Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 100

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 100 :

Charoline đứng lặng bên rìa tấm màn nhung, ánh mắt dõi theo người đàn ông đang tỏa sáng trên sân khấu, bóng lưng anh thoáng như ảo ảnh, nhưng sống lưng lại thẳng tắp sau cái cúi chào đầy khí phách.

Phải rồi, những bó hoa, những tràng pháo tay cuồng nhiệt ấy đều là vinh quang xứng đáng thuộc về anh.

Đôi mắt người nghệ sĩ vĩ cầm dâng lên một làn sương mờ. Cô không biết mình đang mang tâm trạng gì — lẽ ra cô phải vui mới đúng, nhưng lại không ngăn được dòng lệ mằn mặn đang tràn đầy trong mắt.

Bóng dáng cao gầy và tuấn mỹ ấy trong tầm nhìn như bị nước loang ra — nhạt dần, xa dần, rồi tan biến thành một vệt mờ trên võng mạc.

Tiếng vỗ tay và reo hò như bị kéo ra khỏi không gian; sàn gỗ dưới chân bỗng trở nên mềm nhũn. Charoline thấy mình như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, trước mắt chỉ còn một khoảng sáng trắng chói lòa.

Cô khép mắt lại.

Như thể trôi dạt giữa cơn mộng dài mênh mông, cho đến khi cơn choáng váng dần tan biến. Âm thanh là thứ đầu tiên trở lại, nhưng có gì đó không đúng. Hình như cô nghe thấy âm thanh điện tử quen thuộc... tiếng phát thanh.

Là... sân bay ư?

Âm thanh lăn bánh của hành lý kéo ngang qua, xen lẫn thông báo cất cánh của một chuyến bay nào đó.

Charoline cảm giác đầu mình hơi nghiêng, mày khẽ nhíu lại. Cơ thể nói với cô rằng có thể mở mắt ra rồi, nhưng trái tim lại không muốn.

"Charoline? Charoline!"

Giọng nói ấy quen thuộc đến nao lòng, vang lên với chất âm tiếng Pháp dịu dàng mà chỉ có anh mới có.

Tất cả những hình ảnh xa lạ vụt tan như tro bụi.

Cô ngơ ngác mở mắt, nhìn thấy gương mặt thân quen của người yêu. Đôi mày anh khẽ nhíu lại, trong mắt là cả một vùng xanh lục pha lam đầy lo lắng.

Nước mắt cô rơi ra ngay tức khắc, men theo đường cong khuôn mặt.

"Franz..." Giọng cô mơ hồ như sương khói.

"Em sao vậy, Charoline? Vì sao lại khóc? Anh gọi em mãi mà em không đáp." Liszt nắm lấy vai cô, ánh mắt nghiêm túc đến xót xa.

"Không sao đâu," Cô cười khẽ, giọng mềm như tiếng đàn, "Em chỉ vừa lạc vào một ảo giác thôi, hơi hoang mang một chút. Khóc ư? Chẳng lẽ anh không biết mình vừa chơi ra sao à? Bản nhạc của anh khiến linh hồn em đắm chìm, không thể quay đầu."

Lời nói nhẹ bẫng không xóa được nỗi sợ trong anh, khoảnh khắc ấy, anh thực sự tưởng rằng mình đã mất cô mãi mãi. Liszt khẽ lau nước mắt cho cô, rồi ôm cô thật chặt vào lòng.

Thật chặt.

"Franz?"

"Anh... hơi hối hận. Có lẽ anh không nên quay về."

Cô sững lại một giây, rồi ôm anh thật chặt, như muốn dùng hơi ấm mình để trấn an.

"Đừng nói vậy, tình yêu của em. Em thích thấy anh rực rỡ giữa ánh sáng, cũng yêu cả khi anh rời xa vinh hoa. Nhưng anh sinh ra là để đứng trên sân khấu của thế kỷ này, anh không nghe thấy sao — những tiếng hô vang 'vị Vua Dương cầm' đều dành cho anh đó."

Giọng cô dịu dàng, như dòng nước ấm, dần xóa tan nếp nhăn giữa chân mày anh. Cô cảm thấy cơ thể anh cuối cùng cũng thả lỏng.

"Franz, chỉ là dạo này em hơi yếu một chút thôi. Cộng thêm việc đứng suốt buổi biểu diễn của anh, có hơi mệt một tí."

"Thật không?" Anh nới lỏng vòng tay, nhìn cô chăm chú.

"Thật mà." Cô mỉm cười rạng rỡ. "Trước mặt đức vua của em, em không bao giờ nói dối."

Nụ cười cuối cùng cũng trở lại trên môi anh. Anh cúi xuống, khẽ chạm mũi mình vào mũi cô, rồi xoay người nửa ngồi nửa quỳ.

"Hử?"

"Lên đi, Charoline của anh. Vì em đã khiến anh xúc động đến vậy, anh quyết định sẽ ban phần thưởng cho đôi chân tội nghiệp của em."

Cô bật cười, không chút do dự mà trèo lên lưng anh.

"Anh chắc là còn sức chứ? Nếu giữa đường em phải xuống thì em thất vọng đấy — á!"

Liszt đột ngột cõng cô chạy vụt qua hành lang hậu trường, đến khi cô hét lên rồi vòng tay ôm chặt lấy anh, anh mới chậm lại.

"Đừng bao giờ nghi ngờ người yêu em, tình yêu ạ. Giờ anh có thể không bê nổi cả cây đàn dương cầm, nhưng để bế em thì là chuyện nhỏ."

Charoline vùi mặt vào cổ anh, bật cười khe khẽ. Niềm vui ấy lan qua từng sợi tóc, từng lớp da, truyền sang cả người đàn ông rực rỡ nhất đêm nay.

Mọi thứ ban nãy đều chỉ là một ảo ảnh.

Charoline tin chắc như thế — và thấy lòng mình thật bình yên. Nằm trên lưng anh, cô biết Liszt chính là toàn bộ hiện thực của mình, và tình yêu của họ là món quà mà Thượng đế ban xuống.

Chỉ là... cô không biết, mọi món quà của định mệnh đều có một cái giá đã được viết sẵn trong bóng tối.

*

Liszt đặt Charoline xuống ghế trong phòng tiếp khách rồi chào một người đàn ông trung niên, sau đó vội vã rời đi — anh vẫn còn phải xã giao với đám người dài dằng dặc kia.

Người đàn ông ấy chính là Carl Czerny, nhà giáo dương cầm nổi tiếng, cũng là ngưòi thầy cũ của Liszt. Ông vốn đang ung dung nhâm nhi trà, ai ngờ vẫn bị kéo vào "kế hoạch" của cậu học trò lắm trò.

Ông nhìn cảnh Liszt hớt hải cõng một cô gái chạy đến trước mặt mình, nói nhờ trông giúp rồi phẩy tay rời đi mà suýt bật cười. Cậu học trò này rõ là quên mất rằng cô gái nhỏ kia đã hoảng sợ đến mức hóa đá rồi.

Czerny đặt tách trà xuống, ánh mắt hiền từ hướng về cô gái đang muốn chui xuống thảm để trốn.

"Đừng căng thẳng, Charoline. Ta nghĩ một cô gái tốt bụng như con sẽ không từ chối trò chuyện cùng một ông già cô đơn đâu, đúng chứ?" Ông vỗ nhẹ lên ghế bên cạnh, giọng điềm đạm, "Hiếm lắm mới thấy bồ cập quý trọng một ai đến vậy. Lần cuối cùng ta thấy cậu ấy như thế là khi được nhận nụ hôn của thầy mình đấy. Thật lòng mà nói, ta rất vui."

Trước mắt cô là huyền thoại sống — cái tên mà bất kỳ ai từng học dương cầm đều biết. Có thể người ta không nhớ rõ gương mặt ông, nhưng nhất định đã từng chơi qua bản nhạc của ông, lặp đi lặp lại đến muốn khóc, cho đến khi thật sự hiểu được.

Czerny...

Charoline nuốt khan một cái, chỉ muốn kéo Liszt trở lại và bắt anh tập Paganini suốt đêm. Trong lòng cô chỉ còn một tiếng than — xong rồi, lần này thật sự muốn khóc không ra nước mắt.

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, chẳng khác nào một con rối bị giật dây, trông chẳng khác gì học sinh chưa kịp luyện đàn mà lại bị thầy bất ngờ kiểm tra — lúng túng không biết phải làm gì cho phải.

Giọng nói ôn hòa và thân thiện của Czerny khiến cô dần bình tĩnh hơn một chút. Trong mớ âm thanh run rẩy, cô bắt được một từ, rồi lắp bắp hỏi: "Bồ... bồ cập?"

"Đúng rồi, chính là Franz đấy. Ta gọi cậu ấy là bồ cập — chẳng phải rất hợp sao?" Bậc thầy dương cầm dường như đã quá quen với những buổi trò chuyện riêng tư kiểu này, ông thong thả dẫn dắt nhịp điệu, khiến trái tim người nghệ sĩ vĩ cầm dần hòa vào tiết tấu của ông.

"Hả?"

Czerny bật cười, như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt đầy hoài niệm: "À, hồi đó Franz còn nhỏ, cứ như cỏ dại mọc giữa cánh đồng, chỉ cần sơ ý một chút là đã lớn vụt lên rồi."

Cơn tò mò của Charoline lập tức bị khơi dậy. Cô bỗng trở nên hào hứng, rốt cuộc "ngài Liszt đáng yêu" khi còn bé đã làm gì để nhận được biệt danh dễ thương đến thế?

...

Khi Liszt quay lại đón Charoline, Czerny đang say sưa kể cho cô nghe mười kiểu trốn tránh luyện đàn của "bồ cập bé nhỏ". Cánh cửa vừa mở ra, Liszt liền cảm nhận được ánh nhìn kỳ lạ từ người yêu — khiến anh thoáng rùng mình. Một cơn đau đầu mơ hồ kéo đến. Anh gần như có thể khẳng định: thầy Czerny nhất định đã kể lại vài "chuyện cũ không nên nhắc".

Không khí thoải mái phút chốc trở nên nghiêm túc hơn khi "nhân vật chính" của những câu chuyện kia xuất hiện. Sau vài lời phê bình mang đầy tình thương và mấy câu dặn dò nhỏ, Czerny mỉm cười tiễn hai người trẻ ra khỏi phòng.

Trong hành lang —

Liszt cuối cùng cũng không chịu nổi ánh mắt cứ nhìn chằm chằm của người yêu, bèn nắm chặt tay cô, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc em muốn thế nào đây?"

"Không có gì đâu, chỉ là..." Cô cố nén cười, "Hóa ra, anh cũng từng ghét luyện những bản etude khô khan, từng giả vờ đau đầu chỉ vì mấy bài đối vị nhàm chán, từng khóc lóc vì hoa trong vườn thầy Czerny bị héo, và... từng một tháng liền không lau trán chỉ để giữ lại nụ hôn của thầy?"

Mặt anh lập tức đỏ bừng. Cô càng kể, anh càng xấu hổ — bao nhiêu chuyện mất mặt thời thơ ấu đều bị "khui" sạch.

"Thầy... thầy còn nói gì nữa không?"

"Chắc là... hết rồi đó. Toàn bộ về 'Bồ cập' của em." Cô khẽ ghé sát tai anh, cười khúc khích: "Franz của em đúng là dễ thương chết mất."

Liszt hoàn toàn đầu hàng. Cô vui, anh cũng vui — nếu cô muốn, anh sẵn sàng kể thêm nữa cho cô nghe.

Nhìn anh từ ngượng ngùng, bất lực, rồi đến khi ánh mắt trở nên dịu dàng, Charoline lại thấy tim mình ngập tràn hoa nở.

"À, mà Franz này," Cô nắm tay anh, lắc lư như một đứa trẻ, "Cuối cùng thầy Czerny nói gì với anh thế?"

Anh khựng lại, bước chân dừng hẳn. Khi cô quay đầu lại tò mò nhìn anh, Liszt khẽ mỉm cười, nhớ đến lời dặn vừa rồi của thầy.

Anh nắm lấy bàn tay cô, khẽ hôn lên đó, rồi quỳ một gối xuống trước mặt cô.

"Thầy nói, 'Cô ấy là một cô gái tốt, xứng đáng để con trân trọng. Đừng để cô ấy phải đợi lâu quá.'"

Bàn tay Charoline run lên, đôi mắt tròn xoe như hai chiếc chuông bạc khi nghe anh nói tiếp:

"Charoline, người đàn ông trước mặt em xin được cùng em kết duyên. Anh muốn họ của anh đi kèm với tên của em. Anh muốn cùng em lập nên một mối hôn ước, làm người chồng trọn đời không rời xa em."

"Tình yêu của anh, em từng nói anh là quốc vương của em, rằng em sẽ không bao giờ nói dối anh. Vậy thì đêm nay, khi anh được đội vương miện, anh muốn chia đôi vương miện ấy cho em — bởi nửa còn lại chỉ thuộc về em mà thôi."

"Bắt đầu từ giờ phút này, tất cả ánh sáng của anh... đều là của em."

Giọng anh dịu dàng, tha thiết đến mê người.

"Em có đồng ý không?"

Có đồng ý không, có đồng ý không, có đồng ý không — Charoline thầm kêu trong lòng, anh rõ ràng là cố tình! Mọi thứ được anh sắp đặt quá hoàn hảo, vừa bất ngờ lại vừa tự nhiên đến mức cô chẳng thể nào thốt ra lời từ chối. Giọng cô... đã bị anh đánh cắp mất rồi.

Liszt, người đàn ông này không hề cho cô cơ hội để nói "không".

"Nếu em im lặng, anh sẽ coi như em đồng ý đấy, phu nhân Liszt?"

Cô hờn dỗi dậm chân, rồi cũng quỳ xuống, ôm chầm lấy anh: "Đồ gian xảo!"

"Gì cơ, tình yêu của anh?"

Cô hôn khẽ lên môi anh, cười khẽ: "Quốc vương của em, em sẽ không nói dối anh, nhưng mà..."

Trái tim anh chùng xuống.

"Không có hoa, không có nhẫn, nếu em gật đầu bây giờ thì lấy gì để anh khiến em tin và thực hiện lời hứa đây?"

Anh ngẩn người — hoàn toàn không hiểu cô đang giận hay đùa.

"Vậy thì... anh tặng em hết đống hoa nhận được tối nay, rồi lập tức đi mua nhẫn, còn kịp không?"

"Không kịp rồi, thưa ngài." Cô mím môi, nụ cười rạng rỡ hơn bất cứ bó hoa nào. "Vì màn cầu hôn quá bất ngờ, quá tùy hứng và thiếu chuẩn bị của ngài, em quyết định... để ngài đợi đến lần sau!"

Anh há hốc miệng: "Khoan đã — em nói là... em từ chối anh ư?!"

Biểu cảm ngỡ ngàng của vị Vua Dương cầm khiến cô bật cười đến nghiêng ngả.

"Tình yêu của em," Cô vỗ vai anh, "Lần sau chuẩn bị hoa và nhẫn cho đàng hoàng rồi đọc lại lời thề vừa rồi. Em đảm bảo sẽ tự đeo nhẫn vào tay, không chút do dự."

Liszt nhìn cô, rồi cũng bật cười. Anh bất lực lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Anh... đây là lần đầu tiên cầu hôn mà."

"Hửm?" Charoline liếc anh đầy ẩn ý.

Liszt mím môi, cúi xuống bên tai cô, khẽ cắn nhẹ: "Tình yêu của anh, em biết mình vừa bỏ lỡ điều gì không? Từ chối anh ư? Thế thì hình phạt là em phải yêu anh cả đời này."

...

Một màn cầu hôn vụng về cùng một cái kết vụng về — nhưng lại khiến hai trái tim càng xích lại gần nhau hơn.

Họ tay trong tay bước ra cửa, chỉ để bắt gặp một người đàn ông đã đứng đợi từ lâu.

"Xin dừng bước, tiểu thư Charoline." Người đàn ông trong bộ lễ phục chỉnh tề bước tới, cung kính hành lễ.

Anh ta lấy ra một chiếc nhẫn — trên vòng bạc là họa tiết những nhánh gai đan xen, giữa đó nở một bông hồng đỏ thẫm.

Toàn thân Charoline khẽ run, như từng tấc da thịt đều chìm trong cơn rúng động khó hiểu.

"Xin thứ lỗi cho sự đường đột của tôi, tiểu thư." Người đàn ông mỉm cười, phong độ và lễ độ. "Điện hạ muốn được gặp cô để nói chuyện trực tiếp một chút."