Vạn Biến Hư Ảo - Chương 140
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 140 :Khế Ước Với Quỷ
  Chương 140: Khế Ước Với Quỷ
- Ngăn bọn chúng lại!
Lục Hà Thiên trừng mắt quát đám thuộc hạ, mọi người thầm kêu quái lạ, tại sao tên này hôm nay lại hăng hái như vậy.
Với chuyện khác hắn chẳng quá quan tâm, nhưng với Họa Y lại hoàn toàn trái ngược. Từ sáng sớm, gia gia đã nói có kẻ muốn đưa Họa Y rời khỏi nơi này, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể gặp lại nữa. Nghe vậy hắn làm sao chấp nhận? Họa Y sinh ra ắt phải thuộc về một thiên tài như hắn mới hợp lẽ trời.
Biết có chuyện này, hắn đã tức giận suýt phát điên, may mà ông nội đã khuyên ngăn, bảo hắn chờ đợi cơ hội. Và giờ đây đột nhiên Liên Minh xảy ra biến cố, Họa Đế truyền lệnh bằng mọi giá phải bắt được hai tên ác tặc, hắn lập tức hừng hực khí thế ra trận.
Nhìn thân ảnh của hai người nọ, chẳng hiểu sao một trong số đó làm hắn thấy rất quen mắt, nhưng nghĩ mãi chẳng biết đã gặp ở đâu rồi. Tuy vậy, người này cho hắn cảm giác rất kỳ quái, hình như là ghen ghét, đố kỵ.
Dương Tuấn Vũ vốn đang tức giận không có chỗ phát tiết, đột nhiên lại nghe thấy cái giọng từng làm hắn vô cùng chán ghét, thoáng liếc mắt lập tức nhận ra con ruồi ngày nào. Một thương đột ngột không biết từ đâu chém ra, khí thế nặng như núi, sắc bén vô cùng khiến Lục Hà Thiên thét lên kinh hãi, cắm đầu vội vàng chạy chối c·hết.
Yon thấy vậy cũng không ngăn cản, bọn họ bị ép phải chạy đi thì cái mũ tội ác kia coi như đã chụp lên đầu rồi, có g·iết mấy con bọ cũng chẳng sao. Nhưng ở lâu sẽ sinh ra biến cố, lão truyền âm:
- Đi thôi, phải sớm nghĩ đối sách. Bọn họ đã dùng tới âm mưu hèn hạ này rồi thì sợ rằng cô bé kia sẽ càng nhanh m·ất m·ạng.
Mắt thấy Lục Hà Thiên công phu t·ấn c·ông chẳng có, mà bản lĩnh chạy trốn có thừa, trên đường hắn cắm đầu bỏ chạy đã đẩy ra không ít binh lính thế mạng, Dương Tuấn Vũ cũng lười đuổi g·iết. Đúng như Yon nói, việc quan trọng trước mắt chính là làm sao để đưa Họa Y nhanh chóng rời đi.
- Hừ. Liên Minh các ngươi đã tự mãn tới mức này rồi ư? Zero quả thực đã yên bình quá lâu khiến một số kẻ quên mất vị trí của mình. Một đám yếu nhược này, nếu không thanh tẩy bớt đi, e rằng Đại t·hảm h·ọa tới chỉ khiến người khác vướng chân vướng tay, thêm phần mệt mỏi.
Yon phẩy tay khẽ niệm phép, bầu trời tối sầm lại, gió bất ngờ nổi lên mãnh liệt, trong chớp mắt đã tay thành một vòng khí lưu gào rít, rồi nhanh chóng tạo thành một c·ơn l·ốc x·oáy hung tàn. Mỗi nơi nó đi qua, cây cối, đất đá, các kiến trúc đình viện lập tức bị cuốn văn đi, chỉ còn xót lại sự hoang tàn, xơ xác.
Cơn lốc ma thuật này chống lại sự ngăn cản yếu ớt của đám vệ binh Liên Minh một cách dễ dàng, khi lốc tan đi, hai thân ảnh mà chúng muốn vây bắt cũng biến mất.
Dương Tuấn Vũ và Yon nếu ở lại đỉnh Thiên Sơn U Minh thì khó chứ muốn ngăn cản họ rời đi là chuyện không thể.
Sự bá đạo của Dương Tuấn Vũ chính bản thân Họa Y mới vừa được nếm trải, còn lão Yon thì càng không cần nhắc tới, cho nên, khi thấy hộ binh kẻ ngẩn người, kẻ sợ hãi thì cô không mấy ngạc nhiên.
Về phía đầu não cao hơn của Liên Minh cũng không có động tĩnh gì mạnh mẽ hơn, nếu bình thường Họa Y sẽ cảm thấy nghi ngờ, nhưng tâm tư hiện tại của cô chỉ quan tâm tới bệnh tình của mẹ. Kế hoạch tới đòi thuốc giải đã không thành, vây bắt cũng chẳng được, cô chỉ đành quay trở lại hậu viện hỏi ý kiến cha và Lưu thúc.
…
Mặc dù lão Yon đã đồng ý trợ giúp hắn giải quyết rắc rối này, nhưng việc hai tổ chức nổ ra c·hiến t·ranh là việc không đơn giản chỉ dựa vào mình lão là quyết định được. Kể cả khi Thập Giới vào cuộc thì tổn thất của c·hiến t·ranh vẫn sẽ rất nặng nề.
Vì thế, khi trở về, hắn không ở lại Thập Giới mà liền quay về Death Mountain sắp xếp kế hoạch. Trong trường hợp xấu nhất lão Yon thất bại trong việc huy động lực lượng, hắn sẽ cùng Diệt Thiên của mình trả mọi giá để đưa Minh Châu trở về.
Nói về Diệt Thiên, tổ chức tiền thân là Hội Tam Hoàng giờ đây đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Dương Tuấn Vũ. Sự thay đổi về cách thức quản lý và huấn luyện đã biến nơi này trở thành một cơ sở đào tạo chiến binh vô cùng mạnh mẽ. Mỗi thành viên được phép xuất sơn đều sở hữu kĩ năng g·iết người của sát thủ, khả năng chiến đấu theo tổ đội một cách chuẩn mực.
Trong khi hắn mang theo một phần lớn cao thủ tham gia trận chiến giải cứu Yamamoto và thành lập Liên Minh Cửu Long Tinh ngày đó, nơi này vẫn tiếp tục tổ chức tuyển quân, đào tạo các thành viên mới cho học viện, nâng tổng số quân lên con số gần 7000 người.
Dương Tuấn Vũ trong mấy ngày qua đã suy nghĩ rất nhiều, nếu Họa Y có thời gian để đợi, hắn không ngại tính toán những kế hoạch phức tạp hơn, giảm thiểu được tối đa t·hương v·ong cho Diệt Thiên, vì dù sao nơi này cũng coi như căn nhà thứ hai của hắn, nơi có những thuộc hạ trung thành.
Nhưng mọi thứ trên đời vốn chẳng chu toàn, thời gian của Họa Y quá ít, nếu không nhanh chóng cứu chữa thì lần này hắn sẽ thực sự mất nàng.
Hắn đã nghĩ tới tình huống xấu nhất là mặc dù đem được nàng đi, nhưng cô ấy không hiểu ra mà thù hận hắn cả đời, hắn cũng chấp nhận.
Càng thương yêu cô bao nhiêu, cơn sóng dữ trong lòng hắn lại càng lớn bấy nhiêu. Sự hèn hạ của hai kẻ được ca tụng chẳng khác gì thần thánh khiến hắn cảm thấy ghê tởm. Đường đường là những kẻ đứng đầu lại toan tính lợi dụng tình cảm của một cô gái đáng thương để cố gắng níu lại một chút khả năng sinh tồn của mình trong trận chiến tương lai.
Ngồi trong bóng tối vô tận ở đỉnh tòa tháp 12 trên ngọn Death Mountain, hơi thở ngập tràn lạnh lẽo cùng tà ác đang chiếm lĩnh toàn bộ không gian, nuốt chửng bất cứ thứ gì phát ra tia sáng. Dương Tuấn Vũ cảm nhận được sức mạnh hắc ám đang mạnh mẽ xâm lược lý trí của mình, hắn biết, con quái vật ẩn giấu trong mình chưa bao giờ bị diệt trừ hoàn toàn mà trước nay chỉ là sự thỏa hiệp giữa hai bên.
Dương Tuấn Vũ hiểu rất rõ, năng lực chính thức của bản thân chỉ ở ngưỡng cửa Quốc Vương chứ chưa vượt qua được, mà dù hiện tại có đột phá thành công đi chăng nữa cũng không có bao nhiêu phân lượng trước mắt hai kẻ cấp Đế nội lực thâm sâu.
Sở dĩ hắn tính luôn cả Tôn Khiết đang bệnh nặng vào là vì bà ta vốn chỉ đang cố diễn một vai diễn hoàn hảo nhất cho Họa Y xem, nhưng khi tình hình chiến sự phức tạp nổ ra, Họa Viễn Cực không đủ khả năng chống cự, bà ta nhất định sẽ lột bỏ lớp mặt nạ này để tham gia.
Hắn chính là đang đánh cược vào một tia khả năng nhỏ bé này.
Lão Yon đúng là có thể sở hữu sức mạnh kinh khủng khiến người ta e dè, nhưng đấy là chuyện xưa cũ rồi, bao năm trôi qua, thời gian bào mòn tất cả mọi thứ, mà con người cũng không ngoại lệ. Sự già yếu của lão làm hắn không dám đặt cược tất cả vào ván bài ấy, chỉ khi bản thân có năng lực mới khiến hắn an tâm ra tay.
Chính là lẽ đó, hắn cần sức mạnh, hắn khao khát sức mạnh tới cùng cực. Bóng tối hắc ám cho hắn thứ đó, nhưng sự đánh đổi e rằng không thua kém bao nhiêu. Liệu sau lần này dù có thể may mắn duy trì được lý trí, nhân cách của hắn còn lại bao nhiêu? Hắn có còn là chính mình hay không? Dương Tuấn Vũ không một phần nắm chắc.
Chút ánh sáng cuối cùng trong căn phòng biến mất, nếu có thể nhìn thấy thì Rin sẽ giật mình, bởi vì hình dạng của người mà cô yêu thương chẳng còn, thay vào đó là một con quỷ đúng nghĩa, nó chính là thứ đã khiến cô suýt nữa m·ất m·ạng, một sinh vật dường như không có chỗ tồn tại cho cảm xúc.
Chỉ là tình thế cũng không hẳn là vậy, Dương Tuấn Vũ đã chủ động nhường lại cơ thể cho ác quỷ, nhưng vẫn kịp thời xúc tích toàn bộ lượng Ki tới bảo vệ tâm trí, hi vọng mọi thứ xảy ra không đi quá xa tầm kiểm soát của mình.
Từ lúc trở về hắn đều ở lì trong đỉnh tháp, tập thích nghi với hình dạng mới, với sự tàn ác của nó. Thứ hắc ám này không hẳn là vô cảm, mà khi tìm hiểu, hắn nhận ra, thực chất nó chứa vô vàn các loại cảm xúc, chỉ là đa phần đều là tâm niệm oán độc, kinh hoàng, sợ hãi, … đủ mọi tinh thần tiêu cực.
Rồi dần dần, khả năng thích ứng tăng dần, hắn giật mình phát hiện thứ này vậy mà tồn tại ý chí riêng, chẳng qua loại ý chí này quá mức tàn ác.
Dương Tuấn Vũ có cảm giác nó luôn thôi thúc hắn hủy diệt tất cả, không phân biệt tốt hay xấu, đúng hay sai, không phân biệt vật đang sống hay đồ vô tri.
Dương Tuấn Vũ nhận ra nếu để thứ này thoải mái sinh trưởng thì sức mạnh của nó sẽ thăng tiến rất nhanh, càng là vật sống càng nhiều oán niệm thì sức mạnh sau khi hủy diệt chúng sẽ càng làm nó tăng trưởng điên cuồng hơn. Đi cùng với đó chắc chắn là sự diệt vọng của mọi thứ xuất hiện trong tầm mắt của nó.
Từng cơn lạnh rét xâm nhập vào tâm trí hắn, Dương Tuấn Vũ lần đầu tiên sợ hãi thực sự. May mắn thay, ở một góc nào đó trong đầu hắn vẫn có một thứ tồn tại: Triệu Cơ. Những lúc tâm trí hắn giao động tới mức sắp sụp đổ, cô lại lên tiếng, dùng tần số sóng đặc biệt thức tỉnh hắn, tránh hắn hoàn toàn bị ác quỷ nuốt chửng.
Nhưng hiệu quả còn được bao lâu, cả hắn và Triệu Cơ cũng không dám chắc, vì thế, Dương Tuấn Vũ chấp nhận lời đề nghị của cô: “Chỉ tới khi tình huống tồi tệ nhất xảy ra hắn mới được phép thả thứ tà ác đó ra.”
Không tiếp tục thử nghiệm sức chịu đựng thêm lần nào nữa, Dương Tuấn Vũ thu dọn một chút rồi nhanh chóng ra ngoài, khi đó cũng là qua một tuần, vừa tới thời gian nhận được mật thư mang theo câu trả lời của lão Yon từ Thập Giới gửi tới.
Nhận nó từ tay Rin, hắn cố gắng hít sâu một hơi để nội tâm bình tĩnh lại.
Dùng máu và Ki của mình truyền vào con dấu hay chính là tâm của vòng tròn ma thuật trên lá thư khiến nó sáng lên, “tách” một tiếng nhỏ như thứ gì vỡ vụn, hắn mở và lấy ra một tờ giấy màu vàng có khắc chữ “Thập Giới” làm nền, bên trong chỉ có một chữ đỏ rực:
“Diệt!”
Khí thế toàn thân kẻ ngồi trên vị trí chủ tử bùng nổ khiến toàn trường mọi thần tử cúi đầu kính sợ, trong đầu họ đột nhiên nổ ra một âm thanh hào hùng vạn trượng khiến toàn bộ máu nóng trong người sôi lên:
“Diệt!”
“Diệt!”
“Diệt!”
Thoáng chốc, bảy ngàn người toát ra khí thế trùng thiên khiến trời đất sợ hãi, vân vũ một màu đỏ máu tỏa tận chân trời.
 - Ngăn bọn chúng lại!
Lục Hà Thiên trừng mắt quát đám thuộc hạ, mọi người thầm kêu quái lạ, tại sao tên này hôm nay lại hăng hái như vậy.
Với chuyện khác hắn chẳng quá quan tâm, nhưng với Họa Y lại hoàn toàn trái ngược. Từ sáng sớm, gia gia đã nói có kẻ muốn đưa Họa Y rời khỏi nơi này, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể gặp lại nữa. Nghe vậy hắn làm sao chấp nhận? Họa Y sinh ra ắt phải thuộc về một thiên tài như hắn mới hợp lẽ trời.
Biết có chuyện này, hắn đã tức giận suýt phát điên, may mà ông nội đã khuyên ngăn, bảo hắn chờ đợi cơ hội. Và giờ đây đột nhiên Liên Minh xảy ra biến cố, Họa Đế truyền lệnh bằng mọi giá phải bắt được hai tên ác tặc, hắn lập tức hừng hực khí thế ra trận.
Nhìn thân ảnh của hai người nọ, chẳng hiểu sao một trong số đó làm hắn thấy rất quen mắt, nhưng nghĩ mãi chẳng biết đã gặp ở đâu rồi. Tuy vậy, người này cho hắn cảm giác rất kỳ quái, hình như là ghen ghét, đố kỵ.
Dương Tuấn Vũ vốn đang tức giận không có chỗ phát tiết, đột nhiên lại nghe thấy cái giọng từng làm hắn vô cùng chán ghét, thoáng liếc mắt lập tức nhận ra con ruồi ngày nào. Một thương đột ngột không biết từ đâu chém ra, khí thế nặng như núi, sắc bén vô cùng khiến Lục Hà Thiên thét lên kinh hãi, cắm đầu vội vàng chạy chối c·hết.
Yon thấy vậy cũng không ngăn cản, bọn họ bị ép phải chạy đi thì cái mũ tội ác kia coi như đã chụp lên đầu rồi, có g·iết mấy con bọ cũng chẳng sao. Nhưng ở lâu sẽ sinh ra biến cố, lão truyền âm:
- Đi thôi, phải sớm nghĩ đối sách. Bọn họ đã dùng tới âm mưu hèn hạ này rồi thì sợ rằng cô bé kia sẽ càng nhanh m·ất m·ạng.
Mắt thấy Lục Hà Thiên công phu t·ấn c·ông chẳng có, mà bản lĩnh chạy trốn có thừa, trên đường hắn cắm đầu bỏ chạy đã đẩy ra không ít binh lính thế mạng, Dương Tuấn Vũ cũng lười đuổi g·iết. Đúng như Yon nói, việc quan trọng trước mắt chính là làm sao để đưa Họa Y nhanh chóng rời đi.
- Hừ. Liên Minh các ngươi đã tự mãn tới mức này rồi ư? Zero quả thực đã yên bình quá lâu khiến một số kẻ quên mất vị trí của mình. Một đám yếu nhược này, nếu không thanh tẩy bớt đi, e rằng Đại t·hảm h·ọa tới chỉ khiến người khác vướng chân vướng tay, thêm phần mệt mỏi.
Yon phẩy tay khẽ niệm phép, bầu trời tối sầm lại, gió bất ngờ nổi lên mãnh liệt, trong chớp mắt đã tay thành một vòng khí lưu gào rít, rồi nhanh chóng tạo thành một c·ơn l·ốc x·oáy hung tàn. Mỗi nơi nó đi qua, cây cối, đất đá, các kiến trúc đình viện lập tức bị cuốn văn đi, chỉ còn xót lại sự hoang tàn, xơ xác.
Cơn lốc ma thuật này chống lại sự ngăn cản yếu ớt của đám vệ binh Liên Minh một cách dễ dàng, khi lốc tan đi, hai thân ảnh mà chúng muốn vây bắt cũng biến mất.
Dương Tuấn Vũ và Yon nếu ở lại đỉnh Thiên Sơn U Minh thì khó chứ muốn ngăn cản họ rời đi là chuyện không thể.
Sự bá đạo của Dương Tuấn Vũ chính bản thân Họa Y mới vừa được nếm trải, còn lão Yon thì càng không cần nhắc tới, cho nên, khi thấy hộ binh kẻ ngẩn người, kẻ sợ hãi thì cô không mấy ngạc nhiên.
Về phía đầu não cao hơn của Liên Minh cũng không có động tĩnh gì mạnh mẽ hơn, nếu bình thường Họa Y sẽ cảm thấy nghi ngờ, nhưng tâm tư hiện tại của cô chỉ quan tâm tới bệnh tình của mẹ. Kế hoạch tới đòi thuốc giải đã không thành, vây bắt cũng chẳng được, cô chỉ đành quay trở lại hậu viện hỏi ý kiến cha và Lưu thúc.
…
Mặc dù lão Yon đã đồng ý trợ giúp hắn giải quyết rắc rối này, nhưng việc hai tổ chức nổ ra c·hiến t·ranh là việc không đơn giản chỉ dựa vào mình lão là quyết định được. Kể cả khi Thập Giới vào cuộc thì tổn thất của c·hiến t·ranh vẫn sẽ rất nặng nề.
Vì thế, khi trở về, hắn không ở lại Thập Giới mà liền quay về Death Mountain sắp xếp kế hoạch. Trong trường hợp xấu nhất lão Yon thất bại trong việc huy động lực lượng, hắn sẽ cùng Diệt Thiên của mình trả mọi giá để đưa Minh Châu trở về.
Nói về Diệt Thiên, tổ chức tiền thân là Hội Tam Hoàng giờ đây đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Dương Tuấn Vũ. Sự thay đổi về cách thức quản lý và huấn luyện đã biến nơi này trở thành một cơ sở đào tạo chiến binh vô cùng mạnh mẽ. Mỗi thành viên được phép xuất sơn đều sở hữu kĩ năng g·iết người của sát thủ, khả năng chiến đấu theo tổ đội một cách chuẩn mực.
Trong khi hắn mang theo một phần lớn cao thủ tham gia trận chiến giải cứu Yamamoto và thành lập Liên Minh Cửu Long Tinh ngày đó, nơi này vẫn tiếp tục tổ chức tuyển quân, đào tạo các thành viên mới cho học viện, nâng tổng số quân lên con số gần 7000 người.
Dương Tuấn Vũ trong mấy ngày qua đã suy nghĩ rất nhiều, nếu Họa Y có thời gian để đợi, hắn không ngại tính toán những kế hoạch phức tạp hơn, giảm thiểu được tối đa t·hương v·ong cho Diệt Thiên, vì dù sao nơi này cũng coi như căn nhà thứ hai của hắn, nơi có những thuộc hạ trung thành.
Nhưng mọi thứ trên đời vốn chẳng chu toàn, thời gian của Họa Y quá ít, nếu không nhanh chóng cứu chữa thì lần này hắn sẽ thực sự mất nàng.
Hắn đã nghĩ tới tình huống xấu nhất là mặc dù đem được nàng đi, nhưng cô ấy không hiểu ra mà thù hận hắn cả đời, hắn cũng chấp nhận.
Càng thương yêu cô bao nhiêu, cơn sóng dữ trong lòng hắn lại càng lớn bấy nhiêu. Sự hèn hạ của hai kẻ được ca tụng chẳng khác gì thần thánh khiến hắn cảm thấy ghê tởm. Đường đường là những kẻ đứng đầu lại toan tính lợi dụng tình cảm của một cô gái đáng thương để cố gắng níu lại một chút khả năng sinh tồn của mình trong trận chiến tương lai.
Ngồi trong bóng tối vô tận ở đỉnh tòa tháp 12 trên ngọn Death Mountain, hơi thở ngập tràn lạnh lẽo cùng tà ác đang chiếm lĩnh toàn bộ không gian, nuốt chửng bất cứ thứ gì phát ra tia sáng. Dương Tuấn Vũ cảm nhận được sức mạnh hắc ám đang mạnh mẽ xâm lược lý trí của mình, hắn biết, con quái vật ẩn giấu trong mình chưa bao giờ bị diệt trừ hoàn toàn mà trước nay chỉ là sự thỏa hiệp giữa hai bên.
Dương Tuấn Vũ hiểu rất rõ, năng lực chính thức của bản thân chỉ ở ngưỡng cửa Quốc Vương chứ chưa vượt qua được, mà dù hiện tại có đột phá thành công đi chăng nữa cũng không có bao nhiêu phân lượng trước mắt hai kẻ cấp Đế nội lực thâm sâu.
Sở dĩ hắn tính luôn cả Tôn Khiết đang bệnh nặng vào là vì bà ta vốn chỉ đang cố diễn một vai diễn hoàn hảo nhất cho Họa Y xem, nhưng khi tình hình chiến sự phức tạp nổ ra, Họa Viễn Cực không đủ khả năng chống cự, bà ta nhất định sẽ lột bỏ lớp mặt nạ này để tham gia.
Hắn chính là đang đánh cược vào một tia khả năng nhỏ bé này.
Lão Yon đúng là có thể sở hữu sức mạnh kinh khủng khiến người ta e dè, nhưng đấy là chuyện xưa cũ rồi, bao năm trôi qua, thời gian bào mòn tất cả mọi thứ, mà con người cũng không ngoại lệ. Sự già yếu của lão làm hắn không dám đặt cược tất cả vào ván bài ấy, chỉ khi bản thân có năng lực mới khiến hắn an tâm ra tay.
Chính là lẽ đó, hắn cần sức mạnh, hắn khao khát sức mạnh tới cùng cực. Bóng tối hắc ám cho hắn thứ đó, nhưng sự đánh đổi e rằng không thua kém bao nhiêu. Liệu sau lần này dù có thể may mắn duy trì được lý trí, nhân cách của hắn còn lại bao nhiêu? Hắn có còn là chính mình hay không? Dương Tuấn Vũ không một phần nắm chắc.
Chút ánh sáng cuối cùng trong căn phòng biến mất, nếu có thể nhìn thấy thì Rin sẽ giật mình, bởi vì hình dạng của người mà cô yêu thương chẳng còn, thay vào đó là một con quỷ đúng nghĩa, nó chính là thứ đã khiến cô suýt nữa m·ất m·ạng, một sinh vật dường như không có chỗ tồn tại cho cảm xúc.
Chỉ là tình thế cũng không hẳn là vậy, Dương Tuấn Vũ đã chủ động nhường lại cơ thể cho ác quỷ, nhưng vẫn kịp thời xúc tích toàn bộ lượng Ki tới bảo vệ tâm trí, hi vọng mọi thứ xảy ra không đi quá xa tầm kiểm soát của mình.
Từ lúc trở về hắn đều ở lì trong đỉnh tháp, tập thích nghi với hình dạng mới, với sự tàn ác của nó. Thứ hắc ám này không hẳn là vô cảm, mà khi tìm hiểu, hắn nhận ra, thực chất nó chứa vô vàn các loại cảm xúc, chỉ là đa phần đều là tâm niệm oán độc, kinh hoàng, sợ hãi, … đủ mọi tinh thần tiêu cực.
Rồi dần dần, khả năng thích ứng tăng dần, hắn giật mình phát hiện thứ này vậy mà tồn tại ý chí riêng, chẳng qua loại ý chí này quá mức tàn ác.
Dương Tuấn Vũ có cảm giác nó luôn thôi thúc hắn hủy diệt tất cả, không phân biệt tốt hay xấu, đúng hay sai, không phân biệt vật đang sống hay đồ vô tri.
Dương Tuấn Vũ nhận ra nếu để thứ này thoải mái sinh trưởng thì sức mạnh của nó sẽ thăng tiến rất nhanh, càng là vật sống càng nhiều oán niệm thì sức mạnh sau khi hủy diệt chúng sẽ càng làm nó tăng trưởng điên cuồng hơn. Đi cùng với đó chắc chắn là sự diệt vọng của mọi thứ xuất hiện trong tầm mắt của nó.
Từng cơn lạnh rét xâm nhập vào tâm trí hắn, Dương Tuấn Vũ lần đầu tiên sợ hãi thực sự. May mắn thay, ở một góc nào đó trong đầu hắn vẫn có một thứ tồn tại: Triệu Cơ. Những lúc tâm trí hắn giao động tới mức sắp sụp đổ, cô lại lên tiếng, dùng tần số sóng đặc biệt thức tỉnh hắn, tránh hắn hoàn toàn bị ác quỷ nuốt chửng.
Nhưng hiệu quả còn được bao lâu, cả hắn và Triệu Cơ cũng không dám chắc, vì thế, Dương Tuấn Vũ chấp nhận lời đề nghị của cô: “Chỉ tới khi tình huống tồi tệ nhất xảy ra hắn mới được phép thả thứ tà ác đó ra.”
Không tiếp tục thử nghiệm sức chịu đựng thêm lần nào nữa, Dương Tuấn Vũ thu dọn một chút rồi nhanh chóng ra ngoài, khi đó cũng là qua một tuần, vừa tới thời gian nhận được mật thư mang theo câu trả lời của lão Yon từ Thập Giới gửi tới.
Nhận nó từ tay Rin, hắn cố gắng hít sâu một hơi để nội tâm bình tĩnh lại.
Dùng máu và Ki của mình truyền vào con dấu hay chính là tâm của vòng tròn ma thuật trên lá thư khiến nó sáng lên, “tách” một tiếng nhỏ như thứ gì vỡ vụn, hắn mở và lấy ra một tờ giấy màu vàng có khắc chữ “Thập Giới” làm nền, bên trong chỉ có một chữ đỏ rực:
“Diệt!”
Khí thế toàn thân kẻ ngồi trên vị trí chủ tử bùng nổ khiến toàn trường mọi thần tử cúi đầu kính sợ, trong đầu họ đột nhiên nổ ra một âm thanh hào hùng vạn trượng khiến toàn bộ máu nóng trong người sôi lên:
“Diệt!”
“Diệt!”
“Diệt!”
Thoáng chốc, bảy ngàn người toát ra khí thế trùng thiên khiến trời đất sợ hãi, vân vũ một màu đỏ máu tỏa tận chân trời.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 