Vạn Biến Hư Ảo - Chương 143

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 143 :Ác Chiến Đối Thủ Xứng Tầm?
Chương 143: Ác Chiến: Đối Thủ Xứng Tầm?

Dương Tuấn Vũ cảm thấy trong lòng vô cùng lo lắng, bất giác khiến cước bộ càng lúc càng nhanh, mọi người đều nhận ra sự khác thường này, duy chỉ có hắn không phát hiện bản thân đã mất bình tĩnh.

Rin chưa bao giờ thấy hắn như vậy, kể từ khi quen nhau, cô chỉ luôn thấy hắn điềm tĩnh trong mọi tình huống. Ngay cả khoảng thời gian khó khăn nhất, khi cả hai đều bị Hội Tam Hoàng t·ruy s·át ngày đêm suốt cả năm trời, nhưng hắn vẫn bình tĩnh lập mưu tính kế, đặt bẫy dụ địch, nào có vội vàng như bây giờ. Điều này khiến một người phụ nữ như cô dễ dàng nhận ra vị trí quan trọng của cô gái đó đối với hắn.

Rin tị nhưng không hận, bởi vì cô biết thế nào là thứ tự trước sau. Và nhất là khi biết cô gái này đã từng là một người hết sức yếu đuối, vậy nhưng dám lấy tính mạng mình đánh đổi để người mình yêu được sống, điều này thậm chí làm cô cảm thấy tôn trọng.

Sống ở Zero cùng hệ thống luật lệ phép tắc đều rất khác biệt với thế giới bên ngoài khiến Rin không quá coi trọng vấn đề một chồng nhiều vợ, cho nên khi biết được sự tồn tại của Minh Châu, cô cũng không tức giận. Nói đúng hơn, cô cảm thấy mình không có quyền đó.

Nếu nói khúc mắc trong lòng có hay không? Cô sẽ nói có.

Có sự ghen tị với tình cảm thanh mai trúc mã của hai người.

Nhưng chính bởi vì sự lo lắng, vội vàng của Dương Tuấn Vũ lúc này lại khiến cô cảm thấy trong lòng an tâm. Hắn không phải loại đàn ông có mới nới cũ. Thậm chí không tiếc cái giá nào cũng muốn cứu lấy người phụ nữ của mình. Việc này nói thì dễ, nghĩ cũng càng dễ, nhưng trên đời mấy ai làm được? Khi đứng trước quyền lợi, đứng trước nguy cơ phải c·hết, hắn vẫn kiên định lựa chọn che chở, bảo vệ cho người mình yêu.

Đối với cô, chỉ như vậy là đủ.

...

Dương Tuấn Vũ tự mình đi đầu giống như thủ lĩnh nhưng lên tiếng không ai dị nghị, Yon không nói coi như ngầm thừa nhận vai trò tạm thời này của hắn, Faith, Gray, Idle cũng không phản đối, cứ như vậy đoàn quân vạn người khí thế ngút trời ào ào kéo tới trung tâm dãy Thiên Sơn U Minh.

Từ xa xa đã thấy được sự hùng vĩ của nó, đều là những người sinh sống từ khi chào đời tới giờ ở Zero, ai ai cũng kinh thán trước sự hùng vĩ của dãy núi này. Mà khi tới gần, sự hùng vĩ ấy lại càng hiển hiện rõ hơn. Chỉ có điều hôm nay mỗi người bọn họ tới đây không phải là để ngao du sơn thủy, ngâm thơ đối chữ, mà là để: Giết Người!

Khí thế cùng quy mô như vậy đương nhiên sớm đã lọt vào tầm mắt của toàn bộ bính lính tướng sĩ của Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo, tiếng kèn tiếng trống đã sớm vang lên thôi thúc chỉnh đốn lại hàng ngũ, sẵn sàng đối địch, không khí toàn thành vô cùng khẩn trương.



Họ không nghĩ đối phương lại có nhiều người tới vậy. Bảo sao hai vị Giáo chủ cấp Đế lại gấp rút truyền tin khắp nơi, rút q·uân đ·ội trú đóng ở rất nhiều điểm trên cõi Zero trở về. Cho tới nay, hơn một nửa đã tập hợp tại trung tâm Thiên Sơn U Minh, phần khá lớn còn lại vẫn đang hỏa tốc trở về. Tuy vậy, q·uân đ·ội toàn thành đã lên tới con số 20 ngàn binh. Nếu so với số lượng đã gấp đôi quân thù, đã vậy họ còn được đứng ở vị thế đắc địa nhất, hoàn hảo nhất để phát huy sức mạnh của từng tổ đội cho tới từng cá nhân.

Đoàn hắc binh phía Dương Tuấn Vũ thấy người đông thế mạnh như vậy cũng chẳng sợ chiến, ngược lại, thấy sự mĩ mạo, bóng bẩy của đám Liên Minh giàu chảy mỡ đã làm tròng mắt cả đám sáng rực lên. Rồi tự nhìn lại bản thân, ai cũng thấy bi ai, sĩ tốt quân địch được trang bị còn hơn cấp đại đội trưởng bên mình. Nhưng rất nhanh tâm tình cả đám đều tốt lên, miệng khẽ nở nụ cười gian ác.

“Không có đồ chẳng lẽ còn không biết đi c·ướp?”

Vốn cứ nghĩ địch nhân từ nơi xa xôi tới sẽ hạ trại nghỉ ngơi, đồng thời quan sát tình thế hiện tại, nhưng không, ngay khi nhìn thấy cánh cửa Đại Môn của Liên Minh Công Hội, hắn lập tức quát lên một tiếng chấn động trời đất:

- Giết!!!

- Giết!!!

- Giết!!!

Núi sông vang vọng tiếng thét đầy mùi máu, toàn bộ binh lính tướng sĩ phía sau đáp lại, đoàn quân hắc giáp nhắm thẳng hướng Đại Môn công phá.

Kẻ địch ngăn cản?

Không nói nhiều, lập tức Giết!

Tới bao nhiêu Giết bấy nhiêu!

Sự hung hãn ấy làm cả đám quân lính Liên Minh giật mình, bước chân không ít kẻ bất giác lùi lại nửa bước. Nhưng chỉ nửa bước ấy đã lột tẩy rõ bản chất đàng điếm xa hoa của q·uân đ·ội Liên Minh. Chúng xưa nay dựa vào cái danh của Công Hội mà đi vơ vét, ăn chơi, có những kẻ thời gian chơi kĩ nữ còn nhiều hơn trong quân doanh thì làm sao bình tĩnh được trước sự thiết huyết của địch nhân? Làm sao không sợ?

Mãi cho tới khi kẻ địch đánh tới cách Đại Môn không bao xa, bọn chúng mới bừng tỉnh, một vài tiếng thét chói tai của các thủ lĩnh vang lên, đánh tỉnh đám sĩ tốt vẫn còn đang ngây người.



Đội ngũ lộn xộn, kẻ cầm giáo, người xách gươm run rẩy lao vào cuộc chiến, tới khi luống cuống chém ra nhát đầu tiên, trong lòng vẫn còn nghĩ “Quân mình đông hơn nhiều việc gì phải lo sợ?”

Chỉ là những kẻ đó cũng không có cơ hội được chứng kiến kết quả cuối cùng, đầu rất nhanh lìa khỏi cổ, tới khi c·hết đi mặt vẫn còn đầy ngạc nhiên, nghi ngờ.

Chút hỏa tiễn chậm chạm của Liên Minh Công Hội chẳng khiến bao nhiêu quân lính của phe Diệt Thiên bị thiệt hại, nhất là khi có sự hỗ trợ của màn chắn pháp thuật của pháp sư càng làm t·hương v·ong phải chịu ít ỏi tới mức đáng thương.

Đương nhiên, sự tồn tại sừng sững qua ngàn năm của Liên Minh không phải là cái danh hão. Đám người tốt thí rất nhanh bị nghiền nát cũng chẳng nằm ngoài sự phán đoán của đội ngũ tướng lĩnh cao tầng hơn. Mà chính c·ái c·hết của đám sâu mọt ấy lại làm chúng nở nụ cười hài lòng.

Lợi dụng sự g·iết chóc tàn nhẫn của kẻ địch để loại bỏ đi đám ăn hại.

Dùng máu huyết nhuộm đỏ thành trì để kích thích đám chính quân trở lên giận dữ, điên cuồng, từ đó có thể phát huy được tối đa sức mạnh của chúng. Đây mới chính là mục đích cuối cùng của thuật dùng binh mà Liên Minh lựa chọn.

Đội quân Diệt Thiên cùng đồng minh cũng nhanh chóng nhận ra ý đồ này, bởi vì sự mạnh mẽ, điên cuồng, không ngại dùng c·ái c·hết để đổi lấy một vài v·ết t·hương chí mạng để đồng đội phía sau có thêm lợi thế đã khiến họ gặp t·hương v·ong nhiều hơn.

Dương Tuấn Vũ dẫn đầu nên dễ dàng nhận ra âm mưu này, ngay khi khí thế bên mình còn đang cao trào nhất, hắn lên tiếng điều quân:

- Đội hình số 1!

Nghe thấy hiệu lệnh phát ra, hắc binh nhanh chóng thay đổi đội ngũ, tổ hợp đấu sĩ, thiền sư, cung thủ, pháp sư và sát thủ lập tức được thành lập, trong vạn quân có ngàn tổ đội như vậy, sự hiệu quả chiến đấu lập tức được thể hiện ra, giúp họ cân bằng được sự chênh lệch về số lượng và trang bị hai bên.

Cao tầng luôn có sân chơi của cao tầng. Dương Tuấn Vũ không quá ham chiến với đám binh lính, sau khi bố cục tạm thời ổn thỏa, hắn lập tức tiến về vị trí cao hơn, tập hợp với các thống lĩnh phe mình.



Khi tới nơi, mỗi người trong số họ đã có kẻ địch đón tiếp.

Idle đang chiến đấu với một cặp song sinh dùng song kiếm nổi danh có tên: Anh em nhà Shad: Reggie và Ronald Shad.

Gray đang dùng Phật tự đấu với Tạng ngữ, một hệ phái chuyên dùng phủ tạng làm vật liệu tu luyện, dùng tứ chi làm v·ũ k·hí chiến đấu. Người nổi danh nhất thế hệ hiện tại, Tạng vương Dengpo.

Faith không nghi ngờ đã gặp phải kẻ một kẻ rất khó chơi, Magnus, một tên bậc thầy sử dụng thánh thuật, là Đại đệ tử của Họa Viễn Cực. Có nhiều lời đồn, tên này thậm chí đã học hết các thuật pháp mà Họa Viễn Cực biết nên đã ra ngoài thu thập, sáng tạo thêm các loại thánh thuật khác, đồng thời trong quá trình độc hành đó, hắn đã để lại rất nhiều giai thoại khiến người ta mỗi khi nghe kể lại kinh hãi, thán phục. Lần này không ngờ hắn biết tin mà trở về, luận tới sức mạnh e rằng hiện tại Họa Viễn Cực chưa chắc đã thu thập nổi hắn.

Rin vừa mới chiến đấu đã phải lập tức xuất ra cả thanh Kikui Ume và Tử Đao, cho thấy kẻ địch rất mạnh. Nhìn kĩ một chút, hắn nhận ra người này, Nhị đệ tử của Tôn Khiết, Đàm Vận, một ả dùng trường tiên, mà chất liệu làm ra nó chính là xương sống của một con yêu thú cao cấp Hàn Bích Bạch Xà, một loài yêu sức mạnh tương đương một cao thủ cấp Vương.

Vì rất yêu quý đệ tử này, Tôn Khiết đã tự tay g·iết Bạch Xà, lột xương nó, đích thân chế tạo ra thứ binh khí quỷ dị này. Xà Tiên vừa cứng rắn, vừa gai góc, lại mang theo hàn tính kinh người, nếu một cao thủ bị nó đả thương, nơi đó lập tức mất đi cảm giác, nếu là người thường e rằng Xà tiên còn chưa chạm vào người, kẻ đó đã đóng băng. Thứ thần khí này cực kì hiếm, tới mức không phải kẻ thuộc nhóm đầu cấp Vương cũng đừng mong có được một thứ có sức mạnh tương đương.

Yon thì khỏi nói, lão được Liên Minh đặc biệt coi trọng. Một mình Yon được 4 người lạ hoắc tiếp đón, có điều, hai bên đối mặt nhau nhưng chưa bên nào có ý định ra tay, nói đúng hơn là đang nói chuyện hết sức ... nhàn nhã.

- Lão không ở nhà dưỡng già lại chạy ra đây náo loạn với lũ trẻ?

Một lão giả mặc áo bào xanh lục, thêu hoa văn nhật nguyệt, mặt nhăn nheo, lưng còng xuống khiến lão giống một cụ già sắp tới ngày xuống lỗ, tuy vậy thần thái trong ánh mắt trắng đục và lời nói sang sảng vẫn khiến người ta cảm thấy sinh cơ tràn đầy. Kẻ này là người nãy giờ “hàn huyên” nhiều nhất với Yon.

Yon lão vuốt râu cười:

- Họa Khang, ngươi không ngờ còn sống.

- Ha ha. Ngươi còn sống được, ta đương nhiên không dám c·hết rồi.

Một kẻ mặc chiến giáp màu trắng đứng bên cạnh dường như đã mất bình tĩnh với hai người này, hắn nhíu mày nói:

- Thái thượng, không cần nhiều lời, lão già này cháu lo được.

Vốn thái độ hống hách chen ngang kia phải làm Họa Khang tức giận, nhưng không, lão chỉ cười khà khà rồi không nói nữa.

Hai lão già còn lại một trắng một đen, vẫn lầm lũi đứng đó, mặt lạnh nhạt không coi đối phương ra gì, ngay cả hé răng nửa lời cũng lười nói, thể hiện rõ thái độ cao ngạo, khinh miệt.