Vạn Biến Hư Ảo - Chương 105
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 105 :Asura!
  Chương 105: Asura!
Dưới ánh mắt kinh dị của đám thuộc hạ, hai tay của Idle nổi lên đầy gân guốc, cơ bắp thoáng chốc biến thành màu đen, lan tới đâu thì nơi đó phình lên dữ tợn, gương mặt hắn hiện đang vặn vẹo vô cùng kinh khủng.
Rin tức tới giậm chân, cô quát:
- Toshiro ngu ngốc! Mau vứt nó ra.
Nhưng Idle mặt lúc đen lúc trắng, dây cột tóc phía sau đứt phựt, tóc tai thoáng chốc bung rộng ra, da mặt nhăn nhó, nhìn hắn giống như sắp biến thành một con quỷ.
Rin định lao tới kéo thanh kiếm ra, nhưng cánh tay lập tức Dương Tuấn Vũ giữ chặt, cô hoang mang không hiểu mọi chuyện sao lại thành ra thế này, nước mắt trong suốt đã chảy ra. Có lẽ sâu trong tâm trí cô, Toshiro dù có là một tên ác nhân cũng vẫn là một người anh đưa cô đi chơi, bảo vệ cô khỏi bất cứ nguy hiểm gì, đem lại cho tuổi thơ của cô vô vàn màu sắc. Hắn tàn sát cả gia tộc, hắn tội đáng c·hết, nhưng cô không thể xuống tay được. Giờ đây, nhìn hắn đau khổ kịch liệt, cô cảm thấy đau đớn không kém.
Ngay khi cô chuẩn bị giãy ra khỏi tay, Dương Tuấn Vũ nghiêm khắc nói:
- Hắn sẽ vượt qua được!
Rin khựng lại, cô thẫn thờ quay lại phía trước.
Bàn tay nhỏ nhắn bị hắn siết tới phát đau, cô lại nghe hắn thủ thỉ:
- Toshiro kiên cường hơn em nghĩ nhiều lắm. Làm sao hắn không đau đớn khi tự tay g·iết c·hết cha mẹ, anh chị em, người thân thích của mình? Nhưng tại sao hắn làm vậy? Rõ ràng bên trong ẩn chứa chuyện mà em không biết. Em nhìn xem, trên trán hắn là cái gì?
Rin đã nhìn thấy rồi, đôi mắt trong suốt lại càng tuôn ra những giọt lệ thánh khiết. “Mình thực sự trách nhầm hắn sao?”
Dưới sự đấu tranh kịch liệt mà chỉ Idle mới hiểu thấu, trong đầu hắn đã tràn ngập thứ hắc khí tà ác, nhưng tại vị trí trung tâm, nơi đó vẫn còn một đốm sáng, chính xác hơn là một chữ “Fuji”.
Fuji- dấu ấn thể hiện sự bảo hộ tuyệt đối với Thiên Hoàng Yamamoto, thứ đáng lẽ phải bị nhiễm đen nếu có ý định phản bội gia tộc Yamamoto nay lại tỏa ra ánh sáng vàng rực, thuần khiết, đang cứng rắn chống lại sức mạnh hắc ám xâm lược.
- Tại sao lại như vậy?
Rin hoang mang lắc đầu, mọi việc rốt cuộc là sao?
Dương Tuấn Vũ thở dài:
- Tại sao em không nghĩ Idle xưa nay vốn là một kẻ trung thành tuyệt đối với Thiên Hoàng? Fujiwara đúng là gia tộc bảo hộ, nhưng hắn tàn sát cả gia tộc mà ấn chú vẫn không bị hóa đen? Điều này chỉ có thể giải thích rằng: Fujiwara vốn có ý định tạo phản, nhưng kể hoạch bị Toshiro biết. Giữa gia tộc và lời thề trung thành với Yamamoto, hắn đã chọn Yamamoto, đã chọn bảo vệ em. Nhưng rồi việc tự tay giải quyết vết đen ấy bằng việc diệt tộc, hắn đã không thể đưa ra được bất cứ bằng chứng nào, từ đó trở thành mục tiêu đuổi g·iết của Yamamoto mà lẩn trốn tới đây, gia nhập vào Cửu Giới.
Trong đầu Rin như có hàng trăm đạo thiên lôi đánh xuống, cô hoàn toàn ngây ngốc khi nghe những lời nói của Dương Tuấn Vũ. Cũng không phải cô vì yêu mà tin tưởng mù quáng, bởi vì, những lời lẽ hắn giải thích, cùng với bằng chứng không thể chối cãi từ ấn chú trên trán của Toshiro vẫn sáng rực, đan xen với hình ảnh người anh trai luôn bảo vệ cô từng chút một giờ phút này gộp lại một chỗ vô cùng hoàn hảo.
Rin nức nở nói:
- Em cần giúp anh ta.
Dương Tuấn Vũ biết cô đã hiểu thông suốt nên không ngăn cản, hắn thả cô ra, tình trạng của Idle đúng là khiến hắn cũng thấp thỏm.
Rin bước tới gần, thanh Kikui- Ume rời vỏ, tinh xảo cắt ra một lỗ nhỏ trước trán của mình, một giọt máu đỏ theo lưỡi kiếm đâm thẳng vào chính giữa chữ “Fuji”.
Như có một thứ thần lực nào đó thôi thúc, chữ Fuji đột nhiên bùng lên một ngọn lửa bàng bạc, bằng mắt thường có thể thấy nó đang đè ép thứ tà ác kia quay trở về thanh kiếm Asura.
Mồ hôi ướt đẫm toàn thân Idle, hắn thở hồng hộc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Rin, giọng khàn khàn:
- Em ...
Rin rõ ràng sức lực sụt giảm, đôi môi đã tái đi, nhưng đôi mắt trong vắt đang trừng lên:
- Ngu ngốc! Thứ gì cũng dính vào.
Ngọn lửa từ chữ Fuji nhanh chóng yếu đi, tới khi tan biến tạo thành một ngôi sao năm cánh mang theo chữ Fuji biến mất. Ngược lại với Rin, Idle rõ ràng tràn đầy sức mạnh.
Không đợi Idle vươn tay tới đỡ, Rin đã được Dương Tuấn Vũ ôm vào lòng, hắn nhìn Idle rồi cười cười:
- Sao hả? Món quà này không tồi chứ? Mọi việc tạm thời không cần nói nhiều. Anh nên tranh thủ làm quen với nó, Rin cũng sẽ sớm hồi phục.
Vừa nói, người hắn tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ truyền vào tay Rin, sắc mặt cô thoáng chốc khá hơn nhiều.
Biết Rin đã đoán ra phần lớn câu chuyện trong quá khứ, Idle cũng không phải là người giỏi giải thích nên dứt khoát ném thứ rắc rối đó ra sau đầu. Hắn vuốt ve thanh hắc kiếm như trân bảo, thứ mà khi nãy suýt nữa đã khiến hồn phách hắn tiêu tán.
- Kiếm tốt! Kiếm tốt! Haha.
Hắn phá lên cười phấn khích, rồi gật gù nói:
- Asura. Nó vốn là tên ngươi.
- Thứ này ở đâu ra?
Idle gãi đầu, hắn là kẻ mê kiếm, xưa nay chưa từng nhìn thấy vật liệu có thể làm ra thanh kiếm này.
Dương Tuấn Vũ cười thần bí cũng không nói cho hắn biết khiến Idle buồn bực không thôi.
Nhưng Rin thì lo lắng nhìn Dương Tuấn Vũ, thứ tà khí kia ở đâu cô biết, thậm chí là rất quen thuộc.
Gửi tới cô một ánh mắt trấn an, hắn khẽ thổi vào vành tai cô:
- Yên tâm, anh đã kiểm soát được nó rồi.
Nhìn ánh mắt tự tin của hắn, Rin gật đầu rồi thở phào một hơi.
Suốt một năm nhốt mình trong 12 tầng tháp, thứ hắn cảm thấy thành công nhất không phải công kích mọi độ khó của từng hiểm địa, mà chính là kiểm soát được thứ sức mạnh đen trong người. Đúng như hắn phán đoán, thứ này không những không bị Ki của hắn khắc chế và tiêu diệt, ngược lại, nó song song tồn tại trong cơ thể hắn. Dương Tuấn Vũ giành phần lớn thời gian để tìm cách dẫn dắt, điều khiến nó, và theo mức độ thành thục tăng lên, sức mạnh hắn cũng như diều gặp gió vùn vụt gia tốc.
Dương Tuấn Vũ mang theo Rin, Idle cùng 200 sát thủ theo sau, đoàn người như u linh hòa lẫn vào thâm sơn hiểm địa, nhưng trên mặt ai cũng mang theo sự phấn khích biến thái vì sắp được chiến đấu, chỉ có Rin nghĩ về gia tộc nên toát ra những tia lo lắng thường trực.
 Dưới ánh mắt kinh dị của đám thuộc hạ, hai tay của Idle nổi lên đầy gân guốc, cơ bắp thoáng chốc biến thành màu đen, lan tới đâu thì nơi đó phình lên dữ tợn, gương mặt hắn hiện đang vặn vẹo vô cùng kinh khủng.
Rin tức tới giậm chân, cô quát:
- Toshiro ngu ngốc! Mau vứt nó ra.
Nhưng Idle mặt lúc đen lúc trắng, dây cột tóc phía sau đứt phựt, tóc tai thoáng chốc bung rộng ra, da mặt nhăn nhó, nhìn hắn giống như sắp biến thành một con quỷ.
Rin định lao tới kéo thanh kiếm ra, nhưng cánh tay lập tức Dương Tuấn Vũ giữ chặt, cô hoang mang không hiểu mọi chuyện sao lại thành ra thế này, nước mắt trong suốt đã chảy ra. Có lẽ sâu trong tâm trí cô, Toshiro dù có là một tên ác nhân cũng vẫn là một người anh đưa cô đi chơi, bảo vệ cô khỏi bất cứ nguy hiểm gì, đem lại cho tuổi thơ của cô vô vàn màu sắc. Hắn tàn sát cả gia tộc, hắn tội đáng c·hết, nhưng cô không thể xuống tay được. Giờ đây, nhìn hắn đau khổ kịch liệt, cô cảm thấy đau đớn không kém.
Ngay khi cô chuẩn bị giãy ra khỏi tay, Dương Tuấn Vũ nghiêm khắc nói:
- Hắn sẽ vượt qua được!
Rin khựng lại, cô thẫn thờ quay lại phía trước.
Bàn tay nhỏ nhắn bị hắn siết tới phát đau, cô lại nghe hắn thủ thỉ:
- Toshiro kiên cường hơn em nghĩ nhiều lắm. Làm sao hắn không đau đớn khi tự tay g·iết c·hết cha mẹ, anh chị em, người thân thích của mình? Nhưng tại sao hắn làm vậy? Rõ ràng bên trong ẩn chứa chuyện mà em không biết. Em nhìn xem, trên trán hắn là cái gì?
Rin đã nhìn thấy rồi, đôi mắt trong suốt lại càng tuôn ra những giọt lệ thánh khiết. “Mình thực sự trách nhầm hắn sao?”
Dưới sự đấu tranh kịch liệt mà chỉ Idle mới hiểu thấu, trong đầu hắn đã tràn ngập thứ hắc khí tà ác, nhưng tại vị trí trung tâm, nơi đó vẫn còn một đốm sáng, chính xác hơn là một chữ “Fuji”.
Fuji- dấu ấn thể hiện sự bảo hộ tuyệt đối với Thiên Hoàng Yamamoto, thứ đáng lẽ phải bị nhiễm đen nếu có ý định phản bội gia tộc Yamamoto nay lại tỏa ra ánh sáng vàng rực, thuần khiết, đang cứng rắn chống lại sức mạnh hắc ám xâm lược.
- Tại sao lại như vậy?
Rin hoang mang lắc đầu, mọi việc rốt cuộc là sao?
Dương Tuấn Vũ thở dài:
- Tại sao em không nghĩ Idle xưa nay vốn là một kẻ trung thành tuyệt đối với Thiên Hoàng? Fujiwara đúng là gia tộc bảo hộ, nhưng hắn tàn sát cả gia tộc mà ấn chú vẫn không bị hóa đen? Điều này chỉ có thể giải thích rằng: Fujiwara vốn có ý định tạo phản, nhưng kể hoạch bị Toshiro biết. Giữa gia tộc và lời thề trung thành với Yamamoto, hắn đã chọn Yamamoto, đã chọn bảo vệ em. Nhưng rồi việc tự tay giải quyết vết đen ấy bằng việc diệt tộc, hắn đã không thể đưa ra được bất cứ bằng chứng nào, từ đó trở thành mục tiêu đuổi g·iết của Yamamoto mà lẩn trốn tới đây, gia nhập vào Cửu Giới.
Trong đầu Rin như có hàng trăm đạo thiên lôi đánh xuống, cô hoàn toàn ngây ngốc khi nghe những lời nói của Dương Tuấn Vũ. Cũng không phải cô vì yêu mà tin tưởng mù quáng, bởi vì, những lời lẽ hắn giải thích, cùng với bằng chứng không thể chối cãi từ ấn chú trên trán của Toshiro vẫn sáng rực, đan xen với hình ảnh người anh trai luôn bảo vệ cô từng chút một giờ phút này gộp lại một chỗ vô cùng hoàn hảo.
Rin nức nở nói:
- Em cần giúp anh ta.
Dương Tuấn Vũ biết cô đã hiểu thông suốt nên không ngăn cản, hắn thả cô ra, tình trạng của Idle đúng là khiến hắn cũng thấp thỏm.
Rin bước tới gần, thanh Kikui- Ume rời vỏ, tinh xảo cắt ra một lỗ nhỏ trước trán của mình, một giọt máu đỏ theo lưỡi kiếm đâm thẳng vào chính giữa chữ “Fuji”.
Như có một thứ thần lực nào đó thôi thúc, chữ Fuji đột nhiên bùng lên một ngọn lửa bàng bạc, bằng mắt thường có thể thấy nó đang đè ép thứ tà ác kia quay trở về thanh kiếm Asura.
Mồ hôi ướt đẫm toàn thân Idle, hắn thở hồng hộc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Rin, giọng khàn khàn:
- Em ...
Rin rõ ràng sức lực sụt giảm, đôi môi đã tái đi, nhưng đôi mắt trong vắt đang trừng lên:
- Ngu ngốc! Thứ gì cũng dính vào.
Ngọn lửa từ chữ Fuji nhanh chóng yếu đi, tới khi tan biến tạo thành một ngôi sao năm cánh mang theo chữ Fuji biến mất. Ngược lại với Rin, Idle rõ ràng tràn đầy sức mạnh.
Không đợi Idle vươn tay tới đỡ, Rin đã được Dương Tuấn Vũ ôm vào lòng, hắn nhìn Idle rồi cười cười:
- Sao hả? Món quà này không tồi chứ? Mọi việc tạm thời không cần nói nhiều. Anh nên tranh thủ làm quen với nó, Rin cũng sẽ sớm hồi phục.
Vừa nói, người hắn tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ truyền vào tay Rin, sắc mặt cô thoáng chốc khá hơn nhiều.
Biết Rin đã đoán ra phần lớn câu chuyện trong quá khứ, Idle cũng không phải là người giỏi giải thích nên dứt khoát ném thứ rắc rối đó ra sau đầu. Hắn vuốt ve thanh hắc kiếm như trân bảo, thứ mà khi nãy suýt nữa đã khiến hồn phách hắn tiêu tán.
- Kiếm tốt! Kiếm tốt! Haha.
Hắn phá lên cười phấn khích, rồi gật gù nói:
- Asura. Nó vốn là tên ngươi.
- Thứ này ở đâu ra?
Idle gãi đầu, hắn là kẻ mê kiếm, xưa nay chưa từng nhìn thấy vật liệu có thể làm ra thanh kiếm này.
Dương Tuấn Vũ cười thần bí cũng không nói cho hắn biết khiến Idle buồn bực không thôi.
Nhưng Rin thì lo lắng nhìn Dương Tuấn Vũ, thứ tà khí kia ở đâu cô biết, thậm chí là rất quen thuộc.
Gửi tới cô một ánh mắt trấn an, hắn khẽ thổi vào vành tai cô:
- Yên tâm, anh đã kiểm soát được nó rồi.
Nhìn ánh mắt tự tin của hắn, Rin gật đầu rồi thở phào một hơi.
Suốt một năm nhốt mình trong 12 tầng tháp, thứ hắn cảm thấy thành công nhất không phải công kích mọi độ khó của từng hiểm địa, mà chính là kiểm soát được thứ sức mạnh đen trong người. Đúng như hắn phán đoán, thứ này không những không bị Ki của hắn khắc chế và tiêu diệt, ngược lại, nó song song tồn tại trong cơ thể hắn. Dương Tuấn Vũ giành phần lớn thời gian để tìm cách dẫn dắt, điều khiến nó, và theo mức độ thành thục tăng lên, sức mạnh hắn cũng như diều gặp gió vùn vụt gia tốc.
Dương Tuấn Vũ mang theo Rin, Idle cùng 200 sát thủ theo sau, đoàn người như u linh hòa lẫn vào thâm sơn hiểm địa, nhưng trên mặt ai cũng mang theo sự phấn khích biến thái vì sắp được chiến đấu, chỉ có Rin nghĩ về gia tộc nên toát ra những tia lo lắng thường trực.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 