Vạn Biến Hư Ảo - Chương 147

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 147 :Đánh Đổi
Chương 147: Đánh Đổi

Giây phút này, Idle đã bước vào một trạng thái huyền diệu: Tâm lặng như nước.

Trong tâm trí hắn hoàn toàn yên lặng, tâm ý tương thông với ba thanh kiếm, ngoài ra không tồn tại bất cứ một thứ gì khác.

Hùng Bá gào thét lao tới, đao kiếm sáng rực chém ra, uy lực mười phần nhưng dường như không khiến kẻ đơn độc kia xuất hiện cảm giác run sợ.

Sự đắc ý tồn tại không quá lâu trên gương mặt của Hùng Bá, kẻ vốn dĩ phải c·hết dưới một đòn toàn lực của hắn nhưng lại sống sót sờ sờ, toàn thân không một v·ết t·hương.

Chiếc áo sờn rách theo gió tung bay, không ai biết kẻ này rốt cuộc đã dùng cách gì để thoát khỏi chiêu thức đáng sợ đó.

Hùng Bá sững sờ, chín đội trưởng Cấm Vệ Quân ngơ ngác, ba trưởng lão Liên Minh càng ngẩn người.

Họa Khang vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang kh·iếp sợ, lão thất thố buột miệng hô lên:

- Nhân Kiếm Hợp Nhất! Hắn … không ngờ hắn lại có thể đạt tới cảnh giới này. Bá nhi, tam trưởng lão, các ngươi nhanh … nhanh … lập tức g·iết hắn. Kẻ này tuyệt đối không thể để hắn sống sót rời khỏi đây.

Yon cười ha hả:

- Thằng nhãi này thật ẩn nhẫn. Năm đó mình hắn t·ruy s·át cả ngàn người đồng tộc, nếu không đạt tới cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất thì đ·ã c·hết từ lâu rồi. Cuối cùng ngươi cũng phá phong ấn, thả nó ra. Tốt lắm, trước khi lão già ta c·hết còn được nhìn thấy thứ kiếm thuật đỉnh cao này thì coi như c·hết cũng không uổng.

Hùng Bá và mười hai kẻ bên cạnh nghe Họa Khang hét lên như thế thì nội tâm dâng lên cảm giác hoảng sợ, nhưng số lượng bọn họ hoàn toàn áp đảo, một kẻ đơn thương độc mã thì có bao nhiêu đáng sợ chứ?

Cố gắng thuyết phục bản thân để cơn kh·iếp sợ giảm xuống, mười ba người không dám khinh thường nữa, sức mạnh tuôn trào, tất cả đồng loạt ra tay, phối hợp triển khai sát chiêu mạnh nhất của mình.

- Nhật Diệt Thiên Uy!

- Cửu Long Thánh Thuật!

- Tam Sát Trận!



Tóc tách!

Trong tâm cảnh của Idle giờ phút ấy chợt thấy những giọt mưa rơi, hạt mưa rơi mỗi lúc một nhanh, gió thổi mỗi lúc một siết. Đôi mắt hắn đột nhiên mở ra, mưa tới kiếm chém, gió tới kiếm xẻ, tất cả hóa hư vô, chiếc áo rách nát không ướt một giọt nước.

Bên ngoài chiến trường, mười ba người điên cuồng t·ấn c·ông, nhưng càng kéo dài họ càng phát hiện bản thân vậy mà không chạm được vào góc áo của hắn chứ đừng nói là g·iết c·hết kẻ này. Ngay thời điểm bọn chúng hoảng sợ nhất, thần trí hỗn loạn nhất, thì chợt thấy Hùng Bá dừng lại.



Theo ánh nhìn của họ, bộ giáp nổi danh cứng rắn, bền chắc nhất Zero đang từ từ nứt vỡ, da thịt xuất hiện các v·ết m·áu đang chậm rãi rỉ ra. Hủng Bá giờ tay lên, đôi tay bỗng chôc trở nên run rẩy.

Đại đội trưởng của Cấm Vệ Quân phát hiện vẻ mặt của hắn thì cũng nhìn tới, rồi toàn thân lạnh toát:

- Tay … Tay ngươi …

Mọi người nghe vậy nhìn sang, tròng mắt như muốn rơi ra.

Hùng Bá thân là người trong cuộc nên hắn cảm nhận rõ nhất, từ đôi tay phút chốc bùng lên cảm giác đau đớn, rồi nhanh chóng lan khắp toàn thân.

- Không! Không…. Không thể nào! … Aaaa!!! … Ọc Ọc…

Từng tấc trên da thịt hắn từ từ rơi xuống, máu mới đầu chỉ rỉ ra nay phun thành từng tia bắn lên khắp mặt mũi đám người xung quanh. Cuối cùng, ngay cả họng hắn cũng ngập máu, dây thanh âm cũng đứt. Da thịt rơi ra, chỉ còn bộ xương trắng hếu, một kẻ sống sờ sờ tới lúc c·hết cũng không biết vì sao mình c·hết. Kinh khủng nhất trong quá trình đó hắn hoàn toàn tỉnh táo, đau đớn bao nhiêu hắn cảm nhận được toàn bộ, chỉ cho tới khi mảng thịt cuối cùng rơi xuống, hắn mới c·hết. Không ai rõ hắn đau c·hết hay bị dọa c·hết.

Mười hai kẻ còn lại phút chốc hãi hùng kh·iếp vía tất cả quay đầu bỏ chạy, nhưng thân thể vừa quay đi, họ kinh sợ phát hiện tên rách rưới kia đã xuất hiện ở phía sau họ từ khi nào, rồi hàng vạn cơn đau từ cơ thể t·ấn c·ông lên não, họ trở nên tuyệt vọng, gào thét như điên.

Kết cục không khác so với Hùng Bá là bao nhiêu, toàn bộ đều c·hết trong bộ dạng vô cùng thê thảm.

Nhưng Idle cũng không thoải mái như người khác nghĩ, cái giá phải trả cho Nhân Kiếm Hợp Nhất cùng với việc cưỡng ép quá mức việc sử dụng năng lực Hắc Ám khiến hắn vừa bước đi lập tức thổ huyết, ngã xuống b·ất t·ỉnh.

Họa Khang chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy cũng kh·iếp sợ không kém, ngay khi thấy Idle phun máu, ngã xuống thì lập tức vui mừng, lão hô:

- Ai lấy được đầu hắn ta thưởng một vạn tinh thạch cao cấp!

Tiếng lão vang vọng bốn bề Thiên Sơn, đám quân nhân chạy loạn nghe thế mắt sáng lên, kẻ nào cũng thầm nghĩ vận may đổi đời tới rồi, liều một lần khỏe cả đời là việc ai không muốn chứ?

Tất cả đều rút kiếm ra, nhanh chóng tiếp cận hòng g·iết c·hết con mồi.

- Đừng hòng thừa nước đục thả câu!

Yon quát, quyền trượng vung lên, lão định mở một thông đạo cứu Idle.

- Lão già, mạng ngươi còn chưa lo xong, đừng nghĩ tới việc khác.

Vừa nói, Họa Khang vừa tung đòn hiểm về phía Yon, ý định ngăn cản quá trình Yon niệm chú ngữ.

Nhưng hắn đã lầm, nằm ngoài dự đoán của Họa Khang, Yon bất chấp sát chiêu của đối phương, miệng niệm tay vung thoáng chốc vùng đất nơi Idle nằm xuất hiện một vòng sáng với hoa văn đầy nét cổ xưa, đao kiếm trăm người vừa chém xuống gần tới nơi chợt rơi vào vùng đất trống trải, bụi đá bay mù mịt nhưng chẳng thấy người đâu.



- Hự!

Yon tay ôm ngực, khóe miệng rỉ máu nhưng vẫn cười lớn:

- Lão thất phu, Thánh Giáo chó má của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong.

- Hừ! Trước lúc đó e rằng ngươi đã mục xương rồi. Ngu ngốc, không xem bản thân mình còn bao nhiêu phân lượng. Yon, không ngờ có ngày ngươi sẽ c·hết trong tay lão phu.

Họa Khang phẫn nộ vô cùng, nhưng nhìn kẻ đã từng chèn ép mình suốt bao nhiêu năm nay sắp c·hết khiến tâm tình hắn thoải mái hơn rất nhiều.

Thấy Idle đã xuất hiện trong đội ngũ Faith đang rời đi, lão quay sang - Đám hai mặt các người tự xưng mình là Thánh giáo, đây là chuyện nực cười nhất bình sinh ta từng thấy. Tốt lắm, hôm nay ta dù có c·hết ở đây thì cũng sẽ tiễn giáo phái các ngươi một đoạn xuống dưới địa ngục.

- Mạnh mồm. C·hết đi!

Từng giọt nước mắt lăn xuống trên gò má, Faith cắn đôi môi xinh đẹp, tay vung trượng liên tục tạo các pháp thuật, vùa t·ấn c·ông kẻ địch, vừa yểm trợ quân lính rời đi.

Nhìn thấy mọi việc được đồ đệ giải quyết ổn thỏa, lão cuối cùng cũng có thể toàn lực đối phó với kẻ địch rồi.

- Atula… ursy … aelry…

Theo niệm pháp được xướng lên, sau lưng Yon xuất hiện những vòng tròn pháp thuật tỏa ra uy năng vô cùng mạnh mẽ. Và không chỉ dừng lại ở đó, từ tâm ma pháp, không gian phút chốc tan vỡ, một luồng hỏa khí nóng rực tràn ra, nương theo đó là vô vàn âm thanh thê lương, u ám.

Dưới cái nhìn của Họa Khang, một tàn tay đầy gai nhọn đột nhiên từ trong ma pháp kì quái kia vụt ra, thứ ghê rợn đó đâm thẳng vào thân thể Yon, làm lão kêu lên một tràng đau đớn, nghe mà rợn người.

Bàn tay đen kịt nhanh chóng thu lại, nó kéo theo một thứ như làn khói màu trắng, trong suốt.

- Tế hồn?

Họa Khang kh·iếp sợ, hắn không nghĩ đối phương quyết đoán như vậy.

Theo truyền thuyết kể lại, có một nghi thức ma pháp cổ dùng chính linh hồn của mình tế luyện, việc này khiến kẻ đó trong phút chốc có thể đạt tới sức mạnh đỉnh cao, nhưng cái giá phải trả chính là bị giam cầm dưới địa ngục ngàn năm.

Rốt cuộc thứ đó có bao nhiêu là sự thật thì không ai rõ, nhưng chắc chắn nghi thức này đem lại cho người tế luyện sức mạnh kinh khủng là có căn cứ.

Trong giây lát thôi, Yon đã đạt tới sức mạnh lớn hơn thời đỉnh phong của lão rất nhiều, Họa Khang thầm chửi trong lòng, tuy vậy chân không dám chậm chễ mà lập tức cúp đuôi chạy.

Sau một khoảng thời gian chạy trối c·hết, Họa Khang thở phào vì quay lại không thấy đối phương đuổi theo, tâm trạng lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng niềm vui ngắn ngủi chưa được hưởng thụ bao lâu, lão lập tức phát hiện ra điểm không đúng.



- Tại sao ta vẫn có cảm giác bất an?

Quay đầu cảnh giác nhìn khắp nơi, hắn đột nhiên rùng mình, bàn tay khủng bố kia đột nhiên xuất hiện sau lưng gã, dưới sự bất lực cùng cực, cơn đau xé linh hồn khiến lão rú ầm lên, một gương mặt quỷ hiện ra, đôi mắt sáng rực từ ngọn lửa địa ngục chiếu thẳng vào hắn, cái miệng đỏ au há ra nuốt chửng linh hồn Họa Khang vào trong mà nhai ngấu nghiến.

Yon cảm nhận được c·ái c·hết của Họa Khang từ xa thì vừa cười ha hả vừa ho máu, nghi thức này không phải là để nâng cao năng lực của lão trong phút chốc, mà là nghi thức dùng tế linh hồn, gọi ra Quỷ Vương địa ngục để bắt hồn đối phương. Chỉ tiếc rằng sinh mệnh lão còn quá ít, chỉ đủ để g·iết một tên Họa Khang thôi.

Ngẩng đầu nhìn lên không trung, Yon ánh mắt đục ngầu lẩm bẩm:

- Ta sẽ giúp ngươi tranh thủ chút thời gian.

Nói xong, lão biến mất, khi xuất hiện đã đứng ngay cạnh Tôn Khiết đang bị Ma Văn xâm chiếm thần chí.

Một loạt chú ngữ đã được niệm từ trước đúng lúc này bộc phát, núi non Thiên Sơn rung động toán loạn, thân thể lão bằng mắt thường đang mục nát.

Dường như cảm thấy đe dọa, Ma Văn sáng lên, theo đó Tôn Khiết trợn đôi mắt đen ngòm khát máu nhìn về phía Yon, Đại Ma Kiếm chém ra một đòn hủy diệt.

- Lên!

Yon phất tay, nguyên một ngọn núi lớn nhất của Thiên Sơn bị bốc lên, cảnh tượng này lọt vào mắt đám quân lính hai bên đang tức tốc rời đi khiến họ bị sốc nặng. Không ai tin lại có người nắm giữ sức mạnh khủng bố như vậy.

Thiên địa chấn động, bụi bay mù mịt.

- Phong!

Tôn Khiết nhíu mày cảnh giác nhìn xung quang, khi nghe thấy thanh âm này ả ta định quay lại thì chợt thấy thân thể cứng đờ. Một cơn đau từ cánh tay truyền tới, ả ngúc ngắc cổ cúi xuống, một cánh tay đã bị thứ gì đó chém chụt.

Ma Kiếm rời tay, ngay khi nó định truyền lực nối lại bàn tay cho Tôn Khiết thì bị một loạt các sợi xích trói chặt lại, Ma khí phẫn nộ trào ra, từng đợt hắc kiếm khí bùng nổ muốn cắt đứt các sợi xích này.

- Phong Quang Ấn Pháp!

Yon xuất hiện bên cạnh, không biết vì sao lão cũng có một đôi cánh đen, thân thể đã không còn rõ ràng, hai tay gầy rộc trơ xương giữ chặt cán kiếm, từ người lão phóng ra vô vàn sợi xích trói chặt từng tấc trên thân kiếm.

Ma Kiếm giãy giụa kịch liệt nhưng dường như bị thứ pháp thuật quỷ quái này ngăn cản trong phút chốc, nó điên cuồn phóng ra sức mạnh tàn sát xung quanh, chém về phía thân thể mục nát của Yon.

- Ngươi ngủ thêm trăm năm nữa đi!

Yon hét lên, toàn thân nổ tung, đất trời trong một khoảnh khắc sáng chói mắt, ngoài ngàn dặm vẫn không thể nhìn thấy gì, kẻ nào kẻ đó ôm mắt đau đớn giãy giụa.

Rầm!

Đợi khi chấn động tan đi, Ma Văn đã lui, Thần Kiếm mất đi vẻ sáng rực vốn có, giờ chỉ giống một chiếc tàn kiếm bị hư hại, rơi xuống cắm vào đỉnh một ngọn núi bên dưới.