đã chứng minh điểm này!
Giang Khải nghĩ đến đại ca Giang Lan vì hắn, vì nhân loại trà trộn vào trận doanh Cuồng nhiệt giả, bây giờ sống chết chưa rõ, hắn nghĩ tới muội muội Giang Anh, giấc mơ của nàng là dùng khoa học kỹ thuật đánh bại Thú Thần, có lẽ nàng không có thiên phú tu luyện nhưng nàng đã dùng toàn bộ tài hoa của mình để phát triển nghiên cứu vũ khí.
Rất hiển nhiên, bọn họ đều không phải người thức tỉnh, bọn họ chỉ là người bình thường đi ra từ khu ổ chuột.
Giọng nói kia không để ý đến phản ứng của Giang Khải, khẽ khàng nói,"Mặc dù ta không biết nhưng lại có thể kể cho ngươi một câu chuyện xưa."
Giang Khải thu lại vẻ mặt nản lòng, nghiêm túc lắng nghe.
"Ở thời đại của chúng ta, nhân loại có thể đột phá cảnh giới thần minh, chấp chưởng thiên địa, bẩm sinh chúng ta như có được năng lực kết nối với vạn vật, tất cả chức nghiệp, tất cả con đường đều gửi gắm vào vạn vật, tự nhiên, thiên địa!"
"Căn cứ vào đặc điểm, tính cách, kinh nghiệm của mỗi người, các cường giả từ phàm nhân đi đến con đường thành thần, không ngừng theo đuổi cực hạn thực lực, tất cả đều thuận lý thành chương."
"Nhưng cuối cùng nhân loại đứng ở đỉnh cao vạn tộc, dần dần bản thân bị lạc lối trong lực lượng."
"Chúng ta không hề tôn trọng tự nhiên, không hề tôn trọng sinh mệnh, chúng ta dựa theo ý chí của mình tùy ý thay đổi quy tắc thế giới."
"Cuối cùng, nhân loại đã gặp báo ứng, những tên cường đại đến mức vượt ra khỏi sự tưởng tượng của cường giả nhân loại xuất hiện, một mình bọn họ có thể diệt cả nhân tộc chúng ta!"
"Nhân tộc gieo gió gặt bão, suýt thì diệt tộc, cũng may một số người có tri thức liên hợp lại giữ một chút hy vọng cho nhân loại, khi những cường giả kia rời đi, cuối cùng nhân loại đã nhận được cơ hội thở dốc, tiếp tục sinh sôi đến nay."
"Nhưng cái giá khi để lại một đốm lửa cuối cùng, đó là nhân tộc tự cắt đứng 'thần căn' của mình, từ nay về sau đời sau của nhân loại không còn cách nào đột phá cảnh giới nhân thần!"
Nghe đến đó, trong đầu Giang Khải vang lên ong ong, Anubis nói đâu phải câu chuyện gì đó, mà đang nói cho mình biết vì sao ngay cả hắn ta cũng không biết làm thế nào đột phá cấp nhân thần!
Vì hiện tại nhân loại đã không còn thần căn, con đường thần minh của nhân tộc đã bị chặt đứt!
"Ý của ngươi là đã không còn nhân thần, con đường nhân tộc đi đến thần minh đã bị cắt đứt!"
"Ý của ngươi là ở thời đại của chúng ta, không bao giờ có thể đột phá cấp nhân thần?" Giang Khải mờ mịt hỏi.
"Không sai, có lẽ người thức tỉnh thông qua trí nhớ cường giả có khả năng dựng lại thần căn, nhưng với những người bình thường các ngươi lại đã không còn khả năng thành thần!"
"Huống chi, ngươi còn là Thiên Khiển giả, giai đoạn phàm nhân đã là thiên địa không dung, càng không thể đột phá cấp nhân thần!"
Giang Khải như bị điện giật, thân thể không khỏi lùi lại nửa bước.
Câu trả lời của Anubis rất chắc chắn, không còn chỗ trống để xoay chuyển, đã tuyên án tử hình cho một người bình thường như Giang Khải!
Cuối cùng hắn chỉ có thể đi đến một bước này? Nhưng hắn đã đồng ý với lão Vệ sẽ bảo vệ Hoa Hạ cẩn thận, hắn cũng đồng ý với tiền bối Dân cờ bạc sẽ đi hết con đường Thiên Khiển!
Một lúc lâu sau, Giang Khải ngẩng đầu nhìn về phía pho tượng, hỏi,"Người thức tỉnh có thể dựng lại thần căn, vậy nói rõ thần căn của nhân loại chưa bị chém đứt hoàn toàn, đã không bị chặt đứt hoàn toàn vậy có cách đột phá nhân thần!"
Anubis lại nói,"Ngươi nói không sai, nhưng ngươi biết tại sao người thức tỉnh lại trở thành người thức tỉnh không?"
"Chính vì bọn họ là vạn người không được một, là người có được khả năng dựng lại thần căn mới được nguyên thần của những cường giả kia gần kề, trở thành người thức tỉnh! Còn ngươi, hiển nhiên không ở trong hàng ngũ của bọn họ, nếu không lấy thực lực của ngươi, ta tin tưởng chắc chắn có nguyên thần của rất nhiều thần minh bằng lòng lựa chọn ngươi kế thừa trí nhớ của bọn họ!"
Giang Khải không khỏi nghẹn lời, trong lòng hắn vừa dấy lên chút hy vọng lại bị Anubis dập tắt.
Đúng vậy, hắn không phải người thức tỉnh, vì sao không phải, vì hắn không cách nào dựng lại thần căn.
Hắn như ngàn vạn người bình thường khác, dù con đường của hắn gian khổ hơn bất kỳ kẻ nào, dù thực lực của hắn đã là phàm nhân có một không hai toàn cầu, vượt xa người thức tỉnh, hắn vẫn không được lựa chọn.
Lúc này, Giang Khải đột nhiên nhớ đến một sự kiện.
Từ rất lâu trước kia, rất nhiều người trong quân đội không chấp nhận hắn, bọn họ đưa ra lý do tiềm lực của hắn không đủ.
Hắn nghĩ tới Thường Tư Diêu từng nhắc đến phụ thân nàng không chấp nhận hắn, dù lúc ấy hắn đã rất mạnh.
Hiện tại xem ra nguyên nhân phụ thân Thường Tư Diêu không chấp nhận mình có lẽ cũng giống vậy.
Ai ngờ, mấy năm sau Anubis lại đã chứng minh điểm này!
Giang Khải nghĩ đến đại ca Giang Lan vì hắn, vì nhân loại trà trộn vào trận doanh Cuồng nhiệt giả, bây giờ sống chết chưa rõ, hắn nghĩ tới muội muội Giang Anh, giấc mơ của nàng là dùng khoa học kỹ thuật đánh bại Thú Thần, có lẽ nàng không có thiên phú tu luyện nhưng nàng đã dùng toàn bộ tài hoa của mình để phát triển nghiên cứu vũ khí.
Rất hiển nhiên, bọn họ đều không phải người thức tỉnh, bọn họ chỉ là người bình thường đi ra từ khu ổ chuột.