Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 402
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 402 :
Ngụy Liêu đã quen nghe bọn họ đấu khẩu, cũng không để tâm.
Ông khen ngợi xong Phó Cảnh Thần và Khương Du Mạn, ánh mắt liền đặt trên người Phó Vọng Sơn: “Trông tinh thần cũng không tệ lắm.”
“Đúng vậy,” Phó Vọng Sơn nhìn ông, giọng cảm thán: “Vẫn còn có thể tiếp tục ở lại đơn vị.”
“Chắc chắn phải ở lại đơn vị rồi.”
Ngụy Liêu sang sảng cười, ý tứ sâu xa: “Cậu xem cháu gái nhà tôi đã lớn thế này, mà tôi còn chưa nghỉ hưu. Tiểu Diệp nhà cậu mới lớn bao nhiêu?”
Tiểu Diệp đang trong lòng bà nội nghe thấy tên mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng Ngụy Liêu.
Thằng bé không quen Ngụy Liêu, chỉ liếc mắt một cái rồi quay lại gọi Phó Vọng Sơn: “Ông nội.”
Vẻ mặt đắc ý của Nguỵ Lưu Cương lập tức tiêu tan.
Hôm đó trở về, ông ta ghen tị việc Phó Vọng Sơn có cháu nội, liền giục con trai nhanh chóng lấy vợ, cũng sinh cho ông ta một đứa cháu để bế đem khoe.
Kết quả, thằng con trời đ.á.n.h kia căn bản chẳng thèm trả lời!
Nguỵ Lưu Cương đang buồn bã trong lòng, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: “Ôi chao, Phương Thư, anh chị đến rồi à.”
Người nói chuyện có giọng lớn, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người nhìn theo, Quý Phương Thư và Hứa Thanh cũng vừa đến. Bị nhiều người nhìn, nụ cười trên mặt hai người rất thân thiết.
Thấy Ngụy Liêu ở bên này, họ vội vàng đi tới chào hỏi.
Chỉ có lúc lướt qua nhà họ Phó, ánh mắt mới hơi có chút không tự nhiên.
Đặc biệt là Hứa Thanh.
Ban đầu, nghe theo lời vợ, ông ta đã không định tham gia hôn lễ của Sở Văn Châu.
Nhưng sau khi Hứa lão gia tử biết Phó Vọng Sơn được phục chức, đã yêu cầu ông ta hôm nay nhất định phải tới.
Hứa Thanh hiểu suy tính của cha mình.
Khả năng Phó Vọng Sơn thăng tiến là rất lớn, Phó Cảnh Thần lại tiền đồ vô lượng. Nếu nhà họ Hứa có thể nhận lại đứa cháu ngoại này, còn tốt hơn gấp mấy lần so với việc giao hảo với nhà họ Sở.
Dù sao quan hệ giữa Hứa Nhã Quân và Sở Duyên Long đang rất căng thẳng, nhưng tình cảm giữa Phó Cảnh Thần và Khương Du Mạn lại rất tốt. Bên nào nặng bên nào nhẹ, ông ta đều có cân nhắc.
Chỉ là không hiểu sao, tối qua ông ta muốn đi điều tra về em gái mình, nhưng lại biết được hồ sơ của cô đã bị chuyển đi rồi.
Điều này khiến ông ta hoàn toàn không biết gì về tình hình từ sau khi rời nhà của Hứa Mi.
Hôm nay, chỉ có thể ở hôn lễ đi bước nào xem bước đó, từng bước gây dựng lại quan hệ mới là quan trọng nhất.
Trong thời gian ngắn ngủi, vô số ý tưởng đã lướt qua trong đầu Hứa Thanh.
“Anh, chị dâu, hai người đến sớm vậy?” Hứa Nhã Quân vừa thay đồ xong bước ra, thấy họ, cười tiến lên đón.
Quý Phương Thư vẫn còn ghi hận chuyện Đoàn ca vũ của Hướng Dương, nụ cười trên mặt khá nhạt.
Hứa Nhã Quân không nghĩ nhiều. Trong mắt bà ta, anh chị dâu chịu đến, chứng tỏ chuyện kia đã qua rồi.
Nói thêm vài câu, bà ta vội vàng cùng Sở Duyên Long tiếp đón mọi người vào cửa.
Thấy Khương Du Mạn, nụ cười trên mặt Hứa Nhã Quân cứng lại một chút.
Nhưng còn chưa kịp có phản ứng gì, Sở Duyên Long đã liếc mắt cảnh cáo bà ta.
Hứa Nhã Quân móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, cố gắng nhịn xuống, lúc này mới không gây ra sự cố.
Trong sân kê đầy bàn tiệc. Trừ bàn chủ, các vị trí khác đều do khách tự chọn.
Mấy người nhà họ Phó tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống.
Gia đình Ngụy Liêu, cùng hai nhà Hứa – Sở dĩ nhiên đều phải ngồi bàn chủ. Số lượng người của họ không ít, vừa vặn ngồi kín bàn chủ.
Phan Lan Phượng và Khương Minh Bân đi ra, thấy bàn chủ đã đầy người, sắc mặt hai người đều không được tốt lắm.
Nhưng họ cũng biết, những người tới hôm nay đều là nhân vật có uy tín lớn, cho nên chỉ đành nhịn xuống, tìm vị trí khác.
Thật trùng hợp, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, liền đối diện với Khương Du Mạn và nhóm người Phó gia.
Hai vợ chồng không thể tin nổi trừng lớn hai mắt, kinh ngạc đến mức vướng chân vào ghế, trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Sân nhà họ Sở tuy lớn, nhưng lượng khách mời lần này cũng không ít, khoảng cách giữa các bàn không lớn.
Hai người lùi ngửa ra sau, kéo theo ghế cùng nhau, bùm bùm ngã thành một đống.
Sân viện vốn đang ồn ào bỗng chốc im lặng trong một thoáng vì cảnh tượng này.
Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía đó.
Lúc Hứa Nhã Quân quay đầu nhìn sang, Phan Lan Phượng và Khương Minh Bân mới chống tay, ôm eo đứng dậy. Hai người đau đến nhe răng, mặt mày xám xịt.
Đối diện với ánh mắt đ.á.n.h giá của nhiều người như vậy, hai vợ chồng cảm thấy da mặt nóng bừng.
“Không đứng vững, lỡ chân ngã thôi, không làm các đồng chí giật mình đấy chứ?” Khương Minh Bân nhìn bàn bên cạnh hỏi.
Lúc không khí đang hòa thuận vui vẻ, hai vợ chồng lại làm ra màn này, ai mà không bị giật mình chứ?
Nhưng ông ta đã hỏi như vậy, những người khác đều chỉ có thể miễn cưỡng nói không sao.
Hai vợ chồng lúc này mới phủi sạch bụi bẩn trên người, kéo ghế miễn cưỡng nhập tiệc.
Hứa Nhã Quân cũng quay đầu lại, cười bối rối với những người ở bàn chủ.
Trong lòng Hứa Nhã Quân thầm rủa, đúng là lũ nghèo hèn mạt hạng chưa trải sự đời, nhìn thấy trường hợp lớn liền thất thố, nhưng thất thố lúc nào thì không lại cứ chọn đúng ngày trọng đại này mà đến gây mất mặt cho bà ta. Bà ta chỉ biết tự an ủi, may mà khách khứa không nhất biết đây là thông gia của mình.
Nhưng sự thật chứng minh, bà ta đã vui mừng quá sớm.