Dòng Máu Của Rồng - Chương 108

topic

Dòng Máu Của Rồng - Chương 108 :CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU

Minh Long nghiến răng ken két, sự tức giận vì bị Ngọc Nhi trêu chọc mà không làm gì được hiện rõ trên mặt. Hắn lầm bầm chửi thầm trong miệng, khiến cho Cáp Tát và Đồ Nha đang ngồi chơi gần đó cũng phải ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với vị công tử của họ.

Ngay lúc bầu không khí trong phòng có chút kỳ quái.

"Cộc! Cộc! Cộc!"

Tiếng gõ cửa phòng lịch sự, nhịp nhàng vang lên từ bên ngoài. Minh Long hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự bực bội đang sôi sục trong lòng, chỉnh lại nét mặt cho bình thường. Hắn đứng dậy, vươn vai một cái rồi vội tiến ra mở cửa.

Trước mắt hắn lúc này là hai nữ phục vụ của Bách Bảo Các. Cả hai đều có dung mạo thanh tú, y phục đỏ thẫm chỉnh tề, đứng trang nghiêm, trên môi nở nụ cười chuyên nghiệp, không một chút sơ hở. Cả hai cùng lên tiếng, giọng nói trong trẻo, êm tai:

- Chào Minh Long công tử.

Minh Long cũng gật đầu đáp lại một cách lịch sự:

- Xin chào. Không biết hai vị tìm tại hạ có việc gì vậy?

Một trong hai nữ nhân lên tiếng, giọng nói vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp:

- Thưa công tử, hiện tại đã chuẩn bị đến giờ Đấu Giá Hội chính thức diễn ra. Chúng tôi đến đây theo lệnh của quản sự, để đưa đồ chuẩn bị cho công tử.

Nữ nhân còn lại, trên tay đang nâng một chiếc hộp gỗ tinh xảo được chạm khắc hoa văn phức tạp, làm từ một loại linh mộc tỏa hương thơm dịu. Nàng cẩn thận đưa chiếc hộp đến trước mặt hắn.

Minh Long nhìn chiếc hộp, trong lòng có chút tò mò, liền hỏi:

- Không biết là tại hạ cần phải chuẩn bị gì nhiều?

Nữ nhân liền mở chiếc hộp ra. Bên trong, đặt trên một lớp lót bằng nhung đen tuyền mềm mại, là một chiếc mặt nạ che nửa mặt màu đỏ thẫm. Chiếc mặt nạ được làm từ chất liệu không rõ tên, nhẹ như lông hồng nhưng lại vô cùng cứng rắn, bề mặt mịn màng, sờ vào có cảm giác ấm áp. Bên góc trái của mặt nạ có thêu hai chữ "Bách Bảo" bằng chỉ vàng một cách tinh xảo, ẩn hiện dưới ánh sáng. Nàng giải thích:

- Đây là vật phẩm mà Bách Bảo Các đã chuẩn bị riêng cho ngài để đảm bảo sự riêng tư và an toàn trong suốt quá trình đấu giá. Tất cả những thượng khách có thiệp mời vàng như ngài thì đều sẽ nhận được chiếc mặt nạ đặc biệt này trước khi chính thức tham gia.

Minh Long cẩn thận cầm chiếc mặt nạ màu đỏ thẫm trên tay. Nó nhẹ bẫng, chất liệu mềm mại nhưng lại ẩn chứa một sự cứng rắn kỳ lạ. Hắn ngắm nghía hai chữ "Bách Bảo" được thêu bằng chỉ vàng một cách tinh xảo, không khỏi thán phục tay nghề của người làm ra nó. Nữ nhân tiếp tục giải thích, giọng nói vẫn giữ vẻ cung kính và chuyên nghiệp:

- Thứ này có tên là Ẩn Diện Bách Bảo, là một pháp bảo đặc biệt được những luyện khí sư giỏi nhất của Bách Bảo Các chúng tôi tạo ra. Mục đích chính của nó là để che giấu hoàn toàn diện mục và dao động khí tức của người đeo, đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối. - Nàng nhấn mạnh:

- Đẳng cấp hiện tại của nó là Ngũ cấp cực phẩm pháp bảo. Chỉ cần đeo nó lên, bất kỳ tu sĩ nào dưới cảnh giới Hóa Thần viên mãn cũng sẽ không thể nhìn thấu được thân phận thật sự của ngài, dù có dùng thần thức dò xét kỹ càng đến đâu.

Ánh mắt Minh Long lấp lóe lên một tia kinh ngạc:

- Ồ! Ngũ cấp cực phẩm cơ à? - Hắn không khỏi cảm thán:

- Chỉ là một chiếc mặt nạ dùng tạm trong buổi đấu giá mà Bách Bảo Các cũng chịu chi đến mức này sao? Quả là danh bất hư truyền.

Nghe Minh Long nói vậy, hai nữ nhân che miệng cười khúc khích, ánh mắt nhìn nhau đầy ý tứ. Một người trong số họ nhẹ nhàng giải thích:

- Minh Long công tử xin chớ nhầm lẫn. Đây không phải là hàng tặng ạ. Sau khi Đấu Giá Hội kết thúc, Ẩn Diện Bách Bảo sẽ được Bách Bảo Các chúng ta thu lại.

Người còn lại nói tiếp, làm rõ lý do:

- Cũng vì Bách Bảo Các hiểu rằng, sau mỗi kỳ Đấu Giá Hội, sẽ có nhiều trường hợp tranh đoạt bảo vật không mong muốn có thể xảy ra. Để đảm bảo an toàn tối đa cho những khách quý như ngài, tránh những phiền phức không đáng có, chúng tôi mới đặc biệt tạo ra Ẩn Diện Bách Bảo. Số lượng của nó cũng là có hạn, chỉ được chuẩn bị riêng cho những thượng khách sở hữu thiệp mời vàng mà thôi.

Minh Long tặc lưỡi một cái, trong lòng không khỏi tiếc nuối:

- "Haizz, đúng là trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí a. Đồ tốt thế này mà chỉ được dùng tạm, không được giữ luôn." - Đến đây, hắn cũng nhún nhún vai, tự an ủi:

- "Mà thôi, có được ưu đãi đặc biệt thế này đã là quá tốt rồi. Dù sao an toàn vẫn là trên hết."

Hắn nhận lấy chiếc hộp, cẩn thận cất đi rồi gật đầu đáp lễ với hai người:

- Nếu vậy thì tại hạ xin đa tạ sự chu đáo của Bách Bảo Các. Phiền các vị rồi.

- Không có gì thưa công tử. - Một trong hai nữ nhân đáp lại. Nàng nói tiếp, nhắc nhở về thời gian:

- Đấu Giá Hội sẽ chính thức diễn ra trong vòng một canh giờ nữa. - Nàng chìa tay ra, lòng bàn tay là một tấm thẻ bài bằng ngọc bích màu xanh lục, trên đó khắc một con số:

- Đây là số phòng riêng của công tử. Khi đến sảnh đấu giá, công tử chỉ cần gặp Bách quản sự và đưa cho tỷ ấy thẻ bài này. Công tử sẽ được sắp xếp vào một phòng riêng biệt, vị trí tốt nhất, dành riêng cho các thượng khách có thiệp vàng.

Minh Long đón lấy tấm thẻ bài bằng ngọc, cảm nhận được sự mát lạnh từ nó:

- Ồ, còn có cả phòng riêng nữa sao? Đa tạ, đa tạ!

Hai nữ nhân cũng nở nụ cười gật đầu một cách chuyên nghiệp:

- Không có gì thưa Minh Long công tử. Ngài hãy để ý đúng giờ nhé.

- Tại hạ biết rồi. - Minh Long gật đầu.

Minh Long trở lại trong phòng, cẩn thận lấy chiếc mặt nạ Ẩn Diện Bách Bảo ra khỏi hộp gỗ. Hắn đưa lên ngắm nghía lại một lần nữa sự tinh xảo của nó, cảm nhận chất liệu ấm áp, mịn màng nhưng lại ẩn chứa một sự cứng rắn kỳ lạ. Không chút do dự, hắn đeo chiếc mặt nạ lên mặt. Cảm giác vừa vặn và thoải mái lập tức lan tỏa, chiếc mặt nạ dường như tự điều chỉnh để phù hợp hoàn hảo với khuôn mặt hắn, không hề gây ra cảm giác vướng víu nào. Hắn quay sang Đồ Nha và Cáp Tát, những người đang tò mò nhìn hắn, hỏi một cách đầy hứng thú:

- Thế nào? Hai người có còn nhìn thấy mặt của ta không?

Cả hai huynh muội ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu công tử của họ đang làm gì, tại sao lại đeo một chiếc mặt nạ kỳ lạ lên rồi hỏi một câu khó hiểu như vậy:

- Ơ! - Tiểu nha đầu nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ đỏ thẫm, không hiểu tại sao công tử lại hỏi vậy.

Ngọc Nhi trong thức hải vỗ vỗ trán, tiếng thở dài bất lực vang lên:

- Dốt thế không biết! Hai người này là phàm nhân, làm sao có thể cảm nhận được tác dụng của pháp bảo chứ? Ngươi lấy một cái pháp bảo che giấu khí tức và diện mạo ra đeo lên mặt, rồi lại đi hỏi hai phàm nhân có nhìn thấy diện mục của ngươi không. Ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?

Minh Long nghe vậy thì gãi gãi đầu, nhận ra sự ngớ ngẩn của mình, cười hề hề một cách ngượng ngùng:

- À… ta quên mất, hê hê.

Ngọc Nhi giải thích thêm, giọng điệu có chút bất lực:

- Nói chung, thứ này đúng như hai nữ nhân kia vừa nói đó. Chỉ cần đeo nó lên, bất kỳ tu sĩ nào dưới cảnh giới Hóa Thần viên mãn cũng sẽ không thể nào thấy được diện mục thật sự của ngươi đâu. Yên tâm mà dùng đi.

- Chẹp! - Minh Long chép miệng, rồi chạy lại soi mình trong chiếc gương đồng lớn đặt trong góc phòng. Hắn ngắm nghía bản thân với chiếc mặt nạ đỏ thẫm che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén và chiếc cằm cương nghị. Bộ dạng này trông vừa thần bí lại vừa có chút tà khí:

- Đeo lên trông cũng ngầu phết ha!

Ngọc Nhi chỉ biết chán nản lắc lắc đầu, không muốn nói gì thêm với tên tự luyến này nữa.

Gần một canh giờ nhanh chóng trôi qua. Minh Long cảm nhận được không khí bên ngoài dường như cũng trở nên náo nhiệt hơn. Hắn cũng đứng lên, chỉnh lại y phục, chuẩn bị tiến ra bên ngoài. Trước khi đi, hắn còn quay lại dặn dò hai huynh muội Cáp Tát một cách cẩn thận:

- Hai người cứ ở yên trong này đợi ta trở về. Bên ngoài rất phức tạp, đông người hỗn loạn, không an toàn.

Chuẩn bị tham gia Đấu Giá Hội, một nơi tập trung đủ loại anh hùng hào kiệt và cả những kẻ lòng dạ khó lường từ khắp nơi đổ về, Minh Long không muốn hai người đi theo. Tốt nhất là để họ chờ hắn ở trong phòng này, nơi được Bách Bảo Các bảo vệ, đề phòng có bất trắc xảy ra.

Sau khi dặn dò xong, Minh Long một lần nữa đeo Ẩn Diện Bách Bảo lên, che đi nửa khuôn mặt của mình. Hắn sải bước trên hành lang rộng lớn, lót thảm đỏ êm ái của Bách Bảo Các, theo chỉ dẫn trước đó của hai nữ phục vụ, tìm đến nơi Bách Thiều đang chờ.

Đúng như lời chỉ dẫn, khi đến gần khu vực sảnh chính dẫn vào phòng đấu giá, hắn thấy Bách Thiều đang đứng trước cửa một căn phòng lớn, dáng vẻ vẫn vô cùng quyến rũ và chuyên nghiệp, đang tự mình kiểm tra thiệp mời của từng vị khách. Trước mặt nàng là một hàng dài những vị khách đang chờ đợi để vào trong. Điều đáng chú ý là, ai nấy trong hàng đều đeo một chiếc Ẩn Diện Bách Bảo y hệt như hắn, chỉ khác nhau về màu sắc, có đỏ, có đen, có trắng bạc…, che giấu hoàn toàn thân phận, cho thấy đây đều là những vị thượng khách sở hữu thiệp mời vàng. Không khí ở đây trang trọng và có phần căng thẳng, hoàn toàn khác biệt với sự ồn ào bên ngoài.

Minh Long cũng chẳng nghĩ nhiều, liền tiến đến, lặng lẽ đứng vào cuối hàng, kiên nhẫn chờ đợi.

Một lát sau, hàng người phía trước dần ngắn lại, cũng đến lượt Minh Long. Hắn tiến đến trước mặt Bách Thiều, người vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp trên môi, tự mình kiểm tra từng tấm thiệp mời và thẻ bài. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng xinh đẹp lướt qua chiếc mặt nạ đỏ thẫm của hắn, rồi khóe miệng nàng khẽ nở một nụ cười có phần khác biệt so với khi tiếp những vị khách trước. Một luồng truyền âm dịu dàng, mang theo một tia hứng thú, vang lên trong đầu hắn:

- Minh Long công tử, chào mừng đến với kỳ Đấu Giá Hội của Bách Bảo Các.

Minh Long thoáng giật mình trước việc thân phận mình bị nhận ra dễ dàng như vậy, nhưng cũng rất nhanh định thần lại. Hắn thầm nghĩ:

- "Quả nhiên, nữ tử trước mặt chính là một Luyện Hư kỳ cường giả. Ẩn Diện Bách Bảo chỉ có tác dụng với Hóa Thần viên mãn trở xuống, đương nhiên là không thể che giấu được trước mặt nàng."

Đến đây, Minh Long cũng không tỏ ra kinh ngạc nữa. Hắn chỉ khẽ gật đầu, đáp lại bằng một luồng truyền âm bình thản:

- Hân hạnh.

Rồi hắn chìa tay, đưa cho Bách Thiều tấm thẻ bài bằng ngọc bích mà hai nữ phục vụ đã đưa cho hắn trước đó.

Bách Thiều tao nhã đón lấy tấm thẻ, lướt mắt qua con số trên đó:

- Phòng riêng của Minh Long công tử đã được chúng tôi chuẩn bị chu đáo. Số phòng là 69. - Nàng hướng tay vào cánh cửa lớn bằng gỗ mun phía sau lưng mình, một cánh cửa trông vô cùng nặng nề và kiên cố:

- Mời công tử.

Minh Long cũng gật đầu rồi không nói thêm lời nào, cất bước tiến thẳng vào trong. Cánh cửa nặng nề phía sau hắn vừa khép lại, một luồng trận văn phức tạp được bố trí sẵn dưới sàn nhà lập tức lóe lên ánh sáng rực rỡ, bao phủ lấy toàn thân hắn.

"Vù! Vù! Vù!"

Ánh sáng chói lòa trong giây lát che khuất hoàn toàn tầm nhìn của hắn. Cảm giác bị không gian dịch chuyển quen thuộc lại ập đến, nhưng lần này mạnh mẽ và ổn định hơn rất nhiều. Chừng vài nhịp thở sau, ánh sáng tắt đi, cảm giác mất phương hướng cũng biến mất. Minh Long mở mắt ra và nhận thấy bản thân đã ở trong một căn phòng hoàn toàn khác.

Căn phòng này không quá lớn nhưng được bày trí vô cùng tỉ mỉ và sang trọng. Sàn nhà trải thảm lông thú mềm mại, tường được ốp bằng một loại linh mộc tỏa hương thơm dịu nhẹ. Bên trong đặt những chiếc ghế bọc da thú êm ái và một chiếc bàn trà đã đặt sẵn các loại điểm tâm tinh xảo, linh quả tươi ngon. Đặc biệt nhất, phía trước căn phòng là một bức tường gần như hoàn toàn trong suốt, được làm từ một loại pha lê đặc biệt, cho phép hắn nhìn thẳng xuống sảnh đấu giá chính ở bên dưới với một góc nhìn bao quát và hoàn hảo nhất:

- Ồ! Được truyền tống trực tiếp đến phòng luôn à? Hay thật! - Minh Long không khỏi cảm thán trước sự chu đáo và xa hoa của Bách Bảo Các. Hắn đảo mắt nhìn lên bức tường bên cạnh, nơi có treo một tấm bảng nhỏ màu vàng, trên đó khắc con số 69.

- Chà… đãi ngộ tốt quá! - Minh Long đi một vòng quanh căn phòng riêng, vuốt ve bộ bàn ghế tinh xảo, không khỏi cảm thán. Hắn đi đến bức tường pha lê trong suốt, nhìn xuống sảnh đấu giá rộng lớn phía dưới, nơi đã bắt đầu có nhiều người tiến vào:

- À mà quên mất. - Hắn chợt nhớ ra:

- Vừa rồi quên hỏi Bách Thiều quản sự lý do tại sao lại hiếm có Luyện Hư cường giả tham gia Đấu Giá Hội rồi.

- Là do ngươi bị nữ nhân xinh đẹp kia hớp hồn, nên không còn nhớ phải hỏi gì nữa chứ sao nữa. - Ngọc Nhi cười nói trong thức hải, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

Minh Long nghiến răng ken két, lẩm bẩm chửi:

- CÂM MIỆNG! LÃO TỬ CÒN CHƯA THÈM HỎI TỘI NGƯƠI.

Ngọc Nhi ngáp một hơi dài, tỏ vẻ không quan tâm đến sự bực bội của hắn:

- Thì lão nương đã nói là mỏi mồm rồi mà. Giờ hết mỏi rồi, thì để lão nương giải thích cho ngươi nghe luôn cũng được, đỡ phải đi hỏi lung tung.

Minh Long thấy vậy thì vội vểnh tai lên nghe, sự tò mò lại trỗi dậy:

- Ồ, vậy nói ta nghe đi.

Ngọc Nhi lườm hắn một cái rồi cũng bắt đầu giải thích một cách từ tốn:

- Theo như thông tin từ Hệ Thống cung cấp, thì kỳ Đấu Giá Hội thường niên này của Bách Bảo Các, tu sĩ có tu vi cao nhất tham gia thường chỉ dừng lại ở Hóa Thần kỳ mà thôi. Rất hiếm khi có cường giả Luyện Hư kỳ xuất hiện.

- Tại sao vậy? - Minh Long hỏi, hắn cảm thấy điều này khá vô lý.

- Sở dĩ như vậy là vì kỳ Đấu Giá Hội thường niên này, thực chất chỉ là một kỳ đấu giá ở đẳng cấp tương đối thấp. - Ngọc Nhi nói tiếp:

- Những món đồ được Bách Bảo Các đem ra đấu giá ở đây, dù có quý hiếm đến đâu trong mắt tu sĩ cấp thấp, thì đẳng cấp của chúng thường không quá Lục cấp. Với những vật phẩm như vậy, thì khá là khó để có thể thu hút được sự quan tâm thật sự của những cường giả từ Luyện Hư kỳ trở lên tham gia. Đối với họ, những thứ đó không còn quá hấp dẫn nữa.

Minh Long ánh mắt lấp lóe, nắm bắt được điểm mấu chốt:

- Chỉ là một kỳ đấu giá đẳng cấp thấp?

- Đúng vậy! - Ngọc Nhi gật đầu.

Minh Long nhíu mày, một suy đoán khác nảy ra:

- Vậy… còn có kỳ đấu giá hội đẳng cấp cao hơn nữa sao?

- Đúng như ngươi vừa nghĩ. - Ngọc Nhi xác nhận:

- Ngoài kỳ Đấu Giá Hội được tổ chức thường niên thế này tại các chi nhánh khác nhau trên khắp tinh cầu, thì Bách Bảo Các còn một kỳ Đấu Giá Hội khác, đẳng cấp cao hơn rất nhiều, một sự kiện thật sự lớn của giới tu chân. Nó được tổ chức định kỳ mười năm một lần tại tổng bộ của bọn họ.

- Nó được gọi là… để xem nào… lão nương quên mất tên rồi… - Nàng chăm chú nheo mắt nhìn vào khoảng không, như đang cố nhớ lại một cái tên đã lâu không nhắc đến:

- À… nhớ rồi… kỳ Đấu Giá Hội đó có tên là Thiên Kỷ Đấu Hội. Tại đây mới là nơi đấu giá các vật phẩm ở đẳng cấp cao thật sự, những thứ có thể khiến cả Luyện Hư kỳ, thậm chí là Độ Kiếp kỳ cường giả cũng phải điên cuồng tranh đoạt. Chính vì vậy, nó thu hút hầu hết các cường giả hàng đầu tại Cầu Tiên Tinh Cầu này tham gia.

Minh Long lẩm bẩm lại cái tên đầy khí thế đó, trong lòng dâng lên một sự khao khát:

- Thiên Kỷ Đấu Hội…?

Ngay lúc này, từ phía dưới sảnh đấu giá, giọng nói có phần quen thuộc của Bách Thiều, được linh lực khuếch đại, vang vọng lên khắp các gian phòng riêng và cả khán đài bên dưới:

- Kính thưa quý vị khách quý! Ta là Bách Thiều, quản sự của Bách Bảo Các chi nhánh A Tốc Thành. Sau đây, ta xin được trân trọng tuyên bố, kỳ Đấu Giá Hội thường niên của Bách Bảo Các… xin phép được chính thức bắt đầu!

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)