Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 401

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 401 :

 
Khương Du Mạn đang cảm thán, nghiêng đầu thấy Phó Cảnh Thần vẫn thần sắc bình thường, không nhịn được nói: “Dù gì anh cũng là ba Tiểu Diệp, sao em không thấy anh nhớ con chút nào thế?”

“Nhớ,” Phó Cảnh Thần đáp tỉnh bơ: “Nhưng giờ con lớn rồi, nằm chiếm chỗ.”

Tiểu Diệp thích ngủ theo hình chữ X, chỗ dành cho hai người lớn đâu còn bao nhiêu.

Khương Du Mạn: “… Anh có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó được không hả?”

Phó Cảnh Thần nhìn người vợ xinh đẹp như hoa như ngọc, ánh mắt chuyên chú lại dịu dàng.

Không nghĩ sao ? 

Độ khó quá cao !

Mà Khương Du Mạn, muốn chống cự lại Phó Cảnh Thần, độ khó cũng không hề nhỏ.

Nhưng sự thật chứng minh, Tiểu Diệp không ở nhà quả thực khiến họ có thời gian thong thả " giao lưu trao đổi" rất có lợi cho việc tăng tiến tình cảm.

Đêm hôm đó, dù Khương Du Mạn có mạnh miệng đến mấy, cũng không thể không thừa nhận, không có con trai ở đây, thoải mái và tiện lợi hơn nhiều.

Căn bản không cần lo lắng con bị đ.á.n.h thức, giấc ngủ cũng sâu hơn.

Ngày hôm sau, cô không cần phải lo lắng gì mà ngủ thẳng giấc, vì đã có ba mẹ chồng chăm sóc Tiểu Diệp rất tốt.

Ăn xong bữa sáng, cả nhà liền chỉnh tề lên chiếc xe con nhỏ, thẳng tiến đến tiệc cưới nhà họ Sở.

Nhà họ Sở tổ chức đám cưới là sự kiện vui của đại viện. Những gia đình có thân phận, địa vị tương đương đều đã tới đông đủ.

Tình hình nhà họ Phó đặc biệt, họ là những vị khách duy nhất không ở khu đại viện này, nhưng mọi người cơ bản đều nhận ra Phó Cảnh Thần. Nhìn thấy cả nhà anh bước xuống xe, mọi người xúm lại chào hỏi.

Ngụy Tình đứng thất thần ở cổng, thấy Khương Du Mạn và gia đình đến, cô nàng hớn hở chạy tới: “Hải Đường, cô Du Mạn, cuối cùng hai người cũng tới!”

Phó Hải Đường ban đầu còn hơi chột dạ, dù sao lần trước cô đã hứa sẽ không đến.

Thấy Ngụy Tình vui vẻ như vậy, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu không phải nói cậu không đến à?”

“Làm sao tớ không đến được?”

Ngụy Tình nhìn quanh một lượt, khổ sở nói: “Nhà tớ ở đối diện nhà họ Hứa, mẹ tớ bảo nếu tớ không đến thì sẽ đ.á.n.h gãy chân tớ.”

Chưa nói đến mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà Hứa – Sở, chỉ riêng thân phận của Nguỵ lão cũng đã khiến hành động của gia đình dễ bị mọi người quá mức suy diễn.

Nếu không đến, người khác lại tưởng Nguỵ lão bất mãn với nhà họ Sở.

Cho nên, những lời Ngụy Tình nói trước đó đều là lời nói giận dỗi, nên đến vẫn phải đến.

Hai cô gái ghé đầu vào nhau trò chuyện.

Khương Du Mạn đứng bên cạnh vợ chồng ông Phó Vọng Sơn. Có người tiến tới hỏi thăm, mẹ Phó liền mở lời giới thiệu cô con dâu để mọi người làm quen.

Đã đến tuổi này, lại sinh hoạt trong giới này nhiều năm, còn có ai mà không phải nhân tinh, chỉ khác nhau "tinh" ít hay "tinh" nhiều mà thôi, nhưng thấy mẹ Phó coi trọng con dâu như vậy, dù "tinh" ít trong lòng cũng hiểu rõ.

Thậm chí có người còn chủ động nói: “Cô Du Mạn biên kịch vở kịch 《 Nhiệt Huyết Phương Hoa 》 đúng không ? Chồng tôi xem về, ba câu không rời hai, khen mãi không thôi.”

Dừng một chút, người phụ nữ lại bổ sung: “Hội diễn an ủi tổng quân khu năm nay, tôi thấy Đoàn Văn công Sư đoàn 22 rất có hy vọng đấy. Đến lúc đó chúng ta đều có dịp xem.”

Hội diễn an ủi tổng quân khu, cơ bản là lãnh đạo cấp cao của hai quân khu Tây Nam và Tây Bắc đều sẽ dẫn người nhà tham gia. Đó là sân khấu mà tất cả các đoàn văn nghệ đều mơ ước. Huống hồ, nếu được lên đó, còn có cơ hội biểu diễn ở các trường hợp quốc tế trang nghiêm, chính thức hơn.

“Ngài quá khen,” Khương Du Mạn cười lễ phép: “Đều là công sức chung của nhóm nữ binh ạ.”

Cô vốn đã xinh đẹp, thái độ lại tự nhiên, hào phóng, càng thêm điểm trong mắt mọi người.

Những người phụ nữ vì thể diện mà vây quanh ban đầu, lúc này không tự chủ được mà có thêm thiện cảm.

“Đồng chí Khương Du Mạn khiêm tốn quá rồi.”

Không biết Ngụy lão đến từ lúc nào, ông cười nói: “Không bột sao gột nên hồ? Các nữ binh có căn bản tốt đến mấy, kịch bản không hay cũng uổng công thôi.”

Trước mặt nhiều vị lãnh đạo cấp cao như vậy, quân trưởng tự mình mở lời minh chứng, không nghi ngờ gì càng khẳng định danh tiếng thiên tài biên kịch của Khương Du Mạn.

Dù là Khương Du Mạn cũng có chút thụ sủng nhược kinh.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.

Ngụy Liêu liếc nhìn Phó Cảnh Thần bên cạnh cô, cảm thán với Nguỵ Lưu Cương đang đứng bên cạnh: “Sư đoàn 22 của các cậu, không ít nhân tài đâu nha.”

Người bình thường nghe xong lời này, cơ bản đều sẽ khiêm tốn vài câu.

Nhưng Nguỵ Lưu Cương ? Không không, khiêm tốn là vật gì, ông đâu có biết !

Ông thẳng lưng, mặt không đỏ tim không đập loạn, khóe miệng như sắp không giữ được nụ cười đắc ý, nói: “Lão quân trường đúng là thích nói lời nói thật.”

Ngụy Liêu nghẹn lại một chút, lắc đầu bất đắc dĩ bật cười.

Bên kia, Mạc Phương Hải ra vẻ đùa cợt: “Lão Nguỵ à, chừng nào ông mới học được hai chữ khiêm tốn hả?”

“Không có cách nào,” Nguỵ Lưu Cương vẫy vẫy tay, thở dài: “Sư đoàn 22 chúng tôi không giống Sư đoàn 16 các ông.”

Một câu nói khiến Mạc Phương Hải mặt đỏ bừng.

Ý gì?

Cái gì gọi là không giống Sư đoàn 16? Sư đoàn 16 lại làm sao vậy ?!

Mạc Phương Hải rất muốn mở miệng chất vấn, nhưng lại sợ gã mãng phu này lôi những chuyện tai tiếng của Sở Văn Châu ra "nhai" lại, vậy thì ông ta và nhà họ Sở đều mất hết mặt mũi.

Nghĩ đến đó, ông ta đành nén uất ức, ngậm miệng.