Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 67

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 67 :

Những trận khóc òa như một cơn bão ập đến, hung hãn và cuồng loạn, quét qua rất nhanh, xối xả trút xuống bao giọt nước thấm đẫm cảm xúc. Rồi theo thời gian, nó cũng dần lắng lại.

Giống như Chopin từng nghĩ, khi u uất đến cực điểm, khóc thật to một lần sẽ giúp tâm tình hồi phục. Ít nhất với Charoline lúc này, cô đã bắt đầu thoát khỏi trạng thái tê dại và mơ hồ, cơ thể dần cảm nhận lại được phản hồi từ chính mình và từ thế giới bên ngoài.

Chẳng hạn như cơn đói đang dần trở nên dữ dội, và cả việc cuối cùng cô phát hiện ra căn phòng này không thuộc về nơi chốn quen thuộc của mình.

Người cuối cùng cô nhớ đã gặp dường như là Chopin. Trong căn phòng xa lạ này, hương nước hoa nhạt thoảng của người nghệ sĩ Ba Lan ấy vẫn còn phảng phất trong không khí.

Ngay khi nhớ đến tên người bạn ấy, mọi hoang mang và bất an trong lòng cô đều tan biến.

Cái tên Chopin, với cô, đồng nghĩa với sự an toàn tuyệt đối.

Charoline lau sạch những giọt lệ còn vương nơi khóe mắt, cất lá thư, chỉnh lại bản thân rồi mở cửa phòng. Đi qua hành lang ngắn, rẽ qua cửa, cô nhìn thấy cây đàn Pleyel quen thuộc và một chàng trai tóc nâu đang ghi chép gì đó trên bàn viết.

Không biết vì sao, Charoline khẽ tựa vào bức tường cạnh bên, nghiêng đầu tìm một điểm chống đỡ, hai tay vòng trước ngực, lặng lẽ dõi theo dáng hình nhã nhặn của người nghệ sĩ dương cầm.

Màn rèm mỏng không ngăn được ánh sáng ngoài cửa sổ. Qua lớp vải, nắng trở nên dịu lại, rơi xuống tóc Chopin, vỡ thành từng vệt vàng nhạt, hóa thành những hạt bụi sáng, nhẹ nhàng phủ lên đường nét gương mặt anh.

Giống như những nét cọ loang của tranh màu nước, dáng người ấy được ánh sáng ưu ái, mờ đi ranh giới với hậu cảnh, hóa thành một bức họa sống động, tinh tế và mềm mại vô cùng.

Charoline cứ thế lặng lẽ say sưa ngắm nhìn, bị sự tĩnh lặng ấy cuốn vào.

Cảm nhận được ánh mắt gần như vô định kia, Chopin khựng lại một nhịp bút. Anh không ngẩng đầu, ánh nhìn của cô không khiến anh cảm thấy ngượng ngập. Anh khẽ mỉm cười, viết nốt những dòng cuối cùng rồi thu dọn giấy bút.

"Chào buổi trưa, Lorraine. Thật vui khi được gặp cô."

Anh đan hai bàn tay, khẽ đặt lên bàn như một lời chào, đôi mắt xanh biếc trong veo ánh lên niềm hân hoan chân thành.

Charoline không hiểu sao hốc mắt lại nóng lên lần nữa, cố nén dòng lệ trực trào. Cô vội đứng thẳng, hai tay giấu sau lưng, cúi đầu. Ngón tay khẽ siết, lòng bàn tay đau nhói. Ngẩng lên, cuối cùng cô cũng gượng được một nụ cười đầu tiên sau bao ngày rã rời.

"Chào buổi trưa, Fryderyk. Được gặp anh... cũng làm tôi rất vui."

Cô cố nhớ lại làm thế nào để duy trì một nụ cười ấm áp, nhưng phát hiện mình cười gượng gạo đến lạ.

"Chắc tôi cười xấu lắm... xin anh đừng chê cười."

Anh lắc đầu, chậm rãi bước lại gần.

"Tôi chỉ nhìn thấy một cô gái đang cố gắng mỉm cười, và trái tim ấy đáng được trân trọng." Lịch thiệp cầm tay cô, Chopin dẫn Charoline bước vào phòng ăn. "Tôi nghĩ, một cô gái dịu dàng như thế sẽ không nỡ từ chối cùng tôi ăn trưa, đúng không?"

Hơi ấm từ những ngón tay truyền sang, không quá mãnh liệt, chỉ như dòng suối nhỏ chảy miên man, dịu dàng và bền bỉ.

Hoàn toàn khác với Franz Liszt.

Liszt mang đến sự khích lệ bằng nhiệt huyết, mạnh mẽ và bùng cháy, khiến người ta có can đảm tiến lên.

Còn bàn tay của Chopin lại chứa đựng sự dịu dàng riêng biệt, giống như một sự đồng hành, một chỗ dựa để đối diện với tất cả.

Charoline cảm kích vì anh không truy hỏi nguyên do, vẫn kiên nhẫn chờ cô mở lời theo cách riêng của mình.

Anh chỉ đưa ra một gợi ý.

Với cô, thế đã đủ.

*

Bữa trưa chỉ có vài món thanh đạm, phần lớn là súp và rau. Đối với một người lâu rồi chưa ăn gì như Charoline, sự chu đáo ấy khiến cô thấy được sự quan tâm tinh tế.

Khi cơ thể đã dịu lại phần nào nhờ bữa ăn, Charoline bắt đầu kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho người bạn thân.

Trong lúc thưởng thức tách trà đen hảo hạng sau bữa, Chopin cuối cùng cũng hiểu rõ căn nguyên.

"Vậy ra, cô cảm thấy áy náy vì không thay đổi được 'số phận' của cậu bé ấy, lại còn vì một câu nói mà bắt đầu nghi ngờ chính âm nhạc của mình sao?"

Anh bình thản hỏi sau một hồi lặng nghĩ, đặt tách trà xuống, ngả người ra sau, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào cô.

Charoline im lặng, chẳng thể đọc được gì trên gương mặt điềm tĩnh kia. Ngay cả lý do khiến mình rối loạn, vào lúc này dường như cũng khó mà nói rõ. Sau khoảng lặng dài, cô chỉ khe khẽ thở ra, giọng có chút bất lực: "Có lẽ vậy..."

Chopin khẽ thở dài. Charoline không yếu đuối, mà có lẽ vì trong cô vẫn còn giữ một phần hiếm hoi của sự ngây thơ. Anh chợt nhớ đến nụ cười rạng rỡ từng níu tay anh chạy băng qua cánh đồng Ba Lan, tiếng cười trong trẻo ấy xuyên qua ký ức, trùng khớp với dáng hình cô gái đang cầm tách trà trước mặt.

Trong trẻo như một khối pha lê.

Anh đứng dậy, bước chậm rãi đến bên cô.

"Lorraine, lịch sử chỉ cho phép chúng ta thay đổi những gì nó muốn ta thay đổi. Chúng ta không cần phải tự ép mình gánh thêm trách nhiệm." Anh nhẹ xoa mái tóc thiếu nữ, mắt nhìn thẳng phía trước. "Cô vẫn còn tương lai, nghĩa là cô có vô vàn khả năng. Tầm thường ư? Chỉ có thời gian mới có thể chứng minh từ đó có thích hợp hay không."

Tiếng bước chân xa dần, Charoline lặng ngắm sóng trà trong tách, lòng chợt xao động.

Có lẽ mình lại được xoa dịu rồi...

Âm thanh trong trẻo của cây Pleyel vang lên như cơn mưa lặng lẽ. Nó bắt đầu ở khoảnh khắc chẳng mấy ai để ý, nhưng một khi rơi vào tai, liền đánh thức trái tim vốn trầm lặng.

Giai điệu quen thuộc khiến Charoline giật mình. Bản nhạc ấy... đã được viết ra rồi sao?

Cô đặt tách xuống, để mặc làn sóng nhỏ dập dềnh trong chén vì cử động vội vàng. Cô nhanh bước vào phòng đàn, nhưng khi đến gần, lại vô thức chậm nhịp.

Chopin đang nhắm mắt chơi đàn, những âm thanh mờ nhạt phủ kín khoảng trống xung quanh, dịu dàng và như mơ. Anh không giống như đang diễn tấu, mà là đang trân quý v**t v* từng phím đàn, để chúng trả lại cho anh những âm hưởng tinh tế nhất.

Trong bản nhạc có sự khắc khoải, có nỗi bất an, nhưng ở từng kẽ nhỏ lại ẩn chứa sự bao dung. Anh đem tất cả sự dịu dàng đặc biệt của mình nghiền nát, hòa vào trong từng nốt nhạc, từng chút từng chút lấp đầy hố sâu trong lòng cô.

Khi Charoline tiến lại gần, Chopin mở mắt ra rồi dừng lại.

"Sao không tiếp tục nữa, Fryderyk?"

Cô vẫn còn chìm trong dư âm, không muốn rời khỏi dòng nhạc vừa dừng lại.

"Bởi vì... bản nocturne này, tôi mới chỉ viết đến đây thôi."

Anh khẽ bật cười, trong mắt hiếm khi lóe lên tia tinh nghịch, như một đứa trẻ vừa thành công trêu chọc người khác.

"......"

"À, chỉ là tôi thấy nó quá hợp với cô thôi. Dù chưa viết xong, nhưng tôi muốn đàn cho cô nghe."

"Fryderyk, đừng cười như vậy. Giờ anh thật tàn nhẫn, khơi dậy trong tôi sự chờ mong mà lại chẳng chịu đáp lại."

"Cô muốn tìm sự thỏa mãn trong âm nhạc sao? Ôi, Lorraine, tôi nghĩ một người như cô hẳn đã sớm đoán được những nốt tiếp theo rồi."

Câu nói ấy khiến cô thoáng ngẩn ra. Nhìn người nghệ sĩ dương cầm vẫn mỉm cười ấm áp, cô bối rối quay mặt sang một bên.

"Khúc Nocturne giọng Sol thứ, Fryderyk, những gì tôi biết... lại chẳng giống với bản anh đang chơi."

Trong giọng nói phảng phất chút tiếc nuối và buồn thương.

"Vậy thì hãy ở lại đi. Tôi có thể đàn cho cô nghe tất cả những bản hiện tại tôi đã viết."

Anh mỉm cười mời gọi, không hề bất ngờ khi thấy sự kinh ngạc ánh lên trong mắt cô.

"Dịch bệnh chưa qua, sắp tới chắc chắn sẽ còn kiểm soát nghiêm ngặt. Giấy tờ tùy thân của cô vẫn chưa làm xong, sang bên này sẽ an toàn hơn."

"Fryderyk..."

Đề nghị ấy khiến Charoline do dự. Cô không thể ngay lập tức đưa ra quyết định, chỉ đành ngập ngừng.

Chopin đứng dậy khỏi ghế đàn, hiếm hoi tỏ ra cứng rắn, phớt lờ sự chần chừ không cần thiết của cô.

"Henri, lát nữa đưa tiểu thư Charoline về lấy hành lý. Cô ấy sẽ dọn sang đây sống cùng chúng ta một thời gian." Anh lớn tiếng căn dặn người hầu, hài lòng khi nghe thấy lời đáp ứng dứt khoát từ phòng ăn. Sau đó anh cúi gần lại, dịu dàng mỉm cười: "Tôi đã hứa với một người, sẽ chăm sóc cô thật tốt. Khi dịch bệnh qua đi, cô sẽ..."

Lời nói chưa dứt, cảnh vật trước mắt Chopin bỗng chao đảo thành hai. Cơn choáng váng dữ dội ập đến, khiến anh không thể chống cự. Ngón tay siết mạnh lên ấn đường, nhưng anh vẫn không giữ nổi sự tỉnh táo. Mi mắt nặng trĩu, thế giới quay cuồng rồi chìm vào bóng tối.

"Fryderyk?!"

Charoline hoảng hốt ôm lấy thân thể đang chực ngã xuống của chàng trai, hốt hoảng gọi to tên anh liên hồi.

Tiếng gọi lo âu khiến hàng mi Chopin khẽ run lên. Anh cố gắng mở mắt, nhưng ý thức đã tan loãng trong cơn choáng, chỉ kịp khép mi mắt lại trên bờ vai cô.

"Henri! Mau đi gọi bác sĩ, Fryderyk ngất rồi!"

Mọi biến cố đột ngột khiến cô nghệ sĩ vĩ cầm chẳng còn tâm trí nào khác. Giờ đây, trên đời này, không gì quan trọng hơn người nghệ sĩ dương cầm Ba Lan trước mặt.

*

Khi nhận tin Paris bùng phát dịch bệnh, cùng việc xác nhận toàn nước Pháp đã bị phong tỏa, Liszt những ngày ấy luôn trong nỗi lo âu, không tài nào ngồi yên để chơi đàn.

Anh chỉ còn biết tự an ủi: may mắn là tin dữ đến sau buổi biểu diễn, bằng không anh chẳng biết lấy tâm trạng nào bước lên sân khấu, có lẽ đã đánh hỏng tất cả bản nhạc dưới những phím đen trắng.

"Franz, tôi lại đi dò la, nhưng phòng tuyến biên giới vẫn không thông được, chúng ta giờ chưa thể quay về." Belloni thở hổn hển, xông vào phòng, mang theo tin chẳng lành.

"Chết tiệt!"

Bàn phím dương cầm vang lên một tràng âm thanh chát chúa. Âm sắc dồn nén, u uất, như tiếng gầm trầm thấp của sư tử, khiến bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt.

"Franz, bình tĩnh, tôi đã gửi thư về Paris rồi." Người quản lý khuyên nhủ.

"Belloni, tôi không thể bình tĩnh! Charoline vẫn ở đó!" Đôi mắt Liszt rực đỏ vì xúc động, bao nhiêu ngày mất ngủ, mệt mỏi và dằn vặt đều dồn cả trong giọng anh. "Lạy Chúa, tôi đã bỏ mặc cô ấy một mình ở nơi ấy!"

"Nhưng cậu phải tỉnh táo! Franz, cậu chỉ là một nghệ sĩ dương cầm, không phải hiệp sĩ cách mạng, càng không thể đơn độc cưỡi ngựa vượt phòng tuyến để quay về Paris!" Belloni lay mạnh vai anh, buộc anh nhìn vào mình.

"Nghe tôi này, Franz. Theo tin tức tôi có được, dịch bệnh chưa lan tràn khắp Paris, phố Montolon vẫn an toàn. Hơn nữa, còn có Chopin ở đó, cậu ấy sẽ chăm sóc tiểu thư Charoline."

"Tôi hứa với cậu, chỉ cần phong tỏa được gỡ bỏ, tôi sẽ ngay lập tức đưa cậu về. Cậu có thể viết thư cho cô ấy, tôi sẽ tìm cách chuyển đến Paris."

Liszt bị đẩy ngồi lại xuống ghế đàn. Anh chẳng buồn nghe thêm, chỉ lặng nhìn dãy núi xa ngoài cửa sổ. Trái tim anh đã sớm bay về con phố nhỏ ở chân đồi Montmartre, qua khung cửa sổ mở rộng, tìm đến một thiếu nữ đang kéo vĩ cầm.

Charoline, em từng hứa với tôi sẽ bảo vệ bản thân cho đến khi tôi trở về.

Xin em hãy thề với tôi – rằng mọi điều em hứa, em đều làm được.

Được không?

*

Dịch bệnh hoành hành trên đất Pháp cuối cùng cũng suy tàn theo năm tháng. Sau khi mang đi hai mươi nghìn sinh mạng của Paris, tử thần mới thôi vung lưỡi hái. Thành phố dần hồi sinh, bệnh dịch dần lùi xa.

Chopin nằm trên giường chứng kiến Paris khôi phục sức sống. Cơn "suy nhược" của anh cũng lặng lẽ tiêu tan cùng dịch bệnh.

Hôm đó, Charoline sợ hãi đến run rẩy. Bác sĩ khám qua, kết luận cơ thể anh vẫn ổn, chỉ vì quá kiệt sức mà ngã quỵ. Chính "căn bệnh kỳ lạ" này lại vô tình giữ cô ở lại đại lộ Poissonière, khiến cô chẳng còn cớ gì để rời đi.

"Rõ ràng đã hẹn là cô ở lại để tôi đàn cho cô nghe, Lorraine, vậy mà cuối cùng chẳng đàn được gì, ngược lại lại thành cô chăm sóc tôi."

Khoác áo tiễn cô xuống lầu, Chopin hơi áy náy khi nói lời từ biệt. Hôm nay Charoline quyết định về nhà, anh đã bình phục, không còn gì khiến cô phải lo lắng.

"Thế thì anh đang nợ tôi rồi, Fryderyk. Nợ một buổi độc tấu dương cầm, mà món nợ này tôi sẽ đòi đủ từng bản một."

Charoline nửa đùa nửa thật, chỉ khi xác nhận anh đã hoàn toàn khỏe lại mới yên tâm rời đi. Giờ đã sang tháng Pastoral, cô không thể không về ngôi nhà nhỏ trên phố Montolon.

"Yên tâm đi, Lorraine. Chopin không bao giờ mắc nợ, nhất là nợ âm nhạc."

"Anh cũng phải tiếp tục nghỉ ngơi cho khỏe, Fryderyk. Vài hôm nữa tôi sẽ quay lại thăm anh."

Hai nghệ sĩ lịch sự tạm biệt nhau, rồi cỗ xe ngựa đưa Charoline về nhà. Rẽ qua con phố ấy, cô mua một bó hoa, bảo người đánh xe đưa mình đến một nơi khác trước.

Nghĩa trang ngoại ô vắng lặng, những bia mộ san sát dựng lên sau cơn dịch, thành một rừng đá lạnh lẽo. Theo địa chỉ trên mảnh giấy, Charoline tìm kiếm phần mộ của Sara.

Tiếng vĩ cầm vọng ra, càng lúc càng rõ theo từng bước chân cô. Khúc nhạc cầu hồn rửa sạch tâm hồn kẻ viếng thăm, giai điệu thiêng liêng và an tĩnh hòa vào ánh nắng ban mai, như khiến những phiến đá lạnh cũng có được chút hơi ấm.

Charoline chẳng để tâm đến kỹ thuật trong ngón đàn ấy. Chỉ cần là một khúc nhạc như vậy đã đủ.

Như cơn gió xuân đánh thức nụ hoa, từng nốt nhạc dịu dàng mang sức mạnh xoa dịu mọi nỗi đau.

Cuối cùng cô cũng tìm thấy tấm bia, và trước đó, cô cũng gặp lại một người bạn lâu ngày chưa gặp.

Tiếng đàn dừng lại. Người thanh niên buông vĩ cầm xuống, còn thiếu nữ bước tới, đặt bó hoa xuống trước mộ.

"Charoline..."

Chàng trai thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy người trước mặt.

"Hei­nr­ich."

Còn thiếu nữ lại chẳng hề tỏ ra bất ngờ.

Ernst cảm nhận được trên người Charoline một nỗi u buồn, nghĩ đến nội dung bức thư kia, anh lập tức hiểu ra tất cả. Cái chết mang đi không chỉ một đứa trẻ đáng yêu, mà còn cả một tâm hồn trong trẻo và xinh đẹp. Anh vừa định mở lời, nhưng bị câu nói của cô chặn lại.

Cô khẽ nói: "Xin lỗi, Heinrich, tôi đã không chăm sóc tốt cho nó."

Đôi môi anh run khẽ, cả trái tim như bị siết chặt. Cho đến tận khi cô rời khỏi nghĩa trang, anh cũng không biết rốt cuộc mình đã nói những gì.

Chỉ còn nụ cười khi chia tay của cô, xa lạ mà cũng quen thuộc.

Ernst nhìn theo bóng dáng Charoline khuất dần, trong lòng thoáng xao động bất an. Những ngón tay cầm vĩ đàn siết chặt trên cần đàn.

Anh cảm thấy giữa mình và cô bỗng dâng lên một khoảng cách vô hình.

Chỉ một câu nói thôi đã đẩy lùi tất cả những điều anh muốn giãi bày.

Anh vụng về đến thế, chẳng biết làm sao để an ủi cô.

Đến cả một lời mời đơn giản anh cũng không dám thốt ra nữa.

*

Trở lại căn nhà trên phố Montolon, Charoline mới có cảm giác như tìm thấy một chốn thuộc về mình. Dù căn phòng lâu ngày không có hơi người cần được dọn dẹp, trong lòng cô vẫn dâng lên một niềm vui và sự mong chờ.

Đặt chiếc vali xuống, cô đi dạo khắp phòng khách, vừa ngắm nghía đồ đạc vừa nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu. Cho đến khi cảm giác dưới chân khiến cô khựng lại.

Đó là những đồng Louis vàng vương vãi từ hôm nọ.

Charoline cẩn thận nhặt hết những đồng xu rơi trên thảm, cả những đồng còn nằm trên cây Bösendorfer, lau sạch rồi xếp lại. Nghĩ ngợi một chút, cô mang tất cả vào phòng đàn, đặt vào chiếc giỏ nhỏ nơi Liszt vẫn dùng để học trò bỏ học phí sau buổi học.

Tiếng kim loại va nhau vang trong phòng, trong khoảnh khắc ấy cô như thấy bóng dáng người nghệ sĩ dương cầm kia kiên nhẫn hết lần này đến lần khác chỉ dẫn học trò sửa từng ngón đàn.

Nâng nắp chiếc Érard, cô ngồi xuống, đặt tay lên phím của cây Bösendorfer, chơi khúc Sonata Ánh Trăng mà chủ nhân nó yêu thích. Nhưng chỉ được vài đoạn giai điệu, cô đã không thể tiếp tục.

Cô ngửa đầu, ép mình không để nước mắt trào ra, không để trái tim lại thêm một lần quặn thắt.

Franz, em đã trở về rồi.

Còn anh khi nào mới trở lại?

Em nhớ anh...