Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 68

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 68 :

Paris dần dần tỉnh lại sau cơn ác mộng khủng khiếp, trở về dáng vẻ xưa kia — một kinh đô hoa lệ và lãng mạn. Trên phố, người qua lại ngày một đông, tiếng ồn ào và sức sống nơi thành thị lại vang lên bên ngoài khung cửa sổ.

Dù nghĩ lại quãng thời gian đã qua vẫn còn thấy rùng mình, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Với người Pháp, chỉ cần không còn mối đe dọa đến tính mạng thì mọi thứ đều có thể là hy vọng, là điều tốt đẹp.

Có lẽ khác với những người Paris đã quen với cảnh loạn lạc, Charoline chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, dù đã gắng gượng lấy lại tinh thần, nhưng để thật sự buông bỏ nỗi ám ảnh ấy, cô vẫn cần thêm thời gian.

Đã lâu rồi cô không chạm đến cây đàn vĩ cầm của mình. Muốn giải tỏa nỗi trống rỗng trong lòng, có lẽ cô cần một điều gì đó tươi đẹp để lay động tâm hồn.

Vì thế, trong căn nhà của Chopin mới vang lên tiếng kêu thất thanh: "Anh đang đùa à?"

Cô bật dậy khỏi ghế, ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi.

"Không."

Anh bình thản kiểm tra bản nhạc trong tay, thậm chí không buồn ngẩng đầu lên.

"Trời ạ, Fryderyk, anh chắc chứ? Muốn tôi đi cùng anh, dự tiệc, là... tiệc riêng tư của bạn anh ư?"

"Có gì không ổn sao?"

Người nghệ sĩ dương cầm cuối cùng cũng ngước mắt nhìn cô, ánh mắt chân thành, điềm tĩnh đến mức khiến cô không nói tiếp được.

"Ý tôi là... liệu tôi có hơi không phù hợp không?"

Charoline cố gắng nói khéo, mong anh hiểu ý.

"Không có gì là không phù hợp cả, Lorraine. Dù là tiệc riêng, cũng chỉ là một buổi tụ họp bạn bè, không nhiều người đâu." Chopin mỉm cười dịu dàng, nụ cười ấm áp như gió xuân, khiến cô gái đang giằng co trong lòng cũng phải mềm xuống. "Thiệp mời ghi rõ có thể mang theo bạn đồng hành, ưu tiên là nữ. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy cô là lựa chọn hoàn hảo nhất."

"..."

"Yên tâm đi, chủ nhân buổi tiệc là một nhạc sĩ tuyệt vời, cô nhất định sẽ thích. À, tối nay khi tôi đến đón, tôi mong là cô đã trang điểm xong rồi, đừng để tôi phải kéo cô ra cửa hàng váy dạ hội như lần trước nữa nhé?"

Trước lời trêu chọc đầy ẩn ý ấy, Charoline chỉ biết trợn tròn mắt, cứng họng không nói nổi. Chopin nhìn biểu cảm ngơ ngác dễ thương đó, lòng thầm cảm thấy hài lòng với "kế hoạch bất ngờ" của mình.

Anh vẫn luôn thích cô, trong dáng vẻ sinh động, có chút bối rối nhưng lại rạng rỡ ấy.

Thế là, Charoline mơ hồ bị anh đưa lên xe ngựa. Sau một đoạn đường êm đềm, họ khoác tay nhau bước qua cổng lớn tiến vào sảnh khách của một tòa dinh thự sang trọng.

Cánh cửa trắng sơn bóng được khắc hoa văn Baroque tinh xảo. Charoline chợt nhận ra, lẽ ra cô hoàn toàn có thể giả vờ không nghe thấy lời mời, khóa cửa lại trốn trong nhà. Với tính cách của Chopin, anh nhất định sẽ không thô lỗ ép cô ra ngoài.

Cô nheo mắt quan sát người đàn ông lịch thiệp bên cạnh, dường như hôm nay anh có gì đó khác thường.

Nhận thấy ánh mắt cô, anh bình thản hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì." Charoline vội cười, che giấu cảm xúc rồi nhanh chóng đổi đề tài: "Fryderyk, anh vẫn chưa nói cho tôi biết chủ nhân buổi tiệc là ai?"

Chopin vừa định trả lời thì cánh cửa mở ra. Anh chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông bên trong ôm chầm lấy.

"Ôi, Fryderyk thân mến! Được gặp lại anh khiến niềm vui của tôi không sao diễn tả nổi!"

Charoline nhìn người đàn ông trong bộ vest đen, vòng tay siết chặt lấy Chopin. Mái tóc nâu bồng bềnh của anh ta hòa lẫn với màu tóc của Chopin, sự thân thiết khiến cô cảm nhận được niềm vui chân thành và một thứ tình cảm mãnh liệt không lời.

"Felix, nhẹ thôi. Tin tôi đi, tôi cũng vui mừng chẳng kém gì anh. Nhưng... hôm nay anh có vẻ nhiệt tình quá mức rồi đấy?"

Chopin hơi ngạc nhiên — người bạn này vốn dĩ không phải kiểu dễ bộc lộ cảm xúc.

"Từ khi nước Pháp phong tỏa, tôi đã luôn lo lắng cho anh. Giờ thấy anh bình an khỏe mạnh, cảm tạ Chúa trời!"

Anh ta vỗ vai Chopin hai cái rồi mới chịu buông ra, đôi mắt nâu sáng lấp lánh. Những cảm xúc khó diễn tả hóa thành một câu "tạ ơn Thượng đế" giản đơn.

"Felix, có lẽ tối nay tôi sẽ uống thêm vài ly với anh để chứng minh là mình hoàn toàn khỏe mạnh rồi, được không?" Chopin dừng lại một chút, mỉm cười nói.

"Thế thì tuyệt!"

"Không được đâu!"

Giọng nam mang âm điệu Đức và giọng nữ chuẩn Paris vang lên gần như cùng lúc. Âm thanh lịch lãm và tiếng phản đối vội vã đan xen, khiến cả hai người nói đều sững lại, nhìn nhau kinh ngạc.

Rồi họ cùng thấy hình bóng của chính mình phản chiếu trong mắt đối phương.

"Là cô sao, tiểu thư!"

"Là ngài sao, thưa ngài!"

Chopin nhướng mày — hóa ra hai người này quen biết nhau sao?

"Felix, đây là Charoline, anh biết đấy, cô ấy là một nghệ sĩ vĩ cầm xuất sắc." Anh thuận miệng giới thiệu, "Lorraine, đây là Felix, chủ nhân buổi tiệc tối nay, một nhà soạn nhạc tài ba. Hai người có thể gọi tên nhau cho thân mật. Nhưng... hai người gặp nhau khi nào vậy?"

"Fryderyk, trong buổi hòa nhạc của anh, quý ngài đây ngồi ngay cạnh tôi." Charoline mỉm cười, "Khi ấy tôi đã biết hai người là bạn thân. Nhưng hôm nay anh vẫn không được uống quá nhiều, dù là tiệc mừng đi nữa."

Câu nói còn dang dở, nhưng Chopin hiểu ngay ý cô. Anh mới hồi phục sau cơn "suy nhược", và cô vẫn luôn lo cho sức khỏe anh.

Felix nhướn mày, dường như nhận ra mỗi ngày không ở cạnh bạn mình lại có thêm một câu chuyện mới.

"Nghe thấy rồi chứ, Felix? Xưa nay tôi chẳng giỏi từ chối lời của một quý cô, nên tối nay... rượu uống vừa phải thôi. Dù sao thì tôi còn phải đủ tỉnh táo để đưa cô ấy về nhà."

"Tất nhiên rồi, bạn tôi. Mời hai người vào trong — trước khi bữa tiệc bắt đầu, có lẽ chúng ta nên nói chuyện ở phòng khách thì hơn."

Khi Charoline ngồi xuống chiếc sofa mềm mại, yên lặng quan sát căn phòng đầy nghệ thuật, hai người đàn ông đã nói chuyện rôm rả từ lâu. Họ trao đổi về cuộc sống, và dĩ nhiên, phần lớn là về âm nhạc.

Căn phòng toát lên vẻ thanh nhã và tinh tế, giữa phòng đặt một cây đàn grand dương cầm tuyệt đẹp. Với những gì Chopin vừa nói, Charoline bắt đầu đoán xem rốt cuộc người đàn ông này là ai trong giới âm nhạc.

Khi cô còn đang suy nghĩ, một phong thư được đưa đến trước mặt. Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ôn hòa của chủ nhân căn nhà.

"Nhận đi, Lorraine." Từ sofa bên cạnh, Chopin lên tiếng. "Một món quà gặp mặt, tôi tin cô sẽ thích."

"Cô mở ra xem đi, tiểu thư Charoline. Nếu thông tin có gì sai sót, tôi còn kịp thời sửa lại." Felix nói, đôi mắt nâu nhạt ánh lên vẻ tự tin, dường như anh ta biết rõ kết quả sẽ khiến cô bất ngờ.

Charoline tò mò nhận lấy, cẩn thận mở phong bì. Một chiếc nhẫn, một cuốn sổ nhỏ, và một bản hợp đồng rơi ra. Chiếc nhẫn chính là bông hồng trắng của cô. Khi mở cuốn sổ, dòng chữ bên trong khiến tim cô khẽ run lên vì kinh ngạc lẫn vui sướng.

"Đây... đây là—!"

Cô lấy tay che miệng, nhưng nhịp tim dồn dập lại mang theo một cảm giác bình yên kỳ lạ.

"Chiếc nhẫn của cô đã trở về với chủ cũ rồi. Giấy tờ tùy thân cũng đã được đăng ký và lưu tại Cục hộ tịch Paris, bản gốc hiện nằm trong tay cô. Ngoài ra, giấy phép cư trú vĩnh viễn của cô tại Paris cũng đã được giải quyết xong."

Anh ngừng lại, quay về sofa ngồi xuống, rồi nhìn sang Chopin: "Fryderyk, tuy mất chút thời gian, nhưng việc anh ủy thác cho tôi đã hoàn thành trọn vẹn."

"Anh lúc nào cũng đáng tin cậy."

"Dĩ nhiên rồi, Felix Mendelssohn chưa từng thất hứa."

Hai người đàn ông nhìn nhau cười, ăn ý dành cho cô gái một khoảng không riêng tư. Nhưng cô lại bị một cái tên vừa nghe đã khiến tim rung động thu hút toàn bộ chú ý.

"Mendelsohn?... 'Khúc mở màn Giấc mộng đêm hè', 'Biển lặng và hành trình hạnh phúc', và cả 'Bài ca không lời' đó sao?"

Giọng Charoline vì kinh ngạc mà cao vút, khiến Mendelssohn hơi ngẩn người trước sự thay đổi đột ngột của chủ đề. Anh chớp mắt, quay sang nhìn Chopin vẫn bình thản nhấp trà rồi lại hướng ánh mắt bối rối về phía cô.

"Vâng, đúng vậy, đó là tác phẩm của tôi. Tôi chính là Mendelssohn. Có... vấn đề gì sao, tiểu thư Charoline?"

Vấn đề à? Đương nhiên là không. Cái tên ấy tự nó đã là câu trả lời rồi.

Trong đầu Charoline như nổi lên một cơn lốc xoáy. Cô vừa ngỡ ngàng vừa tự trách, lẽ ra cô phải sớm nhận ra cái tên này mới đúng!

"Không có gì... chỉ là..." Cô nuốt khan, đôi mắt ánh lên niềm hứng khởi không giấu được. "Ngài định khi nào sẽ viết Concerto cho vĩ cầm cung Mi thứ?"

Ánh mắt mong chờ đầy nhiệt thành của cô khiến Mendelssohn thoáng lúng túng.

Đây chẳng phải là... bị người ta hối thúc sáng tác sao? Cô ấy thích nhạc của mình, lại còn là concerto cho vĩ cầm?

Tiếng cười khẽ của Chopin bên cạnh khiến anh suýt bật cười theo, phải vội ho một tiếng để che đi nét ngượng ngùng. Sau đó, anh lấy lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, đáp lại cô bằng giọng nhẹ nhàng.

"Có lẽ... trước hết cô có thể thử bản Concerto cho vĩ cầm cung Rê thứ của tôi chăng?" Rồi như sực nhớ ra điều gì, anh nhìn cô đầy áy náy. "Ồ, xin lỗi, tiểu thư Charoline, ý tôi là... vâng, tôi sẽ sớm viết nó thôi."

Charoline lập tức cảm thấy hối lỗi, cô thật sự quá bộc trực rồi. Nhưng chỉ cần nghe đến cái tên Concerto vĩ cầm Mi thứ của Mendelssohn, bất kỳ nghệ sĩ vĩ cầm nào cũng khó mà giữ bình tĩnh. Đó là một trong những bản concerto tuyệt vời nhất thế giới, mỗi giai điệu đều đủ khiến trái tim rung động.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói lời xin lỗi thì cánh cửa phòng khách bỗng mở ra. Một giọng nói quen thuộc vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của cả ba người.

"Felix, tôi đến rồi đây." Ernst xuất hiện ở cửa, tươi cười đầy sức sống. "Theo yêu cầu của anh, tôi mang theo đàn và cả người bạn thân kia của anh nữa."

Anh vừa dứt lời thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, khẽ khựng lại, bị Berlioz phía sau nhẹ đẩy vào trong.

Mendelssohn mỉm cười, lần lượt ôm chầm hai người bạn, định giới thiệu họ cho nhau.

"Không cần đâu, Felix," Berlioz lên tiếng trước.

"Tôi quen hết những người ở đây rồi." Ernst cũng cười đáp.

"Tôi từng dự buổi hòa nhạc của họ." Chopin gật đầu lịch thiệp.

"Heinrich, Hector, hai anh cũng được mời à?" Charoline mỉm cười chào hỏi.

Bốn người nhìn nhau, rồi cùng bật cười sảng khoái.

"..." Mendelssohn thoáng ngẩn ra, rồi bật cười: "Thôi được, Paris vốn nhỏ bé thế đấy. Các vị quen nhau cũng là lẽ đương nhiên. Vậy thì, thưa quý ngài và cả quý cô xinh đẹp, nếu mọi người đã đến đông đủ, chúng ta cùng dùng bữa nhé?"

"Tôi đã thèm rượu ngon của anh từ lâu rồi!"

"Tôi tán thành!"

"Rất hân hạnh."

"Tôi không có ý kiến."

*

Bữa tiệc diễn ra trong không khí nhẹ nhàng và vui vẻ. Rượu ngon và món ăn tinh tế như xoa dịu tâm hồn mọi người, niềm hạnh phúc được sum họp khiến ai nấy đều rạng rỡ. Họ vừa ăn vừa trò chuyện, những câu chuyện về âm nhạc, cuộc sống nối tiếp nhau không dứt, và cả niềm vui ấy vẫn tiếp tục khi họ quay lại phòng khách.

Khi những tên tuổi huyền thoại của âm nhạc cùng ngồi lại, điều gì sẽ xảy ra? Tất nhiên là cuộc trò chuyện nhanh chóng biến thành buổi trao đổi ý tưởng, rồi thành bản nhạc, và cuối cùng là những âm thanh sống động từ nhạc cụ.

Một đêm có thể nghe thấy Chopin chơi dương cầm, Mendelssohn và Berlioz trình diễn sáng tác và Ernst kéo vĩ cầm — Charoline cảm thấy, có lẽ hạnh phúc trên đời cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nếu Liszt ở đây, có lẽ sẽ càng náo nhiệt hơn.

Hoặc... náo nhiệt đến mức cây đàn dương cầm phải thay dây ngay trong đêm.

Nghĩ đến "kẻ điên vì âm nhạc" ấy, Charoline khẽ xoay ly rượu, gò má ửng hồng dưới ánh nến và men say.

"Ồ, các quý ông, tôi chợt nhận ra từ nãy đến giờ có một quý cô vẫn chưa thực sự tham gia vào cuộc vui, điều đó chẳng phải hơi bất công sao?" Berlioz cười nửa miệng, cố tình châm chọc.

"Đúng vậy, một nghệ sĩ tài năng như tiểu thư Charoline không thể chỉ ngồi nghe thôi được." Mendelssohn lập tức phụ họa, nhớ lại màn biểu diễn của cô trong buổi hòa nhạc Paganini hôm ấy.

"Tôi có thể làm chứng, Paganini từng khen tiếng đàn của cô ấy." Ernst nhìn cô đầy mong đợi.

"Vậy thì sao nào?" Chopin đặt tay lên phím đàn, cười khẽ. "Dương cầm hay vĩ cầm? Anh bạn bên cạnh chắc hẳn sẵn lòng cho cô mượn đàn đấy. Chọn một đi, Lorraine."

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến Charoline suýt sặc rượu. Bị bốn người đàn ông đồng loạt nhìn chăm chú, cô không khỏi lúng túng.

"Tôi tưởng rằng, với tư cách là người phụ nữ duy nhất ở đây, nhiệm vụ của tôi chỉ là lắng nghe, tận hưởng và tặng cho các anh những tràng pháo tay thôi chứ?" Cô vừa nói vừa cố gắng né tránh.

"Không không không, thưa tiểu thư," Mendelssohn cao giọng, nửa đùa nửa thật. "Cô quên mất mục đích của buổi tiệc rồi, hôm nay là sinh nhật của Heinrich! Ai trong chúng tôi cũng đã dâng quà, cô nỡ từ chối tặng cậu ấy một bản nhạc sao?"

"Khoan đã, đây là tiệc sinh nhật sao? Hôm nay là ngày mấy rồi?" Charoline ngẩn người.

"Giờ là tháng Pastoral, ngày tám tháng Sáu — ngày sinh của tôi." Heinrich mỉm cười, ánh mắt nâu nhạt ánh lên niềm mong chờ dịu dàng. Anh đưa cây vĩ cầm của mình ra, trân trọng như thể đang dâng tặng cả trái tim.

Nhìn vào đôi mắt ấy, Charoline không thể nói "không" được nữa. Cô đứng dậy, đặt ly rượu xuống, bước đến bên dương cầm, một tay tựa nhẹ lên cạnh đàn, quay lại nhìn anh.

"Được thôi, quà sinh nhật." Cô mỉm cười. "Chúc mừng sinh nhật, Heinrich. Các anh đều đã chơi dương cầm và vĩ cầm rồi, vậy tôi sẽ hát một bài. Tôi chỉ từng học hát ba ca khúc, và đây là một trong số đó — The Last Rose of Summer."

Cô gái khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi. Giọng hát trong trẻo như tiếng sơn ca trên cành ngân lên giữa đêm Paris dịu dàng, vang vọng trong không gian tràn ngập ánh trăng và hương rượu.

"Đây là bông hồng cuối cùng của mùa hạ, đang cô đơn nở rộ,

Những cánh hoa bạn bè thuở hôm qua nay đã tàn phai,

Chẳng còn ai bên cạnh để cùng đua nở, chẳng còn nụ nào hé đợi,

Chỉ còn mình nàng soi trong nỗi buồn, đỏ rực mà cô quạnh..."

Tiếng hát long lanh như giọt sương, rơi khẽ lên từng chiếc lá của đóa hồng xinh đẹp, rồi tan ra trong ánh sáng mờ ảo, thấm sâu vào lòng người nghe.

"The Last Rose of Summer" — Bông hồng cuối cùng của mùa hạ — là bản nhạc quen thuộc với cả bốn người. Mendelssohn từng viết bản dương cầm dựa trên giai điệu ấy, Chopin từng chơi nó cho bạn thân nghe, Berlioz có người yêu rất thích hát bài này, còn Ernst thì mang trong lòng niềm yêu mến đặc biệt với khúc ca ấy.

Một ca khúc về tình yêu, thời gian và sự trân quý. Dịu dàng nhưng không bi lụy, buồn thương mà vẫn có sức xoa dịu như một lời an ủi.

Tiếng đàn dương cầm khẽ vang, êm dịu như làn gió nâng đỡ giọng ca của cô. Âm thanh trở nên hòa quyện, để hương hoa hồng lan tỏa khắp căn phòng.

"Ta đứng đây thật lâu, chỉ mong nàng không còn cô độc,

Khi những người bạn xinh đẹp đều đã yên giấc,

Nàng cũng nên cùng họ an nghỉ,

Hãy để ta nhẹ nhàng rải cánh hoa, trải lên chiếc giường thơm ngát,

Những người bạn cũ trong khu vườn của nàng giờ đang lặng lẽ ngủ yên..."

Tiếng vĩ cầm hòa cùng, nhẹ nhàng nâng đỡ từng nhịp thở, từng rung động trong giọng hát, tạo nên một bản hợp âm tự do và hoàn mỹ. Trong sự im lặng chỉ còn tiếng hát ngân vang — đủ để lay động mọi tâm hồn trong phòng.

"Không lâu nữa, ta cũng sẽ cùng nàng tàn úa,

Khi tình bạn nơi thế gian phai nhạt,

Viên ngọc trên chiếc nhẫn tình yêu rực rỡ kia cũng hóa vô sắc,

Khi trái tim chân thành khô héo, người yêu dấu lìa xa,

Ồ, ai còn muốn ở lại nơi thế gian lạnh lẽo này một mình nữa?"

Khi tiếng hát vừa dứt, dư âm vẫn như còn trôi lơ lửng giữa không trung. Đến khi Charoline lấy lại hơi thở, cô mới nghe thấy tiếng vỗ tay chân thành vang lên.

"Tôi thật sự rất thích món quá này." Ernst đặt cây vĩ cầm xuống, ánh mắt còn vương xúc động. "Charoline, cô khiến tôi càng yêu bài hát này hơn. Từ nay tôi nhất định phải chơi lại nó bằng cả trái tim."

Đó không chỉ là món quà sinh nhật, mà còn là nguồn cảm hứng mới mẻ. Cô chính là nàng thơ, là đóa hồng trong âm nhạc của anh.

"Anh thích là được rồi." Charoline mỉm cười, rồi đôi mắt thoáng nghịch ngợm. "Thế nào, các quý ông, vừa lòng chứ? Giờ đến lượt tôi nhận quà rồi đấy."

"Nhận quà?"

Lời nói ấy khiến mọi ánh mắt đều hướng về cô.

"Đúng thế, hôm nay — mùng tám tháng Sáu — cũng là sinh nhật của tôi." Cô cong môi, duyên dáng ngồi xuống sofa, tay khẽ lắc ly rượu trong tay, nụ cười như ánh sao lấp lánh. "Các ngài đã nghĩ ra món quà để tặng tôi chưa?"

Một câu nói, khiến kẻ quan tâm và người đứng xem đều khựng lại.

Cùng ngày sinh nhật? Thật sao?

Ánh mắt Ernst bỗng sáng lên đến khác thường, dường như anh đã biết mình sẽ tặng gì rồi.

"Tôi không ngại nếu các anh cần thêm thời gian chuẩn bị đâu."

"À, tiểu thư Charoline," Mendelssohn bật cười, "Vậy thì... cái phong bì kia, có thể tính là quà được không?" Sự trùng hợp thú vị khiến anh như linh cảm được buổi tối nay sẽ còn nhiều điều bất ngờ.

"Felix, chuyện đó là tôi nhờ anh làm đấy. Lo mà về viết Concerto vĩ cầm của anh đi." Chopin lạnh nhạt đâm một nhát trúng tim bạn, sau đó quay sang Charoline, nụ cười dịu dàng, "Quà của cô, tôi sẽ chuẩn bị cẩn thận. Còn tối nay, muốn nghe gì, cô cứ nói."

"Còn tôi," Ernst vội vàng lên tiếng, "Tối nay cô cũng có thể dùng đàn vĩ cầm của tôi."

"Vậy thì còn lại..." Mendelssohn cười ranh mãnh, "Hector, đến lượt cậu rồi đấy."

"..."

Berlioz lập tức thấy mình tự chuốc họa, đúng là gậy ông đập lưng ông. Nhưng chỉ thoáng chốc, anh đã nảy ra cách phản đòn, bình tĩnh nở nụ cười tươi, rồi tung ra một "quả bom": "Tôi nghĩ... người cần nhận quà là tôi mới đúng." Anh nói, giọng đầy cảm xúc. "Charoline, giọng hát của cô khiến tôi nhớ đến vị hôn thê yêu dấu của mình — à, nói chính xác hơn là người sắp trở thành vợ tôi."

Anh dừng một chút, rồi mỉm cười rạng rỡ: "Tôi sắp kết hôn rồi. Và, thưa các bạn, tôi trân trọng mời tất cả đến dự lễ cưới của tôi!"

Trong khoảnh khắc ấy, bốn ánh mắt đồng loạt hướng về Berlioz — ngạc nhiên, bối rối, và rồi bật cười.

Rất tốt, Hector Berlioz — anh chính là người chiến thắng thực sự của đêm nay.