Vạn Biến Hư Ảo - Chương 120

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 120 :Xuất Hiện Bất Ngờ!
Chương 120: Xuất Hiện Bất Ngờ!

Vốn dĩ kế hoạch mà Dương Tuấn Vũ đề ra đã rất tuyệt, hàng ngàn quân đối phương đã bị vùi lấp, theo tính toán sẽ còn một số cao thủ phản ứng nhanh, kịp thời thoát khỏi t·hảm h·ọa, thì khi đó chúng sẽ phải đối mặt với hàng chục ngàn quân lính cũng là lúc kẻ địch bị tuyệt diệt.

Mọi sự đúng là diễn ra theo hướng đó, nhưng vạn lần không ngờ trong hàng nghĩ ấy lại có một kẻ đạt tới cấp độ kia.

Tới lúc này cao tầng Cửu Long Tinh đã kịp tỉnh lại trong sự kinh ngạc lẫn sợ hãi, tuy vậy trong nhất thời không biết ứng phó ra sao. Đối mặt với

sức mạnh hủy diệt ấy không ai trong số họ dám đứng ra chống đỡ.

Nếu mọi thứ cứ tiếp tục diễn ra như vậy e rằng chục ngàn quân cũng sẽ đánh cho không còn manh giáp.

Các vị gia chủ ngẩn người nhìn nhau, từ ánh mắt nhận ra họ đang vô cùng hoang mang.

Dương Tuấn Vũ nhíu mày, hắn vốn cũng không hi vọng mấy lão già gần đất xa trời này có lòng quyết tử. Bởi vì tuổi càng cao càng ham sống s·ợ c·hết mà.

Tra!

Trong thời khắc ấy, Idle từ khi gia nhập đội ngũ chưa từng một lời lên tiếng đột nhiên cưỡi ngựa đi về phía bọn họ.

Rin thấy vậy cũng bất chấp vai vế vội vàng cưỡi người đuổi theo, cô rất rõ Idle sẽ định làm gì.

- Để tôi đối chiến với hắn.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc, ánh mắt tĩnh lặng của Idle, Dương Tuấn Vũ có chút ngạc nhiên, chưa bao giờ hắn thấy người này như vậy. Idle luôn ngô nghê, cợt nhả giờ không ngờ lại có một mặt nghiêm nghị như vậy.

- Không thể.

Dương Tuấn Vũ còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy một tiếng thanh thúy phản đối, hắn không cần nhìn cũng biết là ai vừa nói.

Rin giằng lại dây cương trong tay Idle, mắt hạnh trừng lên:

- Anh còn không thấy tên đó mạnh ra sao mà còn muốn tìm c·hết!

Idle thoáng ngẩn người, rồi đột nhiên phá lên cười:

- Ha ha, bao năm qua đi, vây mà em vẫn là cô bé ngốc ngày nào. Anh của em không như xưa đâu, tên kia sao có thể làm đối thủ của anh.



Các vị gia chủ nghe thấy vậy không khỏi vui mừng, theo họ nghĩ nếu không chắc chắn mình đối phó được thì chẳng ai ngu ngốc đứng ra chịu c·hết. Người thanh niên kia đã tự tin như vậy thì hẳn là có lý của hắn.

Jang Hoo nhanh miệng nói chen vào:

- Aiko, cháu đừng cản hắn. Cậu thanh niên này, rất tốt, nhìn cậu ta lại nhớ tới thời mình còn trẻ, đừng nói chỉ có một tên, thêm vài tên khó chơi thế kia thì đáng là gì.

Rin nghe lão ta nói vậy thì rất tức giận, kẻ này ngoài mặt thì ra vẻ ta đây, nhưng bản chất thì nhu nhược yếu đuối, thấy kẻ địch mạnh thì co vòi lại, khi có người khác tỏ ý thì lại muốn đẩy người ta ra chịu c·hết. Đúng vậy, miệng hắn có tổn thương gì đâu, nói sao mà chẳng được.

- Ông có giỏi sao không mang người của mình ra g·iết địch?

- Cô...!

- Cô cái gì? Chẳng phải ông vừa nói khi còn trẻ có thể g·iết vài tên như hắn sao? Giờ mặc dù có tuổi nhưng g·iết một tên chắc không có vấn đề gì chứ?

- Ngươi...!

Jang Hoo không ngờ con nhãi ranh này lại dám lên tiếng mắng chửi mình, nhưng ai bảo hắn vừa nổ thật to, giờ bị người ta đem ra nói làm hắn nghẹn họng không phản bác được.

- Hừ, chỉ được cái miệng.

- Aiko, nơi này không có việc cho nữ nhi như con nói!

Inuarashi đương nhiên biết bản tính của mấy lão già này, nhưng trước mặt toàn quân không nên mắng tướng, nhất là khi hiện giờ họ là một Liên Minh, người ta dù không có năng lực nhưng cũng có ngàn quân của riêng mình, làm gia chủ họ mất mặt sẽ khiến lòng quân tức giận. Chưa kể lúc chiến trận đang nổ ra, cãi nhau là điều tối kỵ. Con gái nói không sai nhưng không đúng lúc. Vì thế lão lập tức trừng mắt giáo huấn, tránh mọi việc đi quá xa. Sau đó hắn nhìn về phía Jang Hoo đang giận tím mặt khuyên giải:

- Nữ nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, lời nói có gì đắc tội mong ngài không để bụng.

- Hừ. Chuyện này nể mặt ngài nên bỏ qua, nhưng nữ nhi thì biết khỉ gì về mưu lược chiến trận mà ngăn cản mãnh tướng xuất trận?

Rin rất ấm ức nhưng không thể cãi lời cha, Idle cười cười vỗ vai cô:

- Tấm lòng của muội, ta trong lòng hiểu rõ. Được rồi, tên kia đã phát điên, nếu không có ai đứng ra ngăn cản thì trận chiến này rất khó thắng, nếu thắng chỉ sợ cũng là thắng thảm. Khi đó các thế lực sẽ ùa vào chiếm sạch vùng Đông Bắc này đó. Để ta đi thôi.

Đôi mắt cô nghe hắn nói vậy lập tức nhòe đi, hắn vẫn luôn như vậy, tại sao cứ phải gánh vác trách nhiệm của trăm ngàn người khác chứ? Vì sao? Chỉ vì hắn lỡ sinh ra trong một phụ gia, cả đời phải chịu trách nhiệm bảo vệ người của chính gia sao? Dù là vậy đi nữa, cuộc chiến này hắn vốn không cần tham gia, ở nơi đó hắn cũng là một vị Vương được vạn người tôn kính.

Ác nhân, ác thì thế nào, tà thì có sao?

Cô càng hiểu biết càng nhận ra thứ được gọi là Chính đạo nhưng vẫn tồn tại những kẻ vô cùng ghê tởm, ngược lại, nơi được gọi là Tà đạo lại có những con người dù không hẳn là thành nhân nhưng ít nhất dám nói dám làm, đứng trước nguy nan không chạy trốn.



Idle thở dài trong lòng rồi lập tức thu lại tâm tình, trong đôi mắt của hắn ánh lên sự tàn nhẫn. Tuy vậy, khi đi qua Dương Tuấn Vũ hắn vẫn nhỏ giọng nói, chỉ là vó ngựa vẫn bước tiếp, đầu hắn cũng không ngoảnh lại:

- Chăm sóc Aiko cho tốt, nếu không có là quỷ tôi cũng tới g·iết cậu!

- Được!

Nghe thấy đáp án mình mong muốn, Idle ngửa mặt cười lớn, tới khi nhìn xuống, mọi thứ tình cảm giống như đều biến mất. Hắn cưỡi ngựa vượt qua ngàn kị binh lao về phía kẻ địch.

Nhìn hình ảnh ấy, Dương Tuấn Vũ không khỏi kính trọng kẻ này thêm vài phần, hắn quét mắt nhìn xung quanh một vòng rồi quát lên một tiếng như sấm rền:

- Những người đạt cấp Đại Công Tước lập tức tập hợp!

Mệnh lệnh vừa hạ xuống, xung quanh nhanh chóng thay đổi, những người cấp thấp hơn vội vàng nhường ra vị trí trống, thay vào đó là các cao thủ có cấp độ theo chỉ định. Không thể không nói, sự can đảm của người kia đã l·ây n·hiễm vào tâm trí họ, giờ này ánh mắt ai cũng sáng lên một ham muốn được ra trận chiến đấu.

Nhìn thoáng qua quân số cũng tới 500 người đạt tiêu chuẩn, Dương Tuấn Vũ rút thương đâm lên trời, miệng hô:

- Các ngươi có phải là những kẻ nhìn thấy người thân, anh em huynh đệ ngã xuống mà sợ hãi bỏ chạy!

- Không! Không phải!

- Các ngươi có phải kẻ thấy đối phương mạnh mẽ mà rút đầu làm con rùa đen!

- Không!

Rin nghe hắn hô thế vốn dĩ đôi mắt đẫm lệ cũng tức giận trừng lên, có ai thúc đẩy nhiệt huyết quân lính như hắn chứ.

Inuarashi, Josephson nhìn nhau đều thấy trong mắt đối phương một nụ cười, tên nhóc này không ngờ nói mấy câu lại khiến không khí căng thẳng, uy thế mãnh mẽ của kẻ địch tan biến. Đúng là một kẻ hiếm có.

Cảm thấy tinh thần mọi người bớt sợ hãi, Dương Tuấn Vũ cảm thấy vừa hiệu quả cũng lập tức dừng lại, nếu còn quá đà sẽ khiến nhiệt huyết bị thay bằng sự chủ quan, thiếu tỉnh táo.

Hắn tiếp tục hô:

- Chiến thắng trận này, cả vùng Đông Bắc rộng lớn sẽ do chúng ta ngự trị, người thân các ngươi sẽ được vinh hoa phú quý ngàn đời!



- Kẻ địch hiện tại chỉ còn là tàn binh, dù có sức mạnh cỡ nào thì chúng chỉ là số ít, chỉ cần các ngươi đồng lòng, trăm người như một ắt sẽ thắng!

- Ai g·iết được một người ban một quân huy, ai g·iết được hai người ban hai quân huy, ai g·iết được kẻ mạnh nhất ban 100 quân huy. Quân huy càng nhiều, vị trí trong Hội Đồng Liên Minh sau này càng cao. Cơ hội chỉ có một, các ngươi phải biết tận dụng cho tốt. Rõ chưa!

- Đã rõ!

Vừa chỉ ra ưu thế vượt trội về số lượng, vừa đưa ra lợi ích cực kỳ hấp dẫn. Inuarashi híp mắt nhìn đứa con rể này, càng nhìn lại càng thấy ưng ý. Không ngờ con gái sau mấy năm m·ất t·ích lại đem về cho hắn một tin đáng mừng như vậy.

Bị tinh thần ấy cảm nhiễm, Jang Hoo và các gia chủ khác vốn sợ hãi giờ lại cảm thấy bản thân muốn đích thân xuất trận, nhưng họ cũng nhanh chóng nhận ra mình đã không được, chưa nói tới g·iết được mấy tên, nếu c·hết đi sẽ khiến gia tộc nổi lên sóng gió. Họ đơn giản không phải chỉ nghĩ tới mình mà còn phải nghĩ tới con cháu nữa, cho nên những lợi ích đó cứ để những kẻ kia nhận đi.

Tới lúc này tiếng của người cưỡi bạch mã lại vang lên:

- Tốt! Toàn bộ tập hợp! Xuất chiến!

Theo quân lệnh phát ra, hơn 500 người dũng mãnh đuổi theo Idle gia nhập cuộc chiến cuối cùng.

Vốn dĩ ai cũng nghĩ hắn chỉ điều quân, nhưng không ngờ theo tiếng chỉ huy vừa dứt hắn cũng xuất trận. Rin đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nếu hắn ... có mệnh hệ gì thì cô sao có thể sống tiếp? Cưỡi hắc mã phi nước đại, cô vội vàng lao về phía trước.

- Aiko!

Inuarashi thật không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế, hắn định phóng ngựa đuổi theo thì bị Josephson ngăn cản.

- Ông làm gì vậy?

Inuarashi tức giận quát.

Josephson mắng:

- Ngu ngốc, lão đuổi theo thì làm được gì! Trận chiến này càng đông người càng vô dụng.

Josephson nói đúng, càng đông người càng hỗn loạn, tình hình không dễ kiểm soát.

- Nhưng...

- Lão làm gia chủ bao năm mà vẫn giữ thái độ đàn bà thế à? Bảo sao Yamamoto không thể lớn mạnh thêm nữa.

Lời mắng này của Josephson rất nặng nề nhưng bất ngờ Inuarashi lại không phản bác. Đúng vậy, hắn là người rất trọng mạng sống con người, quý trọng tình cảm gia đình nên nhiều việc hành xử rất chần chừ, khó quyết đoán. Điều này dẫn tới nhiều cơ hội tốt đều bị bỏ qua, nếu không với nội lực thâm hậu còn sót lại của Thiên Hoàng cũng đủ cho hắn có thể cai quản mảnh đất rộng lớn hơn hàng trăm lần hiện tại.

Inuarashi chợt cảm thấy mình đã già rồi, đầu óc dễ nóng nảy, nhiệt huyết vừa lên khi bị ngăn cản lại bay mất, lão thở dài trầm mặc, cũng không tiếp tục cưỡi ngựa đuổi theo con gái.

Dương Tuấn Vũ mặc dù dẫn quân chiến đấu nhưng Rin đuổi theo hắn vẫn biết, dù không biết thì Triệu Cơ cũng để ý cho hắn. Chẳng qua hắn cũng không ngăn cản cô, Rin chẳng phải công chúa trong lồng kính gì. Trước đây không nói, hiện giờ cô đã thay đổi rất nhiều, không còn yếu đuối, kỹ năng đa dạng, chưa kể có hai thanh Thần Khí đao kiếm mà hắn tặng cũng giúp sức mạnh tổng thể của cô tăng cao hơn nhiều. Dù mới đột phá Đại Công Tước chưa lâu nhưng cao thủ cũng cấp bình thường cũng không làm gì được nàng.

Cái hắn lo lắng chính là Idle, sức mạnh của kẻ này luôn là ẩn số trong ký ức của hắn. Người khác không nói nhưng bản thân Dương Tuấn Vũ biết Idle mạnh, rất mạnh, đặc biệt là kiếm kỹ của hắn đã đạt tới mức độ vô cùng tinh thâm. Bây giờ lại có thêm thanh Quỷ kiếm Asura, trận chiến này ai thắng hay ai thua còn chưa rõ.