Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 69

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 69 :

Trên đường quay lại, khi cỗ xe đi ngang qua quảng trường Montolon, Chopin bỗng lên tiếng bảo dừng. Anh mở cửa xe, chậm rãi bước xuống, rồi quay người, đưa bàn tay phải đeo găng trắng về phía Charoline.

Một cử chỉ mang dáng vẻ quý ông, vừa lịch thiệp, vừa như một lời mời không thể chối từ.

"Giờ vẫn chưa muộn, đường cũng chẳng xa... Lorraine, cô có thể cùng tôi đi dạo một chút không?"

Gió đêm nhẹ thổi, sao trời lấp lánh. Giọng nói của anh mềm mại như những nét chữ Spencerian ký trên tấm thiệp tinh xảo — thanh nhã, tao nhã và khiến người ta say mê.

"Là vinh hạnh của tôi, Fryderyk."

Charoline đặt tay vào lòng bàn tay anh, khẽ nâng váy, bước xuống theo nhịp kéo dịu dàng ấy.

Tiếng giày gõ nhẹ trên mặt đá, vang lên như tiếng chuông bạc bị gió đêm khẽ lướt qua. Chopin quay lại dặn người đánh xe mấy câu, rồi để mặc vó ngựa xa dần, tan vào màn đêm mờ ảo phía trước.

Những ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng dịu, chỉ đủ soi sáng một khoảng nhỏ. Dù trời vẫn chưa quá khuya, đường phố đã vắng bóng người.

Đi dạo trong khung cảnh yên tĩnh như vậy là một điều tuyệt vời, trên đầu là bầu trời đêm Paris đầy sao, dưới chân là con đường lát đá ngân vang tiếng vọng, còn bên cạnh... là người nghệ sĩ dương cầm có cái tên đủ khiến lịch sử phải ghi nhớ bằng sự dịu dàng.

Dù cả hai không nói lời nào, chỉ lặng lẽ sánh bước, Charoline vẫn thấy lòng mình như đang tan trong dư vị nồng nàn của ly rượu đỏ chưa nhạt, say trong chính cái tĩnh lặng ấy.

"Đêm nay thật là một buổi tối tuyệt diệu, Lorraine."

Chopin ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói, phá vỡ sự im lặng. Bắt gặp ánh mắt cô, anh hạ tầm nhìn xuống, đôi mắt xanh thẳm như bầu trời giờ hóa thành một đại dương sâu lắng.

"Chỉ tiếc là... tôi chưa kịp tặng cô một món quà sinh nhật đúng nghĩa."

Nhớ đến cây bút máy trắng cô đã tặng, trong lòng Chopin thoáng dấy lên cảm giác áy náy. Họ quen nhau chưa tròn nửa năm, vậy mà anh lại để trôi qua ngày sinh nhật của cô — khiến buổi tối hôm nay mất đi chút trọn vẹn.

Đáng nói hơn, chính anh là người đã gửi thông tin về Charoline cho Mendelssohn.

"Tôi thì lại thấy hôm nay quá đỗi hoàn hảo. Anh thử nghĩ xem — được cùng ngài Chopin, Mendelssohn, Ernst và Berlioz tổ chức sinh nhật chung, nếu các tiểu thư khác biết được, tôi chắc sẽ bị chết chìm trong cơn ghen đấy."

Cô tinh nghịch chớp mắt, giọng điệu phóng đại vừa đủ khiến anh bật cười.

"Hơn nữa, các anh còn chơi nhạc tặng tôi, vậy thì đây chính là sinh nhật tuyệt vời nhất thế giới rồi!"

Câu nói khiến cả hai cùng khựng lại trong thoáng chốc —

Anh, vì xúc động trước trái tim dễ dàng mãn nguyện của cô.

Cô, vì nhớ đến người đã vắng mặt trong buổi tiệc ấy.

"Dù vậy... vẫn cảm giác có gì đó chưa đủ."

Giọng Chopin trầm xuống, như một tiếng thở dài.

"Vậy thì... hãy tặng tôi chiếc găng tay trắng của anh đi."

Charoline dừng lại, mỉm cười nói.

Anh quay người, thấy cô đứng đó với ánh mắt dịu dàng, cánh tay đưa ra, và một lời đề nghị có vẻ vừa bông đùa vừa nghiêm túc.

Không chút do dự, Chopin tháo găng tay, gấp lại cẩn thận và đặt vào tay cô —

Cũng như khi nãy, anh đã không do dự mà đưa tay đỡ cô xuống xe.

Những ngón tay cô khẽ siết lại, cảm nhận được sự mềm mịn của vải lụa. Charoline nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cong như trăng khuyết.

"Ta-da~ chiếc găng tay trắng mà mọi phụ nữ Paris đều mơ có — và là do chính ngài Chopin đưa tận tay! Món quà này thật tuyệt vời!"

Nghe cô nói với niềm vui rạng rỡ như thế, Chopin bỗng thấy mảnh ghép còn thiếu trong buổi tối nay đã khẽ trượt về đúng vị trí. Sự dịu dàng im lặng ấy tựa như âm sắc thanh khiết của chiếc đàn Pleyel mà anh yêu thích — một nét đẹp chỉ Charoline mới có thể mang đến.

"Cô vui là được rồi... nhưng tôi vẫn sẽ tặng cô một món quà thật sự sau."

Anh quay đi, tiếp tục bước, giọng nhẹ như gió.

"Thật lạ, tôi không ngờ mình lại có cùng ngày sinh nhật với người khác."

Charoline sánh bước bên cạnh, miệng khẽ cười.

"Quả thật hiếm đấy, nhất là khi hai người đều là nghệ sĩ vĩ cầm."

"Ngẫm lại thì... hình như tôi và Heinrich cùng tuổi. Khoan đã — vậy nghĩa là ngày sinh mà Felix ghi trong giấy tờ của tôi là 8 tháng 6 năm 1812 à?"

Cô tròn mắt như vừa phát hiện điều gì kinh khủng, khiến Chopin bật cười thích thú.

"Ừ, chúc mừng nhé, cảm giác làm một cụ bà gần hai trăm tuổi thế nào?"

Anh bắt trúng suy nghĩ trong đầu cô, cười khẽ, ánh mắt ánh lên niềm vui tinh nghịch.

"..."

Charoline im lặng, tâm tư bị nhìn thấu quả thật chẳng dễ chịu chút nào.

"Có chuyện gì sao, Lorraine?"

Anh quay lại, ánh mắt như rực lên ánh hoa đêm.

"Không có gì cả, Fryderyk — chỉ là..." Cô cố nhịn cười, rồi rõ ràng nói, "Ngài Chopin sinh năm 1810, chúc mừng nhé, trong mắt tôi, anh chính thức trở thành 'ông cụ tổ' rồi đấy!"

"Không sao," Anh nhướn mày đáp, giọng đượm ý cười, "Ít ra còn có Liszt sinh năm 1811 làm bạn cùng thế hệ. Với lại, Lorraine, để nhắc cho rõ — sinh năm 1812, e rằng cô cũng đã nằm trong danh sách 'bà cô tổ' rồi."

Tiếng cười trong trẻo của anh vang vọng khắp con đường vắng, khiến Charoline bật cười theo.

Cô chợt nhận ra dạo gần đây anh cười như thế này ngày càng nhiều. Không còn là Chopin của những lễ nghi và kiềm chế, mà là Chopin sống động, gần gũi và rất người.

Cô chỉ yên lặng nhìn anh, để tiếng cười dần tan, để anh trở lại với vẻ trầm tĩnh vốn có.

"Xin lỗi, Lorraine, tôi có hơi thất lễ."

"Không đâu, anh có thể thoải mái như vậy, giống như cách anh chấp nhận mọi bí mật của tôi."

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói.

Ánh nhìn ấy vẫn như cũ, chân thành và sáng trong. Một cảm xúc dâng lên trong lòng anh trở nên khó gọi tên và khó diễn tả.

"Fryderyk, về món quà sinh nhật... tôi có thể tự chọn được không?"

"Đương nhiên, cô muốn gì nào?"

"Anh hãy viết cho tôi một bản nhạc nhé — chính xác hơn là chuyển soạn lại một bản, rồi hoàn chỉnh nó thành bản tổng phổ." Charoline chắp hai tay, giữa là đôi găng trắng, nói với vẻ khẩn cầu. "Tôi còn nhớ ca từ, giai điệu chính và cả phần đệm, nhưng anh biết đấy — tôi là nghệ sĩ biểu diễn, không giỏi sáng tác. Anh có thể giúp tôi làm cho nó hợp với thời đại này hơn không?"

"Ngoài anh ra, tôi chẳng còn ai để nhờ nữa cả."

Cô gần như viết hai chữ "làm ơn" ngay trên trán.

"Tổng phổ à? Nghe như là có cả phối khí đấy... Lorraine, tôi..." Chopin nhíu mày, giọng nói kéo dài ra một cách ngập ngừng, "Tôi vốn không giỏi giao hưởng, có lẽ cô nên tìm Felix hoặc —"

"Không phức tạp đến thế đâu! Tôi sẽ làm cùng anh, chỉ như bản trio hay quartet nhỏ thôi!"

Cô vội ngắt lời, rồi phát hiện anh đang mỉm cười, ánh mắt tràn đầy ý cười — và cô hiểu ra ngay rằng mình đã bị trêu.

"Fryderyk!"

Cô hơi giậm nhẹ xuống nền đá, như muốn trút bỏ nỗi bối rối và giận dỗi không biết đặt đâu cho đúng, rồi nhanh bước đi về hướng nhà.

"Là lỗi của tôi, xin cô tiểu thư đáng mến hãy tha thứ cho kẻ ngu ngốc này. Lorraine, ý tôi là, hoàn toàn không có vấn đề gì cả."

Anh chẳng tốn chút sức nào đã đuổi kịp cô. Thấy cô vừa lúc ấy liền chậm bước lại, nụ cười trên môi anh càng thêm rạng rỡ, chẳng thể che giấu.

"Thật cảm ơn cô vì đã tin tưởng anh đến thế."

"Được cùng cô viết lại bản nhạc này chắc chắn sẽ là một chuyện thú vị."

"Tôi thực sự rất mong chờ ngày đó đến."

"......"

Dọc suốt quãng đường, giọng nói trầm ấm và du dương của người nghệ sĩ Ba Lan vẫn chậm rãi vang lên bên tai. Mãi đến khi cỗ xe ngựa quen thuộc hiện ra trong tầm mắt, Charoline mới mỉm cười, dặn lại anh rằng ngày mai sẽ đến nhà anh bàn tiếp chuyện bản nhạc.

Dưới khung cửa sổ quen thuộc, ánh đèn vàng từ xe ngựa chiếu lên gương mặt hai người, báo hiệu giờ chia tay đã đến.

"Nói thật đi, chuyện cô lấy đôi găng tay của tôi... có ẩn ý gì khác không?" Chopin bỗng nhớ lại hành động bất ngờ ấy của cô, liền hỏi.

"Anh tặng tôi rồi thì không được đòi lại đâu!"

Cô nhanh tay giấu chặt đôi găng tay mềm mại trắng tinh ra sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn anh.

"......Chúng là của côrồi, Lorraine." Anh vừa bất lực vừa buồn cười, nói tiếp, "Tôi có cần thề trước Chúa cho cô yên tâm không?"

"Thực ra con đường này đủ an toàn để tay anh không bị trầy xước. Và..." Charoline hơi ngập ngừng, rồi mỉm cười đầy ẩn ý, "Và trời cũng đang nóng hơn rồi, để đôi tay anh hít thở chút không khí trong lành đi."

Chưa kịp để anh phản ứng, cô đã nhanh chóng chào anh rồi quay người lên nhà.

Chopin nghe ra sự trêu chọc khéo léo của cô về thói quen luôn đeo găng tay, anh bật cười thành tiếng. Nhận ra giờ phút này không thích hợp để cười quá to, anh liền kìm lại, chỉ nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu cô.

Thấy cô ôm đầu làm ra vẻ giận dỗi, đôi mắt long lanh lại ánh lên niềm vui, anh chỉ cảm thấy cô gái mà anh từng quen trước khi dịch bệnh hoành hành đã dần trở về rồi.

"Chúc ngủ ngon, Lorraine." Chopin cúi người chào tạm biệt, dáng điệu vẫn tao nhã như mọi khi. "Tôi sẽ đợi cô — cùng âm nhạc — vào ngày mai."

*

Trước mặt là vài tờ bản thảo nhạc trải rộng khắp bàn. Sau khi đọc đi đọc lại, Chopin đã hiểu được ý tưởng và mong muốn của Charoline. Anh dùng ngón trỏ phải gõ nhịp đều lên mặt bàn, khiến cô đang ngồi trên ghế sô-pha bỗng cảm thấy căng thẳng.

"Lại là một món quà à? Có vẻ đây là một bài hát tôn giáo? Cô định tặng cho ai?" Anh vừa lật các tờ giấy đầy nốt nhạc vừa hỏi dồn dập.

"Đúng vậy, hoàn toàn chính xác. Tôi định trình diễn nó trong lễ cưới của Hector — như một món quà dành cho anh ấy và vợ." Cô thành thật trả lời từng câu, "Có thể xem đây là món quà đồng sáng tác, vì tôi không thể tự mình hoàn thành hết được."

"Vậy nghĩa là cô không chỉ viết bản nhạc mà còn muốn tự diễn trong nhà thờ?"

"Đúng thế, chắc là không quá khó đâu?"

"Oh, cô tiểu thư đáng yêu của tôi, nếu là cô, Felix chắc chắn sẽ vui lòng sắp xếp chuyện ở nhà thờ. Còn tôi được cùng cô viết nhạc và đệm đàn, đúng là một vinh hạnh lớn lao." Chopin nói bằng giọng kịch tính như trong một vở opera, rồi nghiêm túc hỏi: "Cô định để phần nào cho vĩ cầm?"

"Phần này chính là vĩ cầm, và người diễn sẽ là Heinrich." Cô đi đến bàn viết, chỉ tay lên một hàng nốt nhạc. "Còn tôi... nhớ không, Fryderyk? Tôi từng nói mình chỉ từng học hát kỹ ba bài — và đây là bài thứ hai."

"Tôi sẽ phụ trách giọng hát đấy." Cô mỉm cười. "Fryderyk, anh có muốn nghe thử không?"

Chiếc đàn Pleyel mà cô yêu thích ngân vang những hợp âm dịu dàng, hòa cùng giọng hát trong trẻo của cô. Giai điệu thánh khiết và những lời ca trang nghiêm như lan tỏa khắp căn phòng, ánh sáng mềm mại phủ lên mọi thứ, khiến không gian dường như được tắm trong ánh thánh quang.

Chopin nhận ra mình đã bị giai điệu giản dị ấy làm rung động. Khi từ cuối cùng trong bài hát tan biến, trong đầu anh đã hiện lên biết bao ý tưởng về cách phối và hòa âm. Anh không thể từ chối ước nguyện nhỏ bé nhưng đầy sức sống ấy của cô được nữa.

"Fryderyk, anh có biết chơi đàn organ không?" Charoline vừa đối chiếu bản nhạc vừa hỏi.

"Không, nhưng tôi có thể giúp cô tìm một người đàn organ giỏi." Anh hơi ngẩn ra, thì ra dòng nhạc đầu tiên là viết cho organ.

Sau khi ngẫm nghĩ giây lát, anh bổ sung: "Tuy vậy, nếu chơi ở chỗ tôi, tôi có thể thêm phần dương cầm vào tổng phổ. Và nếu cô cần, tôi sẵn lòng cùng cô biểu diễn bài hát này."

"Fryderyk, anh đúng là thiên sứ!" Ánh mắt cô bừng sáng lấp lánh như sao.

Anh chỉ khẽ cười, rồi cúi đầu, bắt đầu viết thêm vài dòng hòa âm piano lên bản nhạc. Bản nhạc vốn chỉ có organ, vĩ cầm và giọng hát, giờ được thêm vào tiếng đàn dương cầm êm dịu — hẳn sẽ trở thành một ân điển kỳ diệu nhất.

*

Biên giới nước Pháp cuối cùng cũng bắt đầu có dấu hiệu nới lỏng. Trái tim đang nôn nóng của Liszt ít nhiều được an ủi. Nhờ vào khả năng "thần thông" của Belloni, trong lần dừng chân gần đây nhất, anh đã nhận được tin Charoline vẫn bình an.

Trái tim bị treo lơ lửng bao lâu nay bỗng trở về đúng chỗ, mang đến cảm giác hạnh phúc như được tái sinh. Để trút bớt nỗi chờ đợi dài đằng đẵng, anh nghe lời người quản lý, tổ chức thêm một buổi hòa nhạc ở điểm dừng kế tiếp — để âm nhạc tạm thời xoa dịu nỗi khắc khoải trong lòng.

Lần này, bức thư anh gửi cuối cùng cũng được hồi đáp.

Họ đã hẹn nhau địa chỉ, và hôm nay chính là ngày anh chờ bức thư ấy đến tay.

Khi đọc hết bức thư dài của cô, lòng anh trào dâng vô số cảm xúc, hỗn tạp đến mức mọi từ ngữ đều trở nên bất lực.

Charoline, tôi đã bỏ lỡ cơ hội được ở cạnh em trong cơn dịch, bỏ lỡ việc an ủi em trong những ngày lạc lối, bỏ lỡ việc chứng minh thân phận của em, bỏ lỡ cả sinh nhật của em...

Anh nghĩ mình không thể bỏ lỡ thêm bất cứ điều gì nữa.

Ngày hôm đó, lần đầu tiên Belloni thấy Liszt yêu cầu điều gì đó mà không chút do dự. Người quản lý chẳng còn cách nào thoái thác, chỉ đành dốc toàn lực thu xếp. Bởi đây là lần đầu tiên ông chứng kiến vị nghệ sĩ ấy gần như van nài trong lặng im.

Liszt chỉ bình tĩnh nói một câu: "Belloni, tôi muốn trở về Paris. Càng sớm càng tốt."

Không có tiếng gào thét, không cảm xúc bùng nổ — nhưng chính sự điềm tĩnh ấy lại khiến người ta cảm nhận được cơn sóng ngầm dữ dội và nỗi khát khao đang muốn vỡ tung trong anh.

Charoline chỉ viết trong thư một câu: "Franz, Hector sắp kết hôn rồi, khi nào anh mới về?"

Và chỉ bằng câu hỏi ấy thôi, anh đã không thể chịu đựng nổi khoảng cách lạnh lùng được đo bằng con số của những lá thư.

Em hỏi tôi, khi nào tôi mới về sao?

Thề trước danh Chúa — là ngay lúc này.