Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 76
topicNhững Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 76 :
Đối với một người Hungary đã suốt cả ngày chưa chạm đến phím đàn, cảm giác mát lạnh pha chút ấm áp từ đầu ngón tay truyền lên khi chạm vào phím đàn khiến anh cảm thấy một niềm vui khó tả. Đó không phải là niềm khoái lạc đến từ rượu ngon hay món ăn mỹ vị, mà là sự an yên đến từ sâu thẳm tâm hồn — thứ có thể xoa dịu mọi xao động trong lòng.
Liszt có một thứ ma lực đặc biệt: dù là những phím đàn lạnh lẽo nhất, qua tay anh cũng trở nên ấm áp và chan chứa nhiệt huyết.
Điều bất ngờ là, lần này anh không chọn những bản nhạc phô diễn kỹ thuật rực rỡ khiến người nghe choáng ngợp cả về thị giác lẫn thính giác. Hiếm hoi thay, anh chọn Sonata Ánh Trăng của Beethoven — và chơi nó một cách trọn vẹn, nghiêm cẩn theo đúng từng nốt nhạc mà nhà soạn nhạc để lại, từ chương đầu tiên cho đến chương cuối cùng.
Từ sau buổi gặp gỡ đầu tiên, Charoline gần như chưa từng nghe Liszt chơi lại bản Sonata Đô thăng thứ ấy. Vậy mà sau ngần ấy thời gian, chỉ cần vài hợp âm vang lên, cô vẫn có thể nhớ lại cảm giác đau đớn của một tình yêu khắc khoải trong chương đầu tiên — thứ từng khiến cô không kiềm được mà bật khóc.
Cô tưởng mình sẽ lại rơi vào nỗi đau ấy, nên đã khép mắt, chuẩn bị giấu đi cảm xúc. Nhưng chỉ sau vài ô nhịp, Charoline bỗng mở to mắt.
Đã khác rồi. 'Ánh Trăng' của Franz đã thay đổi!
Không thể gọi tên cảm xúc, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Charoline lại thấy nước mắt dâng lên — không phải vì đau buồn, mà vì niềm vui thực sự, một niềm vui tận đáy lòng.
Liszt chìm đắm trong thế giới của dương cầm và âm nhạc. Dưới những ngón tay anh, những phím đàn trắng đen trở nên trong suốt như trái tim anh — mềm mại, dịu dàng, đến mức có phần nâng niu quá đỗi. 'Ánh Trăng' qua tay anh mang một vẻ tĩnh lặng mơ hồ, dịu dàng mà sâu sắc, khiến người nghe như lạc vào một miền mộng tưởng.
"Mẹ ơi, con thấy có trăng, có hồ, có cả con thuyền nhỏ."
Solange tụt khỏi chiếc ghế, leo lên đùi mẹ. Cô bé ôm cổ mẹ, khẽ thì thầm.
"Phải rồi, cưng à. Đó chính là điều chú Franz muốn con nghe thấy... Con thấy đẹp không?"
Sand ôm con gái nhỏ, cùng cô bé khép mắt lắng nghe.
"Mẹ ơi, nó giống như một viên pha lê thật to."
Hai giọng nói nhỏ đến mức gần như tan vào không khí. Charoline khẽ mỉm cười, ngạc nhiên vì sự ngoan ngoãn và biết giữ chừng mực của những đứa trẻ thời này. Có lẽ đó chính là quý tộc bẩm sinh — sự kiêu hãnh và thanh nhã từ trong cốt cách.
Khoảnh khắc ấy khiến giọt nước mắt còn vương nơi đáy mắt Charoline tan biến. Trái tim cô mềm đi. Nhìn thấy Liszt đã bước ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, với cô, đó là một điều diệu kỳ.
Cô luôn chân thành mừng cho chàng trai ấy, người có tâm hồn tự do và tiếng đàn phóng khoáng.
Chỉ là... trong bản nhạc này, ngoài niềm an nhiên, dường như còn ẩn chứa một điều gì khác. Charoline tò mò muốn hiểu, nhưng chương đầu với bao ẩn ý ấy đã khép lại. Chương hai rộn ràng và tươi sáng hơn, chương ba lại tràn ngập cảm xúc mãnh liệt nối tiếp nhau vang lên.
Giữa cơn say nhè nhẹ của âm nhạc, Charoline tự an ủi mình: cảm giác mơ hồ ấy không cần phải truy tìm, cứ xem như khoảng lặng mà người nghệ sĩ cố ý để lại đi.
Nhưng... sao cô không nghĩ thêm một chút nhỉ Charoline? Bản 'Ánh Trăng' ấy, ngay từ khi ra đời, vốn dĩ đã được viết vì tình yêu.
Chương 'Ánh Trăng' của Liszt mang tên: Tình Ái.
Là thứ tình cảm chưa từng nói ra, một mối thương thầm vụng dại.
Khi khúc nhạc kết thúc, người nghệ sĩ ngả người ra sau, mái tóc vàng óng bay nhẹ. Anh hít sâu, đứng dậy cúi chào rồi cầm ly rượu vang đỏ, uống một hơi dài.
"Bravo! Tôi dám chắc không ai có thể chơi bản này hay hơn anh."
Delacroix chưa bao giờ tiếc lời khen bạn. Anh nâng ly rượu, khẽ lắc như một lời chúc.
"Nhưng thú vị thật đấy, Franz. Hình như tôi nghe thấy trong tiếng đàn ấy... một chút tình ý chăng?"
Người họa sĩ không nói thêm, chỉ để ánh mắt mình chất chứa hàm ý sâu xa.
Liszt khẽ nhướng mày, làm như chẳng hiểu ý. Anh tựa khuỷu tay lên cạnh đàn, đôi mắt đầy những "móc câu" tinh nghịch, ném về phía Chopin ánh nhìn quyến rũ.
"Ngài Chopin, rượu của ngài đã tan chưa? Mau lên thay tôi, tôi sắp chẳng phân biệt nổi phím đen phím trắng rồi đây."
"Một lời nói dối vụng về, ngài Liszt. Tôi chẳng thấy bàn tay cầm ly rượu của ngài run chút nào cả."
Chopin đứng dậy, chỉnh lại áo khoác, mỉm cười bước tới, gõ nhẹ lên nắp đàn: "Như ngài mong muốn, giờ ngài có thể nghỉ rồi."
Liszt biết điểm dừng, lập tức đứng dậy, nhanh chóng chiếm lấy chỗ ngồi cạnh Charoline.
Tất nhiên, anh nhận được cả cái nháy mắt hơi ngập ngừng của Charoline và nụ cười gượng nơi khóe môi Chopin.
Dĩ nhiên, với sự mặt dày vốn có, Liszt chẳng mảy may bận tâm đến hai ánh nhìn đồng thanh trách móc kia: Trẻ con thật đấy.
Dù sao thì... anh "đang say" mà, đúng không?
"Xin thứ lỗi, các bạn thân mến, tôi xin phép rút lui một lát." Sand nhẹ nhàng nói, bế cô con gái nhỏ trong vòng tay, "Solange ngủ mất rồi. Tôi sẽ đưa cô bé và Maurice về nghỉ, mọi người cứ tiếp tục nhé."
Mọi người đều nhẹ giọng đáp lời. Chopin vừa ngồi xuống bên dương cầm chỉ khẽ gật đầu thay cho lời chào, rồi đợi đến khi Sand rời đi mới bắt đầu chơi.
Tối nay, dường như các nghệ sĩ đều đã ngầm hẹn với nhau — những bản mở đầu đều thật nhẹ nhàng, dịu êm, vừa vặn với cơn chếnh choáng say.
Thật ra, nhận xét của Solange khi nãy không hoàn toàn chính xác. Gọi tiếng đàn của Liszt là "pha lê" thì thà nói nó là "kim cương" còn hợp hơn. Bởi với Charoline, "pha lê" lại hợp với Chopin hơn.
Không phải vì kim cương quý hơn pha lê, mà bởi hai người họ là hai thế giới khác biệt. Dù Liszt có cố kiềm chế, âm sắc của anh vẫn luôn mang chút hào nhoáng rực rỡ — thứ ánh sáng bẩm sinh, chẳng liên quan đến kỹ thuật, mà như bản năng toát ra từ con người anh.
Còn Chopin thì khác. Dù là khi chơi những chuỗi nốt dày đặc và nồng nàn nhất, âm thanh của anh vẫn trong trẻo, tinh khiết. Một ánh sáng giản dị, nhưng khi hợp lại lại tạo nên thứ lấp lánh dịu dàng mà mạnh mẽ, chạm thẳng đến linh hồn.
Liszt ngồi thẳng dậy, ánh mơ hồ trong mắt anh dần tan biến, thay vào đó là sự ngạc nhiên. Chopin không chơi một bản nhạc quen thuộc nào mà lại tái hiện bằng dương cầm chính bản nhạc guitar mà Charoline từng chơi trong xe ngựa.
Chàng trai ấy cũng là một thiên tài tinh tế và nhạy cảm, có khả năng nắm bắt giai điệu vượt xa tưởng tượng của người đời. Cách thể hiện của anh là độc nhất vô nhị.
Trong cơn say, đầu óc Liszt chậm lại, anh để giai điệu dẫn mình trôi ngược về ký ức — hình ảnh Charoline đang chơi bản nhạc ấy.
Từng câu nhạc dần trở nên rõ ràng, mềm mại như dòng suối nhỏ mang âm hưởng Tây Ban Nha. Nếu đưa nó lên dương cầm, Liszt nhận ra — anh và Chopin sẽ tạo nên hai hương vị hoàn toàn khác biệt.
Tốc độ chậm rãi ấy mang theo một thứ cảm xúc trong trẻo và thuần khiết, một nỗi dịu dàng sâu lắng. Dưới tay Chopin, nó lại càng trở nên trong suốt và lãng mạn hơn, nhưng vẫn phảng phất một chút u buồn màu lam nhạt. Có lẽ, cảm xúc đó cũng giống với cách Charoline từng thể hiện khi chơi bản nhạc này. Nhưng Liszt nhận ra, nếu là anh, anh sẽ thay đổi tốc độ, và để cảm xúc ấy nhuộm màu đóa hồng.
Bỗng nhiên, anh thấy lòng mình nhẹ nhõm. Không sao cả — khác biệt cũng tốt mà.
Bởi với Liszt, chỉ cần chạm đến hai điều — Charoline và tình yêu — là thế giới lại tràn đầy hy vọng.
Tình yêu khởi đầu thì dễ, nhưng đi cùng nhau đến cuối lại thật khó.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ về tình yêu giữa chúng ta.
*
Nghe bản nhạc guitar ấy vang lên qua tiếng đàn dương cầm, Charoline không khỏi thấy vui mừng. Cô rất thích giai điệu dịu dàng ấy, nó có thể dễ dàng khiến người ta xúc động, làm trái tim khẽ run lên.
Với Charoline, cây đàn guitar giống như một người bạn thân cũ đã xa cách. Sau khi biết đến cuộc đời của Paganini, cô từng không do dự đăng ký thêm một khóa học guitar cổ điển. Nhưng rồi, giữa những năm tháng học hành và di chuyển, cô đành buông bỏ nó.
Một bản nhạc bắt đầu vì Paganini, kết thúc vì Paganini — và cuối cùng lại được nhặt lên cũng bởi ông.
Không hiểu vì sao, mỗi khi nghe Chopin chơi bản này, Charoline lại nghĩ đến tương lai — nơi cách họ gần hai trăm năm thời gian.
Những dòng suy tưởng tự do và táo bạo ấy khiến Charoline bật cười. Có ai đó để chia sẻ những bí mật trong lòng thật sự dễ chịu biết bao. Cơn lơ đãng ấy cuối cùng cũng dừng lại — có lẽ cũng bởi cô hơi say, mà khi lòng mềm ra, người ta dễ sa vào những kỷ niệm.
Và Chopin quả thật là người sinh ra để chơi những bản nhạc như thế. Charoline không hề ngạc nhiên khi thấy anh yêu thích giai điệu này và chơi nó đúng như cách nó vốn được viết ra. Dù cùng một bản nhạc, nhưng guitar và dương cầm lại mang đến hai thế giới khác biệt: guitar sâu lắng và da diết hơn, còn dương cầm thì dịu dàng và tinh tế hơn.
Giống như chính Chopin vậy.
Không giống Liszt, Chopin không bao giờ dừng lại giữa các bản nhạc. Anh lấy đoạn kết của bản trước làm biến tấu, tự nhiên dẫn sang bản tiếp theo, những khúc ngẫu hứng như giấc mơ — và kết thúc trong âm vang dữ dội của bản Étude Révolutionnaire.
"Ngài Chopin, giờ thì tôi đã hiểu vì sao ngài được cả Paris tôn sùng trong những buổi salon âm nhạc rồi. Nghe thấy ngài chơi, tôi hối hận vô cùng — hối hận vì đã đi xa mà bỏ lỡ cơ hội làm quen với ngài. Lạy Chúa, tôi đã bỏ lỡ cả buổi hòa nhạc đầu tiên của ngài ở Paris, và biết bao đêm âm nhạc tuyệt diệu nữa!"
Lời khen thẳng thắn của Delacroix khiến Chopin thoáng ngại ngùng. Anh không biết nên đáp lại thế nào. Được người ta yêu mến chỉ sau lần đầu nghe, đó là niềm vinh hạnh khiến tim anh đập nhanh hơn thường lệ.
"Bắt đầu tình bạn từ bây giờ, e rằng vẫn chưa muộn đâu, thưa ngài Delacroix."
Chopin đặt tay lên thành đàn, như thể mượn chút sức mạnh từ đó, nhẹ nhàng đáp lại người họa sĩ.
"Vậy thì bỏ hết mấy cái 'ngài' đi nhé, gọi tôi là Eugène hay Delacroix tùy anh."
Trong giọng nói ấy có chút chờ đợi.
"Nếu vậy... 'Eugène' nhé? Dù sao thì khi nãy ở bàn ăn, chúng ta cũng đã nói chuyện về nghệ thuật hợp đến thế rồi."
Chopin thử gọi, hơi dè dặt.
"Tuyệt vời! Âm nhạc của anh hợp với thẩm mỹ của tôi đến hoàn hảo. Fryderyk, tôi muốn lập tức cầm cọ lên để vẽ anh!"
Delacroix giơ ly rượu trên tay — chất rượu trong ly khẽ rung, phản chiếu ánh sáng đỏ sẫm. Tay anh run vì xúc động, khiến mặt rượu lăn tăn những gợn sóng nhỏ.
"Thôi đi nào, Eugène. Với đôi tay run thế kia mà đòi vẽ chân dung? Anh chắc là mình không định hủy hoại khuôn mặt điển trai của Fryderyk đấy chứ?"
Giọng Liszt vang lên sau lưng Delacroix, nửa trêu chọc nửa lười nhác.
"Ôi, bạn thân mến, anh đang ghen vì tôi chưa bao giờ vẽ chân dung cho anh sao?"
Delacroix nheo mắt nhìn anh.
"Ghen ư? Vì một bức chân dung à? Tôi có thiếu đâu."
Liszt khẽ bĩu môi.
"Thế thì..."
"Thế thì sao?" Delacroix hứng thú hỏi lại.
"Tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ tôi sắp bị thất sủng rồi — người bạn thân của tôi dường như vừa tìm thấy tri kỷ trong âm nhạc."
Liszt ôm ngực làm bộ đau khổ, giọng điệu bi kịch đến nỗi khiến cả căn phòng bật cười.
"Vậy thì anh có thể khóc đi, Franz. Bởi giờ người nghệ sĩ dương cầm tôi yêu thích nhất chính là Fryderyk Chopin."
Delacroix cố nén cười, giữ vẻ mặt lạnh lùng như băng.
"Ôi Chúa ơi, thế giới này thật tàn nhẫn!" Liszt giả vờ lau nước mắt, rồi quay người, ngã nhào vào lòng Charoline, "Trái tim tôi tan nát mất rồi! Charoline, nói đi — người nghệ sĩ dương cầm mà cô yêu thích nhất vẫn là tôi, đúng không?"
Charoline hoàn toàn chết lặng trước màn kịch ứng biến bất ngờ này của mấy "huyền thoại sống". Hóa ra những con người mà sách vở vẫn tôn xưng trang trọng kia, khi tụ tập riêng tư, lại có thể bộc trực và hài hước đến vậy sao?
Còn đâu dáng vẻ lịch lãm, điềm tĩnh, phong thái quý tộc? Tất cả như được mang ra xả hàng giảm giá cuối mùa vậy.
Đặc biệt là khi cô nhìn xuống — một mái tóc vàng óng rực rỡ đang tựa trên đầu gối mình.
Lạy Chúa, Liszt đang quỳ cạnh tôi, đầu gối lên chân tôi, và dường như vẫn đang nhập tâm vào vai "kẻ bị bỏ rơi" và tìm kiếm sự an ủi sao?
Cô thấy đầu óc quay cuồng. Thế giới này đang xoay tròn à? Tim mình... sao đập nhanh thế? Ai đó mang cho tôi viên thuốc trợ tim với!
"Charoline, mau nói đi, người cô thích nhất vẫn là tôi, đúng không?"
Liszt chống tay lên đùi cô, đôi mắt xanh ánh lên những tia sáng trong veo. Giống như một hồ nước sâu thẳm và bình lặng, nhưng đủ để khiến người ta chìm xuống không lối thoát.
Bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, Charoline dù biết đây chỉ là màn diễn ngẫu hứng vẫn cảm thấy tim mình "hỏng rồi". Trong đầu cô hiện ra một lá cờ trắng phấp phới: Thua rồi!
Cô hít mạnh một hơi, hai má nóng bừng. Rồi dứt khoát lấy tay che đôi mắt đang phát điện kia, ép mình bình tĩnh lại.
Chỉ là một màn diễn thôi mà. Muốn kéo tôi vào cùng à? Được thôi — diễn thì diễn, độc thoại một mình thì chán lắm.
"Khụ khụ... Franz, nếu theo kịch bản thường thấy — ý tôi là, trong tiểu thuyết, biên kịch sẽ khiến nhân vật của anh bi kịch hơn đấy..."
Liszt ngẩn người, mở to mắt nhìn Charoline, cô lại còn mỉm cười, dịu dàng nhưng vô cùng "đâm vào tim": "Người nghệ sĩ dương cầm tôi yêu thích nhất, Franz thân mến... là Chopin. Dù sao thì, ai mà chẳng yêu Chopin, đúng không?"
Tiếng cười sảng khoái của Delacroix vang lên phía sau, xen lẫn với tiếng cười khẽ kìm nén của Chopin và đôi vai khẽ run lên của Charoline. Tất cả khiến Liszt cảm thấy khung cảnh này như một giấc mộng hư ảo.
Kịch bản đáng lẽ phải đi theo kế hoạch của anh cơ mà? Charoline, tôi chỉ rời nhà có vài tháng thôi mà, sao em lại bỗng trở nên gan lì như thế hả?
Người nghệ sĩ dương cầm cao lớn đứng dậy, bất ngờ kéo Charoline lại gần, đưa cô vào khoảng cách chỉ còn vài hơi thở. Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của anh vẫn dõi theo cô không rời, tha thiết đến mức khiến cô chẳng thể nào trốn thoát.
Cảnh tượng ấy khiến Delacroix khe khẽ huýt sáo, thì ra bản 'Ánh Trăng' có chút đổi vị của Liszt quả thật là vì Charoline.
Chopin khẽ thu lại nụ cười, trong đôi mắt xanh thẳm thoáng hiện một cảm xúc gì đó rồi nhanh chóng giấu đi, không để lộ qua lời nói.
"Nhìn vào mắt tôi, và nói lại lần nữa — người cô thích nhất là ai?"
Giọng nói Liszt vẫn bình thản, nhưng trong đó đã có một chút thật lòng vụng về, như thể anh đang cầu xin ánh mắt cô hãy đọc được điều anh không dám nói ra.
Tim Charoline khẽ thắt lại, rồi đập nhanh hơn. Nhiệt trong người vừa nguôi đã lại dâng lên, nóng rực nơi lồng ngực.
Thế này còn tính là diễn nữa không? Có phải hơi... phạm quy rồi không?
Trong đầu cô rối tung, chẳng muốn tìm cách phân biệt thật giả nữa. Charoline cố trấn tĩnh, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Chopin.
"Fryderyk, xin lỗi nhé, nhưng chẳng ai có thể thoát khỏi sức hút của Liszt cả..." Cô mỉm cười, quay lại nhìn Liszt, "Franz, anh là người tôi thích nhất, được chưa nào?"
Franz, anh là người tôi thích nhất, được chưa nào?
Không, Charoline... thế thì sao mà đủ được?
Không đủ đâu — tôi cần em yêu tôi thật lòng cơ.
Không phải là trong một màn kịch như thế này, mà là nói thật, bằng cả trái tim.
Niềm vui và nỗi buồn đồng loạt dâng lên trong Liszt. Anh không thể diễn tả nổi niềm hân hoan khi nghe cô nói câu đó, cũng như nỗi xót xa khi biết rằng nó chỉ là một lời thoại.
Anh cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa.
Liszt đã đánh giá thấp sức hút của Charoline, càng đánh giá thấp hơn cơn khao khát của chính mình dành cho cô.
Lạy Chúa... đúng là ngọt ngào mà tự chuốc lấy khổ đau.
Khi ý thức được điều đó, Liszt khẽ buông tay cô ra. Trong lòng anh tràn đầy luyến tiếc, nhưng anh hiểu, lúc này không phải lúc. Anh phải trở về vai diễn dang dở của mình.
Vở kịch này cần có mở đầu thì cũng phải có kết thúc.
"Fryderyk, tôi tìm thấy niềm an ủi rồi. Anh có thể giữ lấy 'Eugène' cho riêng mình, tôi không hề ghen, cũng chẳng buồn đâu, thật đấy."
Giọng anh hơi mang chút ấm ức, mà cũng quá thật để không khiến người ta tin. Diễn xuất của Liszt lúc này thật khiến người khác phải vỗ tay. Charoline chưa bao giờ thấy anh sống động đến vậy, khi ở bên bạn bè, Liszt như bừng sáng, nhiệt huyết lan tỏa khắp căn phòng.
Ấm áp, như một mặt trời nhỏ.
"Nếu anh muốn, tôi cũng có thể tặng anh một cái ôm nữa đấy." Chopin nở nụ cười nhẹ, đáp lại bằng sự duyên dáng vốn có. "Ý tôi là, tôi cũng thích anh lắm, Franz."
"Fryderyk, anh thật đúng như Charoline nói — một thiên thần. Nào, lại đây, ôm một cái nào!"
Liszt dang rộng hai tay hướng về phía Chopin.
"Lại đây đi, Franz. Ôm anh xong tôi sẽ trả cả đàn cho anh, nhưng mà, ghế của tôi, chắc anh nên trả lại rồi chứ?"
Chopin cười cười nhìn anh, nửa đùa nửa thật.
Liszt lập tức thu tay lại, nhanh nhẹn ngồi xuống ghế, dáng vẻ hệt như tuyên bố chủ quyền.
"Ồ, Fryderyk, nếu anh đã thích tôi đến vậy thì tôi sẽ đợi anh ôm tôi nhé."
Nụ cười ranh mãnh của người Hungary khiến Charoline chỉ biết đưa tay lên trán thở dài. Gần đây,Liszt càng lúc càng giống một đứa trẻ — nghịch ngợm, bốc đồng, nhưng cũng đáng yêu một cách khó chịu. Cái dáng vẻ kiêu hãnh, xa cách của thiên tài dường như chẳng còn, thay vào đó là một chàng trai thật lòng, có cảm xúc, có hờn dỗi, có cả sự ấm áp.
"Fryderyk, nhường đàn cho tôi đi. Anh nghỉ chút nhé, để tôi chơi."
Chopin hơi sững người. Anh chưa từng nghe Charoline biểu diễn dương cầm một cách nghiêm túc, nên không rõ tiếng đàn của cô sẽ ra sao.
"Franz..."
Anh không hiểu vì sao, trong lòng vừa có chút mong chờ, lại vừa lo lắng.
"Suỵt, Fryderyk, tôi sẽ không khiến anh thất vọng đâu."
Liszt khẽ nhìn Chopin, ánh mắt điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại thoáng một suy nghĩ: Thứ đầu tiên khiến tôi chú ý đến cô ấy chính là tiếng đàn dương cầm ấy.
Đã lâu rồi Charoline mới lại ngồi nghiêm túc trước cây đàn dương cầm, chỉ để chơi cho bạn bè nghe. Sau trận dịch tả, cô hiếm khi đến phòng hòa nhạc Orocher nữa. Giờ đây, chỉ với cây vĩ cầm, cô cũng đủ sống — những buổi chơi đàn dương cầm thế này thật sự rất hiếm.
Bàn tay cô lướt nhẹ, tay phải ngân lên giai điệu tinh tế, tay trái hòa cùng hợp âm mềm mại. Trên những phím đàn đen trắng, âm thanh toát lên vẻ thanh nhã, u buồn mà say đắm, như tiếng chim sơn ca cất lên giữa đêm. Giai điệu mở đầu bằng những hợp âm trầm lắng, rồi dần dâng trào, trước khi khép lại bằng sự yên bình dịu dàng.
Liszt sững sờ lắng nghe. Bản nhạc cô đang chơi là của người bạn Ba Lan ngồi ngay bên cạnh anh. Cách cô diễn tấu, sự tinh tế trong từng nốt khiến anh không khỏi quay sang nhìn Chopin với chút nghi hoặc.
Chopin vẫn ở đây.
Vậy... Charoline thì sao?
Một thoáng bối rối chạy qua trong lòng Liszt, phải chăng giữa hai người họ có một thế giới nhỏ, một "chương bí mật" mà anh không hề được mời vào?
Còn Chopin thì ngỡ ngàng và hạnh phúc. Âm sắc trong suốt ấy khiến anh vui mừng đến lặng người. Khi nhận ra Charoline đang sử dụng một cách đánh hoàn toàn khác lạ để chơi bản Nocturne cung Mi giáng của mình, niềm vui và xúc động trong tim anh dâng lên đến tột độ.
Nocturne cung Mi giáng là bản nhạc anh vẫn thường chơi trong các buổi salon, và cũng là bản anh viết cho chính mình.
Charoline, tôi chưa từng nghĩ rằng, em lại ở gần tôi đến thế, gần đến mức tôi đang ở trong chính tiếng đàn của em.
Ngoài phòng hòa nhạc, Sand vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng đàn ấy. Cô đứng yên, lặng lẽ tựa vào khung cửa, không nỡ bước vào vì sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể làm vỡ tan phép màu trong căn phòng này.
Cô thích bản nhạc ấy. Trong giai điệu ấy, trái tim cô tìm lại được sự bình yên đã mất từ lâu.