Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 403

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 403 :

 
"Nhã Quân này," Quý Phương Thư khẽ nâng cằm về phía bàn bên kia, ánh mắt sắc sảo, "Hai người vừa rồi té ngã, tôi chưa từng gặp bao giờ. Chẳng lẽ là cha mẹ cô dâu nhà cô?"

Câu hỏi của Quý Phương Thư đã đầy mỉa mai, còn đến đúng lúc, Quý Phương Thư lại là chị dâu, Hứa Nhã Quân có muốn lảng tránh cũng không được. Ánh mắt tò mò và ngạc nhiên từ bàn chủ và các bàn lân cận đều đổ dồn về phía này.

Đón nhận những cái nhìn săm soi đó, Hứa Nhã Quân thầm hận đến nghiến răng. Nếu nói Quý Phương Thư không cố ý, bà ta tuyệt đối không tin. Bà ta tưởng vợ chồng anh đến là ân oán đôi bên đã được hoá giải, không ngờ Quý Phương Thư lại chờ bà ta ở đây.

"Nhã Quân, thật sự là thông gia của hai người à?" Những người khác bắt đầu hỏi dồn.

Thực ra, có thông gia bình thường cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ. Chủ yếu là Hứa Nhã Quân ngày thường đắc tội không ít người, lại quá coi trọng thể diện. Nhân cơ hội này, mọi người khó tránh khỏi muốn làm khó dễ.

"Đúng vậy..."

Hứa Nhã Quân như cưỡi lưng hổ, không thể nói dối giữa chốn đông người, chỉ đành cứng đầu chấp nhận.

Nhìn vẻ luống cuống, khó xử của bà ta, Quý Phương Thư trong lòng thấy hả hê. Quý Phương Thư nhếch môi, không nhanh không chậm tiếp tục châm dầu vào lửa: "Thế có cần xếp thêm hai chiếc ghế nữa không?"

Hứa Nhã Quân nhìn sang Sở Duyên Long thấy sắc mặt ông ta đã trầm xuống, lòng hận đến ngứa răng, điên cuồng suy nghĩ cách giảng hòa.

May thay, lúc này, nhân viên bắt đầu lục tục bưng thức ăn lên.

Hứa Nhã Quân như được đại xá, vội vã đứng dậy: "Tôi đi gọi Văn Châu và Minh Hà xuống mời rượu khách."

Tân hôn vợ chồng phải mời rượu khách khứa, đó là lễ nghi cơ bản.

Quý Phương Thư nhìn bóng lưng vội vã của Hứa Nhã Quân, nhướng mày. Dù chưa thể làm Hứa Nhã Quân mất hết mặt mũi, nhưng nhìn thấy sự hoảng loạn này cũng đủ khiến Quý Phương Thư thấy thoải mái.

Đang cao hứng, Hứa Thanh ngồi cạnh khẽ nhắc nhở: "Đừng làm quá."

Quý Phương Thư khẽ hừ lạnh một tiếng. Nếu Hứa Nhã Quân không gây thêm chuyện gì quá đáng, bà ta sẽ giữ chừng mực. Nhưng nếu đối phương còn muốn đối nghịch, bà ta có rất nhiều cách. Nghĩ đến chuyện mình đã biết từ chồng, thần sắc Quý Phương Thư có chút phức tạp.

Hứa Thanh đại khái cũng nghĩ đến chuyện đó, bưng ly nước bên cạnh lên uống, nhân cơ hội liếc mắt qua bàn của Phó gia.

Ông ta vẫn còn đang băn khoăn làm thế nào để tìm cơ hội nói chuyện với Khương Du Mạn.

Ngay lúc Hứa Thanh còn đang phiền muộn, bên kia, Khương Minh Bân đã kinh ngạc mở miệng: "Mày về từ lúc nào?"

Vì chuyện Khương Du Mạn mang tiền tiết kiệm trong nhà đi, ông ta chẳng muốn giữ mặt mũi gì nữa, giọng điệu vô cùng xa lạ.

"Đúng vậy, sao cả nhà lại tới đây? Tham gia đám cưới tiểu Hà sao không nói với ba mẹ một tiếng." Phan Lan Phượng dù tỏ vẻ khúm núm trước mặt người khác, nhưng giờ đối diện với Khương Du Mạn lại ra vẻ ta đây.

"Không phải đã nói đoạn tuyệt quan hệ rồi sao? Tôi về lúc nào, cũng chẳng liên quan gì đến mấy người." Khương Du Mạn nhàn nhạt đáp, ngữ khí lạnh lùng, dứt khoát.

Thời gian xuống nông thôn, cô không kể về chuyện nhà mẹ đẻ với gia đình chồng, nhưng chỉ câu này thôi đã đủ biểu lộ lập trường của cô.

Mẹ Phó vốn định mở miệng chào hỏi thông gia, lúc này cũng đành nuốt lời vào bụng.

Phó Hải Đường và Phó Cảnh Thần mỗi người một bên nắm lấy tay Khương Du Mạn, rõ ràng là đang xót xa cho cô.

Đặc biệt là Phó Hải Đường. Ban đầu, cô còn nghi ngờ mục đích chị dâu theo cả nhà xuống nông thôn, còn cảm thấy bất mãn vì thấy chị ấy làm ít hơn. Sau tất cả những gì họ cũng trải qua, tình cảm mà Phó Hải Đường dành cho Khương Du Mạn không kém anh trai mình chút nào, thậm chí còn thân thiết hơn, vậy mà hôm nay, cô còn nghe được cái gì thế này ? Chị dâu không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ ruột để đi theo họ ?

Nghĩ đến đó, mũi Phó Hải Đường cay xè, trong lòng toàn là áy náy với chị dâu.

"Mày cái đứa nghịch tử bất hiếu này, lẽ ra bọn tao phải đoạn tuyệt quan hệ với mày lâu rồi mới phải." Khương Minh Bân dường như quên mất vẻ chật vật lúc nãy, không giấu nổi sự mỉa mai.

"Bang!"

Phó Cảnh Thần đang gắp thức ăn cho Khương Du Mạn, chiếc đũa trong tay anh bỗng chốc đặt mạnh xuống bàn.

Ánh mắt lạnh lẽo quét qua, Khương Minh Bân và Phan Lan Phượng lập tức như bị bóp nghẹt cổ, không tự chủ nuốt hết lời muốn nói vào trong.

Cái thằng con rể này, trước kia còn tôn kính bọn họ lắm cơ mà, quả nhiên tất cả đều là giả dối. Hắn ta và đứa nghịch nữ này cùng một ruột, chỉ cần nghe thấy người khác nói không tốt, liền lộ ra vẻ đáng sợ đến vậy.

"Minh Bân, con gái chúng ta giờ là con dâu nhà Sư trưởng, chúng ta không việc gì phải sợ hắn ta!" Phan Lan Phượng âm thầm xúi giục.

Khương Minh Bân cũng trấn tĩnh lại.

Phó gia có thể xuất hiện ở đây, chắc chắn là đã không còn sa sút như trước, nhưng thì sao chứ? Thông gia của bọn họ là Sư trưởng! Cho dù Khương Du Mạn có gả tốt, cũng không bằng con gái ông ta gả tốt, việc gì phải kiêng dè?

Nghĩ đến đây, Khương Minh Bân lấy lại tự tin, trừng mắt nhìn Khương Du Mạn.

"Dù gì tao cũng là ba mày, chuyện lớn như vậy mà không nói cho tao biết, mày có một chút nào ra dáng làm con cái không?"