Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 101

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 101 :

Liszt ngồi trong phòng tiếp khách, tâm trí thấp thỏm không yên. Kể từ khi người hầu đưa họ đến đây, Charoline đã được mời đi riêng. Trong lúc chờ đợi, người hầu lịch thiệp ấy chỉ mang đến một khay trà bánh tinh xảo, sau đó lặng lẽ lui xuống, chỉ để lại chiếc chuông nhỏ — nếu cần, chỉ việc lắc nhẹ, anh ta sẽ quay lại ngay.

Dù chưa thấy vị "Điện hạ" mà người hầu nhắc đến, chỉ riêng cách gọi ấy đã đủ khiến Liszt cảnh giác. Anh là người từng ra vào vô số salon thượng lưu, chỉ cần nhìn phong thái của người hầu cũng biết chủ nhân của nơi này chắc chắn không tầm thường.

Điều khiến anh băn khoăn là tại sao Charoline chỉ nhìn thấy chiếc nhẫn kia liền tin tưởng đi theo đối phương, không hề có chút đề phòng nào? Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh một chiếc nhẫn — vật mà Charoline luôn gìn giữ cẩn thận, mỗi lần dự tiệc đều đeo trên tay.

Khoan đã... chiếc nhẫn ấy và chiếc nhẫn hồng hồng kia đêm nay nhìn qua như cùng một kiểu chế tác, chỉ khác sắc hoa và phong cách — nhẫn của Charoline thì giản dị hơn nhiều.

Hai chiếc nhẫn giống nhau đến kỳ lạ, người hầu tinh tế đến mức cầu toàn, cùng cách xưng "Điện hạ"... Một nỗi bất an dâng lên trong lòng Liszt. Lần đầu tiên anh nhận ra người phụ nữ mà mình yêu sâu sắc, người chưa từng nhắc đến gia tộc của mình, có lẽ xuất thân cao quý hơn anh tưởng.

Ly trà bên cạnh đã nguội ngắt. Liszt nhấp môi, hương vị đắng chát hòa cùng ký ức xưa, cái ngày cha anh mang thư giới thiệu đến Nhạc viện Paris nhưng bị khước từ thẳng thừng và gương mặt cô gái yêu thơ năm ấy, cùng với người cha đã dùng định kiến nghiền nát trái tim anh.

Ly trà lạnh lẽo như cảm giác đang xâm chiếm tâm can anh. Hôm nay, dường như Chúa đang trêu ngươi anh bằng trò đùa tàn nhẫn nhất trong đời.

Tiếng ổ khóa vang "cạch" một tiếng, kéo anh khỏi dòng hồi tưởng. Cánh cửa khẽ mở, và người anh yêu đứng đó, tay nắm chặt tay nắm cửa, mỉm cười với anh.

Anh bật dậy, nhưng trong cơn luống cuống lại vô ý làm đổ tách trà. Nước trà loang ra tay áo, thấm vào lớp đăng-ten trắng, nhuộm thành màu nâu nhạt rồi trượt xuống từng ngón tay anh.

Liszt sững người, chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

"Franz!"

Charoline vội chạy tới, rút khăn tay lau vội cho anh. Nước trà đã nguội, không hề nóng rát, khiến cô khẽ thở phào: "May quá... không sao cả."

Liszt ngây ngốc nhìn cô, không rõ mọi chuyện đang diễn ra thế nào. Nhưng ánh mắt dịu dàng của người nghệ sĩ vĩ cầm bên cạnh khiến anh cảm thấy yên lòng — có lẽ mọi thứ không tệ như anh nghĩ.

"Charoline... em... có phải xuất thân từ tầng lớp quý tộc không?" Liszt cẩn thận hỏi, cố giữ giọng bình thản.

"Quý tộc ư? Ừm, nếu tính theo dòng họ cha thì đúng vậy." Cô mỉm cười khẽ. "Dẫu sao, người đứng đầu nhà Dovawkrin cũng từng là một trong những người thừa kế hoàng thất mà."

Câu nói ấy khiến tim anh như ngừng đập. Anh rút tay khỏi tay cô, giọng nghẹn lại: "Em... định quay về sao?"

Charoline nhìn sâu vào đôi mắt u ám của anh, khẽ cười, dường như hiểu rõ điều anh sợ.

"Franz, nhà Dovawkrin tồn tại là nhờ 'Điện hạ' năm xưa từ bỏ danh vị và họ tộc, để trở thành đóa hồng đỏ tự do của chính mình." Cô dịu dàng nhìn anh, trong mắt phản chiếu đầy hình bóng anh. "Cha em cũng vậy, vì tình yêu và âm nhạc mà rời khỏi dòng dõi hoàng gia, để được là một nghệ sĩ mang đóa hồng trắng."

Ánh sáng như trở lại trong mắt Liszt. Khi bàn tay anh được cô khẽ nâng lên áp lên má, mọi nghi ngờ cũng dần tan biến.

"Người em yêu ở đây. Còn đóa hồng của em ở trong tim anh." Cô cười rạng rỡ. "Thật ra, Dovawkrin chẳng phải họ thật của em. Em là Charoline, tiểu thư của Liszt."

"Không phải tiểu thư," Anh ôm chặt lấy cô, giọng khàn khàn. "Là phu nhân."

Cô bật cười trêu: "Em nhớ có người từng nói chỉ yêu, không cưới cơ mà?"

Muốn khiến người yêu im lặng, cách tốt nhất là dùng một nụ hôn cướp đi mọi lời nói — để cô chẳng còn nhớ mình định nói gì nữa.

Sau nụ hôn dài và say đắm, điều duy nhất còn lại là dắt tay cô, cùng nhau trở về nhà.

Đêm Paris tĩnh lặng. Charoline được Liszt nắm tay dạo bước giữa phố. Trong lòng cô thoáng hiện lên hình ảnh vị tổ tiên mà sau này cô chỉ thấy qua những bức họa trong hành lang gia tộc — và cô mỉm cười. Dẫu có thể từ bỏ tất cả những đặc quyền của thời đại này, cô cũng chẳng thấy hối tiếc.

Khi vị tổ tiên ấy ngỏ ý muốn đền bù bằng một điều ước, cô chỉ lắc đầu. Trước sự nài nỉ của ông, Charoline chỉ xin ông hãy phù hộ cho người nghệ sĩ dương cầm kia, và giữ gìn lời thề của dòng họ: "Không bao giờ tham dự chiến tranh."

Cô không ngốc, cũng chẳng si tình mù quáng.

Bởi vì Liszt xứng đáng được thế giới này đối đãi bằng tất cả dịu dàng.

...

"Cuộc chiến thế kỷ" giữa Thalberg và Liszt cuối cùng cũng khép lại. Ai nấy đều tìm được thứ họ mong muốn trong buổi hòa nhạc huy hoàng ấy. Nhưng những tờ báo từng sục sôi viết về cuộc đối đầu nảy lửa giữa hai thiên tài giờ lại ngẩn ngơ khi thấy chỉ hai tháng sau, hai người tuyên bố đã hòa giải.

Hóa ra, họ chưa từng là kẻ thù. Họ chỉ là hai nghệ sĩ có lý tưởng khác nhau, còn ngọn lửa thù địch kia chẳng qua là do dư luận thổi bùng lên mà thôi.

"Thật ra, khi một nghệ sĩ không đồng tình với một người khác, khi anh ta cho rằng giá trị của người kia bị thổi phồng, liệu họ nhất định phải thành kẻ đối đầu? Không thể hòa giải ư? Bởi vì ngoài những tranh luận nghệ thuật, họ vẫn tôn trọng và ngưỡng mộ nhau."

Liszt nói vậy, rồi ngoan ngoãn đãi Chopin bữa tối suôt một tháng, cuối cùng cũng yên ổn trở lại. Nhưng cảm hứng vẫn đang vẫy gọi anh từ phương xa, và cả khao khát được ở bên người mình yêu.

Vì thế, sau khi nhờ Belloni sắp lại lịch trình, Liszt nắm tay Charoline, cùng nhau lên đường — lại bắt đầu một hành trình mới.

Lần này, vị Vua Dương cầm quyết định để nước Ý trở thành phần tiếp theo trong 'Những năm tháng hành hương' của mình.

Tất nhiên, muốn tự do thì phải biết hoàn thành nghĩa vụ. Ý là đất nước của opera, nơi người ta tôn vinh ngôn ngữ và giọng hát hơn bất kỳ loại nhạc cụ nào. Nhưng vị tân vương của dương cầm đã dùng phím đàn của mình gõ vang một chương mới ngay giữa lòng Milan.

Mặc dù những buổi hòa nhạc của anh ngày càng được đón nhận nồng nhiệt, Liszt vẫn không ngừng than phiền với Charoline. Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao nhiều nghệ sĩ cùng thời chẳng mấy ai thích đến Ý biểu diễn, muốn chinh phục trái tim những người chỉ quen với opera, bản nhạc của anh phải còn kịch tính hơn cả một vở kịch.

Thế là Liszt đành phải mượn chút mánh lới giang hồ, khiến khán giả Ý, những người vốn chỉ xem opera là thú giải trí duy nhất, phải trầm trồ kinh ngạc. Họ bắt đầu hào hứng gọi bài, yêu cầu anh chơi lại các trích đoạn opera hay bản nhạc của các nhà soạn nhạc nổi tiếng, và Liszt đã biến tất cả thành những dòng âm thanh tuyệt diệu dưới đôi tay mình.

Đôi mắt họ sáng lên, dường như vừa khám phá ra một niềm vui mới, thì ra dương cầm cũng có thể thú vị như thế! Họ hăng hái đề xuất chủ đề cho anh, mô tả nhà thờ lớn Milan bằng âm nhạc, hay cảm giác lần đầu chèo gondola, thậm chí cả "làm chú rể và phù rể thì ai vui hơn".

Charoline ở hậu trường cười đến ch** n**c mắt, còn Liszt tội nghiệp vẫn phải giữ vẻ lịch thiệp, giấu hết nỗi khổ tâm sau nụ cười, vừa nghĩ vừa đánh đàn như gió cuốn.

Cô nàng nghệ sĩ vĩ cầm nghĩ thầm, buổi diễn này chắc đã tiêu hao hết thảy sự nhẫn nại của đời anh mất rồi. Có lẽ phải rất lâu nữa anh mới chịu mở lại hòa nhạc.

Còn Liszt chỉ cảm thấy mình đúng là điên mới vì "một nghệ sĩ vĩ cầm nào đó" mà kéo nhau đến nơi khổ cực này — đúng vậy, Ý và Paganini, cả hai đều đáng ghét như nhau!

Khi buổi biểu diễn cuối cùng kết thúc, Liszt lập tức kéo Charoline rời Milan trong đêm, lao thẳng đến Venice với tốc độ khiến Belloni tròn mắt. Có lẽ anh bạn đồng hành ấy đã nhận được ánh nhìn của một kẻ đang "chạy trốn khỏi bệnh dịch" chăng?

*

Liszt nằm gối đầu trên đùi Charoline, nhắm mắt tận hưởng. Anh cảm nhận được ánh sáng khẽ đùa nghịch bên mi mắt, không cần mở ra cũng biết đó là bóng của vành nón rộng vành mà cô đội đang in xuống gương mặt anh.

Họ đang ngồi trên một chiếc gondola, người lái đò khéo léo đưa thuyền lướt êm qua những con kênh của thành phố nước. Charoline khẽ luồn tay vào mái tóc vàng của Liszt, vuốt nhẹ từng sợi đang sẫm dần theo năm tháng. Tiếng nước khua nhịp cùng mái chèo, dịu dàng như tiếng thì thầm của Venice trong màn sương mỏng.

Vừa hoàn thành bản chuyển soạn giao hưởng Beethoven lên dương cầm, Liszt tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ nhỏ, rủ Charoline cùng đi dạo thuyền. Quả nhiên, ý tưởng đó thật tuyệt — bởi mỗi khi họ đi qua một cây cầu, cô lại cúi xuống đặt lên trán anh một nụ hôn khẽ.

Vì vậy, ngay cả khi đã lên bờ, Liszt vẫn còn đắm mình trong dư vị ngọt ngào ấy.

Lúc còn đang lênh đênh, trời có đổ một cơn mưa nhẹ. Họ tình cờ trôi qua dưới vòm cầu, không ướt một giọt nào, chỉ ngắm thấy Venice mờ ảo trong làn mưa mỏng.

Giờ đây bầu trời đã trong xanh trở lại, chẳng còn dấu mây nào, chỉ có những vũng nước nhỏ phản chiếu tâm trạng vừa đổi khác của bầu trời.

Liszt vẫn thả hồn theo những ý nghĩ riêng, để mặc Charoline nắm tay dẫn đi. Cô bỗng nảy hứng thú, vén váy lên, kéo anh đến bên một vũng nước rồi bất ngờ dậm mạnh.

Nước bắn tung lên, những giọt trong veo vỡ nát trên khuôn mặt điển trai của anh, lạnh mát và tinh nghịch như một lời đánh thức.

Anh cúi nhìn đôi giày và gấu quần dính nước, rồi nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, bất giác bật cười. Giây phút ấy, anh như trở lại tuổi thơ, chỉ khác là lần này anh không còn một mình.

Liszt đáp lại bằng một cú đá nước khác, khiến váy cô lấm tấm vệt ướt, còn anh thì bật cười sảng khoái từ tận đáy lòng.

Hai kẻ tài hoa bỗng hóa thành trẻ nhỏ, nô đùa giữa những món quà nhỏ bé mà cơn mưa để lại. Anh đuổi theo cô, như đang bù đắp những niềm vui tuổi thơ chưa từng có. Và khi Charoline vừa chạy vừa ngân nga điệu nhạc vui tươi không lời, Liszt chợt nhận ra chính những âm thanh giản đơn ấy lại khiến trái tim anh rung lên.

...

Tối hôm đó, Liszt ngồi trước dương cầm, khẽ gõ nên giai điệu vui nhộn ấy. Charoline ngạc nhiên khi thấy anh còn viết thêm vài bản biến tấu nhỏ. Tiếng đàn như cơn mưa tí tách ngoài khung cửa, cô ngồi xuống bên anh, cùng chơi bản song tấu bốn tay đầy ngẫu hứng.

"Charoline, em có yêu thích họa sĩ nào không?" Anh hỏi bâng quơ.

"Sao tự nhiên lại hỏi vậy?" Cô nghiêng đầu cười.

"Bởi vì giai điệu này," Anh đáp, "Làm anh nghĩ đến một bức tranh, ánh sáng và bóng nước hòa quyện, hai người cùng đi dưới mưa, chẳng bận tâm việc bị ướt."

"Ha ha, nếu là anh thì sẽ nói 'mưa nhỏ' mới đúng, như thế mới nên thơ." Cô khẽ tựa vào anh. "Em thích Monet. Em thích những gam sáng mờ ảo, những vệt màu đan xen như ánh sáng lay động."

"Monet? Hình như anh chưa từng nghe tên ấy."

"Rồi một ngày nào đó anh sẽ thấy tranh của ông. Nhưng em không chắc anh có thích phong cách ấy không đâu."

"Anh nghĩ chắc chắn là có."

"Chắc chứ?"

"Ừ. Vì đó là thứ em yêu thích."

— Vì em thích, nên anh cũng sẽ thích.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Liszt về Monet, được khắc sâu trong giai điệu dịu dàng của bản nhạc nhỏ ấy.