Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 75

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 75 :

Chiếc xe ngựa lăn bánh đều đặn trên con đường quê, cuốn theo từng lớp bụi mờ vàng óng. Cát bụi còn chưa kịp tan, bóng xe đen đã mất hút nơi cuối con đường, chỉ còn tiếng quất roi và tiếng gọi khe khẽ của người đánh xe lẫn vào trong gió.

Hướng đi của chiếc xe ấy là Nohant, và tất nhiên, trong xe không chỉ có hành lý, mà còn có ba vị hành khách — ba nghệ sĩ.

Họ ngồi tách biệt theo giới tính: Liszt và Chopin một bên, Charoline ngồi bên kia. Trông có vẻ cô đơn, nhưng thực ra không hề, bên cạnh cô là hộp đàn vĩ cầm, còn trong lòng lại ôm chặt một cây guitar mộc thanh nhã.

Ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ gảy từng dây đàn, âm thanh mềm mại và lãng mạn đến lạ. Trong khoang xe đang rung lắc vì tốc độ, giai điệu dịu dàng ấy như một dòng suối trong veo, róc rách len qua từng khe lá, vẽ nên một mảnh yên bình giữa nhịp xóc nảy của hành trình.

Quãng đường này vốn không xa, chẳng thể so với những chuyến lưu diễn xuyên quốc gia mà hai vị nghệ sĩ dương cầm thường thực hiện, nhưng có âm nhạc bên tai, mọi mệt mỏi và khó chịu đều tan biến.

Đặc biệt là với Chopin, người vốn "dị ứng" với việc đi xe ngựa, lúc này đây, anh coi đây gần như là một niềm hưởng thụ hiếm hoi.

"Lorrine, nếu sau này tôi phải đi xa mà không có cây đàn guitar của cô bên cạnh, chắc tôi sẽ bị tra tấn mất."

Khi bản nhạc nhỏ vừa dứt, Chopin buông một câu cảm khái.

"Tôi đồng ý," Liszt tiếp lời, đôi mắt khẽ nheo lại như đang mơ mộng. "Nếu trong những chuyến lưu diễn dài ngày có một cây đàn như thế, có lẽ tôi sẽ bắt đầu yêu việc rong ruổi cũng nên."

Charoline bật cười, ánh mắt chứa chút trêu chọc: "Các quý ngài, lỗi tại ai kia? Nếu dương cầm có thể nhét vừa vào xe ngựa, chắc hẳn hai người sẽ chẳng còn để tâm đến tiếng guitar nhỏ bé của tôi nữa."

"Nhưng tiếc là đời không có chữ nếu." Liszt nhướng mày, ánh mắt sáng lên đầy hứng khởi.

"Vì thế, xin cô cứ tiếp tục đi." Chopin vừa nói vừa đưa tay che miệng, khẽ bật cười.

Charoline chỉ biết im lặng, bất lực nhìn hai người đàn ông đối diện — nếu có thể, cô thật muốn phát cho họ mỗi người một chiếc dương cầm điện tử, rồi xem hai kẻ ấy đánh nhau thế nào.

Cô mỉm cười, chỉnh lại tư thế và tiếp tục chơi. Âm thanh lần này vẫn mang phong vị Tây Ban Nha, nhưng trong từng nhịp lại ẩn một chút "sát khí" mềm mại.

Hai nghệ sĩ dương cầm ngẩn ra, rồi nhìn nhau, bật cười — quả nhiên, có Charoline là có thêm hương vị cho chuyến đi.

"Nhân tiện, Franz," Charoline gảy mạnh một hợp âm vang hơn thường lệ, giọng cô như lướt qua âm thanh ấy, "Tôi muốn biết làm sao anh quen được George Sand vậy?"

Câu hỏi buông ra nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa một tầng cảm xúc khó tả. Liszt khẽ cứng người, có linh cảm như vừa giẫm phải một chiếc bẫy đang chờ. Anh do dự, không biết nên trả lời thế nào.

"Hay đấy," Chopin đột nhiên xen vào, môi khẽ nhếch, "Franz, lần đầu tiên tôi thấy cần nghi ngờ gu của anh."

Liszt thở phào — ít nhất câu nói ấy giúp anh có cơ hội phản đòn: "Thế còn anh, Fryderyk? Tôi cũng tò mò điều gì khiến anh chấp nhận đến thăm dinh thự của vị phu nhân ấy cùng chúng tôi?"

Charoline ngẩng đầu, tò mò nhìn sang Chopin. Anh hít một hơi thật sâu, mắt khép lại: "Anh đưa Lorrine theo, tôi chỉ sợ cô ta sẽ 'cải tạo' cô ấy thành người giống cô ta. Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ. Tôi đến chỉ để đảm bảo hai người không sa vào vực thẳm, thế thôi."

Một tràng dài bất thường từ người luôn kiệm lời khiến Charoline phì cười, vai khẽ run, tay trượt dây đàn phát ra mấy âm sai tông.

"Fryderyk," Liszt cố giữ vẻ nghiêm nghị, "Chú ý phong thái."

"Thôi đi, Franz," Charoline chen vào, "Fryderyk lịch sự hơn anh đấy. Anh ấy vốn có phép tắc khắc trong máu — chỉ cần đối phương không thất lễ, anh ấy sẽ luôn giữ đúng khuôn mẫu."

Liszt hơi sững lại. "Từ khi nào mà cô hiểu rõ anh ta đến thế?"

Chopin nhướn mày, thong thả đáp: "Trong khi anh còn đang lưu diễn ở Thụy Sĩ, Lorrine đã ở nhà tôi. Câu trả lời đó có khiến anh hài lòng không, Franz?"

Liszt bị chặn họng, chỉ biết nhìn sang Charoline bằng ánh mắt "chúng ta cần nói chuyện sau," rồi ho nhẹ: "Được rồi, quay lại câu hỏi ban đầu nào. Đừng ngừng đàn nhé... Tôi và George gặp nhau vào đầu năm, tại một buổi salon."

"Lúc ấy, cô ấy vừa nổi lên với tiểu thuyết 'Indiana'. Cách cô ấy ăn mặc như đàn ông, hút thuốc, uống rượu — phải nói là khác biệt."

"George là kiểu phụ nữ luôn theo đuổi tình yêu — chính điều đó khiến cô ấy vừa bị chỉ trích, vừa đầy sức hút."

Anh vội giơ tay, xua đi ánh nhìn nghi ngờ của Charoline: "Đừng hiểu lầm. Giữa tôi và cô ấy chỉ là tình bạn trong sáng! Những bức thư ký tên Madame Dupont, cô từng thấy rồi còn gì?"

Cả Charoline lẫn Chopin đều bật cười.

Tội nghiệp Liszt — người đàn ông luôn tin rằng mình làm chủ được mọi tình huống — giờ đây bắt đầu hoài nghi liệu chuyến đi này có phải một sai lầm.

Franz à, chúng tôi không nghi ngờ anh đâu.

Chỉ là... lâu lắm rồi chưa thấy anh bối rối như vậy, nên muốn trêu chút thôi.

*

Khi xe ngựa rẽ vào con đường rợp bóng cây, lướt qua những cánh đồng vàng, xuyên qua mảng rừng xanh mướt, rồi vòng qua khúc cua cuối cùng — điền trang Nohant hiện ra trước mắt.

Người đánh xe kéo cương, bánh xe dừng lại chuẩn xác ngay trước cổng lớn.

Hai bên lối vào là những bụi hoa hồng nở rộ, hương thơm ngọt ngào len trong gió. Xa xa là vài hàng thông cao vút đung đưa nhịp nhàng.

Không khí nơi đây tươi mát, thanh khiết, một thứ mùi hương hoàn toàn khác với Paris ngột ngạt.

Charoline vừa bước xuống xe đã cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng, như gió mùa hạ vừa thổi qua, cuốn trôi mọi mệt mỏi.

"Rất vui được gặp lại anh, Franz."

George Sand mở lời trước, ôm chầm lấy Liszt bằng một sự nồng nhiệt không cách nào từ chối. "Chào mừng anh đến với Nohant."

Liszt cũng khẽ ôm lại, lịch thiệp và đúng mực: "Được cô mời đến đây là vinh hạnh của tôi, George."

"Đừng nói thế. Được tiếp đón nhà soạn nhạc tài ba nhất Paris ở điền trang Nohant này mới là vinh hạnh của tôi."

Sau vài lời xã giao, ánh mắt Sand dừng lại trên người Chopin. Cô hơi sững lại — trong thoáng chốc, có gì đó vừa là ngạc nhiên vừa là lưỡng lự.

Chopin không cho cô cơ hội nghĩ nhiều. Anh tháo mũ, cúi người thật sâu, thực hiện một nghi lễ chào chuẩn mực đến mức khiến Sand thoáng luống cuống.

"Cảm ơn phu nhân vì lòng hiếu khách."

Khi Chopin đứng thẳng dậy, Sand mới kịp phản ứng, liền khẽ nhấc váy, đáp lễ lại bằng một cái cúi chào duyên dáng đến hoàn hảo — có thể viết vào sách dạy phép tắc xã giao.

Thật ra, ngay từ hôm họ chia tay ở Paris, Sand đã thầm hối hận. Chỉ cần nhớ lại ánh mắt xanh biếc của Chopin khi thoáng chớp qua giữa đám đông hôm ấy, cô đã thấy tim mình nhói lên. Đôi mắt ấy khiến cô nhớ về quãng thời gian u ám trong khu ổ chuột khi dịch tả hoành hành, nơi giữa màu đen của cái chết, đó là sắc xanh duy nhất còn sáng rực.

Chính ký ức ấy đã khơi nguồn cảm hứng cho Sand, giúp cô viết ra bản thảo đem lại tiền nhuận bút gấp đôi tháng thường.

Và cô cũng nhớ đến Charoline, cô gái dũng cảm từng ở bên Chopin hôm đó. Đó là lý do lớn nhất khiến Sand đồng ý lời nhờ vả của nữ bá tước Marie, người bạn thân đang mê mẩn Liszt đến cuồng dại.

Trong thư, Marie viết: "Tôi nghe thấy đam mê trong tiếng đàn của anh ấy. Ở Liszt, tôi tìm lại được cảm giác rung động mà mình đã đánh mất." Cô mong Sand giúp làm cầu nối, để được gặp chàng nghệ sĩ khiến cả giới thượng lưu Paris say mê.

Sand đọc thư, vừa buồn cười vừa cảm thấy thân thuộc — Marie quả thật rất giống cô, cũng bốc đồng và dám yêu như lửa. Và cách tiếp cận Liszt tự nhiên nhất, dĩ nhiên là qua những người bạn thân thiết của anh ta.

Thế là Sand khuyên Marie hãy tiếp cận Chopin, thậm chí có thể xin làm học trò, nhân cơ hội dự các buổi salon âm nhạc để dần bước vào thế giới của họ.

Nhưng khi nhận được danh sách khách mời từ Liszt và nhìn thấy tên Chopin, Sand lại thấy như tự mình đào hố để nhảy vào. Cô nhớ đến buổi gặp trước, thái độ của mình với vị quý ông ấy thật chẳng mấy dễ chịu.

Vì thế, hôm nay, bộ váy cô đang mặc là một cách "làm lành" – vừa là nhượng bộ, vừa là lời xin lỗi. Kể từ khi quen với phong cách nam trang, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước công chúng trong váy — ngoài những buổi lễ trọng thể.

Thế nhưng, khi cúi đầu kết thúc màn chào, Sand ngẩng lên lại thấy Chopin đã quay sang nói chuyện với Liszt, hoàn toàn không nhìn cô. Nụ cười trên môi cô thoáng khựng lại.

Bình tĩnh nào, Sand. Giữ nhịp thở, nhớ lý do mình đến đây: vì Marie. Cố mà cười.

...Rồi cô thầm chửi rủa chính mình: Thôi quên đi, cười cái gì, váy cái gì — giờ tôi chỉ muốn có một điếu thuốc để tỉnh người.

*

"Thưa tiểu thư, chào mừng đến với nhà chúng tôi."

Một cậu thanh niên trẻ bước tới, lịch thiệp cúi người chào.

"Hoa tặng cô."

Từ phía sau, một bé gái e dè ló ra, run run kéo tay Charoline, rồi đặt vào tay cô một bó hoa dại nhỏ xinh trước khi nhanh chóng trốn lại sau lưng anh trai.

"Xin cô đừng trách, đây là em gái tôi — Solange. Con bé hơi nhút nhát một chút..."

Cậu nói với vẻ nghiêm trang đến đáng yêu.

Charoline mỉm cười, ngồi xuống ngang tầm với hai anh em: "Hoa rất đẹp, Solange rất dễ thương. Tôi thích lắm. Còn cậu, chàng thiếu niên lịch sự này, tôi có vinh hạnh được biết tên không?"

Sand lúc này mới hoàn hồn — nhận ra mình vừa bỏ sót mất một vị khách. Khi thấy hai đứa con nhỏ cư xử lễ phép, lòng cô chợt mềm lại, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Cậu bé chỉnh lại tay áo, ngẩng đầu chuẩn bị trả lời thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: "Để tôi nói cho cô biết, Charoline — cậu ấy là Maurice, con trai của George. Hiện đang theo học vẽ cùng tôi."

"Trời ơi, Eugène! Anh trở về mà không báo trước sao!"

Liszt kêu lên. Charoline xoay người lại, thấy ánh hoàng hôn phủ lên dáng người vừa xuất hiện — Eugène Delacroix, người bạn họa sĩ phóng khoáng, đang mỉm cười với đôi mắt rực rỡ như ánh lửa.

"Vì các họa sĩ luôn thích giữ chút bí ẩn mà. Franz, Charoline — lâu lắm không gặp, tôi nhớ hai người lắm."

Còn gì vui hơn khoảnh khắc bạn cũ gặp lại? Nếu có, thì chắc chỉ là được ngồi cùng họ bên bàn tiệc thịnh soạn, nâng ly rượu giữa tiếng cười rộn ràng.

Bữa tối ở điền trang Nohant ấm cúng đến lạ. Delacroix kể chuyện phiêu lưu khắp nơi, khiến cả bàn ăn vang lên những tràng cười. Sand thi thoảng lại rót thêm rượu cho khách, khéo léo giữ cho bầu không khí luôn vừa phải, thân mật mà không gượng gạo.

Chopin là người vốn sợ tiệc tùng và xa lạ lại tỏ ra thích nghi một cách đáng ngạc nhiên. Dù vẫn giữ vẻ lạnh nhạt với Sand, nhưng anh và Delacroix lại trò chuyện rất hợp.

Charoline không khỏi bất ngờ, thì ra Chopin cũng có một niềm đam mê sâu sắc với hội họa. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Delacroix, cô hiểu rằng anh đã tìm được tri âm mới.

Sau bữa tiệc, Delacroix đề nghị mở một buổi trò chuyện đêm xoay quanh âm nhạc. Sand dẫn mọi người vào phòng nhạc nhỏ đã chuẩn bị sẵn.

Ngay khi cánh cửa mở ra, chiếc đàn dương cầm gỗ đỏ sẫm trong góc phòng lập tức thu hút ánh nhìn của hai nghệ sĩ. Những ngón tay của họ như khẽ ngứa ngáy, cựa quậy trên không — sau cả ngày không được chạm vào phím đàn, đó là một kiểu "khát" rất riêng.

Có lẽ cũng nhờ chút men rượu, cả Liszt lẫn Chopin đều tỏ ra hăng hái hơn thường lệ.

Charoline bật cười: "Thật tiếc quá, Franz, Fryderyk — chỉ có một cây đàn thôi. Hai người định chơi song tấu bốn tay à?"

Hai đứa con của Sand cũng nhìn họ đầy mong chờ.

Chopin suy nghĩ giây lát, rồi bước đến ngồi cạnh Charoline, ánh mắt lướt qua Liszt: "Tôi quen chơi đàn khi đầu óc tỉnh táo. Cho tôi tỉnh rượu chút đã... Franz, anh chơi trước đi."