Vạn Biến Hư Ảo - Chương 123
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 123 :Sự Thật Ẩn Sau
  Chương 123: Sự Thật Ẩn Sau
Vạn quân sung sướng gào lên vì phấn khích, tiếng trống vang vọng khắp vùng, khí thế trùng thiên!
Mọi người phấn khích cực độ, nhưng chỉ có một cô gái đang ôm chặt người thanh niên nọ mà nức nở khóc rống lên.
Rin đã chạy tới đỡ cho Idle không bị rơi xuống.
Dương Tuấn Vũ thở dài khí thế biến mất, hắn bước tới phía hai người, trong lòng không biết nghĩ ngợi điều gì.
Hôm nay hắn đã thấy được một người sử dụng sức mạnh đen kia rất tốt, nhưng Idle là Idle, vật ngoại lực này không phải là hắn có thể sinh ra. Mặc dù hắc khí trong Asura rất nhiều nhưng chỉ là thứ Idle có thể ỷ lại, một khi dùng hết thì nó chẳng khác gì một thanh kiếm bình thường.
Không sao, khi hết Idle có thể tìm đến hắn để bổ sung.
- Anh ta còn chưa c·hết nhưng cũng sắp rồi, em dù có ghét cũng đừng có lắc mạnh cho hắn c·hết nhanh hơn như vậy chứ.
Rin đang khóc rất thương tâm đột nhiên nghe hắn nói vậy thì nín khóc. Cô quay ngắt lại quá nhanh khiến cái cổ nhỏ suýt nữa trật khớp đau tới nhếch miệng. Nhưng mặc kệ, cô vội hỏi:
- Anh có cách giúp Toshiro?
- Ừm, trước hết để anh xem thương thế của hắn.
Nhìn qua một hồi, mày hắn nhăn tít lại, Rin đứng ngoài thấy vậy mặt càng lo hơn, nhưng cô không dám lên tiếng hỏi, sợ ngắt mạch suy nghĩ của hắn làm lòng cô vô cùng gấp.
- Vết thương rất nặng, e rằng phải mất một năm tĩnh dưỡng.
- Rất khó sống? Mất một năm? A. Thật sự có thể cứu được hắn?
Rin nghe giọng bi quan của Dương Tuấn Vũ còn tưởng không cứu được, nhưng lập tức nhận ra điểm mấu chốt, không phải c·hết chắc mà là có thể chữa, một năm? một năm thì sao, không c·hết là tốt rồi.
Cô vui mừng ôm chầm rồi hôn lên môi hắn như món quà khích lệ.
Dương Tuấn Vũ bị thứ mềm mại ấy chạm vào suýt nữa bùng nổ, hắn thầm kiềm chế bản thân, phải biết vì cấp tốc chiến đấu suốt thời gian qua khiến hắn nín nhịn rất nhiều. Vậy mà cô gái nhỏ này còn vô tình đổ dầu vào lửa.
“Để về anh xử lý em thế nào!” Dương Tuấn Vũ thầm nghĩ.
Ọc!
Nhưng thời gian nghĩ của hắn cũng dừng lại ở đây thôi, vì Idle không biết có phải dù đã b·ất t·ỉnh nhưng vẫn thấy cảnh hai người họ âu yếm nên giận phun máu ra rồi.
Không cần Rin nhắc nhở thêm, hắn rất nhanh truyền dòng Ki của mình sang, đồng thời cũng toát ra lực hút, hấp dẫn thứ hắc khí kia truyền về mình. Dù sao sức mạnh đen từ thanh Asura cũng từ hắn mà ra mà. Đương nhiên, nếu không phải Dương Tuấn Vũ có ở đây, với thương thế cực nặng này Idle chắc chắn phải c·hết.
Kết hợp với Ki hệ ánh sáng có khả năng chữa trị, v·ết t·hương không bị hắc khí ngăn trở, dựa vào cấp độ Đại Công Tước của mình, cơ thể Idle đã từ từ phục hồi rất tốt.
Ba người tụ lại một chỗ, kẻ ốm người trị mà không để ý đằng xa có một cặp mắt đang rất nghi hoặc theo dõi họ từ đầu. Có lẽ trong lúc trời sập tối không ai để ý, hoặc có thể là do trận kịch chiến kia thu hút toàn bộ ánh nhìn, nhưng người này lại phát hiện ra, cô gái mang thanh Bạch Kiếm kia ngây ngô lao vào trận kịch chiến kia rõ ràng phải c·hết không nghi ngờ, chỉ với kiếm khí bạo liệt khi đó cũng đủ để nàng tan xương nát thịt.
Nhưng không!
Cô ta chẳng những không c·hết còn khỏe mạnh, đủ sức khóc lớn tiếng như vậy, điều này hoàn toàn là nhờ vào nam nhân kia. Thời điểm nguy kịch đó, thứ hắc khí tương tự như Idle phát ra đã xuất hiện ở chỗ hắn. Không! Thứ hắc khí này còn đậm đặc hơn hàng ngàn lần, nó không phải màu đen xám mà là một màu đen thuần khiết, đen tới mức nuốt chửng cả ánh sáng, khiến trong hoàn cảnh hỗn loạn đó không một ai phát hiện ra. Nếu không phải tình hình của người này đặc thù thì có lẽ cũng bị qua mắt.
- Thật thú vị!
Âm thanh vừa dứt, thân ảnh này cũng nhanh chóng hòa vào dòng người ăn mừng, rồi lặng lẽ không ai biết rời đi.
Dương Tuấn Vũ đột nhiên cảm thấy giống như có ai đang nhìn chằm chằm vào mình nhưng khi quay lại thì không phát hiện được, hiện trường giờ đang rất hỗn loạn. Tuy vậy, hắn cũng không quản quá nhiều, việc dùng phương thức vừa rồi để bảo vệ Rin là bất đắc dĩ, nhưng hắn chẳng hối hận nếu bị kẻ nào đó phát hiện ra.
Dương Tuấn Vũ đương nhiên không ngu ngốc tới mức nghĩ mình tài giỏi nhất, có lẽ còn rất nhiều cao thủ hơn hẳn mình, nhưng một khi đạt tới một trình độ nhất định, những kẻ này ắt phải chịu một sự quản thúc, ràng buộc nào đó.
Tại sao hắn nghĩ như vậy? Đó là bởi vì trận hỗn chiến suốt thời gian qua hoàn toàn là những người cấp độ Đại Công Tước trở xuống bày ra, trừ trường hợp vừa đột phá của Đường Hạo Thiên không tính vào, tại sao Zero nhiều kì nhân dị sĩ mà chẳng có ai đứng ra kiếm lợi?
Từ phán đoán của hắn, rõ ràng những vị xưng Vương ở tổ chức Thập Giới mà hắn tham gia có sức mạnh vượt trội hơn cả tên Đường Hạo Thiên nhiều. Một tổ chức ở Tà đạo đã vậy, toàn bộ Tu La giới còn lớn mạnh nữa, phe Chính Đạo không có khả năng yếu thế hơn, cho dù kém cỏi cũng không chênh lệch quá mức khó coi, nếu không vùng đất màu mỡ Đông Bắc này đã phải đổi chủ từ lâu trước khát vọng mãnh liệt của đá·m s·át nhân Tây Nam rồi, Liên Minh Công Hội đứng giữa cũng chẳng thể quản quá nhiều thứ như vậy.
Chỉ là kì quái ở chỗ, nếu thực sự kì nhân tồn tại thì vì sao họ không tham gia cuộc chiến mang tính chất thay đổi bộ mặt toàn vùng Đông Bắc này. Đáp án dường như là do cơ cấu tổ chức của nơi này khác phe Tà đạo.
Trái ngược với Tu La giới, các cường nhân đều đứng ra thành lập thế lực của mình, nơi này các cường nhân lại sống ẩn dật, tìm các quy tắc, đại đạo để mong đột phá cực hạn cuối cùng mà không màng tới t·ranh c·hấp thế sự vô cùng phiền nhiễu.
Nhưng nếu Tà đạo xâm nhập gây hỗn loạn toàn cõi Zero, những người này ắt không bỏ qua, bởi vì nếu nơi nào cũng do chúng cai quản thì họ sẽ không có những ngày tháng yên bình tĩnh tâm tìm hiểu nhân sinh.
Mới đầu hắn còn nghi ngờ hai vị bá chủ ở Liên Minh Công Hội đứng sao thao túng Đường gia làm loạn, nhưng hiện tại thì dường như hắn đã sai. Tứ đại gia tộc này rõ ràng dát vàng lên mắt để tăng thêm sĩ khí toàn quân, chứ nếu Liên Minh có dã tâm làm gì đó thì lịch sử suốt ngàn năm qua tại sao không khơi mào chiến sự?
Phải biết trong lịch sử Zero mà hắn đọc được ở Đại Thư Viện của Thập Giới có rất nhiều lần có thể lợi dụng sự hỗn loạn, mâu thuẫn của hai bên để thực hiện ý đồ, nhưng kỳ quái, mọi thứ đều dần dần được dàn xếp ổn thỏa mà ranh giới Liên Minh vẫn vậy, nếu có mở rộng thì cũng là xây thêm các khu thế lực dọc dãy núi Thiên Sơn U Minh chẳng xung đột với ai.
Tóm lại, cuộc chiến đã kết thúc, nói nó lớn thì lớn, nhỏ thì nhỏ, các bên đều có lợi ích riêng, đương nhiên phe Tứ đại gia tộc thì đã quá thảm nên không nói đến.
Về cục diện phe Chính đạo sẽ do Cửu Long Tinh là tổ chức lớn nhất, còn một vài tiểu-trung gia tộc xung quanh. Nhưng hắn cho rằng những thế lực nhỏ bé này sớm muộn cũng xin gia nhập liên minh, vì thông qua lần dã tâm bành trướng này của Đường gia, họ đã nhận thấy sự yếu nhược của mình, nếu không muốn bị thôn tính đến cả phần mộ tổ tiên cũng bị cày nát thì vào liên minh sẽ là lựa chọn thích hợp nhất.
Chưa kể, khi gia nhập hàng năm sẽ có sự hỗ trợ tài nguyên quý hiếm mà trước đây họ nằm ngủ cũng không dám mơ, còn lúc gặp khó khăn họ sẽ lấy cái mác này ra tránh phiền phức. Vào Cửu Long Tinh là việc trăm lợi không hại vì sao không làm?
Đối với Diệt Thiên, lần này chính là một lần ma luyện thực tế, nhìn các thuộc hạ lúc vừa mới xuất phát còn bộ dáng có chút hỗn loạn, tinh thần dao động, thì hiện giờ xung quanh hắn, tập hợp 1025 người còn sống sót này, ai ai cũng đều mang một khí thế ngang tàn, mạnh mẽ, chỉ đứng một chỗ thôi cũng tỏa ra sát khí khiến người ta chấn động.
Ngoài việc quan trọng nhất là cứu trợ gia tộc người phụ nữ của mình, thì đội quân tử thần này chính là thứ mà hắn hài lòng nhất. Vị trí trong Cửu Long Tinh? Cắt đất phong vương hắn chẳng cần.
 Vạn quân sung sướng gào lên vì phấn khích, tiếng trống vang vọng khắp vùng, khí thế trùng thiên!
Mọi người phấn khích cực độ, nhưng chỉ có một cô gái đang ôm chặt người thanh niên nọ mà nức nở khóc rống lên.
Rin đã chạy tới đỡ cho Idle không bị rơi xuống.
Dương Tuấn Vũ thở dài khí thế biến mất, hắn bước tới phía hai người, trong lòng không biết nghĩ ngợi điều gì.
Hôm nay hắn đã thấy được một người sử dụng sức mạnh đen kia rất tốt, nhưng Idle là Idle, vật ngoại lực này không phải là hắn có thể sinh ra. Mặc dù hắc khí trong Asura rất nhiều nhưng chỉ là thứ Idle có thể ỷ lại, một khi dùng hết thì nó chẳng khác gì một thanh kiếm bình thường.
Không sao, khi hết Idle có thể tìm đến hắn để bổ sung.
- Anh ta còn chưa c·hết nhưng cũng sắp rồi, em dù có ghét cũng đừng có lắc mạnh cho hắn c·hết nhanh hơn như vậy chứ.
Rin đang khóc rất thương tâm đột nhiên nghe hắn nói vậy thì nín khóc. Cô quay ngắt lại quá nhanh khiến cái cổ nhỏ suýt nữa trật khớp đau tới nhếch miệng. Nhưng mặc kệ, cô vội hỏi:
- Anh có cách giúp Toshiro?
- Ừm, trước hết để anh xem thương thế của hắn.
Nhìn qua một hồi, mày hắn nhăn tít lại, Rin đứng ngoài thấy vậy mặt càng lo hơn, nhưng cô không dám lên tiếng hỏi, sợ ngắt mạch suy nghĩ của hắn làm lòng cô vô cùng gấp.
- Vết thương rất nặng, e rằng phải mất một năm tĩnh dưỡng.
- Rất khó sống? Mất một năm? A. Thật sự có thể cứu được hắn?
Rin nghe giọng bi quan của Dương Tuấn Vũ còn tưởng không cứu được, nhưng lập tức nhận ra điểm mấu chốt, không phải c·hết chắc mà là có thể chữa, một năm? một năm thì sao, không c·hết là tốt rồi.
Cô vui mừng ôm chầm rồi hôn lên môi hắn như món quà khích lệ.
Dương Tuấn Vũ bị thứ mềm mại ấy chạm vào suýt nữa bùng nổ, hắn thầm kiềm chế bản thân, phải biết vì cấp tốc chiến đấu suốt thời gian qua khiến hắn nín nhịn rất nhiều. Vậy mà cô gái nhỏ này còn vô tình đổ dầu vào lửa.
“Để về anh xử lý em thế nào!” Dương Tuấn Vũ thầm nghĩ.
Ọc!
Nhưng thời gian nghĩ của hắn cũng dừng lại ở đây thôi, vì Idle không biết có phải dù đã b·ất t·ỉnh nhưng vẫn thấy cảnh hai người họ âu yếm nên giận phun máu ra rồi.
Không cần Rin nhắc nhở thêm, hắn rất nhanh truyền dòng Ki của mình sang, đồng thời cũng toát ra lực hút, hấp dẫn thứ hắc khí kia truyền về mình. Dù sao sức mạnh đen từ thanh Asura cũng từ hắn mà ra mà. Đương nhiên, nếu không phải Dương Tuấn Vũ có ở đây, với thương thế cực nặng này Idle chắc chắn phải c·hết.
Kết hợp với Ki hệ ánh sáng có khả năng chữa trị, v·ết t·hương không bị hắc khí ngăn trở, dựa vào cấp độ Đại Công Tước của mình, cơ thể Idle đã từ từ phục hồi rất tốt.
Ba người tụ lại một chỗ, kẻ ốm người trị mà không để ý đằng xa có một cặp mắt đang rất nghi hoặc theo dõi họ từ đầu. Có lẽ trong lúc trời sập tối không ai để ý, hoặc có thể là do trận kịch chiến kia thu hút toàn bộ ánh nhìn, nhưng người này lại phát hiện ra, cô gái mang thanh Bạch Kiếm kia ngây ngô lao vào trận kịch chiến kia rõ ràng phải c·hết không nghi ngờ, chỉ với kiếm khí bạo liệt khi đó cũng đủ để nàng tan xương nát thịt.
Nhưng không!
Cô ta chẳng những không c·hết còn khỏe mạnh, đủ sức khóc lớn tiếng như vậy, điều này hoàn toàn là nhờ vào nam nhân kia. Thời điểm nguy kịch đó, thứ hắc khí tương tự như Idle phát ra đã xuất hiện ở chỗ hắn. Không! Thứ hắc khí này còn đậm đặc hơn hàng ngàn lần, nó không phải màu đen xám mà là một màu đen thuần khiết, đen tới mức nuốt chửng cả ánh sáng, khiến trong hoàn cảnh hỗn loạn đó không một ai phát hiện ra. Nếu không phải tình hình của người này đặc thù thì có lẽ cũng bị qua mắt.
- Thật thú vị!
Âm thanh vừa dứt, thân ảnh này cũng nhanh chóng hòa vào dòng người ăn mừng, rồi lặng lẽ không ai biết rời đi.
Dương Tuấn Vũ đột nhiên cảm thấy giống như có ai đang nhìn chằm chằm vào mình nhưng khi quay lại thì không phát hiện được, hiện trường giờ đang rất hỗn loạn. Tuy vậy, hắn cũng không quản quá nhiều, việc dùng phương thức vừa rồi để bảo vệ Rin là bất đắc dĩ, nhưng hắn chẳng hối hận nếu bị kẻ nào đó phát hiện ra.
Dương Tuấn Vũ đương nhiên không ngu ngốc tới mức nghĩ mình tài giỏi nhất, có lẽ còn rất nhiều cao thủ hơn hẳn mình, nhưng một khi đạt tới một trình độ nhất định, những kẻ này ắt phải chịu một sự quản thúc, ràng buộc nào đó.
Tại sao hắn nghĩ như vậy? Đó là bởi vì trận hỗn chiến suốt thời gian qua hoàn toàn là những người cấp độ Đại Công Tước trở xuống bày ra, trừ trường hợp vừa đột phá của Đường Hạo Thiên không tính vào, tại sao Zero nhiều kì nhân dị sĩ mà chẳng có ai đứng ra kiếm lợi?
Từ phán đoán của hắn, rõ ràng những vị xưng Vương ở tổ chức Thập Giới mà hắn tham gia có sức mạnh vượt trội hơn cả tên Đường Hạo Thiên nhiều. Một tổ chức ở Tà đạo đã vậy, toàn bộ Tu La giới còn lớn mạnh nữa, phe Chính Đạo không có khả năng yếu thế hơn, cho dù kém cỏi cũng không chênh lệch quá mức khó coi, nếu không vùng đất màu mỡ Đông Bắc này đã phải đổi chủ từ lâu trước khát vọng mãnh liệt của đá·m s·át nhân Tây Nam rồi, Liên Minh Công Hội đứng giữa cũng chẳng thể quản quá nhiều thứ như vậy.
Chỉ là kì quái ở chỗ, nếu thực sự kì nhân tồn tại thì vì sao họ không tham gia cuộc chiến mang tính chất thay đổi bộ mặt toàn vùng Đông Bắc này. Đáp án dường như là do cơ cấu tổ chức của nơi này khác phe Tà đạo.
Trái ngược với Tu La giới, các cường nhân đều đứng ra thành lập thế lực của mình, nơi này các cường nhân lại sống ẩn dật, tìm các quy tắc, đại đạo để mong đột phá cực hạn cuối cùng mà không màng tới t·ranh c·hấp thế sự vô cùng phiền nhiễu.
Nhưng nếu Tà đạo xâm nhập gây hỗn loạn toàn cõi Zero, những người này ắt không bỏ qua, bởi vì nếu nơi nào cũng do chúng cai quản thì họ sẽ không có những ngày tháng yên bình tĩnh tâm tìm hiểu nhân sinh.
Mới đầu hắn còn nghi ngờ hai vị bá chủ ở Liên Minh Công Hội đứng sao thao túng Đường gia làm loạn, nhưng hiện tại thì dường như hắn đã sai. Tứ đại gia tộc này rõ ràng dát vàng lên mắt để tăng thêm sĩ khí toàn quân, chứ nếu Liên Minh có dã tâm làm gì đó thì lịch sử suốt ngàn năm qua tại sao không khơi mào chiến sự?
Phải biết trong lịch sử Zero mà hắn đọc được ở Đại Thư Viện của Thập Giới có rất nhiều lần có thể lợi dụng sự hỗn loạn, mâu thuẫn của hai bên để thực hiện ý đồ, nhưng kỳ quái, mọi thứ đều dần dần được dàn xếp ổn thỏa mà ranh giới Liên Minh vẫn vậy, nếu có mở rộng thì cũng là xây thêm các khu thế lực dọc dãy núi Thiên Sơn U Minh chẳng xung đột với ai.
Tóm lại, cuộc chiến đã kết thúc, nói nó lớn thì lớn, nhỏ thì nhỏ, các bên đều có lợi ích riêng, đương nhiên phe Tứ đại gia tộc thì đã quá thảm nên không nói đến.
Về cục diện phe Chính đạo sẽ do Cửu Long Tinh là tổ chức lớn nhất, còn một vài tiểu-trung gia tộc xung quanh. Nhưng hắn cho rằng những thế lực nhỏ bé này sớm muộn cũng xin gia nhập liên minh, vì thông qua lần dã tâm bành trướng này của Đường gia, họ đã nhận thấy sự yếu nhược của mình, nếu không muốn bị thôn tính đến cả phần mộ tổ tiên cũng bị cày nát thì vào liên minh sẽ là lựa chọn thích hợp nhất.
Chưa kể, khi gia nhập hàng năm sẽ có sự hỗ trợ tài nguyên quý hiếm mà trước đây họ nằm ngủ cũng không dám mơ, còn lúc gặp khó khăn họ sẽ lấy cái mác này ra tránh phiền phức. Vào Cửu Long Tinh là việc trăm lợi không hại vì sao không làm?
Đối với Diệt Thiên, lần này chính là một lần ma luyện thực tế, nhìn các thuộc hạ lúc vừa mới xuất phát còn bộ dáng có chút hỗn loạn, tinh thần dao động, thì hiện giờ xung quanh hắn, tập hợp 1025 người còn sống sót này, ai ai cũng đều mang một khí thế ngang tàn, mạnh mẽ, chỉ đứng một chỗ thôi cũng tỏa ra sát khí khiến người ta chấn động.
Ngoài việc quan trọng nhất là cứu trợ gia tộc người phụ nữ của mình, thì đội quân tử thần này chính là thứ mà hắn hài lòng nhất. Vị trí trong Cửu Long Tinh? Cắt đất phong vương hắn chẳng cần.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 