Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1452
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1452 :Khảo nghiệm của Tử thần (2)
"Làm sao bây giờ?" Sokhava hỏi.
Giang Khải suy nghĩ, nói,"Trọng lực ở trong đầm lầy, chắc sương độc cũng không có tác dụng, tạm thời chúng ta dốc hết sức đến gần chỗ sâu nhất, Sokhava, ngươi dẫn theo chúng ta, dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi để di chuyển."
"Chú ý đi theo phương hướng của khuôn mặt kia!"
"Được, hai người các ngươi túm chặt áo của ta!"
Sokhava trực tiếp mở ra thiên phú thức tỉnh, thuộc tính tăng mạnh, tốc độ lập tức tăng lên, có thể dẫn theo Giang Khải và Hoa Thiên Thiên nhanh chóng xông vào.
Sau khi tốc độ của hắn ta tăng lên, trọng lực xung quanh lập tức tăng lên gấp bội.
"Trọng lực thật mạnh!" Sắc mặt Hoa Thiên Thiên chật vật, nàng nhìn về phía Giang Khải,"Câm điếc, ngươi chịu được không!"
"Cũng được." Giang Khải nói.
Còn chưa nói xong, vũng bùn còn chưa tới trước ngực Giang Khải đã sắp vượt qua đầu Hoa Thiên Thiên.
Lúc này, Giang Khải đột nhiên cảm giác được Hoa Thiên Thiên sắp bị bao phủ hoàn toàn đang nắm chặt lấy tay mình.
Không lâu sau, Giang Khải cũng bị bao phủ hoàn toàn, một tay của hắn nắm chặt khải giáp của Sokhava, một tay nắm chặt lấy tay Hoa Thiên Thiên, ngừng thở, mặc cho thân thể không ngừng chìm xuống.
Trong hoàn cảnh siêu trọng lực, đầm lầy mỏng manh như nước, lúc chìm xuống như chìm vào trong nước.
Ba người hoàn toàn không thấy nhau nhưng lại nắm chặt tay nhau...
Nhịn thở thời gian dài khiến Giang Khải cảm thấy ngạt thở, nhưng bọn họ còn đang không ngừng chìm xuống.
Dưới người như là một cái vực sâu không đáy!
Cuối cùng, Giang Khải hoàn toàn ngạt thở ngất đi.
Không lâu sau khi hắn mất tri giác, hoàn cảnh xung quanh như xảy ra thay đổi... Giang Khải dựa vào bản năng thân thể hít một hơi thật mạnh, sau đó bừng tỉnh từ trong hôn mê.
Lúc hắn mở mắt, lại phát hiện lúc này hắn đang nằm trong một cung điện lòng đất.
Không gian nơi này rất lớn, trên đỉnh đầu là một vùng tối tăm, dưới chân mọc đầy một loại thực vật kỳ quái không biết tên, ngay cách hắn không xa có một tòa cung điện màu đen.
Chỉ là, lúc này Hoa Thiên Thiên và Sokhava đã không ở bên cạnh mình!
"Thiên Thiên! Sokhava!" Giang Khải lo lắng la lên nhưng không có ai đáp lại.
Từ thời gian hiện tại để phán đoán, thời gian hắn hôn mê rất ngắn, lúc hắn có ý thức nhớ rõ mình vẫn cầm tay hai người, hai người lại không biết tung tích trong mấy giây mình hôn mê?
Việc này hơi kỳ quái nhưng trong chốc lát Giang Khải cũng không tìm được hai người kia, hắn vẫn đặt sự chú ý vào tòa cung điện trước mặt.
Tòa cung điện này rất hùng vĩ, chiếm diện tích cực lớn.
Trước cung điện có một vườn hoa, bên trong có một tòa pho tượng màu vàng đứng sừng sững.
Pho tượng có mặt hồ lang thân người, cao khoảng mười mét, đôi mắt hắn ta khép hờ, tay cầm một thanh pháp trượng khổng lồ, trên pháp trượng có một viên đá quý màu đỏ, lúc này ảm đạm không ánh sáng.
Vừa thấy khuôn mặt này, Giang Khải liền nghĩ đến khuôn mặt do sương độc màu xanh ngưng tụ thành.
"Tử thần Anubis?"
Ngay lúc Giang Khải tới gần pho tượng, pho tượng này đột nhiên mở mắt.
Ngay sau đó, một giọng nói dùng tiếng Hoa không quá tiêu chuẩn nói,"Không ngờ người phát hiện tẩm cung của ta lại là một người Hoa Hạ."
Giang Khải vội vàng dừng lại, khiếp sợ nhìn về phía pho tượng kia,"Ngươi là... Nguyên thần Anubis?"
Giọng nói kia lại không trả lời Giang Khải mà tự nói,"Phải vượt qua tử vong mới có thể tìm kiếm được tẩm cung Anubis, mới có tư cách tiếp nhận khảo nghiệm của Tử thần."
Giang Khải cau mày, vượt qua tử vong mà giọng nói kia nhắc đến, chẳng lẽ là vượt qua đầm lầy?
Đầm lầy được coi là ba khu vực tử vong, chưa từng có ai nghĩ đến phải xuyên qua đầm lầy đi vào lòng đất, muốn xuyên qua đầm lầy cũng cần sự can đảm, sự can đảm không để ý đến sống chết, nói là vượt qua tử vong cũng không đủ.
Cho nên, tìm tới nơi này là khảo nghiệm thứ nhất của Anubis!
Nhưng nghe ý của giọng nói kia, có vẻ như khảo nghiệm Tử thần chỉ vừa bắt đầu.
"Bằng hữu của ta đâu? Bọn họ còn sống không!" Giang Khải vội vàng hỏi.
"Bọn họ và ngươi theo đuổi những thứ khác nhau, cần phải tiếp nhận khảo nghiệm khác nhau." Giọng nói kia trả lời.
Nghe đến đó, Giang Khải thoáng thở dài một hơi, ít nhất hắn nghe ra Hoa Thiên Thiên và Sokhava còn chưa chết, nhưng bọn họ đang ở một nơi khác chuẩn bị nghênh đón khảo nghiệm khác của Tử thần.
Đồng bạn đã không có việc gì, Giang Khải cũng không còn lo lắng nữa, hắn đứng thẳng người nhìn về phía pho tượng, nói,"Ngươi biết ta theo đuổi cái gì?"
"Ngươi muốn đột phá cấp nhân thần, nhưng tình huống của ngươi lại khác với Sokhava."
"Sokhava có được hai loại lực lượng đến từ thời đại của chúng ta, so ra hắn muốn đột phá giam cầm sẽ đơn giản hơn chút, còn ngươi chỉ là một người bình thường."
"Không..." Giọng nói kia đột nhiên đổi giọng, nói,"Không đúng, thậm chí ngươi không bằng người bình thường, ngươi là Thiên Khiển giả!"
"Một Thiên Khiển giả muốn đột phá cấp nhân thần!"
"Ngươi đang theo đuổi một việc mà chưa từng có ai ở thời đại của chúng ta thành công!"
"Ngươi biết cách đột phá cấp nhân thần?" Giang Khải nhìn chằm chằm pho tượng này.
"Không biết."
Giang Khải suy nghĩ, nói,"Trọng lực ở trong đầm lầy, chắc sương độc cũng không có tác dụng, tạm thời chúng ta dốc hết sức đến gần chỗ sâu nhất, Sokhava, ngươi dẫn theo chúng ta, dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi để di chuyển."
"Chú ý đi theo phương hướng của khuôn mặt kia!"
"Được, hai người các ngươi túm chặt áo của ta!"
Sokhava trực tiếp mở ra thiên phú thức tỉnh, thuộc tính tăng mạnh, tốc độ lập tức tăng lên, có thể dẫn theo Giang Khải và Hoa Thiên Thiên nhanh chóng xông vào.
Sau khi tốc độ của hắn ta tăng lên, trọng lực xung quanh lập tức tăng lên gấp bội.
"Trọng lực thật mạnh!" Sắc mặt Hoa Thiên Thiên chật vật, nàng nhìn về phía Giang Khải,"Câm điếc, ngươi chịu được không!"
"Cũng được." Giang Khải nói.
Còn chưa nói xong, vũng bùn còn chưa tới trước ngực Giang Khải đã sắp vượt qua đầu Hoa Thiên Thiên.
Lúc này, Giang Khải đột nhiên cảm giác được Hoa Thiên Thiên sắp bị bao phủ hoàn toàn đang nắm chặt lấy tay mình.
Không lâu sau, Giang Khải cũng bị bao phủ hoàn toàn, một tay của hắn nắm chặt khải giáp của Sokhava, một tay nắm chặt lấy tay Hoa Thiên Thiên, ngừng thở, mặc cho thân thể không ngừng chìm xuống.
Trong hoàn cảnh siêu trọng lực, đầm lầy mỏng manh như nước, lúc chìm xuống như chìm vào trong nước.
Ba người hoàn toàn không thấy nhau nhưng lại nắm chặt tay nhau...
Nhịn thở thời gian dài khiến Giang Khải cảm thấy ngạt thở, nhưng bọn họ còn đang không ngừng chìm xuống.
Dưới người như là một cái vực sâu không đáy!
Cuối cùng, Giang Khải hoàn toàn ngạt thở ngất đi.
Không lâu sau khi hắn mất tri giác, hoàn cảnh xung quanh như xảy ra thay đổi... Giang Khải dựa vào bản năng thân thể hít một hơi thật mạnh, sau đó bừng tỉnh từ trong hôn mê.
Lúc hắn mở mắt, lại phát hiện lúc này hắn đang nằm trong một cung điện lòng đất.
Không gian nơi này rất lớn, trên đỉnh đầu là một vùng tối tăm, dưới chân mọc đầy một loại thực vật kỳ quái không biết tên, ngay cách hắn không xa có một tòa cung điện màu đen.
Chỉ là, lúc này Hoa Thiên Thiên và Sokhava đã không ở bên cạnh mình!
"Thiên Thiên! Sokhava!" Giang Khải lo lắng la lên nhưng không có ai đáp lại.
Từ thời gian hiện tại để phán đoán, thời gian hắn hôn mê rất ngắn, lúc hắn có ý thức nhớ rõ mình vẫn cầm tay hai người, hai người lại không biết tung tích trong mấy giây mình hôn mê?
Việc này hơi kỳ quái nhưng trong chốc lát Giang Khải cũng không tìm được hai người kia, hắn vẫn đặt sự chú ý vào tòa cung điện trước mặt.
Tòa cung điện này rất hùng vĩ, chiếm diện tích cực lớn.
Trước cung điện có một vườn hoa, bên trong có một tòa pho tượng màu vàng đứng sừng sững.
Pho tượng có mặt hồ lang thân người, cao khoảng mười mét, đôi mắt hắn ta khép hờ, tay cầm một thanh pháp trượng khổng lồ, trên pháp trượng có một viên đá quý màu đỏ, lúc này ảm đạm không ánh sáng.
Vừa thấy khuôn mặt này, Giang Khải liền nghĩ đến khuôn mặt do sương độc màu xanh ngưng tụ thành.
"Tử thần Anubis?"
Ngay lúc Giang Khải tới gần pho tượng, pho tượng này đột nhiên mở mắt.
Ngay sau đó, một giọng nói dùng tiếng Hoa không quá tiêu chuẩn nói,"Không ngờ người phát hiện tẩm cung của ta lại là một người Hoa Hạ."
Giang Khải vội vàng dừng lại, khiếp sợ nhìn về phía pho tượng kia,"Ngươi là... Nguyên thần Anubis?"
Giọng nói kia lại không trả lời Giang Khải mà tự nói,"Phải vượt qua tử vong mới có thể tìm kiếm được tẩm cung Anubis, mới có tư cách tiếp nhận khảo nghiệm của Tử thần."
Giang Khải cau mày, vượt qua tử vong mà giọng nói kia nhắc đến, chẳng lẽ là vượt qua đầm lầy?
Đầm lầy được coi là ba khu vực tử vong, chưa từng có ai nghĩ đến phải xuyên qua đầm lầy đi vào lòng đất, muốn xuyên qua đầm lầy cũng cần sự can đảm, sự can đảm không để ý đến sống chết, nói là vượt qua tử vong cũng không đủ.
Cho nên, tìm tới nơi này là khảo nghiệm thứ nhất của Anubis!
Nhưng nghe ý của giọng nói kia, có vẻ như khảo nghiệm Tử thần chỉ vừa bắt đầu.
"Bằng hữu của ta đâu? Bọn họ còn sống không!" Giang Khải vội vàng hỏi.
"Bọn họ và ngươi theo đuổi những thứ khác nhau, cần phải tiếp nhận khảo nghiệm khác nhau." Giọng nói kia trả lời.
Nghe đến đó, Giang Khải thoáng thở dài một hơi, ít nhất hắn nghe ra Hoa Thiên Thiên và Sokhava còn chưa chết, nhưng bọn họ đang ở một nơi khác chuẩn bị nghênh đón khảo nghiệm khác của Tử thần.
Đồng bạn đã không có việc gì, Giang Khải cũng không còn lo lắng nữa, hắn đứng thẳng người nhìn về phía pho tượng, nói,"Ngươi biết ta theo đuổi cái gì?"
"Ngươi muốn đột phá cấp nhân thần, nhưng tình huống của ngươi lại khác với Sokhava."
"Sokhava có được hai loại lực lượng đến từ thời đại của chúng ta, so ra hắn muốn đột phá giam cầm sẽ đơn giản hơn chút, còn ngươi chỉ là một người bình thường."
"Không..." Giọng nói kia đột nhiên đổi giọng, nói,"Không đúng, thậm chí ngươi không bằng người bình thường, ngươi là Thiên Khiển giả!"
"Một Thiên Khiển giả muốn đột phá cấp nhân thần!"
"Ngươi đang theo đuổi một việc mà chưa từng có ai ở thời đại của chúng ta thành công!"
"Ngươi biết cách đột phá cấp nhân thần?" Giang Khải nhìn chằm chằm pho tượng này.
"Không biết."