Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 400
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 400 :
“Nhà họ Phó?” Hứa Nhã Quân còn tưởng mình nghe nhầm, “Họ không phải vẫn đang ở nông thôn sao? Anh gửi thiệp mời cho họ làm gì?”
Dù sao bà ta cũng chẳng có chút thiện cảm nào với nhà họ Phó, không chỉ vì Phó Vọng Sơn đã chiến thắng Sở Duyên Long, mà còn vì Khương Du Mạn là con dâu nhà họ Phó.
Phàm là người hay việc liên quan đến Hứa Mi đều khiến bà ta phản cảm từ tận đáy lòng. Huống chi con trai bà ta lại có tình cảm khác thường với Khương Du Mạn. Bây giờ nghĩ đến gương mặt đó, bà ta liền cảm thấy ghê tởm.
“Nhà họ Phó đã được minh oan rồi,” Sở Duyên Long cố gắng đè nén sự phiền muộn trong mắt, “Chiều nay ông ấy sẽ trở về Sư đoàn 19. Dù sao cũng là đồng chí chiến đấu cùng nhau, chuyện tốt của Văn Châu sao có thể không mời?”
Lúc này, mọi người đang quan tâm nhất đến Phó Vọng Sơn. Hôn lễ của con trai ông ta, mời tất cả những đồng chí cũ của Sư đoàn 19, chỉ duy nhất thiếu Phó Vọng Sơn vừa mới trở về, chẳng phải càng khiến người ta dễ dàng phát hiện ra điều không ổn sao?
Sở Duyên Long hiểu rõ đạo lý này, không thể để người khác có cớ bàn tán. Huống hồ, chuyện kia vẫn chưa được kết luận, cũng không nhất định sẽ tra được đến ông ta, ông ta không thể tự rối loạn.
“Được minh oan ư?” Hứa Nhã Quân lần này thực sự kinh ngạc, “Chuyện lớn như vậy, nói minh oan là minh oan sao, đã điều tra xong cả rồi à?”
Nhà họ Phó được minh oan, Khương Du Mạn lại khôi phục thân phận, chồng cô ta lại có tiền đồ vô hạn, cũng không biết về sau sẽ cho Hứa Mi bao nhiêu thể diện !
Nghĩ đến viễn cảnh mẹ con Hưa Mi lại được sống những ngày tốt đẹp như vậy, Hứa Nhã Quân lộ ra vài phần nóng nảy, vội vàng.
May mắn là Sở Duyên Long đang mất tập trung, căn bản không hề chú ý.
Ông ta chỉ có chút bực bội, “Chuyện lớn như vậy, lẽ nào có thể tùy tiện nói bừa? Tóm lại, nhà họ Phó nhất định phải mời.”
Nói xong, ông ta trực tiếp lên lầu về thư phòng.
Để lại Hứa Nhã Quân trong phòng khách, bà ta hoàn toàn mất hết hứng thú, ngồi trên ghế sofa miên man suy nghĩ.
Khi Phan Lan Phượng và Khương Minh Bân đi ra, thấy tâm trạng bà ta rõ ràng không tốt, hai người cũng không dám hỏi nhiều.
Khương Minh Hà càng vì cha mẹ mình lép vế mà cố gắng tránh nói chuyện càng nhiều càng tốt.
Cứ như vậy, cả ba người đều bỏ lỡ cơ hội biết tin sớm nhất.
Bên kia.
Buổi chiều, Phó Vọng Sơn cầm tấm thiệp mời trở về, điều đầu tiên ông làm là nói chuyện này với vợ mình, hỏi bà muốn đi hay không.
“Tất nhiên là phải đi rồi,” Mẹ Phó nói, “Anh vừa trở về, lần này không ít người sẽ đến dự, vừa hay đưa Mạn Mạn đi gặp mọi người.”
Phục chức là một chuyện, gặp mặt mọi người lại là chuyện khác. Nay tình hình đã khác, hai vợ chồng bà tự mình dẫn con dâu đi chào hỏi, bày tỏ thái độ, sau này người ta không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, tuyệt đối sẽ không tái diễn chuyện xúc phạm, bôi nhọ nữa.
Chuyện xảy ra với Khương Du Mạn gần như đã trở thành nỗi canh cánh trong lòng mẹ Phó.
Phó Vọng Sơn hiểu ý vợ mình, lại nói, bản thân ông cũng có cùng suy nghĩ với bà, nên ông gật đầu ngay.
Dù sao, việc Sở Duyên Long có hiềm nghi gì đó thì đã có bộ phận kiểm tra lo, ông đây có nghi ngờ cũng chẳng ích gì.
Việc chính là mượn cớ tiệc cưới nhà họ Tưởng để công khai chống lưng cho Khương Du Mạn.
Vì thế, buổi tối hôm đó, mẹ Phó tìm cơ hội kể chuyện này cho Khương Du Mạn.
“Mẹ nghĩ là, trước đây cả nhà mình sống ở đại viện Kinh thành, nên bên này rất nhiều các chú, các bác, con chưa kịp quen biết.”
“Giờ ba con đã được phục chức, rất nhiều đồng chí chiến đấu lâu ngày không gặp. Vừa hay con cũng đang ở đơn vị, vậy thì cùng đi thăm hỏi mọi người một chuyến.”
Nói đến đây, ý tứ đã quá rõ ràng. Việc họ đồng ý tham gia tiệc cưới nhà họ Tưởng lần này chính là để minh chứng cho danh phận của con dâu, để mọi người thấy thái độ của nhà họ Phó.
Nhận ra điểm này, Khương Du Mạn vừa cảm động lại vừa thấy buồn cười.
Ba chồng cô vốn là người truyền thống, có thể làm được điều này, đủ thấy ông thật sự từ tận đáy lòng cảm thấy nợ và thương cô.
Bậc trưởng bối đã yêu quý cô đến mức này, cô cũng không thể để họ thất vọng. Cho nên, mặc dù biết cô dâu là Khương Minh Hà, cô vẫn đồng ý.
Dù sao, hôm cưới, cao tầng của quân khu đều có mặt. Nếu Khương Minh Hà thật sự dám làm chuyện gì đó mất mặt, cô ta sẽ phải nhận lấy sự phản phệ gấp trăm ngàn lần.
Có được lời khẳng định, mẹ Phó vui vẻ đi về.
Bà đi không lâu, Phó Cảnh Thần trở về. Khương Du Mạn liền kể lại chuyện này cho anh.
Cuối cùng, cô còn cảm thán: “Bản thân em thấy vẫn ổn, mà ba mẹ cứ như là cảm thấy em phải chịu ấm ức lớn lắm ấy.”
Phó Cảnh Thần hiếm hoi lại pha trò, cười khẽ: “Dù sao, cô Khương đây cũng là công thần lớn nhất của nhà chúng ta mà.”
Khương Du Mạn lườm nhẹ, giơ nắm đ.ấ.m về phía anh. Sau đó cô nhìn quanh một lượt căn phòng, khe khẽ nói: “Ôi, không có Tiểu Diệp ở đây, quả thật thấy hơi thiếu thiếu, không quen lắm.”
Tình thân ruột thịt quả thực là điều kỳ diệu. Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, Phó Tư Diệp đã thân thiết với ông bà nội.
Bản thân thằng bé vốn không phải là đứa trẻ sợ người lạ, lại thêm cảm nhận được tình yêu thương của ông bà nội, nên đã ở lại bên đó ngủ hai đêm liên tiếp.
Ba mẹ Phó tất nhiên là vui mừng khôn xiết, bao trọn việc chăm sóc thằng bé.
Trước đây, Khương Du Mạn đi Đoàn Văn công bắt buộc phải đưa con theo, giờ thì chẳng cần nữa.
Với Khương Du Mạn, điều này thỉnh thoảng khiến cô nhẹ nhõm, nhưng cũng có lúc không khỏi cảm thán.
Có lẽ, người làm mẹ là như vậy, từ giây phút con sinh ra, đó đã là sợi dây ràng buộc sâu sắc nhất.
Nếu buông tay là một bài học, thì người mẹ mãi mãi không bao giờ đạt điểm tuyệt đối.