Vạn Biến Hư Ảo - Chương 122

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 122 :Quyết Chiến Idle vs Đường Hạo Thiên (2)
Chương 122: Quyết Chiến: Idle vs Đường Hạo Thiên (2)

Nhắm lại đôi mắt, toàn bộ tinh thần giờ phút này bị cắt đứt với ngoại giới, trong lòng duy nhất chỉ còn lại một người đó là Đường Hạo Thiên. Nếu thời điểm này có kẻ đánh lén hắn chắc chắn sẽ phải c·hết. Nhưng hắn không thể không làm vậy, thời gian sợ rằng không dài, chỉ đủ để hắn tung ra một chiêu cuối cùng.

Idle đã quyết.

Dương Tuấn Vũ chợt hiểu ra, hắn ra lệnh cho quân lính và bản thân cũng tăng cường chú ý, ngăn cản mọi chiêu trò đánh lén có thể gây bất lợi cho Idle, để hoàn toàn tâm toàn ý xuất chiêu.

Lần cuối Idle mở mắt ra thì toàn thân đột nhiên chẳng còn chút khí thế nào, nếu không chú ý thì không ai cảm nhận được hắn tồn tại.

Nhưng Đường Hạo Thiên vừa ăn quả đắng nào dám chủ quan, hắn đã hồi phục được khá tốt, trên đường bỏ chạy cũng chém được vài tên rồi lợi dụng máu huyết của chúng bổ sung lại cho mình. Trên cơ bản Đường Thập Tam hắn lại khỏe như chưa từng có gì xảy ra.

Không dám cho đối phương có thời gian tung chiêu, Đường Thập Tam lợi dụng tốc độ ra đòn vượt trội của mình, lập tức chém ra bốn mươi chín nhát:

- Tứ Thập Cửu Liên Trảm!

Chưa hết, cảm thấy còn không chắc chắn, hắn lại chém ra một chiêu mạnh nhất mà ngày trước đã dùng nó để chiến thắng Lôi Đài Liên Hoa ngày lễ Tế Tổ trước đó:

Huyết Tình Thiên Trảm Kiếm!

Hàng ngàn, không, hàng vạn tia máu hóa thành thứ v·ũ k·hí sắc bén xuất phát điểm từ vòng tinh huyết quanh người hắn lập tức phóng với tốc độ khó tin, lao thẳng về phía Idle đang đứng trơ ra như cái bia chờ b·ị b·ắn thủng.

Chỉ là Idle không đứng trơ, hắn đúng là đang ngẩn người vì hai thanh Thần Binh cấp Thống Lĩnh Hạ Phẩm sau một chiêu Quỷ Trảm và chống đỡ liên tục kiếm khí của đối phương đã ... bị gãy.

Dương Tuấn Vũ thầm hô to hỏng bét, hắn đang định lao vào giúp đỡ thì đột nhiên trong đầu vang lên âm thanh của Idle:

- Dừng lại!

Hắn khó hiểu nhìn về phía thân ảnh kia, chần chừ một chút rồi quyết định nghe theo sự lựa chọn của hắn. Kiếm sĩ là vậy, tâm nhập kiếm, không cho phép bất cứ ai can thiệp vào trận chiến của mình.

Muốn can thiệp cũng được, nhưng phải đợi hắn c·hết đã!

Hiểu điều này, Dương Tuấn Vũ quyết định dừng lại.



Nhưng hắn nghe thấy âm thanh đấy mà dừng bước, cũng không có nghĩa ai cũng như vậy, ít nhất còn một người không cho là đúng.

Rin sợ, cô rất sợ, sợ người anh này của mình bị g·iết.

Vì thế, dù cho nghe thấy tiếng thét “Dừng lại” trong đầu nhưng cô cắn răng rút thanh Bạch Kiếm Kikui- Ume lao tới cùng hắn đỡ đòn.

Thực ra âm thanh kia cũng không phải do Idle có thời gian phân tâm mà nhắc nhở mọi người, trước khi hắn nhắm mắt lại thì đã phóng thích âm lực ra bán kính mấy trăm mét xung quanh để ngăn cản đồng đội tôn trọng quyết định của hắn, và đương nhiên hắn cũng tin những người này sẽ ngăn cản kẻ địch q·uấy n·hiễu khi hắn tiến vào trạng thái này.

Và rồi khi hắn mở mắt, duy chỉ có hai thanh kiếm bị gãy khiến hắn có chút bận tâm, còn việc bên ngoài hắn chẳng biết nữa rồi. Rin lao tới cũng vậy, hắn hoàn toàn không nhận ra cô.

Nếu số trời đã quyết như vậy cũng chẳng sao, tam kiếm phái cũng được, song kiếm, nhất kiếm cũng thế, chỉ cần tâm ta còn, không có kiếm ta sẽ tạo ra kiếm!

Idle nhả chiếc Asura khỏi miệng, tay phải cầm chuôi xoay xoay vài vòng, rồi đột nhiên ... đút kiếm vào bao.

Ngay khi tất cả bất ngờ, Đường Hạo Thiên bất ngờ nhưng hắn lập tức cười lạnh, “tốc độ đã kém còn thu kiếm lại định dọa ai?”.

Mắt thấy vô số kiếm khí cùng huyết khí lập tức chém thủng người Idle thì đột nhiên biến cố xảy ra.

Idle rút kiếm!

Trong khoảnh khắc ấy, mọi người đột nhiên thấy lỗ tai của mình ong ong lên, thính lực trong phúc chốc rất quái dị mất đi, tràng cảnh trước mắt đột nhiên vô cùng tĩnh mịch.

Lúc đó, không gian chợt như bị bóp méo, ánh sáng như bị nhát kiếm chém đứt khiến trời sập tối. Mọi người chỉ biết như vậy, tới khi âm thanh trở lại thì thấy Đường Hạo Thiên mặt vẫn còn đang đắc ý nhưng đã bị kiếm kình (áp lực kiếm) đẩy mạnh lên cao. Còn kiếm khí và huyết kiếm của hắn cũng bị đẩy ngược lại hoàn toàn.

Cũng cùng lúc ấy hắn cảm thấy mình như bị trêu đùa, đôi mắt trợn lên như muốn nổ tung, hắn vạn lần tính không ngờ đối phương nhìn rất nguy hiểm lại tung ra một chiêu ... kiếm kình để phòng ngự.

Mẹ kiếp!

Quốc Vương dù trên không trung cũng bay được một quãng tương đối nhưng tốc độ khó có thể nhanh như trên mặt đất, mà Đường Thập Tam lại đang cực độ phẫn nộ làm sao thư thái mà bay bay xuống được?



Sau lưng hắn đột nhiên mọc ra đôi cánh màu đỏ rực hai, thực ra đây chính là đôi cánh bằng máu mà hắn hóa ra thôi, nhưng theo Đường Hạo Thiên nghĩ, chỉ có hình ảnh này mới thể hiện được sự siêu việt của mình, hơn nữa tốc độ cũng cực nhanh khiến hắn mất không ít thời gian để thành thục nó.

Giờ đây, khi đạt cấp Quốc Vương, hắn càng cảm thấy đôi cánh mỹ miều này hóa thành chân thực. Giống như chính mình có một đôi cánh thật. Song Phi Huyết Dực của chiến thần.

* Song Phi Huyết Dực: Đôi cánh dơi màu máu.

Với tốc độ rất nhanh, hai tay siết chặt Huyết Long Vân Kiếm, hắn lao thẳng xuống.

Mọi người nhìn về phía Idle thì ngẩn ra, hắn lại cho kiếm vào bao. Chỉ khác ở chỗ, ánh mắt hắn không nhìn về phía Đường Hạo Thiên mà nhìn xuống đất, lưng quay về phía địch, một tay giữ bao kiếm, một tay giữ chuôi kiếm, cả người hơi xoắn lại.

Ừm, có một sự khác biệt nữa, chẳng biết từ bao giờ mặt hắn lại xuất hiện một chiếc mặt nạ quỷ, toàn thân bọc bởi một lớp giáp, không đúng, tất cả những thứ ấy là do lớp hắc khí từ thanh kiếm tạo nên.

Đôi mắt đỏ rực, thanh kiếm cũng bùng lên ngọn lửa đỏ chói chứa đựng tinh hoa Ki hỏa hệ, xen lẫn màu đen xám, cùng với ngoại hình kì dị, nhìn hắn giống như một tên Kiếm Ma.

Không lẽ hắn hóa Ma?

Nhưng chẳng ai kịp nghĩ nhiều bởi vì cả hai sẽ lập tức xuất chiêu.

- Huyết Long Bất Diệt!

- Nhất Trảm Thiên Địa!

Cả hai gầm lên, sau lưng Đường Hạo Thiên hóa thành một con huyết long khổng lồ đâm xuống. Về phía ngược lại, kiếm pháp của Idle hóa thành một con quỷ Tu La đâm xầm vào Huyết Long. Không gian lập tức nổ tung, bầu trời một lần nữa tối sầm giơ tay không thấy năm ngón.

Những kẻ ham chiến xung quanh vô tình lọt vào phạm vi trận kịch đấu này đều phải trả giá đắt, may mắn còn sống e rằng cũng chỉ còn một hơi tàn.

Nhưng điều này không có gì ngạc nhiên, đáng kinh ngạc phải nói tới diễn biến cuộc chiến kia.

Mọi người còn chưa hồi phục tinh thần sau màn kinh diễm ấy thì dưới ánh sáng le lói của mặt trời chiếu xuống, người ta một lần nữa lại thấy Đường Hạo Thiên b·ị c·hém bay lên trời, còn dưới chân Idle đã bị lún xuống tạo thành Hố Tử Thần sâu cả ngàn mét.

Nhưng Đường Hạo Thiên không còn phẫn nộ nữa rồi, bởi vì hắn đang sợ hãi, người ngoài không hiểu, chỉ có hắn mới biết giây phút đối mặt mới con Quỷ Tu La kia từ sâu trong tâm trí hắn đột nhiên sinh ra một chút run rẩy. Và khi khí tức âm lãnh kia quét qua, thấm vào v·ết t·hương, hắn càng kh·iếp sợ.

Đối phương đ·ã c·hết?



Có c·hết hay không hắn cũng chẳng dám quay lại nhìn, đôi cánh tàn tạ cố gắng giãy dụa định chạy trốn. Trận chiến này không thể đánh tiếp, chỉ cần hắn còn sống thì có ngày sẽ quay về chém g·iết sạch lũ sâu bọ này, đương nhiên lần đó sẽ không có tên Kiếm Quỷ kia nữa, hắn không sợ.

Ý nghĩ nhanh chóng vụt qua đầu khiến hắn quyết tâm, cơ thể b·ị c·hém chảy máu ồ ồ hắn cũng mặc kệ, hắn dồn toàn bộ sức lực vào đôi cánh chuẩn bị chạy.

Nhưng hắn liệu có thể chạy?

Mọi người tận mắt chứng kiến, khi lớp bụi còn chưa tan đi, đột nhiên có một quỷ ảnh bay vụt lên trời.

Hắn không có cánh nhưng tốc độ cực nhanh.

Chẳng ai thấy rõ cụ thể hắn đã làm gì, chỉ thấy Đường Hạo Thiên đang lơ lửng trên không trung đột nhiên kêu lên thảm thiết, và bóng dáng của hắn thoát ẩn thoắt hiện quanh tên Quốc Vương nọ, kèm theo các Quỷ Trảo (Móng Vuốt Quỷ) thò ra chém lên người Đường Thập Tam, và rồi ... cả hai ... cùng rơi tự do xuống.

Lớp hắc khí theo gió bay đi, để lộ ra gương mặt Idle tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền nói rõ hắn đã hôn mê b·ất t·ỉnh, toàn thân máu chảy không dứt, nếu hắn rơi xuống từ độ cao đó nhất định sẽ c·hết vì tan xương nát thịt, còn nếu được đỡ lại, nhìn chi chít v·ết t·hương sâu hoắm kia e rằng cũng c·hết bị mất máu và tổn thương nghiêm trọng lục phủ ngũ tạng.

Idle rất thảm.

Đường Hạo Thiên còn thảm hơn. Idle ít nhất còn ra hình dạng người, tên Đường thiếu gia này đã bị cắt thành từng mảnh nhỏ, mắt thấy chắc chắn mười phần c·hết cả mười.

Trận đấu giữa một Quỷ Kiếm- Đại Công Tước và một Huyết Kiếm- Quốc Vương không ngờ lại có kết cũng lưỡng bại câu thương như vậy.

Nếu bắt buộc phải chỉ ra thắng lợi:

Idle thắng!

Chứng kiến kết cục này, đám người Đường Càn phẫn nộ nào còn, giờ chỉ còn sợ hãi cùng cực. Kẻ mạnh nhất trong số chúng đã bị c·hết, xung quanh là vô số cặp mắt dữ tợn nhìn vào, đa phần đều mất đi sức chiến đấu, rất nhanh bị g·iết, số ít còn lại cố gắng chống cự nhưng với số lượng bị áp đảo nên chẳng được bao lâu cũng đi đời nhà ma.

Kết thúc trận chiến này:

Toàn quân Tứ đại gia tộc lấy Đường gia làm đầu: Toàn bộ bị diệt!

Liên Minh non trẻ Cửu Long Tinh dưới mưu kế thâm hiểm của Dương Tuấn Vũ và Quỷ Kiếm Idle: Tổn thất 698 người, 120 b·ị t·hương nặng, 60 người b·ị t·hương nhẹ.

Tổng kết: Thắng Lợi!