Vạn Biến Hư Ảo - Chương 142
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 142 :Ký Ức Trở Lại!
Chương 142: Ký Ức Trở Lại!
Hôm nay là một trong những ngày quan trọng nhất của Liên Minh kể từ khi thành lập. Gần như toàn bộ các cánh quân đều quay trở về trung tâm đỉnh Thiên Sơn U Minh tập hợp, các vĩ nhân nổi danh một thời cũng dần lộ diện dưới con mắt kinh ngạc của binh lính và người dân trong thành.
Cùng với Cấm Vệ Quân mặc Hoàng Kim Giáp sáng rực cả một vùng, dựa vào thái độ đó tất cả mọi người đều hiểu có nguy cơ rất lớn sắp tới.
Trên đỉnh một ngọn núi sừng sững, không khí càng trở lên rét lạnh, nhưng những người có mặt ở đây đều cảm thấy căng thẳng cực độ. Người nhíu mày lo lắng, kẻ trịnh trọng nghiêm nghị. Trong số đó có vợ chồng Họa Viễn Cực, Tôn Khiết, có cả lão thần y Lưu Vân, Đại trưởng lão Lục Hà Doanh, Tứ trưởng lão Trần Duệ.
Khác với vẻ mặt của họ, cô gái ở trung tâm, nơi mọi ánh mắt đổ dồn vào lại có bộ dạng bình tĩnh. Sự bình tĩnh đó xuất hiện trên người một thân ảnh mảnh mai, trên người mặc bộ bạch y đang bị những cơn gió vô tình giằng xé, khiến nó trở nên thêm phần bi thương.
Nhưng trong lòng có thực sự bình tĩnh như cái mà nàng đang thể hiện ra bên ngoài?
Câu trả lời đúng là không!
Họa Y, không ... nói chính xác hơn là Diệp Minh Châu, cái tên tưởng chừng xa lạ hóa ra lại chính là tên mình.
Trí nhớ từng quên ... nay đã quay trở lại.
Sự đột phá Vương Hậu tưởng chừng không có bao nhiêu ý nghĩa ngoài việc giúp nàng thực hiện nghĩa vụ cuối cùng của một người con hiếu thảo.
Nhưng bất ngờ nó lại giúp thần trí nàng trong phút chốc trở lên minh mẫn, bừng sáng xua tan bóng tối vẫn lẩn trốn trong đầu, để rồi cho nàng phát hiện ra các mảnh ký ức ngày nào đang vương vãi, vỡ vụn.
Thứ tưởng chừng sẽ bị thời gian mài mòn, lãng quên ấy, tới khi thu về chợt khiến trái tim nàng trở nên xúc động, ấm áp.
Thì ra, lời hắn nói là thật. Thì ra người mang ánh mắt u buồn đó lại chính là một trong rất ít người nàng thực lòng yêu thương.
Nhưng một loạt những hành động nghi ngờ, đổ lỗi khi trước, cùng sự trở mặt thành thù của Liên Minh đã khiến cơ hội được gặp lại anh đã hóa hư không.
Tình cảm của nang đối với hắn là gì?
Yêu, thực sự chưa bao giờ hết yêu.
Thậm chí, những khoảnh khắc ngắn ngủi lúc trước nơi đất khách quê người này mỗi lần nhớ về lại khiến nàng trào dâng hạnh phúc, bất chi bất giác nở một nụ cười tinh khiết vô ngần.
“Anh ... đã trưởng thành rồi, đã trở thành một con người đầy gan góc, mạnh mẽ. Trong thời gian những năm qua, có lẽ anh đã cố gắng, cố gắng rất nhiều. ”
“Mẹ ... cô Lan, chú Giang Tấn, Tuyết Yên, ... và cả chị Vân Tú, mọi người còn khỏe chứ?”
“Chị Vân Tú là một người tốt, không biết tên đầu gỗ như hắn có làm chị tổn thương không?”
Minh Châu khẽ nở nụ cười nhẹ, hai hàng lệ biếc vẫn lăn dài trên gò má non mịn, so với cuộc sống nhiều người ngưỡng mộ mấy năm nay, nàng vẫn thích cuộc sống nhỏ bé, yên bình của mình khi trước.
Nhưng những cơn gió rét buốt vẫn thành công kéo nàng lại từ trong hồi ức, nàng hiểu mình đang làm gì.
Thời gian đã hết, khả năng trở về gặp mọi người đã không còn, cho nên Minh Châu muốn dùng những khoảnh khắc cuối cùng trả món nợ ân tình cho hai người đã yêu thương, che chở mình suốt mấy năm nay. Cô không biết tại sao mình lại có ngoại hình và độ tuổi khá tương đồng với con gái họ, nhưng nhìn thấy sự thương tiếc và đau đớn vô tận trong ánh mắt họ khiến cô mềm lòng.
Họ thực sự rất đáng thương.
Lướt nhìn những gương mặt hòa ái quen thuộc một lần cuối, dù rất tiếc nuối khi không được nhìn thấy anh, nhưng Minh Châu không dám đòi hỏi quá nhiều.
Bước tới bục tế đàn, cô gật đầu nhắm mắt ngồi xuống đối diện một thanh đại kiếm cũ kĩ, hoen rỉ được cắm vào bệ đá cổ. Theo truyền thuyết kể lại, nó vốn là một thanh tàn binh Đế Hoàng, nhưng trong một trận đại chiến hàng ngàn năm trước đã bị tổn hại nặng nề. Cha mẹ cô vẫn luôn mong mỏi một ngày có thể khiến nó phục hồi, và cách duy nhất chính là thực hiện Nghi thức cổ này.
Đại trưởng lão Lục Hà Doanh thấy cô bắt đầu nhập định thì lập tức tiến hành niệm pháp chú.
Lấy thân ảnh mảnh mai làm trung tâm, xung quanh nổi lên tầng tầng các vòng tròn phép thuật với các hoa văn kì dị màu đỏ máu. Rất nhanh, những phù văn đó bám lấy cơ thể Minh Châu, thâm nhập vào làn da sáng mịn, tỏa rễ vào kinh mạch, điên cuồng hút lấy dưỡng chất làm cô vô cùng đau đớn, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc trắng bệch, mồ hôi như những hạt đậu tí tách rơi xuống, bộ bạch y nhanh chóng ướt đẫm.
Cô vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng. Trong đầu chợt xuất hiện hình bóng một người, anh nở nụ cười đầy thương yêu, hình như miệng nói gì đó chỉ là cô không nghe rõ lắm. Tuy vậy, nó giúp cô vượt qua được nỗi đau như ngàn con côn trùng cắn xé da thịt này.
Ánh mắt vợ chồng Họa Viễn Cực và cao tầng Liên Minh đã sớm hóa thành cuồng nhiệt, kinh hỉ, chẳng qua Diệp Minh Châu đau đớn nhắm chặt mắt lại đã ngăn cản cô biết được sự thật tàn khốc này.
Từng vòng phù văn dần trở nên căng tràn, thậm chí còn nảy lên “thình thịch” giống như có sinh mệnh thật.
Thanh cổ kiếm giống như bị thứ gì đó kích thích tột cùng, bệ đá ghim chặt nó hàng ngàn năm nay giờ chợt trở nên yếu thế đang rung lên dữ dội. Cổ kiếm đột nhiên phát ra một loại hấp lực mạnh mẽ, hút những phù văn đã tràn đầy năng lượng về phía nó.
Các vòng phù văn vậy mà như có linh tính, nó cảm thấy cực độ sợ hãi.
Nhưng Đế Hoàng Thần Binh nào có tầm thường? Dù chỉ là tàn khuyết không còn được mấy phần sức mạnh thời đỉnh cao nhưng uy thế kinh thiên vẫn còn đó, áp bức tinh thần đã sớm tràn ra phủ kín đường lui của toàn bộ phù văn rồi.
Cảm thấy không thể thoát khỏi vận mệnh vừa sinh ra đã trở thành đồ ăn cho kẻ khác, huyết phù văn bỗng trở lên điên cuồng hút thêm tinh lực từ thân thể yếu ớt kia, nó hi vọng phát triển mạnh mẽ hơn, đủ sức thoát khỏi cái miệng nanh ác của Cổ Kiếm.
Cơn đau càng lúc càng dữ dội cùng với sự mệt mỏi cả thể xác và tinh thần khiến Minh Châu càng chìm sâu vào những ký ức mơ hồ, cô muốn ngất đi nhưng cái Nghi thức này làm cô luôn giữ lại được một chút tỉnh táo yếu ớt, bắt cô cảm nhận từng cơn thống khổ kinh hoàng như địa ngục trần gian.
Cổ họng đã khô quắt lại, cô vẫn cố gọi lên những tiếng không trọn vẹn cuối cùng:
- Tuấn ... Vũ... xin ... lỗi... anh!
...
Hôm nay là một trong những ngày quan trọng nhất của Liên Minh kể từ khi thành lập. Gần như toàn bộ các cánh quân đều quay trở về trung tâm đỉnh Thiên Sơn U Minh tập hợp, các vĩ nhân nổi danh một thời cũng dần lộ diện dưới con mắt kinh ngạc của binh lính và người dân trong thành.
Cùng với Cấm Vệ Quân mặc Hoàng Kim Giáp sáng rực cả một vùng, dựa vào thái độ đó tất cả mọi người đều hiểu có nguy cơ rất lớn sắp tới.
Trên đỉnh một ngọn núi sừng sững, không khí càng trở lên rét lạnh, nhưng những người có mặt ở đây đều cảm thấy căng thẳng cực độ. Người nhíu mày lo lắng, kẻ trịnh trọng nghiêm nghị. Trong số đó có vợ chồng Họa Viễn Cực, Tôn Khiết, có cả lão thần y Lưu Vân, Đại trưởng lão Lục Hà Doanh, Tứ trưởng lão Trần Duệ.
Khác với vẻ mặt của họ, cô gái ở trung tâm, nơi mọi ánh mắt đổ dồn vào lại có bộ dạng bình tĩnh. Sự bình tĩnh đó xuất hiện trên người một thân ảnh mảnh mai, trên người mặc bộ bạch y đang bị những cơn gió vô tình giằng xé, khiến nó trở nên thêm phần bi thương.
Nhưng trong lòng có thực sự bình tĩnh như cái mà nàng đang thể hiện ra bên ngoài?
Câu trả lời đúng là không!
Họa Y, không ... nói chính xác hơn là Diệp Minh Châu, cái tên tưởng chừng xa lạ hóa ra lại chính là tên mình.
Trí nhớ từng quên ... nay đã quay trở lại.
Sự đột phá Vương Hậu tưởng chừng không có bao nhiêu ý nghĩa ngoài việc giúp nàng thực hiện nghĩa vụ cuối cùng của một người con hiếu thảo.
Nhưng bất ngờ nó lại giúp thần trí nàng trong phút chốc trở lên minh mẫn, bừng sáng xua tan bóng tối vẫn lẩn trốn trong đầu, để rồi cho nàng phát hiện ra các mảnh ký ức ngày nào đang vương vãi, vỡ vụn.
Thứ tưởng chừng sẽ bị thời gian mài mòn, lãng quên ấy, tới khi thu về chợt khiến trái tim nàng trở nên xúc động, ấm áp.
Thì ra, lời hắn nói là thật. Thì ra người mang ánh mắt u buồn đó lại chính là một trong rất ít người nàng thực lòng yêu thương.
Nhưng một loạt những hành động nghi ngờ, đổ lỗi khi trước, cùng sự trở mặt thành thù của Liên Minh đã khiến cơ hội được gặp lại anh đã hóa hư không.
Tình cảm của nang đối với hắn là gì?
Yêu, thực sự chưa bao giờ hết yêu.
Thậm chí, những khoảnh khắc ngắn ngủi lúc trước nơi đất khách quê người này mỗi lần nhớ về lại khiến nàng trào dâng hạnh phúc, bất chi bất giác nở một nụ cười tinh khiết vô ngần.
“Anh ... đã trưởng thành rồi, đã trở thành một con người đầy gan góc, mạnh mẽ. Trong thời gian những năm qua, có lẽ anh đã cố gắng, cố gắng rất nhiều. ”
“Mẹ ... cô Lan, chú Giang Tấn, Tuyết Yên, ... và cả chị Vân Tú, mọi người còn khỏe chứ?”
“Chị Vân Tú là một người tốt, không biết tên đầu gỗ như hắn có làm chị tổn thương không?”
Minh Châu khẽ nở nụ cười nhẹ, hai hàng lệ biếc vẫn lăn dài trên gò má non mịn, so với cuộc sống nhiều người ngưỡng mộ mấy năm nay, nàng vẫn thích cuộc sống nhỏ bé, yên bình của mình khi trước.
Nhưng những cơn gió rét buốt vẫn thành công kéo nàng lại từ trong hồi ức, nàng hiểu mình đang làm gì.
Thời gian đã hết, khả năng trở về gặp mọi người đã không còn, cho nên Minh Châu muốn dùng những khoảnh khắc cuối cùng trả món nợ ân tình cho hai người đã yêu thương, che chở mình suốt mấy năm nay. Cô không biết tại sao mình lại có ngoại hình và độ tuổi khá tương đồng với con gái họ, nhưng nhìn thấy sự thương tiếc và đau đớn vô tận trong ánh mắt họ khiến cô mềm lòng.
Họ thực sự rất đáng thương.
Lướt nhìn những gương mặt hòa ái quen thuộc một lần cuối, dù rất tiếc nuối khi không được nhìn thấy anh, nhưng Minh Châu không dám đòi hỏi quá nhiều.
Bước tới bục tế đàn, cô gật đầu nhắm mắt ngồi xuống đối diện một thanh đại kiếm cũ kĩ, hoen rỉ được cắm vào bệ đá cổ. Theo truyền thuyết kể lại, nó vốn là một thanh tàn binh Đế Hoàng, nhưng trong một trận đại chiến hàng ngàn năm trước đã bị tổn hại nặng nề. Cha mẹ cô vẫn luôn mong mỏi một ngày có thể khiến nó phục hồi, và cách duy nhất chính là thực hiện Nghi thức cổ này.
Đại trưởng lão Lục Hà Doanh thấy cô bắt đầu nhập định thì lập tức tiến hành niệm pháp chú.
Lấy thân ảnh mảnh mai làm trung tâm, xung quanh nổi lên tầng tầng các vòng tròn phép thuật với các hoa văn kì dị màu đỏ máu. Rất nhanh, những phù văn đó bám lấy cơ thể Minh Châu, thâm nhập vào làn da sáng mịn, tỏa rễ vào kinh mạch, điên cuồng hút lấy dưỡng chất làm cô vô cùng đau đớn, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc trắng bệch, mồ hôi như những hạt đậu tí tách rơi xuống, bộ bạch y nhanh chóng ướt đẫm.
Cô vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng. Trong đầu chợt xuất hiện hình bóng một người, anh nở nụ cười đầy thương yêu, hình như miệng nói gì đó chỉ là cô không nghe rõ lắm. Tuy vậy, nó giúp cô vượt qua được nỗi đau như ngàn con côn trùng cắn xé da thịt này.
Ánh mắt vợ chồng Họa Viễn Cực và cao tầng Liên Minh đã sớm hóa thành cuồng nhiệt, kinh hỉ, chẳng qua Diệp Minh Châu đau đớn nhắm chặt mắt lại đã ngăn cản cô biết được sự thật tàn khốc này.
Từng vòng phù văn dần trở nên căng tràn, thậm chí còn nảy lên “thình thịch” giống như có sinh mệnh thật.
Thanh cổ kiếm giống như bị thứ gì đó kích thích tột cùng, bệ đá ghim chặt nó hàng ngàn năm nay giờ chợt trở nên yếu thế đang rung lên dữ dội. Cổ kiếm đột nhiên phát ra một loại hấp lực mạnh mẽ, hút những phù văn đã tràn đầy năng lượng về phía nó.
Các vòng phù văn vậy mà như có linh tính, nó cảm thấy cực độ sợ hãi.
Nhưng Đế Hoàng Thần Binh nào có tầm thường? Dù chỉ là tàn khuyết không còn được mấy phần sức mạnh thời đỉnh cao nhưng uy thế kinh thiên vẫn còn đó, áp bức tinh thần đã sớm tràn ra phủ kín đường lui của toàn bộ phù văn rồi.
Cảm thấy không thể thoát khỏi vận mệnh vừa sinh ra đã trở thành đồ ăn cho kẻ khác, huyết phù văn bỗng trở lên điên cuồng hút thêm tinh lực từ thân thể yếu ớt kia, nó hi vọng phát triển mạnh mẽ hơn, đủ sức thoát khỏi cái miệng nanh ác của Cổ Kiếm.
Cơn đau càng lúc càng dữ dội cùng với sự mệt mỏi cả thể xác và tinh thần khiến Minh Châu càng chìm sâu vào những ký ức mơ hồ, cô muốn ngất đi nhưng cái Nghi thức này làm cô luôn giữ lại được một chút tỉnh táo yếu ớt, bắt cô cảm nhận từng cơn thống khổ kinh hoàng như địa ngục trần gian.
Cổ họng đã khô quắt lại, cô vẫn cố gọi lên những tiếng không trọn vẹn cuối cùng:
- Tuấn ... Vũ... xin ... lỗi... anh!
...