Vạn Biến Hư Ảo - Chương 106

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 106 :Hoang Tàn
Chương 106: Hoang Tàn

Việc băng qua núi rừng diễn ra không quá khắc nghiệt, đương nhiên, tốc độ so với đi đường lớn chậm hơn đáng kể. Nhưng để tránh tai mắt kẻ địch, bọn họ không còn sự lựa chọn nào tốt hơn thế.

Dựa vào kinh nghiệm tổng hợp từ toàn bộ thành viên có thời gian hoạt động trong dãy Thiên Sơn U Minh, bọn họ đã tránh được hầu hết các lãnh địa của hung thú nguy hiểm. Mặc dù thi thoảng vẫn gặp một số yêu thú bất ngờ xuất hiện, nhưng thấy đoàn đội đông đúc, với trí thông minh sở hữu, bọn chúng chỉ gầm gừ cảnh báo không nên xâm nhập lãnh địa, rồi dõi mắt quan sát chứ không lao tới t·ấn c·ông.

Đi chậm hơn 3 ngày, tình hình chiến sự ở phía Đông Bắc đã tới lúc sôi trào, các gia tộc đúng như dự đoán của Dương Tuấn Vũ đã chỉ còn chưa tới phân nửa lực lượng. Trước sự t·ấn c·ông dữ dội, vũ bão của địch nhân có chuẩn bị kĩ càng từ trước, bọn họ chỉ biết thụ động chống cự.

Đoàn người ngay khi lọt vào thành thị, lập tức cởi bỏ quần áo sát thủ, thay thế bằng những bộ đồ bình thường, rồi chia tốp nhỏ lẫn vào những nhóm buôn bán đường bộ, đường thủy, theo xe ngựa, thuyền bè nhanh chóng rời đi. Với khả năng ngụy trang được đào tạo khắt khe, những sát thủ này không khó để triệt tiêu đi sự chú ý của đám chó săn.

Đội ngũ 200 người cũng không phải toàn bộ chạy tới các gia tộc b·ị đ·ánh, mà chỉ gần một nửa rời tới đó, phần còn lại sẽ tìm cách lũng loạn quân doanh của phe xâm lược, trong đó, thứ họ nhắm tới chính là kho lương thực của chúng.

Chiến đấu có ác liệt tới đâu cũng khó mà trong ngày một ngày hai làm lên chiến tích, ngoài tiền tuyến như lang hổ, hậu phương cũng phải tấp nập cung ứng lương thực, thuốc men. Đội ngũ này xưa nay đều sẽ bị kiểm tra cực kì nghiêm ngặt, lần này có thành hay không chính là bài kiểm tra “tốt nghiệp” mà chủ tử giao cho họ. Không thành thì có hai sự lựa chọn: Một là bị kẻ địch xiên c·hết, hai là trở về lại bị nhốt vào địa ngục kinh hoàng kia. Nếu là bị c·hết trận còn may, nếu sống trở về mà không hoàn thành nhiệm vụ thì ...

Nghĩ tới tương lai mù mịt này, cả đám không tự chủ cảm thấy sau lưng mà hôi vã ra như tắm.

Ở Zero, nơi võ thuật đi đầu thì chiến đấu vẫn chủ yếu dựa vào sức mạnh tự thân. Việc xâm nhập, trà trộn vào rõ ràng dễ dàng hơn c·hiến t·ranh hiện đại, lệ thuộc vào máy móc nhiều lắm.

...



Có sự hộ tống của Idle, Dương Tuấn Vũ yên tâm để Rin rời đi. Còn hắn, cũng giống như sáu tên thống lĩnh kia, sau khi chia ra một phần quân tới hỗ trợ gia tộc Rothschild.

Ngay từ khi xem bản đồ Zero, nhìn thấy ba cái tên Rothschild, Rockefeller, Morgan hắn không khỏi liên tưởng tới ba gia tộc giàu có và quyền lực nhất thế giới bên ngoài kia.

Đứng đầu là gia tộc Rockefeller có hơn 100 năm lịch sử, nó là một trong những gia tộc thống trị một đế chế dầu mỏ hùng mạnh nhất thế giới. Chỉ cần bước chân ra khỏi nhà là sẽ chạm mặt dịch vụ của Rockefeller. Từ ban đầu là Công ty dầu mỏ Standard Oil, đến sau này là Ngân hàng Chase Manhattan, Trung tâm Rockefeller, Đại học Chicago, Đại học Rockefeller, Bảo tàng Nghệ thuật hiện đại và Trung tâm Thương mại Thế giới từng bị sập trong sự kiện khủng bố nước Mỹ 11/9/2001.

Xếp thứ hai là gia tộc Morgan (Mỹ)- Gia tộc giàu có thống trị giới tài chính Mỹ và trên toàn thế giới trong khoảng cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20. Người khởi đầu giúp tiếng tăm của gia tộc này vươn lên tầm thế giới là John Pierpont Morgan. Năm 2000, tập đoàn J.P.Morgan sáp nhập với tập đoàn Chase Manhattan trở thành ngân hàng J.P Morgan Chase cung cấp, nắm giữ tài chính của các nhà tài phiệt lớn. Ngoài J.P Morgan Chase, tiền của Morgan còn đổ vào các tập đoàn lớn nhất nước Mỹ bao gồm CitiGroup, U.S. Steel (Tập đoàn Thép Mỹ) và General Electric...

Đứng thứ ba: Gia tộc Rothschild (Đức)

Sự giàu có và nổi tiếng của gia tộc Rothschild cho đến tận ngày hôm nay, không có tài liệu nào ghi lại hay tính toán được chính xác khối tài sản của gia tộc này. Thậm chí, danh từ “Rothschild” còn được đồng hoá luôn với sự giàu có và quyền lực. Rothschild đã tạo nên đế chế tài chính – ngân hàng tại châu Âu bắt đầu từ cuối thếkỷ 18 bởi một nhân viên ngân hàng là Mayer Amschel Rothschild. Amschel đã đưa gia đình mình từ những nông dân nghèo sống tại khu ổ chuột đông đúc trở thành gia tộc giàu có và tiếng tăm lẫy lừng nhất trong lịch sử thế giới. Ngày nay, các doanh nghiệp của gia đình Rothschild kinh doanh ở rất nhiều lĩnh vực, bao gồm: khai thác mỏ, ngân hàng, năng lượng, nông nghiệp, sản xuất rượu, và các tổ chức từ thiện ...

Ba gia tộc ở Zero có tên hoàn toàn trùng khớp với ba siêu cấp gia tộc bên ngoài kia phải chăng chỉ là sự trùng hợp?

Dương Tuấn Vũ không tin điều đó.

Càng phát triển Thịnh Thế lớn mạnh, càng thâm nhập sâu vào hệ thống ngầm, hắn càng hiểu rõ việc nắm giữ khối tài chính khổng lồ luôn cần một đội quân hùng mạnh bảo vệ. Các gia tộc kia có lịch sử lâu dài cũng chỉ một, hai trăm năm, trong khi sự tồn tại của ba gia tộc “cùng tên” ở Zero này đã duy trì ít nhất năm trăm năm. Nếu cùng một gốc rễ, cái nào trước, cái nào sau có thể dễ dàng nhận thấy.



Nhưng hiện tại hắn đang có một cơ hội trời cho: Ba gia tộc bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực ở Zero.

Dương Tuấn Vũ không hi vọng quá nhiều, nhưng nếu có thể cộng minh với một trong số họ sẽ đem lại lợi ích khó mà tượng tượng được.

Mặc dù phái người tới trợ giúp, nhưng việc hắn lựa chọn tự thân tiến tới Rothschild không phải là một sự lựa chọn ngẫu nhiên.

Hai gia tộc Rockefeller và Morgan đều ở Mỹ, hắn không có quá nhiều mối quan hệ ở đó, trong khi Rothschild ở Đức, nơi có tập đoàn Volkswagen là đối tác làm ăn trực tiếp với Thịnh Thế. Nó cũng là nơi có các truyền kỳ về tộc Vampire, hắn có quen một cô gái ma cà rồng- Doris. Mà trong số các gia tộc giàu có nhất thế giới, Rothschild vẫn là một thứ gì đó khiến người ta không thể hiểu hết, cũng cực kỳ thần bí. Hắn thực sự cảm thấy rất tò mò, mà nếu đã có nghi ngờ thì nhân cơ hội này tự mình tìm hiểu một phen.

...

Mặc dù đã tính toán rất nhiều nhưng cuối cùng người tính không bằng trời tính. Khi Dương Tuấn Vũ cùng đội nhân mã của mình tiến tới thì gia tộc Rothschild đã chỉ còn lại một đ·ống đ·ổ n·át.

Các tòa kiến trúc xây dựng theo kiểu văn hóa thời Phục Hưng vốn rất trang hoàng, mĩ lệ, nhưng giờ chỉ toàn khói đen, lửa cháy ngùn ngụt, khắp nơi đâu đâu cũng có xác c·hết, minh chứng cho một cuộc chiến đấu tàn khốc đã xảy ra.

Hắn lập tức ra hiệu cho người của mình tản ra tìm kiếm xung quanh, bản thân cũng tiến thẳng vào biển lửa trong tâm trạng vô cùng khó chịu.

Lướt dọc qua các chuỗi hành lang dài như vô tận, ghé qua các gian phòng rộng lớn, mọi thứ đều giống nhau. Tất cả các đồ vật có giá trị đều b·ị c·ướp sạch, ngọc khảm trên tường cũng bị chúng cạy ra, đám này đi tới đâu nơi đó đều hóa thành phế thải, thực sự giống với nạn châu chấu ăn mùa màng.



Đồ vật thì c·ướp, người thì g·iết, già trẻ không tha, vô cùng tàn nhẫn. Không chỉ thế, nhìn các xác c·hết khô quắt không giống như bị c·hết c·háy, mà là họ bị rút sạch máu lúc còn đang sống sờ sờ, rồi từ từ c·hết trong đau đớn.

- Lũ khốn này!

Cơn giận giữ làm một làn khói đen từ cơ thể hắn từ từ thoát ra, chậm rãi lan tỏa, xen lẫn với lớp Ki vàng rực vốn có, cả hai vốn đối nghịch nhau hoàn toàn nhưng giờ phút này lại cùng tồn tại trên một con người, vô cùng kì quái.

- Phát hiện sự sống. Anh mau đi tới kia.

Ngay khi Dương Tuấn Vũ định quay người rời khỏi Rothschild, thì bất ngờ nghe thấy Triệu Cơ lên tiếng. Hắn ngạc nhiên, nhưng lập tức phản ứng, thân hình lóe lên rồi khi xuất hiện đã là ở trước một bức ảnh đang cháy ngùn ngụt.

Trên bức ảnh hoen ố không nguyên vẹn, hắn vẫn nhận ra đây ở chính giữa có một người chống gậy ngồi trên ghế, đứng hai bên là hai nhóm người, chỉ là hai nhóm người này có gì đó không giống nhau. Nhóm người bên tay phải bắt đầu từ một người phụ nữ thanh tú, mỹ lệ, gương mặt hơi nhợt nhạt nhưng không làm giảm đi nhan sắc của bà. Người phụ nữ đó đang cười.

Ngược lại, nhóm người bên trái bắt đầu từ một người trung niên vạm vỡ với nước da bánh mật, gương mặt hắn giống như giận dữ, các múi cơ mặt không được tự nhiên cho lắm. Nhưng có vẻ hắn rất kiêng dè ông cụ đang ngồi chính giữa nên mới chịu đứng chung chụp hình.

Các đặc điểm về ngoại hình thực sự chia thành hai nhóm đối lập nhau, mà tất cả sự đối lập ấy được ông cụ kia quy về làm một mối. Hắn giống như có điều suy nghĩ: “Nếu lão c·hết đi, hai nhóm này còn có thể đứng cùng một chỗ mới là kỳ quái.”

Tạm thời dẹp sự nghi hoặc trong đầu lại, hắn thổi một hơi làm ngọn lửa tắt ngấm, rồi nhấc ra một bên.

- Sau bức tường này thực sự có người sống?

- Đúng vậy, nhưng tình trạng của lão không được khả quan cho lắm.

Dựa trên các chỉ số sức khỏe mà cô quét được, hắn không cảm thấy ngạc nhiên khi Triệu Cơ không cần nhìn mà vẫn biết đây là một ông lão đang b·ị t·hương nặng.